Thế Hôn
Chương 61: Cảnh xuân 2

Hai lão ni cô đang ngồi ngoài đại điện phơi nắng ngủ
gà ngủ gật bị tiếng gõ cửa làm bừng tỉnh, Trí Bình vội vàng đứng dậy, ra cửa mở
một khe nhỏ hỏi: “Ai vậy?”

Thấy thiếu niên áo xanh nho nhã lễ độ: “Xin hỏi lão
sư, nơi này là Thanh Lương tự?”

Trí Bình bị quấy rầy mộng đẹp, vốn muốn nói ngươi nhìn
có vẻ như là người đọc sách, chẳng lẽ không biết chữ? Nhưng thấy thiếu niên như
ngọc vẻ mặt trầm tĩnh cùng cử chỉ thong dong tao nhã, lời này không thể nói ra,
quy củ hành lễ vấn an: “Ngã phật từ bi, nơi này đúng là Thanh Lương tự, xin hỏi
thí chủ từ đâu tới đây?”

Thiếu niên lại hoàn lễ: “Tiểu sinh từ chỗ của Chư tiên
sinh đến đây. Nghe nói sau điện có khối cổ bia, nét chữ rất đẹp. Không biết sư
thái có thể cho ta vào một chút được không?”

Trí Bình nghe nói đến từ chỗ Chư lão tiên sinh, lại là
đến xem văn tự trên bia đá, mà cũng không là ngâm suối nước nóng, nhất thời
nghiêm nghị: “Lão ni có mắt như mù, thất lễ, theo lý thí chủ đến từ chỗ của Chư
lão tiên sinh, vô luận dù thế nào cũng nên để người đi vào quan sát cổ bia này,
tiếc rằng hôm nay không khéo….“

Thiếu niên rất kinh ngạc: “Sao vậy? Ta thấy cửa miếu
đóng chặt, chẳng lẽ là có việc không tiện?”

Trí Bình nói: “Có vị nữ thí chủ ở bên trong tụng kinh
niệm Phật, không muốn có người quấy nhiễu thanh tịnh. Làm phiền thí chủ chờ một
chút hoặc là ngày khác lại đến.” Tuy rằng cảm thán, tuy rằng tôn trọng, cũng là
ý tứ không cho bọn họ bước vào.

“Người nào bá đạo như vậy?” Gã sai vặt bất bình, lấy
tiền từ trong túi ra: “Phật môn luôn mở rộng cửa, ai mà không thể tiến vào?!
Miếu này cũng không phải là nhà nàng, nàng niệm phật tụng kinh là việc của
nàng, thiếu gia chúng ta chỉ đến ngắm nhìn cổ bia, hai việc khác biệt, nếu muốn
tiền bố thí, chúng ta cũng không phải không có.”

Thiếu niên vội ngăn gã sai vặt vô lễ: “Trường Thọ chớ
có vô lễ!” Lập tức đối với Trí Bình vái chào: “Sai vặt vô lễ, sư thái đừng
trách tội.”

“Không trách, không trách.” Trí Bình nói: “Người xuất
gia kham khổ, là dựa vào các vị thí chủ bố thí, nhưng cho dù là việc buôn bán,
cũng có thứ tự đến trước và sau, hết lòng tuân thủ hứa hẹn chi nghĩa. Thật sự
đã sớm đáp ứng rồi, không dám để người lạ đi vào. Vị nữ thí chủ hôm nay tới
sớm, đại khái lại nghỉ ngơi một canh giờ rồi sẽ đi, thí chủ nếu nguyện ý chờ,
thì đứng ở phía sau này. Phong cảnh phía sau núi tuyệt đẹp, thí chủ có thể
xuống du ngoạn, lão ni cũng có thể quét rác đãi khách.”

Thiếu niên nghe vậy, giương mắt nhìn về phía ngọn núi
nhỏ sau Thanh Lương tự, thấy trên núi hoa lê trắng muốt, hoa đào phấn hồng, một
mảnh thật tươi mát đáng yêu. Lại nhìn thấy một con sông theo Thanh Lương tự
chảy xuôi qua, uyển chuyển uốn lượn vào trong núi, không khỏi thản nhiên cười:
“Có sơn có thủy có hoa chắc hẳn phong cảnh cũng không tệ, nếu như thế, ta du
ngoạn một chút thì có ngại gì? Trường Thọ, đi, chúng ta đi dọc theo bờ sông.”

Trí Bình tuyên thanh Phật hiệu, nhìn theo thiếu niên
đi xa, gắt gao đóng lại đại môn. Phía sau, mấy ma ma của Lâm gia phía sau thiên
điện đang ngồi ở cửa hậu viện cắn hạt dưa, uống trà, nhàn thoại, thỉnh thoảng
hướng bốn phía đầu tường liếc mắt một cái, có vẻ buồn ngủ.

Thiên điện, hai người Lệ Chi cùng Quế Viên chán đến
chết ngồi ao bên cạnh ôn tuyền, đem chân ngâm mình trong nước, lay động bọt

nước, ánh mặt trời xuyên thấu qua đầu tường chiếu rọi xuống, lại từ mặt nước
gợn trong ao phản xạ trở về, khiến toàn bộ thiên điện chiếu ánh sáng lòe lòe.
Hai người lại không có tâm tư hưởng thụ cảnh đẹp này, ngẫu nhiên liếc nhau, đều
nhìn thấy trong mắt đối phương lo lắng cùng sợ hãi.

Quế Viên ánh mắt dừng trên bộ quần áo tơ lụa hồng nhạt
thêu hoa lê vắt trên ghế bạch đằng bên cạnh, liều mạng liếm môi: “Lệ Chi, ta
rất sợ hãi, tiểu thư sẽ không có chuyện gì chứ?” Lời còn chưa dứt, chính nàng
lại “Phi phi” hai tiếng: “Tiểu thư sẽ không có chuyện gì đâu.” Lại khóc nức nở
trách Lệ Chi: “Đều là tại ngươi, ngươi vì sao lại đáp ứng tiểu thư? Nếu… Nếu…
Ta xem ngươi phải làm sao bây giờ?”

Lệ Chi không nói gì, chỉ rũ mắt xuống nhìn chằm chằm
nước trong ao.

Quế Viên thấy nàng không đáp lời, thập phần tức giận,
đẩy mạnh nàng một cái: “Đều là tại ngươi! Nếu để phu nhân biết, ta sẽ nói là
ngươi đáp ứng tiểu thư.”

Lệ Chi bị nàng gây phiền, nhíu mày tức giận nói:
“Ngươi nếu không chịu, lúc ấy nên nói với tiểu thư rằng ngươi không chịu, gắt
gao ngăn tiểu thư lại, lấy lý lẽ tận trung mới đúng, lúc ấy không nói, lúc này
lại sợ hãi oán giận, muốn đổ tội lên người khác sao? Ta nếu là thủ phạm chính,
ngươi chính là đồng phạm! Ta nếu bị đánh hai mươi roi, ngươi cũng sẽ bị mười
lăm roi! Ta có bị thế nào thì ngươi cũng không thể thoát tội!”

Nhưng tiểu thư căn bản không nghe lời của nàng a, tiểu
thư rõ ràng đã sớm nghĩ cách muốn đi theo Miêu Nha vụng trộm chạy ra ngọn núi
sau Thanh Lương tự chơi đùa, nếu không sao ngay cả quần áo để thay đổi đều
chuẩn bị sẵn? Lệ Chi đã đáp ứng rồi, nàng dám không đáp ứng sao? Miêu Nha càng
ngày càng được sủng ái, nàng nếu không đáp ứng sẽ bị điều đi. Quế Viên càng
nghĩ càng ủy khuất, đôi mắt đỏ lên, miệng hé ra như sắp khóc: “Đều là Miêu Nha
nha đầu chết tiệt kia làm hỏng tiểu thư rồi!”

Lệ Chi thấp giọng quát lớn nói: “Câm miệng, ngươi muốn
ma ma bên ngoài nghe thấy mà tiến vào sao?”

Quế Viên quả nhiên ngậm miệng, có điều nước mắt kia
một giọt lại một giọt không ngừng rơi xuống, rơi vào trong suối nước nóng kia,
tạo nên từng vòng tròn nhỏ.

Lâm Cẩn Dung tất nhiên không biết những điều này, nàng
khoái hoạt ngồi xuống trên tảng đá bên bờ sông Thanh Lương yên tĩnh, cùng Miêu
Nha cầm cành liễu thật dài hướng xuống mặt sông dùng sức quật, nước đục ngầu
một mảnh, mấy con cá nhỏ thất kinh đều muốn chạy trốn bơi xuống dưới, phía cuối
nguồn Thiết Nhị Ngưu xắn ống quần lên cao, luống cuống tay chân qua lại kiểm
tra lưỡi hắn đã giăng ra, không cho cá nhỏ giảo hoạt trốn thoát.

Miêu Nha xắn ống quần đứng ở trong nước, một bên quật
cành liễu, một bên chỉ huy ca ca nàng: “Nhanh chút! Nơi đó có con cá muốn bỏ
chạy! Thật ngốc! Thật không biết huynh giăng lưới thế nào, như vậy con ếch cũng
có thể chui qua mà, huynh biết bắt cá thật không đó? Nơi đó lại có con kìa! Ai
nha, huynh thật sự không bằng phụ thân nha! Không dưng mất đi rất nhiều cá
rồi!“

Thiết Nhị Ngưu mặc dù bận bịu, còn không quên quay đầu
hung hăng mắng Miêu Nha: “Câm miệng, cha sẽ cùng muội hồ nháo sao? Giỏi thì đến
đây tự làm đi!” Lại vụng trộm nhìn Lâm Cẩn Dung liếc mắt một cái. Tứ tiểu thư
thật là xinh đẹp, chỉ là mặc quần áo vải thô cũng đẹp hơn Miêu Nha rất nhiều…

Lâm Cẩn Dung khoái hoạt quật cành liễu, thỉnh thoảng
nhìn hai huynh muội đấu võ mồm, hé ra mặt bởi vì hưng phấn cùng vui mừng rực rỡ
như hoa đào, ánh mắt đen láy tỏa sáng, miệng cho tới bây giờ vẫn chưa khép lại.


Không phải không có tiếc nuối — nàng có lá gan trèo
tường, cũng không dám giống như Miêu Nha cởi hài, xắn cao ống quần đi xuống
nước, tuy rằng nàng hy vọng có thể như thế, nhưng nàng biết không thể được,
Thiết Nhị Ngưu là ca ca của Miêu Nha, cũng là nam phó dịch nhà nàng. Nàng không
thể, nhưng thế này, nàng đã cảm thấy mỹ mãn, khoái hoạt đến cực điểm, vui vẻ
như vậy, thậm chí còn chưa từng xuất hiện ở trong mộng của nàng, nhưng giờ phút
này vẫn sống sờ sờ hiện ra trước mặt nàng, bảo nàng sao có thể không vui sướng?
So sánh với chút tiếc nuối đó, quả thực không tính là gì.

Có hoa lê cùng hoa đào từ thượng nguồn trôi xuống,
trong nước sông đục ngầu di động chìm nổi, Lâm Cẩn Dung vui vẻ vươn tay: “Bị
ngăn trở rồi phải không? Bất quá ta hiếm khi có cơ hội ra ngoài một lần, các
ngươi nhường nhịn ta vậy.”

Miêu Nha thấy nàng cùng đóa hoa nói chuyện, đánh mắt
về phía Thiết Nhị Ngưu, ý tứ là Tứ tiểu thư lại bắt đầu kỳ quái.

Cái này gọi là phong nhã! Muội hiểu hay không! Muội là
tục nhân! Dã nha đầu! Thiết Nhị Ngưu vốn đã được đi học ở chỗ Chư lão tiên sinh
hai năm không tiếng động hung hăng miệt thị Miêu Nha một hồi, lại ngẩng đầu,
nhìn thấy cách đó không xa dưới gốc cây hoa đào có hai người đang đứng đó, ngây
ngốc nhìn về phía bên này. Đặc biệt là thiếu niên mặc áo choàng màu xanh kia,
gắt gao nhìn chằm chằm Lâm Cẩn Dung, ngay cả mắt cũng không chớp.

Thiết Nhị Ngưu bực bội. Không hiểu nam nhân thô dã này
từ đâu đến, có hiểu quy củ hay không vậy? Nhìn chằm chằm cô nương nhà người ta,
quả thực chính là nhã nhặn biến chất! Hắn trầm mặt hô một tiếng: “Người đến từ
đâu? Sao lại lén lút như vậy?”

Miêu Nha nhanh chóng nhìn thoáng qua, nhanh buông ống
quần xuống, rồi lại ngẩng mặt lên, sau đó ngạc nhiên: “Ở đây sao lại có người
như vậy? Là bước ra từ trong tranh sao?”

Lâm Cẩn Dung ngực mạnh nhảy dựng, theo bản năng nhìn
lại.

Dưới gốc cây hoa đào, Lục Giam lẳng lặng đứng ở nơi
đó, cau mày gắt gao nhìn chằm chằm nàng.

Miêu Nha nói chỗ này thanh tịnh hiếm khi có người đến,
hắn sao lại xuất hiện ở đây? Thật sự là âm hồn bất tán mà. Cành liễu trong tay
Lâm Cẩn Dung rơi vào giữa sông, hoa đào cùng hoa lê hỗn loạn xuôi theo dòng,
lại bị lưới đánh cá ngăn trở, bị nước sông cọ rửa di động chìm nổi.

Bên kia Thiết Nhị Ngưu đã lên bờ, mặt âm trầm cầm theo
đao bổ củi hướng về phía hai người, hung thần ác sát nói: “Sao lại nhìn chằm
chằm cô nương nhà người ta a? Hiểu quy củ hay không vậy? Có muốn ta móc mắt
ngươi ra không?”

“Ngươi đừng xằng bậy!” Gã sai vặt phía sau Lục Giam
vội nói: “Chúng ta là khách nhân của Chư tiên sinh, đến du sơn ngoạn thủy! ”Sau
đó lại chỉ vào Lâm Cẩn Dung: “Còn có, chúng ta là thân thích của vị tiểu thư
này!”

Thiết Nhị Ngưu hồ nghi quay đầu nhìn Lâm Cẩn Dung,
thấy Lâm Cẩn Dung cúi mắt ngồi xổm trên tảng đá vẫn không nhúc nhích, cũng
không có phản bác những lời này, lập tức liền ủ rũ. Nhưng còn không chịu tránh
ra, chỉ đứng đó, trừng lớn đôi mắt mà Miêu Nha hình dung là mắt trâu gắt gao
nhìn chằm chằm chủ tớ Lục Giam.

“Tứ muội muội, sao muội lại ở đây? Lệ Chi các nàng
đâu? Tam cữu mẫu có biết muội ở đây không?” Lục Giam chậm rãi đi đến, cách Lâm
Cẩn Dung không xa thì đứng lại, nhìn trên người Lâm Cẩn Dung mặc một thân xiêm
y vải thô không phù hợp thì nhíu mày.

Lâm Cẩn Dung gắt gao nhìn chằm chằm rêu xanh trên tảng
đá dưới chân, không nói được một lời. Nếu bị Lục Giam nhìn thấy, vô luận nàng
nói cái gì, đều không thể che giấu, bởi vì hiện tại tình hình cũng đã bại lộ
hết thảy. Hiện tại việc cần làm chính là cầu Lục Giam đừng đem chuyện này nói
ra. Nhưng cầu ai đều có thể, trên đời này người nàng không muốn cầu nhất chính
là hắn!

Sự trầm mặc của nàng rõ ràng làm cho Lục Giam thực
không kiên nhẫn, còn rất tức giận, đề cao thanh âm nói: “Muội không đến mức
không thừa nhận muội là Lâm Cẩn Dung đi? Sao muội lại ở đây? Lệ Chi các nàng
đâu? Vì sao không đi cùng muội? Hai người kia là loại người nào?”

Ân, nam tử như hắn, đương nhiên không quen nhìn thấy
nữ tử không tuân theo quy củ như vậy, Lâm Cẩn Dung trong nháy mắt hạ quyết tâm,
ngẩng đầu nhìn Lục Giam nói: “Đúng vậy, là ta, Nhị biểu ca có khỏe không?”



Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Nhấn vào giữa màn hình để hiển thị Tùy chọn đọc.
Theo dõi Đọc Sách Hay trên Facebook, mỗi ngày chúng tôi cập nhật những cuốn sách, truyện hay nhất!
Thế Hôn Chương 61: Cảnh xuân 2

Có thể bạn thích