Tào Tặc
Chương 181: Vân Sơn Mễ Hành

Phủ Tư Không, Hứa đô.

Tào Tháo đang ngồi nhàn nhã trong phòng khách, tươi cười, lắng nghe Tuân Du trình báo.

Năm Kiến An thứ hai, đối với Tào Tháo mà nói không phải là hồi ức tốt đẹp gì. Đặc biệt là hồi đầu năm khi y thảm bại ở Uyển thành, mất đi trưởng tử Tào Ngang khiến cho thê tử Đinh phu nhân đã sống với y nhiều năm phản bội lại y, giận dữ trở về gia đình nhà nàng, cho đến giờ Tào Tháo vẫn cảm thấy đau lòng.

Đến cuối năm, Tào Tháo lần nữa lại chinh phạt Nam Dương, đoạt lại vùng đất Vũ Âm Bắc Vọng, đẩy Trương Tú đến Nhương huyện.

Nghe nói Lưu Biểu muốn khởi binh, nên Tào Tháo tạm thời ngừng tấn công Nhương huyện, lệnh cho tộc đệ Tào Hồng nhậm chức Thái thú Nam Dương, đóng quân ở Uyển thành.

Mang theo tâm trạng buồn vui lẫn lộn, Tào Tháo trở về Hứa đô, định làm hòa với Đinh phu nhân.

Vậy mà giờ…

Từ đầu xuân tới nay, mọi chuyện thật phức tạp.

Tâm tình Tào Tháo không thể nói là tốt nhưng ngoài mặt y vẫn luôn thể hiện phong thái cao ngạo, tránh cho bộ hạ lo lắng thêm.

-Kể từ sau khi Tôn Bá Phù chia tay với Viên Thuật, y dẫn binh về phía Nam, đi theo hướng Cối Kê, Đông Trì, phá Nghiêm Bạch Hổ, tự xưng là Thái thú Cối Kê. Lại có phong thúc thúc Ngô Cảnh làm thái thú Đan Dương và tôn huynh Tôn Bí là Thái thú Dự Chương, kỳ đệ Đóa Nam là Thái thú Lư Giang, cùng Chu Trĩ ở Đan Dương làm Thái thú Ngô quận, khí thế rất mạnh. so với Tôn Sách, Tôn Kiên không thể bằng được mà y rất giỏi lung lạc lòng người. Hôm nay, y lại có Trương Chiêu của Chương thành và Trương Luyện của Quảng Lăng bày mưu hiến kế cho, lại có bọn Thái Tùng, Luyện Đoan phò trợ, lại thêm đám bộ hạ trước đây của Tôn Kiên như Trình Phổ, Hoàng Cái, Hàn Đương có thể coi như hổ thần đất Giang Đông. Người này toan tính quá nhiều, lại cực kỳ nổi tiếng ở Giang Đông, không thể không đề phòng.

Tào Tháo liên tục thở dài.

-Tình hình này thật khó giao tranh với con sư tử nhỏ này đây.

Hôm nay ngoại trừ Lữ Bố, Viên Thiệu ở Hà Bắc luôn nhìn chằm chằm vào y như hổ đói, Viên Thuật ở Hoài Nam cũng đang rục rịch nổi dậy, Lưu Biểu và Trương Tú lại càng là hiểm họa từ phía trong.

Nhìn bề ngoài thì Tào Táo hiện đang uy phong lẫm liệt, kỳ thực y đang từng bước nguy nan.

-Chư công cho rằng nên dùng cái gì để khống chế con sư tử con này đây?

Đôi mắt sáng quắc của Tào Tháo nhìn mọi người trong phòng khách một lượt.

Cuối cùng, ánh mắt của y nhìn về phía Quách Gia mà hơi cười cười.

Bởi vì y thấy vẻ mặt của Quách Gia rất thoải mái, dường như không hề quan tâm đến mọi chuyện. Có điều, Tào Tháo chưa vội hỏi ngay, mà đưa mắt nhìn những người khác, muốn nghe thử ý kiến của mọi người trước.

-Tôn Sách được nhờ bóng của phụ thân, chiếm giữ Giang Đông, được moi người gọi là Tôn Lang.

Khí thế tuy lớn nhưng so với chủ công mà nói vẫn chưa đủ để uy hiếp người.

Ty chức cho rằng, hiện thời nên kết tình hảo hữu với Tôn Sách, tiện cho chủ công sử dụng. Đồng thời, chúng ta nên nhanh chóng diệt trừ hai người Viên Thuật và Lữ Bố, chiếm lấy Từ Châu và Hoài Nam, tấn công Lưu Biểu, rồi lui về cố thủ Nhữ Nam mới là thượng sách.

Đổng Chiêu đứng dậy, chắp tay trả lời.

-Công Nhân nói rất hợp ý ta. Nhưng Tôn Sách vẫn còn trẻ tuổi, khí thế đang thịnh, làm sao có thể khiến gã thuần phục, để ta lợi dụng đây? Nghe đồn người này tính tình cao ngạo, nhất định không dễ dàng chịu sự điều khiển của ta đâu.

-Ty chức có một kế, không biết có nên nói ra hay không.

-Cứ nói đừng ngại.

Tào Tháo nâng chén đồng, uống một ngụm rượu.

Đổng Chiêu suy nghĩ chốc lát, nhẹ giọng nói:

-Tôn Bá Phù một lòng muốn khối phục vinh quang của phụ thân gã. Năm đó, gã vẫn mong muốn được sắc phong là Ngô hầu. Chủ công có thể ra chiếu lệnh, phong gã làm Ngô hầu, mục đích để kết thân với gã. Thiết nghĩ Tôn Bá Phù dù kiêu ngạo cũng không phải người không biết suy nghĩ. Gã chưa báo thù cha, Lưu Biểu lại chiếm cứ Giang Hạ, đây cũng là cái họa trong lòng. Gã nhất định sẽ nhận hảo ý của chủ công mà mang ơn.

Ngô hầu ư?

Tào Tháo trầm tư suy nghĩ.

Y thật ra rất sẵn lòng sắc phong tước, có điều y vẫn lo lắng Tôn Sách có được danh Ngô hầu tất sẽ danh chính ngôn thuận thảo phạt các nơi ở Giang Đông.

Chờ đến khi gã có thể thống nhất Giang Đông, sợ rằng Tào Tháo có muốn chinh phạt cũng chẳng phải chuyện dễ dàng.

Y lơ đãng đưa mắt nhìn Quách Gia, thấy hắn vẫn đang ung dung, ít nhiều cảm thấy yên tâm phần nào.

-Làm sao để kết thân với gã?

-Ty chức nghe nói Tôn Sách có một tộc huynh, hiện đang đảm nhiệm chức Thái thú Dự Chương là Tôn Bí. Người này được Tôn Sách hết lòng tin cậy, có thể nói là tâm phúc của gã. Dưới trướng của Tôn Sách có hai người, một người chính là Chu Du - Chu Công Cẩn, người còn lại là Tôn Bí. Tôn Bí có một người con gái tên là Tước Hỉ, mười ba tuổi. Nếu chủ công đề nghị tiểu nữ của Tôn Bí cho Tam công tử, Tôn Sách nhất định sẽ không cự tuyệt.

-Tôn Bá Dương ư?

Tào Tháo nói, khẽ gật đầu.

-Có điều tuổi tác của thằng bé râu vàng nhà ta vẫn còn hơi nhỏ.

Thằng bé râu vàng tên là Tào Chương, chính là con trai thứ ba của Tào Tháo.

Tào Tháo hiện có tám người con trai, trong đó, trưởng tử Tào Ngang đã chết trận ở Uyển thành. Thứ tử Tào Phi năm nay vừa mới mười một tuổi, cực kỳ thông minh, là con của Biện phu nhân, rất được Tào Tháo yêu thương. Người con thứ ba là Tào Chương, năm nay vừa được tám tuổi. Người con thứ tư là Tào Thực năm nay được năm tuổi. Cả bốn người chính là niềm vui của y. Người con thứ năm là Tào Hùng bốn tuổi, thân thể yếu đuối, bệnh tật. Người con thứ sáu là Tào Hảo bằng tuổi với Tào Hùng, chỉ nhỏ hơn mấy tháng mà thôi. Người con thứ bảy là Tào Thước, sinh vào năm Kiến An thứ nhất, mới được hai tuổi, vẫn chưa biết gì. Người còn thứ tám là Tào Cứ, sinh vào năm Kiến An thứ hai, vẫn còn là một hài nhi.

Tào Phi chỉ sợ không thích hợp.

Dù sao nó cũng là người thừa kế của Tào Tháo. Dù hiện tại y không có ý này nhưng Tào Ngang vừa chết, Tào Phi đã trở thành trưởng tử.

Cũng chỉ còn Tào Chương!

Tào Tháo suy nghĩ một hồi, trầm giọng nói:

-Để ta suy nghĩ đã.

Y ngẩng đầu, nhìn qua mọi người, nói:

-Chư công còn điều gì muốn nói không?

-Khởi bẩm Tào Công, còn có một chuyện muốn bẩm báo.

Tào Tháo nhìn qua, nét cười trên mặt càng đậm:

-Văn Nhược, có chuyện gì?

-Là về quận Quảng Lăng.

-A?

-Ngài còn nhớ rõ họ Tư Không ở huyện Hải Tây không?

Tào Tháo ngẩn ra, suy nghĩ một chút rồi gật đầu, nói:

-Đương nhiên là nhớ kỹ. Huyện lệnh Hải Tây chẳng phải là vị tham quân độc tay đảm đương sao? Ta nhớ rõ lúc đó ngươi và Phụng Hiếu đều dốc sức đề cử người này, cả Công Đạt và Bá Trữ nữa cũng không ngớt lời khen ngợi. Có điều, gần đây có quá nhiều chuyện xảy ra, ta cũng không để ý lắm. Thế nào? Hải Tây đã xảy ra chuyện gì sao?

-Đúng vậy.


-Chuyện gì?

Tào Tháo ngồi thẳng người, căng thẳng hỏi.

Huyện Hải Tây vốn là một cái đinh mà Tào Tháo cắm ở vùng Lưỡng Hoài. Nghe thấy Hải Tây có biến, dĩ nhiên y phải hồi hộp rồi.

Tuân Du liền nở nụ cười!

Không chỉ có Tuân Du cười, ngay cả bọn Quách Gia cũng đều cười tươi:

-Các ngươi cười cái gì?

-Chủ công, Hải Tây đúng là có xảy ra chuyện nhưng không phải là chuyện xấu mà là chuyện tốt. Kể từ khi Đặng Tắc đến Hải Tây, y đã diệt trừ kẻ ác, hải tặc, tận diệt Tiết Châu, sửa trị chợ buôn, phong tỏa con đường buôn muối. Đồng thời, Đặng Tắc còn đưa ba vạn hải dân đến Hải Tây để xây dựng đồn điền.

Trước đây, hai đứa con của Quân Minh và Trọng Khang khi trở về Hứa đô đều nói Đặng Tắc đã nắm được Hải Tây trong tay, trụ vững ở đó.

-Dân biển, đồn điền?

Tào Tháo kinh ngạc, lúc lâu sau chợt giận tím mặt.

-Vị trị huyện tham quân cụt một tay này làm bừa như vậy thật không thể tha thứ được. Văn Nhược, ngươi lập tức viết một phong thư gửi tới Hải Tây, nghiêm khắc trách phạt y, lệnh cho y đừng có gây chuyện ở Hải Tây nữa.

Tào Tháo chợt biến sắc, khiến tất cả mọi người trong phòng khách không khỏi ngẩn ra.

Nếu Tào Tháo đã trở mặt, vậy thì không cần phải bàn luận, mọi người cũng im lặng không nói gì nữa.

Chỉ chốc lát sau buổi thương nghị, mọi người đã rời đi. xem tại TruyenFull.vn

Tào Tháo gọi hai người Quách Gia và Đổng Chiêu, dẫn bọn họ đi tới hoa viên.

-Công Nhân có biết vì sao vừa nãy ta tức giận không?

Đổng Chiêu lắc đầu, tỏ ý không hiểu rõ.

Quách Gia lại cười nói:

-Chủ công muốn tung hỏa mù sao?

- Phụng Hiếu quả nhiên hiểu ta.

Tào Tháo trút bỏ vẻ lạnh lùng, nghiêm nghị ở phòng khách lúc trước, cười ha ha.

-Công Nhân, ngươi nói rõ mọi chuyện ở Hải Tây cho ta nghe đi.

Đổng Chiêu thân là Tư Không Tế Tửu, nhiệm vụ của hắn ngang với chức thư kí. Phàm là những công văn đưa tới, hắn đều ghi nhớ trong lòng, chuyện của Hải Tây hắn không hề xa lạ gì. Chính vì vậy, hắn liền kể mọi chuyện phát sinh ở Hải Tây cho Tào Tháo. Nghe nói xong, đôi hàng lông mày của Tào Tháo nhíu chặt lại.

-Bên cạnh vị Đặng Thúc Tôn này hình như có người bày mưu hiến kế a.

-A?

-Trước đây, ta nghe Văn Nhược và Phụng Hiếu nói Đặng Tắc này tuy có tài năng và học vấn nhưng xuất thân bình thường, cách suy nghĩ có phần thiển cận. Ta vốn tưởng rằng nếu y muốn đứng vững ở Hải Tây ít cũng phải mất nửa năm. Vậy mà chỉ trong mấy tháng ngắn ngủi, y không những có thể đứng vững ở nơi đó, mà còn khống chế được Hải Tây trong lòng bàn tay. Nếu y thật có tài như thế, có lẽ Văn Nhược và Phụng Hiếu đã sớm tiến cử y với ta rồi, không phải thế sao?

Đổng Chiêu thân là Tư Không Tế Tửu, nhiệm vụ của hắn ngang với chức thư kí. Phàm là những công văn đưa tới, hắn đều ghi nhớ trong lòng, chuyện của Hải Tây hắn không hề xa lạ gì. Chính vì vậy, hắn liền kể mọi chuyện phát sinh ở Hải Tây cho Tào Tháo. Nghe nói xong, đôi hàng lông mày của Tào Tháo nhíu chặt lại.

-Bên cạnh vị Đặng Thúc Tôn này hình như có người bày mưu hiến kế a.

-A?

-Trước đây, ta nghe Văn Nhược và Phụng Hiếu nói Đặng Tắc này tuy có tài năng và học vấn nhưng xuất thân bình thường, cách suy nghĩ có phần thiển cận. Ta vốn tưởng rằng nếu y muốn đứng vững ở Hải Tây ít cũng phải mất nửa năm. Vậy mà chỉ trong mấy tháng ngắn ngủi, y không những có thể đứng vững ở nơi đó, mà còn khống chế được Hải Tây trong lòng bàn tay. Nếu y thật có tài như thế, có lẽ Văn Nhược và Phụng Hiếu đã sớm tiến cử y với ta rồi, không phải thế sao?

-Chuyện này…

Tào Tháo cười cười:

-Bên cạnh Đặng Tắc có người phò trợ chăng?

-Lúc đầu, chỉ có Bộc Dương Khải ở Trần Lưu phò tá y. Ngoài ra, thì chỉ có một người em vợ nữa mà thôi.

-Em vợ?

-Chính là con trai của Tào Tuyển Thạch – giám lệnh Hà nhất công phương, tên là Tào Bằng. Có người nói người này rất có tài năng, hồi năm trước còn được Bàng đức công của Lộc Môn coi trọng. Chỉ là sau này, hắn đắc tội với Hoàng Xạ, phải đưa gia đình trốn đi, chính vì thế vẫn được vào Lộc Môn Sơn. A, Tào Bằng này chính là người khởi xướng tiểu bát nghĩa, gồm những người trẻ tuổi trung nghĩa a. Có điều, kim lan phổ nghe nói là do hắn viết ra. Người này không chỉ quen biết với Tử Liêm, mà ngay đến Diệu Tài cũng rất tán thưởng hắn.

-Vậy sao?

Tào Tháo nghe thấy thế nhất thời hứng thú.

Quách Gia cười nói:

-Trước đây, khi Đặng Tắc trên đường đi nhậm chức đã từng giúp Diệu Tài tiêu diệt một bọn sơn tặc. Có người nói, Tào Bằng đã dẫn người lẻn vào sào huyệt bọn trộm, hạ gục toàn bộ bọn chúng. Khi Diệu Tài mời hắn đến thưởng yến, hài tử không đến, chỉ để lại một bài thơ ngũ ngôn. Ta vốn thích thi từ phóng khoáng của hắn, nên đã nhớ kỹ nội dung. Chủ công nếu có rảnh rỗi cũng nên nghe thử xem…

-Khách nước Triệu phất phơ giải mũ,

Gươm Ngô câu rực rỡ tuyết sương…

Quách Gia chắp tay, ngâm thơ trước mặt Tào Tào, đọc từng câu thơ trong bài Hiệp khách hành.

Tào Tháo lẳng lặng nghe, vẻ mặt vẫn điềm tĩnh như thường.

Chờ cho Quách Gia đọc xong bài thơ, y không nói một lời, đi vào trong đình nghỉ mát của hoa viên, ngồi xuống.

-Quả là con của Ẩn Mặc a.

Y chợt cười, vẫn chưa bình luận gì.

Nhưng chỉ một câu nói này của Tào Tháo đủ để Quách Gia hiểu rõ tâm ý của y.

-Nói như thế, người hiến kế cho Đặng Tắc có phải là Tiểu Tào Bằng này không?

Đổng Chiêu gãi gãi đầu, nhẹ giọng nói:

-Không ngờ, Tào Tuyển Thạch lại có con trai như thế? Chủ công, ta nghe nói Tiểu Tào Bằng này võ nghệ cao cường. Trước đây, khi hắn ở Hạ Bì đã từng độc đấu với Tống Hiến, một trong tám dũng tướng dưới trướng Lữ Bố.

-A?

Tào Tháo nhất thời lại thêm hứng thú.

Chín tháng vừa qua, y đã tấn công Viên Thiệu, lại đánh Trương Tú.

Y gần như rất ít khi nghỉ ngơi, tin tức cũng không nắm rõ lắm. Chuyện Tào Bằng giao chiến với người cũng không có người nào đặc biệt bẩm báo. Dù sao, chuyện này cũng thật sự quá nhỏ bé, Tào Tháo vốn dĩ không thể quan tâm đến được.

Quách Gia nói:


-Ta cũng nghe nói đến chuyện này nhưng lại nghe nói hắn đã giao thủ với Lữ Bố?

Đổng Chiêu không khỏi mỉm cười:

-Nếu hắn thật sự có bản lĩnh như thế, lúc trước làm sao có thể bị Hoàng Xạ ép phải bỏ trốn? Chỉ sợ ngay cả Lưu Biểu cũng không để cho điều đó xảy ra. Có điều, hắn thực sự có giao thủ với Lữ Bố, nhưng không phải mình hắn mà còn có hai người Điển Mãn và Hứa Nghi cùng liên thủ nữa.

Tào Tháo cực kỳ cao hứng, hỏi:

-Bọn họ chống đỡ được mấy hiệp?

-Cái này…Ngay đến một hiệp cũng không đỡ nổi. Có người nói nếu như Lữ Bố không hạ thủ lưu tình thì ba người bọn hắn đã mất mạng rồi. Vì thế, Quân Minh và Trọng Khang hết sức tức giận, khẩn cấp triệu hồi Điển Mãn và Hứa Nghi, nghiêm lệnh hai người này không được xuất môn, ở nhà khổ luyện võ nghệ.

-Đến một chiêu cũng không đỡ nổi sao?

Sự hứng khởi của Tào Tháo nhất thời giảm đi nhiều.

Hắn vuốt vuốt mũi, chợt nói:

-Những lời Công Nhân vừa nói, Phụng Hiếu nghĩ như thế nào?

-Ta cho rằng rất tốt.

-Nhưng…

-Ta biết mối ưu tư trong lòng chủ công, nhưng theo ta thấy, chuyện đó không thành vấn đề.

-Ý ngươi là…

-Sự uy dũng của con sư tử non đó rất khó có thể đối địch được. Nhưng tính tình gã hung tợn, lại thẳng thắn, phần nhiều tự phụ.

Kể từ khi chinh phạt Giang Đông tới nay, Tôn Bá Phù và sĩ tộc Giang Đông luôn bất hòa. Tướng soái ở nơi đó phần lớn đều lạm dụng uy quyền, không chịu khuất phục.

Ta có một kế này có thể khiến Con sư tử non phải chết.

-A?

-Không sai. Chuyện này không thể làm một lần là được, cần phải tính toán cẩn thận. Nếu chủ công tin, hãy giao việc này cho ta. Không đầy ba năm, ta nhất định khiến con sư tử non này phải táng mệnh nơi cửu tuyền, diệt trừ mối họa tâm phúc cho chủ công.

Đôi mắt của Tào Thào nheo lại.

Mâu quang lóe lên, y nhìn chằm chằm Quách Gia hồi lâu, chợt cười ha ha.

-Chẳng bao lâu nữa sẽ lấy mạng của con sư tử non kia.

Y đứng dậy nói:

-Chuyện này cứ giao cho Phụng Hiếu, chỉ mong ta sớm được nghe tin tốt lành.

-Quách Gia nhất định không phụ sự mong đợi của chủ công.

Quách Gia khom người tuân lệnh, Đổng Chiêu đứng một bên cũng nhẹ nhàng gật đầu.

Gã bắt đầu cảm thấy bi ai cho Tôn Sách!

Mộc tú vu lâm, phong tất tồi chi (Cây cao trong rừng, ắt sẽ bị gió quật ngã trước tiên). Tài năng của Tôn Bá Phù hiện quá xuất chúng, đã bị Quách Phụng Hiếu để mắt tới, chỉ sợ cái mạng nhỏ của người này chẳng còn được bao lâu nữa!

Chuyện này rất có thể!

Tiết đầu xuân, vạn vật bắt đầu sinh sôi, nảy nở.

Đến ngày thứ ba tính từ khi xuân về, đoàn người của Tào Bằng chia tay Đặng Tắc, rời khỏi Hải Tây.

Ban đầu, Lữ Lam cũng muốn theo Tào Bằng đến huyện Quảng Lăng nhưng bị Kỳ nhi ngăn cản. Nàng nói mấy chuyện nô đùa đó không hợp với vị thế con gái của Lữ Bố!

Nếu như thật đến Quảng Lăng, không hiểu bọn họ sẽ lại gặp phải tai họa gì nữa.

Chưa nói, Quảng Lăng cũng khá xa Hải Tây.

Đừng nói Lữ Bố không đồng ý, sợ rằng ngay cả Điêu Thuyền cũng không cho phép.

Không biết làm cách nào khác, Lữ Lam đành ở lại Hải Tây. Có điều, khi chia tay với Tào Bằng, nàng cười hì hì lôi kéo hắn, nói khi hắn trở về nhất định phải đến Hạ Bì tìm nàng, kể cho nàng nghe mọi chuyện hay ở Quảng Lăng. Tào Bằng không nói gì, chỉ ậm ừ qua loa, đồng ý với nàng.

Cũng không biết lần chia tay này còn có thể gặp lại không?

Chí ít, Tào Bằng vẫn luôn lo lắng!

Hắn biết Tào Tháo nhất định sẽ không bỏ qua Lữ Bố.

Nếu như nói trước đây, Tào Tháo vốn có vài phần yêu thích tài năng của Lữ Bố, thì hiện tại gã vừa đánh Viên Thuật xong, lại cùng Viên Thuật tấn công Lưu Bị. Người tráo trở như vậy, đừng nói là Tào Tháo không bỏ qua cho gã, mà ngay cả Tào Bằng cũng hiểu được hành động của Lữ Bố đích thực có điểm đáng ngờ.*

Không phải là nói gã không thể đánh thắng Lưu Bị, vấn đề là làm sao gã có thể liên thủ với Viên Thuật?

Người này làm thế gần như chính là phản tặc!

Mặc dù Viên Thuật xuất thân là tứ thế tam công, nhưng phản tặc vẫn là phản tặc. Lữ Bố không nhận ra đến Viên Thiệu còn nhanh chóng muốn định rõ giới hạn với Viên Thuật, người ta thì vất vả mới thoát thân được, nhưng gã lại vẫn một mực đẩy bản thân vào đó hết lần này đến lần khác.

Tào Tháo nếu không đánh Lữ Bố ngươi, thì làm sao y có thể phụng mệnh thiên tử thống lĩnh chư hầu đây?

Ai, Lữ Phụng Tiên này quả là ngốc nghếch a!

Những lời này, Tào Bằng cũng chỉ có thể để trong lòng, không cách nào nói ra được.

Rời khỏi Hải Tây, bọn Tào Bằng đi thuyền xuôi xuống phía nam, dừng lại ở Hoài Phổ một ngày, chờ Trần Quần.

Lần này, trước khi đến Quảng Lăng, Tào Bằng đã chuẩn bị sẵn sàng. Ngoài Hạ Hầu Lan, Vương Mãi ra, còn có Bộ Chất và Hác Chiêu đi theo hắn. Đồng thời, theo yêu cầu năm lần bảy lượt của Tào Nam, hắn còn dẫn theo một nữ nhân nữa là Quách hoàn, người đã cùng Tào Nam đến Hải Tây.

Lý do của Tào Nam rất chu đáo: Đệ một mình ở bên ngoài cần có một người đi theo quan tâm, chăm sóc.

Những người khác đều làm ta lo lắng! Cả gia đình của Quách Hoàn đều ở Tào gia, dĩ nhiên là người thích hợp nhất. Nếu đệ không đồng ý, ta sẽ theo đệ đến Quảng Lăng!

Nói đùa sao, Tào Bằng sao có thể để Tào Nam đi theo được?

Nếu thực sự là như vậy, người thứ nhất trở mặt với hắn chắc chắn chính là Đặng Tắc.

Không biết làm cách nào hơn, Tào Bằng đành phải đưa Quách Hoàn theo.

Nhưng hắn cũng phải thừa nhận, Quách Hoàn thực sự là một nữ nhân hiểu chuyện. Chí ít những ngày này, nàng cũng không gây ra bất cứ chuyện phiền phức nào.

Thật ra, Quách Hoàn đã quen chịu khổ.

Khi còn ở Đồng An, nàng đã quen thói chịu đựng của người hầu.

Tổ tiên họ Quách đều là gia thần của Hầu gia, chính vì thế, Quách Hoàn đã nếm trải không ít khổ cực, cũng biết quan sát sắc mặt người khác.

Nàng hiểu được Tào Bằng cũng không muốn đưa nàng theo. Nhưng nếu muốn theo kịp hắn, nàng nhất định phải hiểu được thói quen của hắn.

Dọc đường đi, Quách Hoàn ngồi trên xe ngựa, trông chừng một hòm sách Bộc Dương Khải đưa cho Tào Bằng.

Tập hợp được với Trần Quần ở Hoài Phổ xong, ngày thứ hai bọn họ lại vượt qua Hoài Thủy, tiến vào địa phận Hoài Nam. Nơi này không giống với Hải Tây mà có đồi núi rậm rạp, trùng điệp, thủy đạo ngang dọc, đường sông phức tạp.

Cũng may Bộ Chất là người Hoài Nam, sinh trưởng cũng ở nơi này. Dọc được đi, cả đoàn người cũng không hề phải đi đường vòng chút nào. Đoàn người của Tào Bằng rất đông, Hác Chiêu và hắn đều có hai trăm bộ hạ, lộ ra khí thế kinh người. Cho dù sơn tặc, thổ phỉ có gặp cũng buộc phải tránh xa.

-Hữu Học!

Vượt qua Hoài Thủy, Bộ Chất chợt kéo Tào Bằng lại.

-Ta có một chuyện muốn thương lượng với ngươi.

-Chuyện gì?

-Ta muốn đến Hu Thai.

-Hu Thai?

Tào Bằng không khỏi nghi hoặc, hỏi:

-Tử Sơn tiên sinh muốn đến Hu Thai làm gì?

-Chuyện này…

Bộ Chất do dự một chút, nhẹ giọng nói:

-Hữu Học, có chuyện ngươi không rõ. Nhà của ta vốn không có mấy người, phụ mẫu ta cũng mất sớm. Lúc trước, ta nhờ có một vị thẩm thẩm trong tộc của ta trông nom mà có được ngày hôm nay. Trước đây, ta vốn cũng không có điều kiện, cũng không thể quan tâm người. Nay, ta muốn đến thăm thẩm thẩm ta một chút, nhân tiện đưa người chút tiền, coi như là báo đáp ân tình khi xưa.

-Quê quán của huynh không phải ở Hoài Âm sao?

-Vốn là ở Hoài Âm. Chỉ là trước kia, khi ta ở Hoài Âm, cuộc sống bấp bênh, thúc phụ ta ốm chết. Thẩm thẩm liền dẫn con gái trở về nhà ở Hu Thai.

Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Nhấn vào giữa màn hình để hiển thị Tùy chọn đọc.
Theo dõi Đọc Sách Hay trên Facebook, mỗi ngày chúng tôi cập nhật những cuốn sách, truyện hay nhất!
Tào Tặc Chương 181: Vân Sơn Mễ Hành

Có thể bạn thích