Thiên Giới Hoàng Hậu
Chương 105-6

Liên âm nhìn đến sửng sốt, cơ hồ khẳng định nữ nhân trước mắt tuyệt đối không thể nào là nữ nhân trong cung kia, nữ nhân kia sao lại làm được chuyện này, chỉ sợ là rất khinh thường hành động này, nàng ta luôn luôn là cuồng vọng bá đạo, làm sao lại làm chuyện vừa nói vừa khóc lên, thấy mình chọc tới chỗ thương tâm của người khác.

“Xin lỗi, ngươi đừng khổ sở, ta cũng chỉ vô tình hỏi thôi.”

Thanh Dao dùng sức hít mũi, thanh âm rất lớn, tựa hồ không ngừng được, tiếng nói âm trầm lại chậm rãi vang lên.

“Ngươi biết không? Ta thật là thống khổ, mỗi ngày buổi tối đều ngủ không yên, nghĩ đến sau này cả đời phải sống cuộc sống như thế, nhưng biết làm sao bây giờ a? Thật muốn chết cho xong.”

Liên Âm nghe lời của nàng, mũi cũng ê ẩm, cơ hồ muốn cùng nàng rơi lệ, những đau khổ từ trước cho tới nay, lúc này dâng lên trong lồng ngực, ra không được mà vào không được, cứ như vậy cắm ở đó.

Thanh Dao nhìn Liên âm lực chú ý không còn ở trên người mình nữa, càng ra sức biểu diễn.

“Sau này cứ như vậy mà ở trong đống nam nhân, nếu là gặp phải một kẻ ác độc, sẽ bị đánh một hồi, ta càng nghĩ càng sợ hãi a.”

Chuyện này làm Liên Âm rơi lệ, nàng nhớ lại hình ảnh chính mình bị Thượng Quan Hạo đánh. Lại nghĩ tới chính mình bị Trưởng Tôn dận đánh. Đúng vậy, gặp phải người không tốt, sẽ bị đánh, nữ nhân thực sự số phận quá đáng thương a, Liên Âm liền khóc lên, Mộc Thanh Dao đang tựa ở trên mềm trường kỷ đột nhiên mở miệng.

“Cô nương cũng chịu khổ à?”

Liên âm cả kinh, nàng đang làm cái gì, không phải luôn nhắc nhở chính mình cần vô tâm vô tình sao, sao lại khóc, lập tức đứng lên: “Ta còn có việc, đi trước.”

Nói xong liền chạy trối chết, bên trong gian phòng, Thanh Dao thanh âm chậm rãi vang lên: “Tiễn khách.”

“Dạ, chủ tử, ” Mạc Sầu đi tới, chỉ thấy ngoài hành lang đâu còn có người nào, thò đầu ra nhìn xung quanh, chỉ thấy bóng người uyển chuyển đã sớm hướng ngoài cửa lớn mà đi, Mạc Sầu xoay người lại đi vào, đôi mắt không nháy nhìn chủ tử, hơn nửa ngày mới lên tiếng.

“Chủ tử, thì ra người biết diễn kịch như thế.”

Các nàng phát hiện chủ tử trên người có rất nhiều bí ẩn, tỷ nấu ăn rất tốt, còn có thể đem bột mì cùng lòng trắng trứng trộn lại đắp ở trên mặt, hiện tại lại biết diễn kịch nữa, thật không biết sau này còn làm ra chuyện kinh thiên động địa gì nữa.

“Được rồi, mặt đều cứng rồi, đi múc nước nhanh tới cho ta rửa mặt.”

Thanh Dao phất phất tay, mặc kệ Mạc Sầu đang ngạc nhiên, xoay người ngồi xuống.

Mạc Sầu lên tiếng trả lời xong liền đi ra ngoài mang chút nước tiếng vào, Mộc Thanh Dao tẩy sạch mặt, hé lộ ra hai má trắng nộn mịn màng, tiến đến trước mặt Mạc Sầu, cười nhẹ mở miệng: “Nhìn xem, làn da có phải mịn màng rất nhiều hay không.”

Mạc Sầu nhìn sang, ngạc nhiên gật đầu: “Đúng vậy, chủ tử làn da so với trước bóng loáng hơn, nguyên lai đây mới thật cách bảo dưỡng da.”

Bên cạnh Mạc Ưu nghe mấy nữ nhân này nói chuyện, đã sớm không có hứng thú đi ra ngoài.

Trong phòng, Mộc Thanh Dao ngồi vào trước gương đồng, vắng lạnh mở miệng.

“Nếu ta đoán không lầm, đêm nay Trưởng Tôn Dận nhất định sẽ qua đây, như vậy đêm nay ta nhất định phải giết hắn.”

Con ngươi chợt lóe lên những mũi nhọn lạnh lẽo rồi biến mất, trên mặt hắn một lần nữa bao phủ một tầng lụa mỏng, trước gương chỉ lộ ra một đôi mắt đen kịt, âm u bễ nghễ …

Buổi tối Xuân Phong lâu, sáng như ban ngày, phi thường náo nhiệt, không còn sự lành lạnh của ban ngày.

Bởi vì Xuân Phong lâu đã có một hoa khôi, hôm nay làm ăn so với ngày xưa còn tốt hơn, tú bà cười đến toe tóe, ở trước cửa lâu tiền nghênh đoán khách với bộ dạng vô cùng hài lòng.

Không nghĩ tới cuối cùng lại nghênh đón được một đại nhân vật, Dận vương gia Thanh La quốc.

Tú bà lập tức sợ hãi vạn phần, Trưởng Tôn Dận không giống với thái tử gia, thái độ làm người cực kỳ âm hiểm độc ác, toàn bộ kinh thành ai mà không biết, người nào mà không hiểu, dân gian có câu truyền miệng, thà đắc tội với quân tử, đừng đắc tội với tiểu nhân. Mà quân tử chỉ chính là thái tử Trưởng Tôn Trúc, mà tiểu nhân chính là Dận vương gia, nếu như chọc phải hắn, trước mặt hắn sẽ không tính toán, nhưng sau lưng nhất định phải làm cho ngươi chết không có chỗ chôn, tuy rằng hắn không phải thái tử, thế nhưng ai cũng biết mẫu phi hắn, vẫn là sủng phi hoàng đế, quý phi nương nương, thế lực phía sau cũng là không phải chuyện đùa.

“Dận vương gia giá lâm, tiểu nhân thật sợ hãi.”

Tú bà vẫn đem dận vương gia mời vào trong, ngẩng đầu lên cẩn thận đánh giá, không biết Dận vương gia đăng môn là vì chuyện gì, chẳng lẽ là vì chuyện hoa khôi, tú bà vừa nghĩ tới hoa khôi, liền phát rùng mình một cái, cũng không biết nữ nhân kia là ai?

Vì sao chỗ của bà cứ trêu chọc vào người âm ngoan thủ lạt vậy, có một gia rồi, hiện tại lại tới thêm một Dận vương gia, thật không biết sau này còn ai nữa đây?

Tú bà càng nghĩ càng sợ hãi, trong lòng cầu nguyện, Dận vương gia người ngàn vạn lần không cần tìm nữ nhân kia mới tốt a, bằng không, không biết lại xảy ra chuyện gì nữa đây?

Nữ nhân kia tùy tiện xuất hiện ở Xuân Phong lâu, muốn đại diện các nàng đi dự thi, gia còn chấp nhận hành động của nàng ta, mà nàng ta làm như vậy nhất định là có nguyên nhân, đến tột cùng là nguyên nhân gì đây, ngàn vạn lần không nên làm chuyện hại chết người không đền mạng  ở đây a.

“Bản vương tới là muốn gặp Xảo Tuyết cô nương của Xuân Phong lâu.”

Tiếng nói hắn vừa dứt, trái tim tú bà nhảy dựng, lòng lạnh xuống, thực sự là sợ điều gì sẽ gặp điều đó, Dận vương gia tại sao lại muốn gặp Xảo Tuyết a, Xảo Tuyết chính là tên giả mà nữ nhân kia dùng, tên thật thì nàng không biết.

Trưởng Tôn Dận không biết tâm tư của tú bà, vừa nhìn thấy tú bà không có dấu hiệu nhúc nhích, vẻ mặt do dự, lập tức sắc mặt đen lại rất khó nhìn, tiếng nói âm lãnh vang lên.

“Chẳng lẽ bản vương muốn gặp mặt Xảo Tuyết cô nương, còn phải chờ ngươi suy nghĩ thời gian dài như vậy.”

“Không phải, Dận vương gia, thật sự là…, thật sự là…. “

Tú bà muốn nói thật ra là Xảo Tuyết cô nương không có thời gian, thế nhưng vừa nhìn thấy con ngươi đen kịt của Trưởng Tôn Dận, dường như nàng chỉ cần nói thêm một chữ nữa, liền làm cho nàng xuống địa ngục, nên đâu còn dám đem một chữ cuối cùng nói ra, đúng lúc này, Mạc Sầu từ trên lầu đi xuống, giống như lơ đãng mở miệng.

“Ma ma, cô nương bảo ngươi chuẩn bị đồ đâu.”

Tú bà sửng sốt, cô nương kêu nàng chuẩn bị cái gì, không a, đang muốn mở miệng, thì lập tức kịp phản ứng, nha đầu kia đang cảnh cáo nàng, chẳng lẽ người các nàng muốn đối phó là Dận vương gia, vậy phải làm sao bây giờ? Tú bà suy nghĩ lập tức chuyển, cũng không nói thêm cái gì, lập tức cẩn thận mở miệng.

“Phải, ta lập tức đi chuẩn bị.” Ngẩng đầu lên nhìn về phía Trưởng Tôn Dận, chỉ thấy Trưởng Tôn Dận sắc mặt hòa hoãn một ít, phất phất tay: “Đi chuẩn bị đồ cho cô nương các ngươi đi.”

“Dạ, dạ, vậy tiểu nhân đi xuống trước.”

Tú bà lòng như lửa đốt đi xuống, kỳ thực nàng chỉ sốt ruột muốn nhanh chóng đi bẩm báo cho chủ tử, một đường nhanh nhẹn đi vào, thẳng lên lầu ba bẩm báo.

Mà trong đại sảnh, Mạc Sầu nói xong lời nói liền quay lại thân hình, chuẩn bị lên lầu, nàng đã dịch dung, vì thế Trưởng Tôn Dận nhìn không ra nàng, bất quá vẫn nhìn ra được nàng là nha hoàn ngày nào theo Xảo Tuyết cùng nhau dự thi, vì vậy kêu một tiếng: “Bản vương muốn gặp  mặt Xảo Tuyết cô nương.”

Mạc Sầu xoay người lại liếc mắt đánh giá Dận vương một cái, làm như vừa nhìn rõ, thần sắc có chút hoảng: “Dận vương gia tới, cô nương chúng ta đang ở gian phòng, Dận vương gia mời theo nô tỳ lên lầu hai.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Nhấn vào giữa màn hình để hiển thị Tùy chọn đọc.
Theo dõi Đọc Sách Hay trên Facebook, mỗi ngày chúng tôi cập nhật những cuốn sách, truyện hay nhất!

Có thể bạn thích