Thế Hôn
Chương 421: Cành đào

Mùa đông này khô hạn, cây hoa đào kia cũng vì nguyên
nhân này mà héo hon vài phần, ngược lại càng khiến vài nhánh lộc xanh có vẻ
tươi mát kiều diễm. Lâm Cẩn Dung đứng ở dưới hành lang, đưa tay ném một nắm hạt
đậu được sao về phía Lục Giam đang ngắm hoa: “Chàng để ý chút đi, còn có nhàn
tâm ngắm hoa. Nghe nói có một vị đại học sĩ, để tang mẫu thân, viết thơ ngắm
hoa mà đã bị định tội a.”

Lục Giam mỉm cười quay đầu: “Ta từ trước đến nay không
hay làm thơ.” Yên lặng đánh giá Lâm Cẩn Dung vẻ mặt tươi cười: “Bất quá thật ra
có thể làm một bài từ.”

Hoa nở đầy cành, hắn một thân quần áo trắng tinh, tươi
cười so với hoa còn đẹp hơn vài phần. Lâm Cẩn Dung tim đập nhanh, khẽ cười nói:
“Thiếp thân thay lang quân mài mực trải giấy?”

Lục Giam cười: “Được.”

Hai người đang định đi vào bên trong, đã thấy Anh Đào
cầm theo thực hộp tiến vào, sắc mặt tái nhợt nói: “Nhị gia, thiếu phu nhân,
Trường An đã trở lại.”

Hai người không có lúc nào là không vướng bận về Lục
Luân, giờ phút này đột nhiên nghe được tin tức của hắn, đều có chút phấn chấn,
lại nhìn biểu tình của Anh Đào, ẩn ẩn cảm thấy sợ hãi. Lâm Cẩn Dung hơi nhếch
môi, nghe được Anh Đào ở bên tai nói: “…… Mang về một cái cái bình…… Nhị lão
gia không cho vào cửa, nói hắn đã không còn là con cháu của Lục gia, Nhị phu
nhân đã chết ngất rồi.”

Rốt cuộc vẫn không thể trốn tránh được sao? Lâm Cẩn
Dung thẳng tắp nhìn cành đào đang nở rộ kia, hoa là cực mĩ, nhưng thật sự không
được bao lâu nữa. Lục Giam thực vội nói với nàng câu gì đó, nàng không nghe
thấy rõ, nhưng nhìn thấy Lục Giam bước nhanh đi ra ngoài, nàng vẫn theo bản
năng suy nghĩ: Hắn là đi ra ngoài an trí Lục Luân đây.

Lâm Cẩn Dung ngồi dưới hành lang, yên lặng nhìn cây
đào sáng lạn, từ giữa trưa vẫn nhìn đến chạng vạng. Hôm đó khi chút tàn hồng
cuối cùng rơi rớt, Nghị Lang đã ngủ nửa ngày liền tỉnh lại, y y nha nha hô lên
một tiếng “Nương”, nàng bừng tỉnh lại, mỉm cười đứng dậy vào nhà bế Nghị Lang,
thấp giọng nói: “Nghị Lang ngủ đủ chưa?”

Nàng nghĩ đến nàng sẽ rơi lệ, nhưng kỳ thật thời điểm
nhận được tin tức, một giọt lệ cũng không rơi xuống, chỉ là có chút mờ mịt mà
thôi.

Trời tối đen, bên ngoài nổi lên gió lạnh, Lục Giam
mang theo se lạnh của gió xuân bước vào trong phòng, nhìn thấy Lâm Cẩn Dung một
mình ngồi ở dưới đèn vẽ một cành hoa đào. Nụ hoa phấn nộn run rẩy nở rộ trên
đầu cành, ngòi bút chấm thuốc nước màu hồng điểm xuống, chóp mũi của hắn phảng
phất như ngửi thấy mùi hoa, là hương hoa đào, nhè nhẹ mang theo hương vị đau
khổ chát chúa.

“A Dung.” Lục Giam nhìn bóng dáng nhỏ gầy của Lâm Cẩn
Dung, nhịn không được vươn tay đem nàng gắt gao ôm vào trong ngực.

“Hắn là huynh đệ của ta, thân thiết giống như Thận Chi
vậy. Hắn từng là một trong vài người đối đãi với ta tốt nhất trên đời này.” Lâm
Cẩn Dung nghiêng đầu mềm mại tựa vào trước ngực Lục Giam, tay không còn lực thả
lỏng, bút lông chấm thuốc màu rơi xuống trên giấy Tuyên Thành trắng sáng như
ngọc, trầm trọng nở rộ ra một đóa hoa sáng lạn đến cực hạn, lại bay xuống đầu
cành.

Lục Giam thở dài một tiếng, muốn an ủi nàng, nhưng
cuối cùng vẫn không biết nói gì, hắn chỉ có thể chuyên tâm đem nàng ôm vào
trong ngực, ở bên vành tai nàng tinh tế hôn nhẹ. Lâm Cẩn Dung mở to hai mắt:
“Đây là số mệnh.” Nàng quay đầu lại, ôm thắt lưng của Lục Giam, ngẩng đầu lên,
con ngươi trong suốt như nước: “Nhị lang, ta luyến tiếc chàng và Nghị Lang.”

Lục Giam trong lòng khẽ nhúc nhích, ở trên vành mắt

của nàng hạ xuống nụ hôn, thấp giọng nói: “Chúng ta cũng sẽ không tách ra. Ta
vẫn sẽ ở cùng các nàng a.”

Lâm Cẩn Dung chỉ ngẩng gương mặt trắng trong thuần
khiết như bạch ngọc, im lặng nhìn hắn. Trong con ngươi tràn đầy vẻ ôn nhu hắn
chưa bao giờ gặp qua, nàng kéo tay hắn, đặt vào lòng nàng: “Chàng biết không?”
Nàng từng hận hắn, hoàn toàn ghét cay ghét đắng hắn, nàng chính là luyến tiếc
chết một lần nữa, bằng không nàng tình nguyện có chết cũng không chịu tái giá
với hắn lần này.

Lục Giam không biết, hắn chỉ biết nhiệt độ cơ thể cùng
hương thơm mềm mại của nàng xuyên thấu qua vải mềm rơi vào trong lòng bàn tay
hắn, lại từ lòng bàn tay hắn, xuyên thấu qua huyết mạch, truyền đến tận trong
lòng hắn, giống như đang chảy trong huyết mạch của hắn, không phân biệt ta và
nàng. Lòng bàn tay cảm nhận được tim đập khi có khi không, thực mong manh, hắn
chưa từng nhìn thấy bộ dạng Lâm Cẩn Dung yếu ớt như vậy, hắn nghĩ hắn phải trả
lời: “Biết.”

Hắn vốn không biết. Lâm Cẩn Dung có chút chua chát,
vươn tay nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt hắn, cười nói: “Ta không muốn biết hắn ra
đi như thế.” Cho nên đừng nói với nàng. Đã nhấm nuốt nhiều tư vị tử vong, làm
cho người ta vô cùng thương tâm.

Lục Giam trầm mặc một lát, nói: “Ta sẽ tìm mộ tốt cho
hắn.”

“Trường An đâu?”

“Đi rồi.”

“Nên đi.” Lâm Cẩn Dung bắt tay vòng quanh cổ của Lục
Giam, thấp giọng nói: “Nhị lang, chàng bế ta lên giường đi, ta mệt mỏi.”

Ánh mắt của nàng ba quang liễm diễm, dĩ nhiên là vẻ
kiều mỵ hấp dẫn chưa bao giờ từng có, thanh âm vừa yêu kiều vừa mềm mại, Lục
Giam bị câu dẫn trong lòng kinh hoàng không thôi, hiểu được nàng là thương tâm
muốn tìm kiếm an ủi, nhưng mà hắn cũng không thể, chỉ hơi hơi nghiêng đầu không
nhìn nàng, hít hai lần mới hơi bình tĩnh trở lại, bế nàng lên giường, ở trên
trán nàng nhẹ nhàng hôn một cái, ôn nhu nói: “Nàng ngủ đi, ta ở một bên nhìn.”

Lâm Cẩn Dung nhìn hai mắt hắn, đột nhiên cười: “Thấy
không? Ta vừa vẽ một cành hoa đào, đời này chưa bao giờ vẽ ra một đóa hoa đẹp
đến thế. Chỉ sợ là chàng không theo kịp đâu.”

Lục Giam thật thà thừa nhận: “Chưa bao giờ thấy qua
nàng vẽ tranh, hôm nay vừa thấy thực kinh ngạc.” Nữ tử biết hội họa thì nhiều,
nhưng đa số đều có tượng khí, cứng nhắc có thừa, linh khí tinh tế thì lại hiếm,
Lâm Cẩn Dung ngẫu nhiên vẽ ra như thế, lại có thể làm cho hắn kinh diễm.

Lâm Cẩn Dung cười nhẹ: “Còn không phải là giống như
pha trà sao. Tương lai chàng già đi, chàng phải nhớ kỹ, lúc còn trẻ ta từng vẽ
một cành đào đẹp như thế, ít người có thể sánh bằng a.” Không đợi Lục Giam phản
ứng lại, liền ách xì 1 cái, nghiêng mặt vào bên trong: “Chàng đi nghỉ ngơi đi,
thuận tiện giúp ta thổi tắt đèn.”

Là sợ tương lai mình giống như Lục Kiến Tân chăng? Lục
Giam đứng dậy, im lặng nhìn bóng dáng Lâm Cẩn Dung một lát, nhẹ nhàng thổi tắt
đèn. Lâm Cẩn Dung nằm ở trên giường, nghe thấy hắn ở gian bên ngoài nhẹ giọng
phân phó Anh Đào: “Cẩn thận chút, nếu thiếu phu nhân có chút không thoải mái
thì gọi ta.”

Lâm Cẩn Dung nghe thấy tiếng bước chân của hắn hướng
sang phòng cách vách, mới chảy ra hai giọt lệ. Ông trời chết tiệt!

Mùa xuân năm nay, không có một giọt mưa nào, mỗi khi
nhìn thấy mây đen tụ đỉnh, gió lạnh nổi lên, mọi người đều kiễng chân ngóng
nhìn, nhưng bầu trời chỉ không âm không dương một lát đã bị một trận gió thổi

tan, rồi lại lộ ra sắc xám trắng.

Lâm Cẩn Dung đi theo Lục Giam ngồi ở trong xe bò dọc
theo con đường giữa hai đồng ruộng, nhìn thấy ruộng đất từ trước xanh tươi như
ngọc nay thành một mảnh cỏ khô vàng óng. Có lão nông tuyệt vọng ngồi ở bên cạnh
bờ ruộng khóc rống, đã xảy ra tai nạn cướp nước gây chết người, thời tiết hôm
nay, thật sự là khiến cho người dựa vào ông trời kiếm miếng cơm mà tuyệt vọng.

Lâm Cẩn Dung nhiều nhất là vu điền, vu điền trồng lúa,
chờ đợi là chủ yếu, trong tháng năm sẽ có thiên hà thủy, rồi đợi tới ngày dẫn
nước, nước sông mênh mông cuộn sóng sẽ trút xuống, sẽ đem tới giàu có hy vọng
cho thành Bình châu.

Mã trang đầu ngồi xổm đánh giếng nước bên cạnh, tự tay
múc lên một gáo nước trong lành cho bò uống, cười nói: “Ông chủ tiêu tiền cảnh
tỉnh, nhóm tá điền dùng nước rất hà tiện, nhưng mương máng có nên để ý một chút
hay không? Đến lúc đó thiên hà thủy ùa đến, còn phải ngăn chặn mương máng không
để nước thoát đi mà.”

Nếu thời điểm thiên hà thủy nên đến vẫn không tới, thì
phải làm sao đây? Lâm Cẩn Dung hỏi Mã trang đầu: “Ta nghe người ta nói chỉ sợ
sẽ vẫn hạn hán, nếu không có mưa, còn có thiên hà thủy sao?”

Mã trang đầu giật mình, nói: “Vậy ông chủ cảnh tỉnh sẽ
có tác dụng, cùng lắm thì chúng ta giống như năm ấy, sửa thành trồng cao lương.
Loại đó vừa không ngại hạn hán lại chống được lũ lụt. Hoặc đậu cũng ổn. Vì
phòng vạn nhất, năm nay mạ sẽ lớn chậm hơn, có thể thu hoạch một chút là được
rồi.”

Lâm Cẩn Dung nghiêm túc suy nghĩ hồi lâu, nói: “Nhất
định phải xem trọng mương máng, nếu thời tiết vẫn không tốt, không chừng mọi
người cũng chỉ có thể dựa vào thứ này, phàm là có thể trồng cái ăn, không để
mọi người đói bụng chính là chuyện tốt. Những chuyện vặt khác ta không hiểu,
cho nên muốn nhờ Mã trang đầu một phen.”

Mã trang đầu vội đứng dậy hành lễ: “Đây là bổn phận
của hạ nhân.”

Một năm này, vẫn giống như trong trí nhớ của Lâm Cẩn
Dung, không có mưa, thái dương giống như bám dính trên bầu trời, nước sông Chử
Giang cũng từng được mở để dẫn nước, nhưng nửa đường liền làm cho người ta tiệt
đi, nhóm nông dân như nổi điên cầm xẻng cuốc đoạt nước, chỉ hy vọng có thể dẫn
nhiều nước hơn về nhà mình, cứu vớt một chút lúa mạ đáng thương, cứu vớt một
năm sinh kế của cả nhà. Nhưng lão thiên gia không nhìn thấy nhân gian khổ, thật
vất vả trời mới mưa, cũng chỉ là thưa thớt đem đất tẩm ẩm ướt cho xong việc.

Mã trang đầu bình tĩnh chỉ huy nhóm tá điền trồng loại
cao lương, đậu tử, không sợ hạn hán, phàm là người có chút kinh nghiệm cũng làm
theo như thế. Hai nhà Lục, Lâm không cần phải nói, đều là dùng chiêu số như
vậy.

Mùa thu năm nay, mưa to trắng lóa mở đầu, vô số hoa
mầu, đứng sừng sững nhiều năm trên tường thành Bình Châu đều bị ngâm trong mưa
to kéo dài. Con đường bị phá hoại đến dọa người, hồng thủy mất đi mương máng
dẫn đường, liền giống như con ngựa hoang không có cương kiềm hãm mà tàn sát bừa
bãi, dân Bình châu khóc không ra nước mắt. Cũng không phải mọi thôn trang đều
gặp tai ương, ruộng tốt nào may mắn sẽ đảm bảo thu hoạch dù hạn hán hay lụt
lội, nhưng tóm lại mọi người đều chịu khổ, mười thành hoa mầu chỉ thu được một
hai thành. Lâm Cẩn Dung ra lệnh đầu tiên, năm địa tô này được toàn miễn.

Tin tức truyền ra, Lục gia, Lâm gia, Ngô gia đều giảm
miễn theo mức độ khác nhau, nhưng Lục Kiến Tân thập phần không vui. Chuyện lớn
như vậy, nàng là tiểu nhi tức lại không nói với trưởng bối một tiếng liền tự
chủ trương? Cho dù là muốn miễn địa tô, chuyện này cũng nên để hắn ra mặt làm
mới đúng. Nhi tức này nhìn thì quy củ, kỳ thật lại là người không tuân theo quy
củ nhất, tiếc rằng lời này hắn không thể thốt ra, chỉ có thể tích tụ ở trong
lòng, đợi tìm cơ hội giáo huấn Lâm Cẩn Dung một phen.

Lục Giam mẫn cảm, không khỏi khuyên Lâm Cẩn Dung: “Lần
sau đừng làm loại chuyện náo động này, trước cùng trưởng bối thương lượng một chút
cũng không chịu thiệt.”

Lâm Cẩn Dung mỉm cười: “Nếu hắn không chịu thì sao?
Của ta, tự ta muốn miễn, cùng hắn có quan hệ gì đâu?” Sang năm chuyện nàng phải
làm càng nhiều, mọi chuyện đều xin chỉ thị, mọi chuyện đều nghe theo, nàng cũng
không cần phải làm gì nữa rồi.

Lục Giam cũng không nói gì.

Lâm Cẩn Dung liền kéo lấy tay áo hắn làm nũng: “Nhị
lang sẽ che chở ta chứ?”

Lục Giam trầm mặc một lát, nhìn Nghị Lang đang chạy
chân đất, xoa xoa tóc thê tử, thấp giọng nói: “Sẽ.”

Trong lúc bấp bênh, đã tròn 49 ngày của Lục lão ông.
Trước bài điếu cúng tổ tiên, khóc rống tỏ niềm thương nhớ.



Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Nhấn vào giữa màn hình để hiển thị Tùy chọn đọc.
Theo dõi Đọc Sách Hay trên Facebook, mỗi ngày chúng tôi cập nhật những cuốn sách, truyện hay nhất!
Thế Hôn Chương 421: Cành đào

Có thể bạn thích