Sở Hán Tranh Bá
Chương 487: Hợp tung liên hoành (15)

Khi Bách Lý Hiền đi vào thư phòng thì Hạng Trang đang cẩn thận đánh giá tấm bản đồ Mạc Bặc đăt trên bình phong. Căn cứ theo tin tức tình báo do Ô Mộc Nhai cung cấp, Thiền Vu Đình của Mặc Đốn ở ngay dưới chân núi Yến Nhiên. Núi Yến Nhiên cũng chính là núi Hàng Yêu, thuộc địa giới ngoài Mông Cổ, cách Giang Đông hơn bốn ngàn dặm, ngay cả kỵ binh hành quân gấp gáp cũng phải đi mất một tháng.- Tham kiến Đại vương.Bách Lý Hiền cung kính vái chào Hạng Trang.Hạng Trang không quay đầu lại, chỉ xua tay nói:- Tử Lương, ngươi hãy xem mật tin trên án trước đi.Bách Lý Hiền lập tức cầm phong tin mật từ trên án để xem, xem xong sắc mặt hơi biến đổi, nói:- Mặc Đốn này thật đúng là có tầm nhìn, lúc này dụng binh với Hà Tây thật là quá đúng lúc.Hạng Trang nghe vậy quay đầu lại, hỏi Bách Lý Hiền:- Tử Lương, ngươi nghĩ sao về người Hung Nô?Bách Lý Hiền khẽ trầm ngâm, sau đó trầm giọng nói:- Đại vương, năm ngoái sau khi Hung Nô đã bắt đi mấy chục ngàn thợ thủ công cùng với mấy chục ngàn phụ nữ, trẻ em tại đất Yến, Triệu, Hàn, vậy thì nông canh, rèn sắt và các nghề khác chắc chắn sẽ nhảy vọt, không phải thần nói bừa, nhiều nhất qua mười năm nữa, Hung Nô sẽ trở thành họa tâm phúc lớn của các nước Trung Nguyên.Hạng Trang khẽ vuốt cằm, Bách Lý Hiền và hắn đã cùng chung một ý nghĩ.Trên lịch sử Hoa Hạ, ban đầu Hung Nô cũng không phải đối thủ của các nước Trung Nguyên, cho dù là nước Yến, thực lực nhỏ yếu nhất trong Thất Hùng Chiến Quốc cũng có dư sức đuổi Hung Nô ở phía bắc ra khỏi ngàn dặm. Nhưng tới cuối Tần đầu Hán, Hung Nô lại đột nhiên hùng mạnh và trở thành sự uy hiếp lớn chưa từng có đối với vương triều Trung Nguyên.Nguyên nhân việc này chính là cuối Tần loạn thế, Hung Nô từ Trung Nguyên đã bắt đi một lượng lớn thợ thủ công cùng với phụ nữ, trẻ em. Những thợ thủ công này cùng với phụ nữ, trẻ em đã mang đến kỹ thuật canh nông cùng với kỹ thuật rèn sắt tiên tiến cho người Hung Nô. Để kỵ binh Hung Nô sử dụng binh khí được chế tạo bằng sắt sắc bén, càng khiến cho Hung Nô có được thành trì vững chắc cùng với nền nông nghiệp ổn định.Có thứ này, Hung Nô mới có thể như hổ thêm cánh, cấu thành sự uy hiếp thật lớn đối với Trung Nguyên.Đưa mắt một lần nữa đặt trên Mạc Bắc trên tấm bản đồ, Hạng Trang bỗng nhiên nói:- Tử Lương, nước Hán suy yếu, đối với Hung Nô mà nói quả thật là thời cơ tốt nhất để dụng binh đánh Hà Tây. Nhưng, một khi đại quân Hung Nô dốc toàn lực đánh giết Hà Tây, vậy thì đối với các quốc gia Trung Nguyên mà nói, đây chẳng phải là cơ hội tốt sao? Một cơ hội phá hủy hoàn toàn Hung Nô!- Phá hủy hoàn toàn Hung Nô?Bách Lý Hiền ngạc nhiên nói:- Ý Đại vương là nói, các quốc gia liên hợp lại đối phó với Hung Nô?Bách Lý Hiền vừa mới còn đang suy nghĩ, Hung Nô quy mô dụng binh đánh Hà Tây, nước Hán chắc chắn không ngồi yên bỏ mặc, một khi quân Hán quy mô gấp rút tiếp viện Hà Tây, thì tất nhiên khiến cho Đồng Quan, Tuần Quan cùng với Hán Trung trống không, đến lúc đó nước Sở có thể hành động, quyết định phát động đại quân triển khai chiến dịch lớn, ít nhất cũng có thể dòm ngó được Quan Trung hoặc là quận Tam Xuyên.Nhưng, Bách Lý Hiền thật không ngờ Đại vương lại có ý kết đồng minh với các quốc gia cùng đối phó với Hung Nô. Đối với cục diện như vậy, nước Hán tuyệt đối vui vẻ đồng ý, hơn nữa nước Hán sẽ là nước được lợi nhiều nhất. Ngược lại nước Sở dù cuối cùng phá hủy được Hung Nô, ngoại trừ tranh thủ được chức hư danh "Minh chủ", chỉ sợ cũng chẳng được chút lợi ích gì.- Vì sao không?Hạng Trang nói:- Các nước gia Trung Nguyên tranh đấu là tranh đấu thính thống theo đạo Nho, còn Hung Nô là dị tộc, việc tranh đấu giữa dị tộc với các tộc Hoa Hạ là tranh đấu huyết thống. Một khi Hung Nô nhập chủ Trung Nguyên, các quốc gia Trung Nguyên chúng ta sẽ mất đi huyết thống Hoa Hạ. Huống chi hiện tại sự uy hiếp của Hung Nô đã tăng lên rất nhiều, không thừa dịp lúc này phá hủy Hung Nô, sau này muốn phá hủy nó còn khó khăn hơn.Bách Lý Hiền nói:- Một ngày nào đó Đại Sở ta nhất định phải thống nhất toàn bộ thiên hạ, đến lúc đó khó có thể tránh được phải đối mặt với sự uy hiếp của Hung Nô. Nếu như đến lúc đó đối mặt với một Hung Nô binh hùng tướng mạnh binh giáp sắc bén không bằng ngay lúc này có thể chấp nhận một cái giả phải trả nhưng lại có thể phá hủy hoàn toàn Hung Nô trước khi nó trở nên hùng mạnh.- Lời Tử Lương nói rất hợp ý ta.Hạng Trang gật đầu, nói:- Vậy quyết định như thế.Bách Lý Hiền nói:- Các bộ lạc Hưu Chư, Hồn Tà ở Hà Tây chỉ là những bộ lạc nhỏ, nhưng Nguyệt Thị lại là một bộ lạc lớn, cung thủ chừng hai trăm ngàn, nếu Hung Nô muốn bình định Hà Tây thì ít nhất cũng phải xuất động ba trăm ngàn kỵ binh, đây gần như là dốc hết toàn lực ra. Kể từ lúc đó dưới chân núi Yến Nhiên chỉ còn lại Thiền Vu Đình phòng thủ trống không.Hạng Trang gật đầu, phụ họa:- Cho nên, lần này binh lực chinh phạt Mạc Bắc không cần nhiều lắm, nhưng nhất định phải là kỵ binh, bởi vì từ Giang Đông tới Mạc Bắc xa hơn bốn ngàn dặm, hành quân đến chiến trường phải mất thời gian một tháng, không phải kỵ binh căn bản không thể làm được, hơn nữa còn phải trang bị cho mỗi kỵ binh ba con khoái mã, một con la.Lần này viễn chinh Mạc Bắc, Hạng Trang hoàn toàn có thể tương tượng được cái giá phải trả sẽ vô cùng thê thảm và nghiêm trọng!Khi hành quân ở Trung Nguyên, có lẽ có thể ở ven đường các quốc gia mà bổ sung đủ được một chút thứ cần thiết, nhưng khi quân Sở ra ngoài trường thành, ở bên trong bão cát đại mạc thì khó mà có được sự tiếp tế tiếp việc từ bất cứ đâu, mà dân tộc du mục trên thảo nguyên lại ở không cố định, có đôi khi đi nửa tháng cũng không gặp được một mục dân nào, đợi khi quân lương ăn xong cũng chỉ có thể giết ngựa để chống đói.Hơn nữa, hành quân gấp đường dài hơn bốn ngàn dặm, tất nhiên sẽ tạo nên sự tổn thất một lượng lớn chiến mã.Nhưng Hạng Trang kiên trì cho rằng, chỉ cần có thể phá hủy được Hung Nô, chỉ cần có thể tiêu diệt được trạng thái đang cấu thành sự uy hiếp của Hung Nô, sự tổn thất chiến mã của nước Sở cũng rất đáng giá.***Ván cờ giữa Bạch Mặc và Tất Thư đã tiến nhập vào giai đoạn bắt quan. Trước đó một trăm thủ hai người vô cùng cẩn thận, mỗi một nước cờ tiếp theo đều cân nhắc rất lâu, một trăm nước cờ đi mà mất gần ba canh giờ, tuy nhiên sau một trăm nước, tiết tấu của hai người đột nhiên nhanh hơn, thường xuyên nhón quân đặt xuống, dường như hai người đều đã nắm chắc phần thắng.Chu Quan Phu và Hô Diên đứng ở phía sau hai người cũng nhìn chăm chú.Bạch Mặc, Tất Thư cùng đặt quân cờ liên tục, số quân cờ trên bàn cờ đã nhanh chóng gia tăng nhưng tình thế của song phương đều không thấy chút tươi sáng mà ngược lại càng trở nên phức tạp. Chu Quan Phu cùng Hô Diên đúng là cũng có đọc qua kỳ đạo, nhưng lại căn bản không hiểu tình thế trên bàn cờ, càng không hiểu ai chiếm thượng phong, ai rơi vào thế hạ phong.Lại nhìn vẻ mặt hai người đó, Bạch Mặc thì tràn đầy tự tin, dường như nắm chắc phần thắng trong tay, còn Tất Thư vẻ mặt thong dong, dường như cũng nắm chắc thắng lợi.Nhưng, bất kể thế nào thì ván cờ này cũng chỉ có một người thắng!Hơn nữa, từ số lượng quân cờ trên bàn cờ càng lúc càng nhiều, vị trí trống không càng lúc càng ít, Chu Quan Phu và Hô Diên đều biết, khoảng cách ra kết quả đã càng lúc càng gần. Nghĩ đến đây, trong lòng hai người trở nên căng thẳng, bởi vì lúc ván cờ định ra thắng bại cũng là lúc định ra sinh tử của bốn người ở đây.Cổ nhân trọng chữ tín mà coi thường mạng sống của mình, Chu Quan Phu và Hô Diên không ai nghĩ tới phải hủy lời hẹn đánh cược.Trong lòng Chu Quan Phu và Hô Diên vô cùng căng thẳng, mà cách đó hơn trăm bước, ba trăm Thiên Lang vệ cùng với ba trăm Phiêu kỵ lại giương cung bạt kiếm, bắt đầu đứng sừng sững đối nhau. Ván cờ trong Tam Lý Đình tuy rằng không truyền mở ra ngoài, nhưng Thiên Lang Vệ cùng với Phiêu Kỵ đều là những lão binh trải qua trăm trận, sao không thể ngửi được mùi chết chóc từ trong Tam Lý Đình tỏa ra chứ?***Lâu Kính, Lâu Nghĩa mang theo hai ngàn đại quân vừa mới ra khỏi viên môn thì lại va phải một đội quân Tề khác.Thấy quân Tề đối diện ngăn lại, sắc mặt Lâu Kính trong khoảnh khắc trầm xuống, trong lòng Lâu Nghĩa thì đắng chát.Trận kỳ mở ra, từ chân thành trong trận quân đối diện đi ra hơn mười kỵ, viên đại tướng đi đầu rõ ràng là Thượng Tướng Quân Triệu Tịch. Triệu Tịch ở trên lưng ngựa chắp tay vái chào Lâu Kính, cười dài nói:- Tướng Quốc định đi đâu vậy?Lâu Kính lấy lại bình tĩnh, nói:- Nghe nói sứ giả Sở Tất Thư hẹn gặp sứ giả Hán Bạch Mặc tại Tam Lý Đình thành đông, bổn tướng lo lắng hai sứ giả của hai nước tổn hại đến hòa khí, gây ra nạn chết người, vậy thì đại Tề ta khó thoát khỏi can hệ, cho nên dù chưa lấy được Hổ phù từ Đại Vương, nhưng tự làm chủ điều binh tại Hậu quân đại doanh chuẩn bị đến đó hòa giải.- Việc nhỏ này Tướng quốc phái người đến thông báo cho bản tướng quân một tiếng là được rồi, cần gì phải khiến cho Tướng quốc đại giá chứ?Triệu Tịch khẽ mỉm cười, nói tiếp:- Huống chi, theo mạt tướng biết thì hiện tại Bạch Mặc và Tất Thư đang ở Tam Lý Đình đánh cờ, vẫn chưa tổn thương đến hòa khí, cho nên Tướng quốc cũng không cần phải làm điều thừa thãi, xin hãy trở về cho.Lâu Kính thầm thở dài, đành phải ghìm ngựa quay về.Lâu Nghĩa đang định thu quân quay về doanh trại, lại bị Triệu Tịch quát gọi:- Lâu Nghĩa!Lâu Nghĩa đành phải quay đầu ngựa lại, nhưng lại hướng ánh mắt cầu viện sang Lâu Kính. Lâu Kính không quay lại mà đánh ngựa đi. Thấy tình cảnh như vậy, trong lòng Lâu Nghĩa trầm xuống vô hạn.Triệu Tịch cười ha hả, gằn giọng nói:- Lâu Nghĩa, ngươi không thấy Hổ phù Đại vương mà đã tự tiện phát binh, tội đồng mưu phản, tả hữu mau bắt lại cho ta! Truyện được copy tại TruyệnFULL.vnHơn mười thân binh phía sau Triệu Tịch cùng đáp lời, hùng dũng tiến tới kéo Lâu Nghĩa xuống ngựa, lại trói chặt chân tay lại.***Trong hoàng cung Tỷ Lăng, Hạng Trang và Bách Lý Hiền đã bắt đầu xác định cụ thể kế hoạch tác chiến.Hạng Trang trầm giọng nói:- Lần này viễn chinh Mạc Bắc, cuộc chiến thay đổi trong nháy mắt, tình thế Mạc Bắc cũng phức tạp khó liệu, cho nên "binh quý tinh nhi bất quý đa", quả nhân quyết định triệu tập toàn bộ Kiêu Kỵ quân, thêm sáu mươi ngàn chiến mã, hai mươi ngàn la ngựa, lại chuẩn bị đủ đồ ăn trong hai tháng, giao cho Thượng Tướng Quân đích thân chỉ huy. Tử Lương nghĩ thế nào?(binh quý tinh nhi bất quý đa: quý chất lượng, không quý số lượng, hoặc chất lượng quan trọng hơn số lượng.Câu này được sử dụng trong binh pháp của Tôn Tử: Muốn thắng trận không phải là nhờ có nhiều quân, mà phải có quân và tướng giỏi.Bách Lý Hiền nói không cần nghĩ ngợi:- Thượng Tướng quân đọc đủ binh pháp, am hiểu thao lược, dù là Hàn Tín cũng không bằng, để hắn làm chủ tướng viễn chinh Hung Nô, có thể nói là vì mục đích chung, thần hoàn toàn tán thành.Hạng Trang ngẫm nghĩ một chút, còn nói thêm:- Tuy nhiên, đối phó với Hung Nô, không thể chỉ trông vào mỗi một nước Sở ta xuất lực, mà nước Hán cùng phải xuất động bộ kỵ đại quân ở Hà Tây để làm chệch hướng đại quân Hung Nô. Các nước Yến, Hàn, Triệu cũng phải xuất động toàn bộ kỵ binh, phối hợp với kỵ binh dũng mãnh của Đại Sở ta cùng nhanh chinh phạt Mạc Bắc.Bách Lý Hiền nói:- Trận chiến này nếu thật sự có thể phá hủy Hung Nô, thì nước Hán được lợi nhất, cho nên nước Hán chắc chắn sẽ toàn lực phối hợp. Nước Yến thuộc sự áp chế của Đại vương, chắc chắn cũng sẽ phái kỵ binh tham chiến, nhưng nước Triệu và nước Hàn đã ruồng bỏ Đại Sở ta kết minh với nước Hán, hai nước này chưa chắc sẽ chịu dưới trướng Đại Sở ta.Hạng Trang không tin, nói:- Vậy thì hãy để nước Hán tạo áp lực cho nước Triệu và nước Hàn, quả nhân không tin, sau khi hai nước Hàn, Triệu ruồng bỏ nước Sở rồi mà còn dám đắc tội với nước Hán!- Việc này chắc là Hán Vương sẽ không từ chối.Bách Lý Hiền ngẫm nghĩ một chút, lại nói:- Tuy nhiên, việc ở Lâm Truy...- Kế hoạch ở Lâm Truy không thay đổi.Hạng Trang vung tay lên, không tin nói:- Uy hiếp của Hung Nô tuy lớn, nhưng Bạch Mặc là họa tâm phúc lớn, chỉ cần có cơ hội nhất định phải diệt trừ Bạch Mặc không chút do dự.Dừng lại một chút, Hạng Trang quay sang chỉ bảo Khuất Bất Tài:- Lão Khuất, ngươi hãy lập tức dùng bồ câu đưa tin tới Lâm Truy để Thượng Tướng Quân gia tăng hành động.- Vâng!Khuất Bất Tài vái chào, vội vàng lĩnh mệnh đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Nhấn vào giữa màn hình để hiển thị Tùy chọn đọc.
Theo dõi Đọc Sách Hay trên Facebook, mỗi ngày chúng tôi cập nhật những cuốn sách, truyện hay nhất!
Sở Hán Tranh Bá Chương 487: Hợp tung liên hoành (15)

Có thể bạn thích