Thất Giới Truyền Thuyết
Chương 212: Ám Độ Trần Thương

- Thế thì phải xem ngươi muốn hỏi gì, một số ta có thể trả lời nhưng một số ta không thể nói được, dù sao ta cũng chỉ là một con người chứ không phải là thần thánh, đúng không?

Vẫn không quay đầu lại, hắc ảnh dường như không muốn đối mặt với hắn nên cố ý nhìn lên bầu trời đêm.

Ngẩng đầu nhìn thấy vầng trăng tròn, Ma Thiên Tôn chủ cười nói:

- Trăng tròn rồi, một số việc cũng nên kết thúc. Đã bao nhiêu năm nay chúng ta không gặp nhau, tính ra thì cũng gần nghìn năm. Còn nhớ lúc niên thiếu, lúc nhiệt huyết sục sôi, chỉ cần dựa vào bầu nhiệt huyết trong lòng mà có thể lưu lạc khắp Nhân gian, tâm tư lúc đó thật giản đơn. Tiếc rằng bây giờ có muốn quay trở lại quá khứ cũng không thể tìm được cảm giác đó, ngươi nói có đúng không lão bằng hữu?

Hắc ảnh không trả lời ngay mà trầm mặc suy tư một lúc rồi mới nói:

- Bao nhiêu năm trôi qua rồi mà ngươi vẫn còn nhớ những chuyện ngày xưa, có thể ngươi vẫn chưa hoàn toàn nhập ma, thật đáng tiế c.

- Đáng tiế c? Có cần không? Ngươi cho rằng ta nhất thiết phải trở thành một kẻ tu chân chính đạo, như thế mới đúng với thiên tư đã được ban, mới xứng đáng với hình dạng này ư? Thiên địa vạn vật quả thật là có chính tà sao? Ta thấy không phải vậy. Ta cảm thấy cái được gọi là chính, tà do mỗi người chọn vào hoàn cảnh lúc đó, chọn lấy một cách sinh tồn mà giở các thủ đoạn khác nhau ra mà thôi. Chỉ là những thủ đoạn như vậy có rất nhiều, có những thủ đoạn khá phổ thông, những thủ đoạn mà vẫn làm cho người ta có thể chấp nhận được thì được gọi là chính đạo, còn những thủ đoạn kỳ dị cổ quái không được người ta chấp nhận thì sẽ trở thành tà ác. Thật ra theo quy luật tự nhiên mà nói, đó đều là những bản năng sinh tồn, trên bản chất không có gì khác nhau cả, không đúng sao?

Nhìn hắc ảnh đó một cách dứt khoát, Ma Thiên Tôn chủ hỏi.

Hắc ảnh tựa hồ cảm nhận được nhãn thần lăng lệ đó của hắn, chỉ thấy hắc ảnh khẽ lắc đầu thở dài rồi nhẹ giọng lên tiếng:

- Giờ ngươi nói với ta những chuyện đó còn có ý nghĩ gì nữa, tất cả đều đã được yên định trước thì việc gì phải tranh giành chứ? Khuya rồi, đỉnh núi cũng đã nhiều sương, ngươi hãy nói luôn câu hỏi mà ngươi muốn hỏi ta đi, nếu trả lời được ta sẽ trả lời.

Thu lại khí thế, Ma Thiên Tôn chủ trầm giọng nói:

- Được rồi, chuyện cũ không nói nhiều nữa, dù sao thì cũng rất nhiều năm trôi qua, có chuyện trong lòng mọi người đều rất rõ, ta không nói lại nữa. Hiện tại, ta chỉ muốn hỏi ngươi ba việc, thứ nhất Thái Âm Tế Nhật chính xác vào lúc nào, thứ hai là kết quả cuối cùng của kiếp nạn lần này và thứ ba, tại sao ngươi lại xuất hiện?

Thân thể chấn động, hắc ảnh như có chút tang thương nói:

- Ba câu hỏi này của ngươi ta không thể trả lời được câu nào cả. Trước tiên hãy nói đến câu thứ nhất, thời gian cụ thể này ta cũng đang dự đoán nhưng trước mắt vẫn không thể xác định được, ta phải chờ chiếc chìa khoá của vận mệnh xuất hiện thì mới có thể tính ra được. Ta ở nơi này quan sát thiên địa cả một đêm rồi vẫn chưa thấy một chút dấu vết của chiếc chìa khoá đó, điều đó chứng tỏ thời cơ vẫn chưa tới. Thứ hai, kết quả cuối cùng sẽ có nhiều thay đổi và không thể đoán được, cho dù là người của Cửu Thiên Hư Vô giới cũng không thể đoán được huống chi ta. Thứ ba, nếu nói ra thì ngươi cũng không tin và cũng không thể nói ra được, vì thế ta không thể trả lời các câu hỏi của ngươi được.

Lạnh lùng nhìn hắc ảnh, Ma Thiên Tôn chủ hừ lạnh:

- Ta thấy ngươi không phải là người không biết, chỉ là ngươi không muốn nói ra. Với danh tiếng Vạn tượng Huyền Tôn mà ngay cả việc này cũng không biết há chẳng phải là hư danh sao?

Lạnh lùng chuyển thân, hắc ảnh nhìn thẳng vào hắn, thản nhiên nói:

- Ngươi đã không tin vậy tại sao còn đi hỏi ta? Vạn Tượng Huyền Tôn dù sao cũng vẫn là người, không phải là thần, ngươi quên rồi sao? Nếu như việc gì ta cũng biết cả thì cần gì phải hiện thân ở chốn nhân gian này nữa? Tin hay không là tuỳ ngươi, nói hay không là tuỳ ta, mọi thứ trên đời này đều mơ hồ cả, tại sao lại có thuyết trường sinh bất lão? Nhìn từ xa chiếc gương lớn chỉ trông như một chiếc chén nhỏ, nhìn gần thì ngay một miệng giếng nhỏ cũng thành một cái đầm lớn, thị phi thắng thua khó định, nhìn lại chỉ còn nuối tiếc mà thôi! Ngươi hãy nghĩ thoáng một chút, nhìn xa một chút, có thể khi đó trái tim của ngươi sẽ bình tĩnh lại. Bao nhiêu năm qua, người xưa đã lần lượt ra đi nhưng linh hồn họ vẫn cầu nguyện cho ngươi, hi vọng ngươi không quên những lời họ nói trước khi chết, quay đầu là bờ.


Chuyển thân, Vạn Tượng Huyền Tôn phi người dưới ánh trăng bay đi xa, chỉ còn lại một mình Ma Thiên Tôn chủ đứng thẫn thờ ở đó.

Một hồi lâu, Ma Thiên Tôn chủ nhìn lên bầu trời đêm không một bóng người, khẽ giọng như tự nhủ:

- Tất cả đều đã muộn rồi, ta không thể quay đầu lại được nữa! Ngươi biết không, không thể quay lại được nữa!

Ma Thiên Tôn chủ khẽ thở dài rồi khởi thân bay đi, biến mất vào trong ngọn gió đêm.

Sáng sớm, mặt trời mọc lên từ phía đông, ánh mặt trời vàng rực đang chiếu qua những ngọn lá xanh, phản chiếu một thứ ánh sáng đẹp mê người.

Liễu Điệp Lĩnh, một dãy núi nhỏ phân chia nam bắc, một quán rượu nhỏ bày biện sơ sài được dựng lên bên cạnh con đường cũ, nơi chuyên cung cấp thức ăn cho những người qua đường qua đó nghỉ chân. Lúc này, trong quán rượu hai bàn đã có người, một bàn là của những người đốn củi gần đó, bàn kia là của hai vị đại hán mang kiếm, bộ dạng trông như người bình thường, trong đôi mắt họ không ngừng ánh lên tia thần bí.

Hai vị đại hán này vừa ăn vừa nói chuyện, chỉ nghe thấy một người trong số đó có tuổi nhỏ hơn nói:

- Lão Đại, với thực lực của Giang Bắc Nhị Sửu chúng ta, huynh thấy lần này chúng ta đến Nhã viên, liệu Liên minh Lục viện đó có chọn chúng ta không?

Đặt đũa xuống bàn, lão Đại của Giang Bắc Nhị Sửu tự tin đáp:

- Đệ không nên nghĩ nhiều, đệ thấy tình hình bây giờ đấy, Liên minh Lục viện đã bốn lần đánh nhau với Yêu vực cao thủ và đều bị bãi trận, các cao thủ hi sinh không ít, giờ đây chính là lúc đang thiếu người, chúng ta đến nương nhờ tất họ sẽ không bỏ qua đâu. Hơn nữa lần này lại có chưởng giáo của Thiên Kiếm viện Lý Thường Hà ra mặt mời chúng ta tham gia, mà tên Kiếm Vô Trần ấy lại là môn hạ của lão nên chắc cũng không đến nỗi không biết tốt xấu đâu.

Lão Nhị nói:

- Lão Đại nói cũng phải, chỉ là đệ nghĩ, cuộc chiến đấu giữa Liên minh và Yêu vật cũng giống như hành quân đánh trận vậy, ai có thể lập được công thì người đó sẽ được trọng dụng và được mọi người kính nể. Nếu như trước khi gia nhập Liên minh chúng ta có thể lập được công lao gì đó, làm chút việc gì thì việc ra nhập vào Liên minh sau này cũng được đường đường chính chính, huynh nghĩ có đúng không lão Đại?

Lão Đại nghe xong như bừng tỉnh, vỗ đùi mình kêu lên:

- Lão Nhị nói có lý, chỉ là công lao này sẽ đến từ đâu đây?

- Đúng, nói thì dễ, nhưng thật sự bắt tay vào làm thì không đơn giản chút nào!

Hai người trầm tư trong một khoảng thời gian, đều đang tìm cách.

Lúc này từ phía nam có một kiếm khách trung niên đi đến, vị này vừa vào quán đã tìm bừa một chỗ để ngồi, lại ngồi đúng bên cạnh của Giang Bắc Nhị Sửu. Đặt kiếm xuống, kiếm khách nhân này nhìn một lượt quanh quán, thấy Nhị Sửu đang nhăn mày nghĩ ngợi liền tò mò đến gần hỏi:

- Hai người sao lại nhăn mặt nhăn mày thế kia, không biết có chuyện gì, liệu có thể nói cho ta nghe được không, biết đâu có thể giúp được gì đó cho hai vị?


Đại Sửu nghe vậy nghiêng đầu nhìn hắn ta một cái rồi hỏi lại:

- Người là ai? Có thật là sẽ giúp được Giang Bắc Nhị Sửu bọn ta không?

Người trung niên đó cười lớn rồi nói:

- Bổn nhân mặc dù không thể nói là chắc chắn giúp được hai người, nhưng ta cũng đã đi khắp Nam Bắc bao nhiêu năm rồi, nghĩ cách hay làm gì đó ít nhiều cũng có khả năng. Hai người đã nghĩ không được cách nào thì cứ thử nói ra xem sao, biết đâu ta lại giúp được, đúng không nào?

Hai người nhìn nhau một cái, cảm thấy đây cũng là một cách, vì vậy lão Nhị nói qua sự việc một lần rồi hỏi:

- Sự việc là như vậy đấy, ngươi có cách nào không?

Người trung niên nghe xong cất tiếng cười vang:

- Ta lại cứ tưởng việc gì, nguyên lai là như vậy. Yên tâm đi, việc này quá đơn giản, các ngươi chỉ cần nghe xong lời ta nói tự nhiên sẽ giải quyết được ngay thôi.

Hai người này nghe thấy liền vô cùng hoan hỉ, chỉ thấy lão Đại thúc giục:

- Tốt quá, ngươi mau nói đi, chúng ta đang lắng nghe đây. Nếu như thật sự có thể được thì trưa nay xin mời ngươi một bữa no nê, coi như đó là một chút lòng thành của chúng ta.

Lắc đầu cười cười, người trung niên nói:

- Mời cơm thì xin miễn, ta còn có việc phải đi một chuyến lên phía Bắc, lần này các ngươi chỉ cần ghi nhớ lại là tốt rồi. Còn về cách mà ta sẽ nói dưới đây thật ra là rất đơn giản, trước mắt hai bên tạm thời không có giao tranh, các ngươi muốn lập công bằng cách trực tiếp ra tay thì không hề lý tưởng chút nào, cách tốt nhất chính là đi thám thính những tin tức có ích cho Lục viện, đây cũng là một hình thức biểu hiện, các ngươi nói đúng vậy không? Đương nhiên, về điểm nay các ngươi nhất định sẽ hỏi ta là những tin tức đó sẽ lấy từ đâu, nhưng ta phải chúc mừng hai vị, bởi vì vừa may trên đường ta đã nghe được một số tin tức, các ngươi chỉ cần nói rằng những tin tức mà ta nói cho các ngươi biết là do các ngươi trải qua muôn vàn cực khổ mới có được, đến lúc đó tự nhiên các ngươi sẽ được người ta coi trọng thôi. Việc này rất quan trọng, các ngươi nhất định phải ghi nhớ vì nếu các ngươi nói rằng những tin tức này là do nghe người khác mách bảo thì sẽ chẳng có giá trị gì nữa, minh bạch không?

- Minh bạch, minh bạch. Ngươi nói tiếp đi, chúng ta đang nghe đây!

- Vậy thì nghe cho rõ này, tin tức lần này ta nghe được có ba điểm, điểm thứ nhất là về các cao thủ của Ma vực, nghe nói Ma Huyễn Tôn chủ của Ma vực đang mai phục ở phía ngoài môn sơn Vô Vi đạo phái, dường như hắn đang tiến hành một âm mưu nào đó. Điểm thứ hai, nghe nói là Tam Nhãn Long Lang của Yêu vực đang bí mật hợp tác với cao thủ của Ma vực Hắc Ám giới, chuẩn bị tối mai sẽ gặp mặt ở trên Sáp Thiên phong, hai bên có thể sẽ bàn về việc làm cách nào đánh bại được chính đạo. Điểm thứ ba, đại quân của Ma vực đã bắt đầu tiến nhập vào Nhân gian, cửa vào đó lại chính là ở trong Âm Hồn lâm của Dịch viên, đây là những việc vô cùng cơ mật. Có ba tin này, ta tin rằng với sự thông minh của nhị vị nhất định sẽ có một vị trí hơn người trong Liên minh Lục viện. Được rồi, ta còn phải lên đường, không nói nữa, ta phải ăn chút đã.

Kiếm khách nói xong liền quay người lại rồi ăn cơm, chỉ còn Nhị Sửu đang vui mừng ra mặt và từ từ nuốt từng lời của hắn ta.

Một lúc sau, Đại Sửu đứng lên rồi vỗ lên vai trung niên kiếm khách, cười nói: Truyện Tiên Hiệp - Truyện FULL

- Cám ơn ngươi rất nhiều, chúng tôi xin cáo từ trước, ân đức này của ngươi sau này gặp lại nhất định sẽ báo đáp!

Đại Sửu nói xong liền trả tiền cơm cho trung niên kiếm khách luôn rồi nhanh chóng sải bước rời khỏi quán. Nhìn thân ảnh hai người đã đi xa, người trung niên đó nở một nụ cười bí hiểm, cầm thanh kiếm trên bàn lên rồi đi về hướng Bắc.

Trong đại sảnh của Nhã viên, Kiếm Vô Trần và Diệp Tâm Nghi đang ngồi phía trên với cao thủ tam phái cùng bàn tính kế hoạch sau này.

Sau khi nghe Diệp Tâm Nghi nói xong các hành động của Hắc sát Hổ vương, Kiếm Vô Trần nói:

- Việc này đã như vậy thì chúng ta tạm thời hoãn lại đã, trước mắt chỉ cần nắm rõ hành tung của chúng, biết được tình hình chung của chúng và kịp thời phòng ngự là được rồi. Trước đây chúng ta giao chiến với cao thủ của Yêu vực chỉ dựa vào thực lực tấn công đâm dẫn đến tổn thất nặng nề, việc này rõ ràng là do sơ xuất của ta. Hiện tại ta quyết định cải biến sách lược, ngoại trừ trong tình huống bất đắc dĩ, nếu không sẽ không ngạnh đấu với bọn chúng. Vực Chi Tam giới tề hiện đầy đủ trong Nhân gian, với thực lực của chúng ta, nếu muốn đánh nhau với bọn chúng thì sẽ không thể giành thắng lợi được, và cũng sẽ là một cách ngu ngốc nhất. Trước mắt, cách tốt nhất là chúng ta phải tìm hiểu kỹ tình hình của bọn chúng, nghĩ cách khơi dậy thù hận giữa bọn chúng, để cho chúng tự tàn sát lẫn nhau, như vậy chúng ta có thể sẽ có lợi, cuối cùng khi thực lực của bọn chúng đều yếu đi thì ta sẽ chuẩn bị sẵn kế hoạch để tiêu diệt hết bọn chúng.

Chúng nhân nghe xong đều nhìn hắn một cách cổ quái, dường như trở về sau nhiều ngày, hắn đã trở thành một con người khác hẳn. Diệp Tâm Nghi âu yếm nhìn hắn, cười nói:

- Đây là một cách hay, với những thủ đoạn hành sự độc ác của Vực Chi Tam giới, chúng tiến vào Nhân gian không ngoài mục đích chiếm đoạt Nhân gian, như vậy giữa chúng nhất định sẽ có sự đối địch. Hiện nay chúng ta đang phải tập trung hết toàn bộ thực lực, chuyên môn để đối phó với đám người bên trong đó, nhìn bề ngoài sách lược này rất hay, tập trung mạnh mẽ đột phá vào một điểm. Nhưng kết cục là các cao thủ của Lục viện điêu linh, đến cuối cùng có thể tiêu diệt được một đám yêu ma, nhưng chúng ta không đủ sức để đối phó với những con yêu ma còn lại. Cho nên lần này sự thay đổi sách lược của Kiếm minh chủ chúng ta đều thấy rằng rất hợp lý, không biết mọi người có ý kiến gì không, hoặc có những cách hay hơn đều có thể nêu ra, mọi người sẽ cùng nhau bàn bạc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Nhấn vào giữa màn hình để hiển thị Tùy chọn đọc.
Theo dõi Đọc Sách Hay trên Facebook, mỗi ngày chúng tôi cập nhật những cuốn sách, truyện hay nhất!
Thất Giới Truyền Thuyết Chương 212: Ám Độ Trần Thương

Có thể bạn thích