Trần Vong nhận thấy tâm ý của con gái, mang theo nàng bị tổn thương lòng tự trọng đi theo hai người Bạch, Dương.

Lúc gần đi, Dương lão đầu chớp mắt mấy cái với Truyền Sơn, Truyền Sơn không biết nên khóc hay nên cười, Dương lão đầu thật đúng là càng già tính càng trẻ con.

Dương Đắc Bảo ở lại phụ trách dẫn đội, lúc đi ra gọi, thấy Canh Nhị bản yêu nghiệt thì sửng sốt một chút. Canh Nhị nhìn hắn cười ngại ngùng.

Dương Đắc Bảo ôm tim, đứa trẻ này sao càng quyến rũ hơn lần trước chứ? Nụ cười kia rõ ràng rất thuần khiết, nhưng cứ luôn làm hắn có cảm giác cố ý vô ý quyến rũ. Yêu nghiệt mà!

Truyền Sơn thấy biểu cảm của Dương Đắc Bảo, lập tức kéo Canh Nhị sang một bên, lấy một chiếc mũ sa từ trong thùng gỗ ra chụp lên đầu y.

“Đội lên.”

“Để làm gì?” Canh Nhị chán ghét nhìn cái mũ sa hình nón, không muốn đội.

“Không muốn rước phải phiền toái thì đội vào.” Không thấy phản ứng của Trần Duẫn La sao? Nếu như đều ghét ngươi thì còn hay, khổ nỗi khuôn mặt của ngươi có sức sát thương hoàn toàn ngược lại đối với nam nhân.

“Ừ… Ta cũng thấy đội lên thì tốt hơn.” Dương Đắc Bảo nói vẻ sâu xa.

“Đúng đấy, xấu như thế, thôi đội lên đi, miễn dọa người ta.” Đào Hoa cũng xen vào hầm hừ.

Kỷ 14 véo cái miệng hắn, Đào Hoa ấm ức hừ hừ.

Canh Nhị quay đầu về phía Đào Hoa, không để ý tới hắn, Đào Hoa muốn đạp mông Canh Nhị, vừa giơ cái chân to lên đã thấy La Truyền Sơn đang dùng ánh mắt cực kỳ ‘hòa ái’ nhìn hắn.

Kỷ 14 thở dài, ngu ngốc này, không thấy người ta có người bảo vệ sao?

Đào Hoa ngượng ngùng trốn sau Kỷ 14, che nửa bên mặt nói với Truyền Sơn: “Đáng ghét quá đi, sao xương khô ca ca cứ nhìn người ta như vậy, dù, dù ngươi có thích người ta như thế, người ta cũng không song tu với ngươi đâu. Bây giờ người ta thích… 14 ca ca rồi!”

Truyền Sơn lặng lẽ kéo Canh Nhị ra, cách Đào Hoa này xa ra, miễn cho rùa con nhà mình học cái xấu, đồng thời đưa cho Kỷ 14 một ánh mắt tự cầu nhiều phúc.

Kỷ 14 sừng sững bất động, lòng chàng đanh thép(*).

(*) nguyên văn: lang tâm như thiết

“Ngươi đã chuẩn bị cái này từ lúc nào?” Canh Nhị nói thầm, y cũng biết mặt mình khá gây sự, đành phải nhận lấy đội lên đầu.

Truyền Sơn đương nhiên không trả lời chỉ vì phòng ngừa kiểu tình huống này xuất hiện, từ lúc hắn ở Huyết Hồn Hải đã làm hơn hai trăm chiếc mũ sa dự bị, kiểu dáng đa dạng, màu sắc phong phú, nhiều kiểu công năng, chuẩn bị sẵn sàng, tranh thủ mũ sa của Canh Nhị vừa hỏng, lập tức có đồ dự bị thay thế, cố gắng đạt tới ngưỡng thời thời khắc khắc bảo vệ cho quyền lợi của mình.

Ừ, đây cũng là do hắn muốn tốt cho mọi người thôi, đỡ để khuôn mặt tiểu tam của rùa nọ đi ra gây họa cho người khác.

Thời tiết của Hậu Thổ Tinh vẫn tốt như xưa.

Hai mặt trời treo lơ lửng trên đầu ra sức phát tán sức nóng của chúng, thề không thiêu người chết không thèm về nhà.

Bảy hành tinh có màu sắc khác nhau vẫn nằm ở phía Đông Hậu Thổ Tinh, à, còn cả một vầng trăng ở phương Bắc nữa.

Dương Đắc Bảo ngó bầu trời, nói: “Trăng chỉ cần dịch khoảng cách một cánh tay nữa thôi là mùa mưa của Hậu Thổ Tinh cũng tới rồi.”

“Hậu Thổ Tinh cũng có mùa mưa?” Truyền Sơn không nhịn được phải khinh bỉ.

“Đương nhiên là có, chỉ là cứ hai năm mới có một lần, hơn nữa thời gian mưa càng ngày càng ngắn, lượng mưa cũng dần ít đi. Ta nghe sư huynh nói, bảy ngàn năm trước, năm nào Hậu Thổ Tinh cũng có mùa mưa, hơn nữa thời gian mưa cũng khá dài, lượng mưa thì càng dồi dào.” Dương Đắc Bảo nhắc tới sự thay đổi của Hậu Thổ Tinh cũng rất buồn và lo lắng.

Truyền Sơn cũng nhìn lên trời, mãi mà không thấy vầng trăng cả sáng lẫn tối đều có mặt có gì thay đổi.

Đào Hoa và Canh Nhị đứng trên Thoi Phi Thiên cũng không yên, chưa được một lát đã đánh nhau, cứ như thế cãi nhau ầm ĩ, lúc đi ngang qua một cồn cát cao hơn trăm thước, Thoi bay đột nhiên dừng lại.

Gần như cùng lúc Thoi bay dừng lại, Truyền Sơn đã ném ra một đường ám quang (*), tay trái vung lên, bảo vệ Canh Nhị trước, rồi giơ tay tung ra một chiếc lưới bự màu lam, bao phủ lấy mọi người.

(*) thật sự xin lỗi, dùng từ cứ nhặng lên, lúc thì thuần việt hẳn lúc thì hán quá, cơ mà xem mấy bộ phim võ hiệp xong, vẫn thấy nên để thế, mấy đường gió, ánh sáng do ném, tung, vung, vẩy một vật gì đó gây ra đều liên quan tới, mỗi lần đánh nhau cứ để trần trụi cũng khổ lắm.

Nói thì chậm mà sự xảy ra nhanh, mọi người còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra, chỉ nghe một tiếng nổ ‘ầm ầm’ vang lên, bụi bặm đằng trước đã mịt mù, vô số phi tiễn (*) bắn ra quang mang bay về phía đám người Truyền Sơn, đồng thời bay ra còn có mấy bóng người, kèm theo vài tiếng kêu thảm thiết.

(*) phi tiễn: phi tên, mũi tên được ném ra.

Phi tiễn tiếp xúc tới lưới, lưới thoáng cái sáng lên màu lam chói mắt, phi tiễn biến mất. Chiếc lưới vặn vẹo, kiểu như ăn no quá.

“Đó là pháp bảo gì?” Tu giả may mắn còn sống thất thanh kêu sợ hãi.

“Quái đản! Sao họ lại phát hiện ra chúng ta?”

“Đừng để họ chạy, chặn họ lại!” Người có vẻ là thủ lĩnh quát đám tu giả hoảng loạn, lớn mật bày thêm trận thế.

Truyền Sơn thấy vậy, cười lạnh lùng.

“Chuyện gì vậy?” Dương Đắc Bảo nhìn kỹ pháp bảo hình lưới vây lấy họ, tiến lên một bước, vội hỏi Truyền Sơn.

“Gặp phải đám cướp.” Truyền Sơn còn chưa trả lời, Đào Hoa đã kỳ quái cướp lời.

“Đám cướp? Ai lại đi cướp Hậu Thổ Môn chúng ta?” Hậu Thổ Tinh còn có môn phái nghèo hơn họ sao? Dương Đắc Bảo cười khổ.

Truyền Sơn nhìn về phía Canh Nhị, đúng lúc Canh Nhị cũng ngẩng đầu lên nhìn hắn. Hai người cùng nghĩ tới một việc.

Đào Hoa đảo mắt, “Chẳng lẽ chính là chuyện nhóc da đen nói cho chúng ta biết hôm qua?”

“Có khả năng lắm.” Truyền Sơn gật đầu.

Dương Đắc Bảo nhìn người này rồi nhìn người kia, bất đắc dĩ nói: “Mấy đứa các ngươi, ai có thể giải thích cho ta không? Hay các ngươi lại cướp chí bảo trấn phái của người ta rồi?”

“Hậu Thổ Tinh có nhiều chí bảo trấn phái thế sao?” Truyền Sơn cảm thấy hứng thú với điều ấy, Canh Nhị cũng mở to hai mắt.

“Các ngươi… cẩn thận!”

Mấy thanh phi kiếm thừa dịp mọi người không chú ý, bay tới đánh lén họ.

Truyền Sơn ngẩng đầu liếc mắt, cười khẽ, “Không sao, bản lĩnh của mấy kẻ này còn chưa tới lượt chúng ta ra tay.”

Vừa nói, vừa thấy chiếc lưới như bị kích thích, hơi co lại rồi nhanh chóng bành trướng gấp đôi.

Mấy đường kiếm quang nhất tề bắn vào chiếc lưới, nhưng người Hậu Thổ Môn trong lưới lại không thấy bóng dáng phi kiếm đâu.

Mấy bóng người giám thị đối diện hoan hô reo hò, thấy chiếc lưới như thể sắp rách, họ đều mong chờ để giải quyết đám Hậu Thổ Môn kia.

“Giao tất cả pháp bảo trên người các ngươi ra! Gia liền để lại con đường sống cho các ngươi, bằng không các ngươi cứ đợi thần hình câu diệt đi!”

Trong lưới.

“Gặp phải cướp thật rồi…” Dương Đắc Bảo dở khóc dở cười, hắn rất muốn gào lên một tiếng vào lúc này: chúng ta là người Hậu Thổ Môn. Nói không chừng đối phương sẽ cho đi?


“Ăn no rồi?” Truyền Sơn chọc chiếc lưới màu lam.

Lưới bự màu lam vặn vẹo.

“Tiểu Lam dậy rồi à?” Canh Nhị nhận ra nguyên hình của lưới bự, vừa giật mình vừa vui mừng, giật mình là do Tiểu Lam đã có thể biến hóa, vui mừng chính là vì Truyền Sơn đã được Tiểu Lam thừa nhận.

Dương Đắc Bảo lấy lại tinh thần, há hốc mồm, “Đây là…”

“Giới thiệu với mọi người, nó tên Tiểu Lam, là con của ta và Canh Nhị.”

“…” Mọi người cùng nhìn về phía Canh Nhị.

Canh Nhị cũng không ngờ Truyền Sơn lại giới thiệu Tiểu Lam như vậy, thoáng ngây người rồi đổi sắc mặt tới lui, không biết nên dùng vẻ mặt như nào để đối mặt với mọi người.

“Lần đầu tiên ta mới biết, thì ra con của rùa với xương khô sẽ có dạng lưới, nguyên hình còn là ngọn lửa…” Đào Hoa gãi cằm, trừng lưới bự một cái thiệt kỳ quái. Hắn nói không rõ, đến ngay cả Kỷ 14 đứng bên cạnh hắn cũng không nghe rõ.

Dương Đắc Bảo vẫn coi như Truyền Sơn đang nói giỡn, sợ hãi than rằng: “Không ngờ trình độ luyện pháp bảo của ngươi đã đạt tới mức độ ấy! Chiếc lưới này đã tu luyện ra được linh thức rồi đi?”

Truyền Sơn cười cười, không giải thích rõ, chỉ nói: “Tiểu Lam giống cha Canh Nhị của nó, cái gì cũng ăn, hơn nữa chỉ ăn không thải, các ngươi nhớ cẩn thận, đừng đưa thứ có pháp bảo hay linh lực gì đó vào gần người nó.”

Đang nói, chỉ thấy Đào Hoa đã tiện tay lấy bó cỏ đuôi chó chọc vào lưới bự. Ban đầu lưới bự co rút lại rồi bỗng bắn về phía Đào Hoa.

Đào Hoa lùi về sau, bó cỏ đuôi chó biến mất.

“A a a! Đồ chết tiệt nhà ngươi, đáng ghét y như tên họ Hỏa kia vậy! Năm đó gây họa cho gia viên người ta! Bây giờ lại gây họa cho hoa nhỏ người ta|||! Ngươi trả hoa nhỏ cho người ta đi!”

“Đã bảo ngươi đừng chạm vào nó mà.” Truyền Sơn xách áo Đào Hoa ném cho Kỷ 14, bảo hắn coi chừng người của mình.

Kỷ 14 chắc cũng hiểu chiếc lưới màu lam trông vô hại kia cũng không phải vô hại thực sự, nắm chặt Đào Hoa, không cho hắn đi báo thù.

“Oa nha nha, người ta muốn tiêu diệt nó!”

Lưới bự vui vẻ uốn éo, tựa hồ muốn nói: ngươi tới a, ngươi tới a.

“14 ca ca buông ra! Xem ta không đánh nó tới khi hai người cha của nó cũng không nhận ra đây!” Đào Hoa giận dữ giãy dụa.

Kỷ 14 túm chặt không buông.

“Có vẻ Đào Hoa ghét Tiểu Lam lắm?” Truyền Sơn tranh thủ hỏi nhỏ Canh Nhị.

Canh Nhị nhìn Đào Hoa kích động, nghĩ thầm ở đây không phải là Huyết Hồn Hải, cũng không cần lo bị trả thù, lập tức ghé lỗ tai Truyền Sơn nhỏ giọng bà tám: “Tiểu bại hoại kia đời này chỉ sợ hai thứ, một là sâu, hai là lửa. Tiểu Lam coi như là một trong những phiền phức lớn nhất Hỏa sư huynh để lại cho Đào Hoa, Đào Hoa vẫn muốn giải quyết nó, nhưng lại ngại lời thề không thể tự ra tay, sau đó…”

Đào Hoa bỗng nhiên quay đầu, há mồm gào với Canh Nhị: “Ai bảo ta sợ chúng? Ta chỉ ghét! Chỉ ghét thôi!”

Canh Nhị quay đầu, ra vẻ khinh thường, Đào Hoa tức quá ném một nắm hạt dưa về phía Canh Nhị.

Truyền Sơn chuyển cổ tay, nắm hết lấy nắm hạt dưa, tới tay Canh Nhị thì hạt dưa đã được rang chín, “Ngươi bảo ta đoạt lấy Tiểu Lam, chính là vì Đào Hoa? Đào Hoa là…”

Canh Nhị cầm nắm hạt dưa vui vẻ gặm, y còn hết sức quan tâm, phun hết vỏ hạt dưa về phía Đào Hoa.

Truyền Sơn cười, ôm lấy Canh Nhị không nói thêm gì nữa. Từ khi hắn tương thông thần thức với Canh Nhị, có một số việc không cần Canh Nhị nói, hắn cũng có thể hiểu rõ một chút.

Thảo nào Canh Nhị hiểu Huyết Hồn Hải như vậy, thảo nào y biết tường tận nhược điểm của Tiểu Lam như thế, thảo nào Đào Hoa lại tự dưng có thiện cảm với hắn, thì ra…

Suy đoán tới, suy đoán lui, cuối cùng Truyền Sơn cho ra một kết luận: ha hả, rùa con nhà hắn quả nhiên là nghĩ cho hắn.

Canh Nhị kỳ quái, không rõ người này tự dưng cười khúc khích cái gì, nhưng y có thể cảm thấy họ La tựa hồ vô cùng vui vẻ và… hạnh phúc?

Đào Hoa sắp bị chọc tức điên, dương nanh múa vuốt hô: “Rùa chết tiệt! Có giỏi ngươi tới đây, chúng ta một mình đấu!”

Kỷ 14 búng trán hắn, “Biết hai đứa các ngươi tình cảm tốt rồi, đừng náo loạn.” Không thấy bên ngoài còn có kẻ địch đang chờ à.

“Ai tình cảm tốt với y? Con rùa chết tiệt kia, chỉ biết giúp Hỏa đại hỗn đản thôi! Cho tới giờ cũng không giúp người ta! Đồ quỷ bất công!”

“Hai kẻ cũng chẳng phải tốt đẹp gì.” Canh Nhị nhỏ giọng nói thầm.

Truyền Sơn cũng búng trán rùa con nhà hắn, “Đừng trêu người ta còn giả vờ vô tội nữa. Nếu ta không có đây, ngươi đánh thắng được Đào Hoa sao?”

Canh Nhị… im bặt.

“Khụ khụ!” Dương Đắc Bảo cuối cùng cũng tìm được cơ hội xen vào nói, “Này, các ngươi không quên hiện tại chúng ta đang làm gì chứ?”

Truyền Sơn gật đầu, “Ừ, đang định đi tham gia đợt thi luyện khí thứ hai.”

Dương Đắc Bảo cảm thấy mình cũng sắp phát điên như Đào Hoa rồi, vươn ngón tay chỉ ra ngoài lưới hô: “Các ngươi không để ý tới đằng kia còn có kẻ địch chờ chúng ta sao?”

“Họ không tính là kẻ địch, mai phục còn đầy kẽ hở nữa là.”

Dương Đắc Bảo im, lấy tu vi Nguyên Anh Kỳ của hắn mà hắn cũng không nhìn ra được kẻ địch mai phục có sơ hở gì, nếu không phải đúng lúc Truyền Sơn phản ứng, có khả năng hắn đã bước vào vòng mai phục của đám tiểu nhân kia rồi.

Truyền Sơn vẫy tay với lưới bự, “Đúng lúc Tiểu Lam vừa mới xuất quan, đang là lúc cần năng lượng. Mấy kẻ chẳng chút tài cán này cứ giao cho nó giải quyết, chúng ta tới sườn núi Cầu Thủy, tránh để muộn bị Dương sư phụ mắng.”

“Đúng đúng, chúng ta đi mau lên, ta còn phải đi tìm nhà cái, đổi lại linh thạch hôm qua chúng ta thắng được.” Canh Nhị cũng rất gấp, chỉ cần linh thạch còn chưa vào túi tiền y, y cũng vẫn chưa an tâm được.

Nghĩ tới linh thạch hôm qua thắng được, Đào Hoa cũng không náo loạn nữa, thôi, hắn cũng thắng được không ít, lập tức cũng sốt ruột, “Đúng rồi! Đi nhanh lên nhanh lên! Người ta tổn thất quá lớn, phải cần linh thạch bù đắp lại!”

Dương Đắc Bảo nhìn qua nhìn lại, phát hiện đứa này còn bình tĩnh hơn đứa kia, cũng không coi kẻ địch đằng xa ra gì.

Trong nháy mắt, Dương Đắc Bảo hối hận, hắn không nên học tập sư huynh, sư huynh làm bản mặt già nua, hắn cũng mù quáng học theo, không duy trì hình dạng thanh xuân cho mình, giờ thì hay chưa, đến cả tính tình hắn cũng bắt đầu già theo…

Không được! Hắn phải điều chỉnh trạng thái lại, không thể để đám trẻ kia coi hắn như lão già được, hắn mới sống được sáu trăm năm, hắn còn trẻ lắm! Mai hắn liền biến thành mỹ thanh niên! (Mị còn trẻ, Mị muốn đi chơi =)))

Tiểu Lam được dặn, tuy rất ngứa mắt đám người kia, nhưng bởi vì ký chủ quá keo kiệt, có thứ tốt cũng không cho nó, toàn bộ để cho con rùa kia, nó cũng chỉ đành lấy lùi làm tiến, tùy tiện kiếm vài món lấp bụng thôi.

Tiểu Lam rút mình, hóa thành một đạo lam quang lao về phía những kẻ ngu ngốc đang chờ lưới rách.

Còn đám người Truyền Sơn thì lên Thoi bay, tăng tốc độ chạy về phía sườn núi Cầu Thủy.

Người mai phục thấy chiếc lưới biến mất, chờ đám Hậu Thổ Môn lộ mình, còn tưởng công kích của họ hiệu quả, đang muốn xong lên chặn họ, Tiểu Lam đã vọt tới, nhanh chóng lượn một vòng quanh đám người kia.

Mấy người cảm thấy một đợt lam quang hiện lên, nhiệt độ quanh người nhanh chóng tăng, chờ họ phát hiện bất thường, lam quang đã đuổi theo đám người Hậu Thổ Môn rồi.

“Vừa rồi… xảy ra chuyện gì? Vương lão đệ, quần áo của ngươi sao lại mất rồi?”

“Lý huynh, quần áo của ngươi cũng…!”


“A a a! Quần áo của ta đâu? Pháp bảo của ta đâu rồi? Rốt cuộc là tiểu tặc chó má nào thiếu đạo đức như thế!” Lấy luôn cả chiếc quần con của họ!

Mấy người kêu xong nghĩ lại thấy mà sợ, nếu vừa rồi đường lam quang kia muốn giết họ…

“Lão Trương, nội dung ngươi nghe được rốt cuộc có vấn đề hay không? Vì sao họ lại ghê gớm như vậy?”

“Ta cũng không biết, họ không phải có mỗi một Nguyên Anh Kỳ sao? Hay là…”

“Ta cũng là Nguyên Anh Kỳ đây.” Một gã trông như cao thủ, nhưng cũng mang dáng vẻ thanh niên khỏe mạnh trần trụi nói.

“Sau này thấy người Hậu Thổ Môn thì trốn xa một chút!” Người trung niên che hạ thân của mình, quay lưng về phía mọi người rời đi.

“Nhưng chúng ta bỏ Thần giáp sao?”

“Thèm cái rắm! Người ta đã không muốn giết chúng ta, ngươi còn muốn dâng lên cho người ta giết chắc? Nói chung Thạch Sơn Trang ta rời khỏi chuyện này, nếu các ngươi còn định đối phó Hậu Thổ Môn, nhớ đừng gọi chúng ta tới. A Cát, chúng ta đi!”

Thanh niên Nguyên Anh Kỳ cũng rất thức thời, quay đầu liền đi.

Kẻ có thân thủ cao nhất đã đi, mấy người khác đều có suy nghĩ riêng, có người cũng bỏ ham muốn, cũng có người không cam lòng còn muốn chia một phần.

Mọi người suy nghĩ khác nhau chia ra đi những con đường khác nhau, theo đó cũng gặp những sự việc hoàn toàn khác nhau.

Trước khi đám người Truyền Sơn tới sườn núi Cầu Thủy, Tiểu Lam đã chúi vào lòng Truyền Sơn, tốc độ của nó rất nhanh, đến ngay cả Dương Đắc Bảo bên cạnh cũng không chú ý thấy Tiểu Lam đã trở lại trên người Truyền Sơn.

Lúc tới sườn núi Cầu Thủy, trên ghế khán giả đã đứng đầy tu giả, đúng là còn náo nhiệt hơn cả ngày hôm qua. Trong đó ngoại trừ tu giả của Hậu Thổ Tinh ra thì tu giả ngoại lai cũng không ít.

Nhà cái mở cược đang bay tới bay lui trên trời, hô to “Mua nhanh cho kịp”.

Canh Nhị vừa thấy nhà cái, oán hận gì cũng bay hết. Linh thạch của y! Hôm qua y ít nhất cũng lời ba vạn viên linh thạch thượng phẩm, hiện tại thấy nhà cái là như thấy cha ruột, chỉ hận không thể nhào qua ngay.

Truyền Sơn bắt lấy y.

“Buôn bán lời được bao nhiêu?” Truyền Sơn thuận miệng hỏi.

Canh Nhị cười híp mắt, “34200 viên linh thạch thượng phẩm, khấu trừ một phần cho nhà cái, chắc cũng còn hơn ba vạn.”

“…” Truyền Sơn bỗng thấy choáng đầu, “Tỷ lệ thua bao nhiêu? Ngươi đặt bao nhiêu? Chúng ta có nhiều linh thạch vậy sao?”

“Không nhiều lắm, chỉ đặt 600 viên, cược ngươi đợt thi thứ nhất tỷ lệ thua là 57, nhưng hôm nay chỉ sợ tỷ lệ sẽ không cao thế nữa.” Canh Nhị tiếc rẻ nói.

600 viên cũng không ít. tên bại gia này! Nhưng so với ba vạn… Truyền Sơn bỗng nhiên muốn mang Canh Nhị đi luôn, mặc kệ hắn thi thố gì, mặc kệ tương lai Hậu Thổ Môn ra sao.

Dương Đắc Bảo thề mình không cố ý nghe trộm đâu, nhưng… Hơn 3 vạn viên linh thạch thượng phẩm?! Hậu Thổ Môn họ đã bao lâu không có nhiều linh thạch vậy rồi? Còn là linh thạch thượng phẩm nữa chứ! Sớm biết thế hôm qua hắn cũng mua… hức!

Canh Nhị chạy đi tìm nhà cái kết toán, Đào Hoa nhanh chóng kéo Kỷ 14 cùng theo, hắn cũng đặt không ít. Mà Truyền Sơn lo lắng, Dương Đắc Bảo càng lo lắng, mấy người cùng theo tới.

Sau khi đạt được món linh thạch lớn này, rồi hỏi lại tỷ lệ mới nhất, quả nhiên tỷ lệ thua của Truyền Sơn đã giảm thành 1.2.

Mấy người thấy tỷ lệ không cao, linh thạch thắng được còn phải khấu trừ một phần cho nhà cái, thế là cũng không muốn đặt nữa, Dương Đắc Bảo cũng khuyên họ nên một vừa hai phải, đồng thời quyết định về rồi phải tăng phí nghỉ chân của những đệ tử không phải Hậu Thổ Môn, phí cơm nước và phí phục vụ của Dương Đắc Bảo hắn nữa.

Canh Nhị tiếc rẻ lợi ích tới gần tay, dù là bạc lãi, nhưng tiền vốn vẫn có chút lợi nhuận, y cứ suy xét mãi, quay lại đặt thêm cho Truyền Sơn hai vạn viên linh thạch thượng phẩm. Sau đó mở miệng túi linh thạch ra đếm, cuối cùng của cuối cùng nhịn đau đếm ra 600 viên linh thạch đưa cho Truyền Sơn.

“Cái này cho ngươi, coi như chia hoa hồng.”

Truyền Sơn cười, đẩy túi linh thạch nhỏ về, “Ngươi giữ giúp ta, sau này bất kể chúng ta kiếm được bao nhiêu đều để ngươi giữ.”

Canh Nhị nhất thời thấy họ La ngoại trừ sở thích có phần quái dị, có phần tham lam, có phần cường thế ra thì các phương diện khác khá tốt, miễn cưỡng coi như là một người tốt đi, lập tức vui vẻ nhét 600 viên linh thạch vào ngực.

Đào Hoa chớp mắt đưa tình với Kỷ 14, xem, đã nói rùa ngốc vừa ngốc vừa dễ lừa, không sai chứ?

“A di đà Phật!”

Trở lại ghế khán giả, chưởng môn Ngũ Âm Môn vừa nói xong, những người dự thi khác đã đợi ở một bên tùy thời chuẩn bị vào chỗ từ lâu, bầu không khí giữa mấy môn phái và gia tộc khẩn trương, đôi bên thù hằn, còn ra vẻ như sắp đánh nhau.

Có lẽ cũng có mấy người Hậu Thổ Môn này, còn có thể thảnh thơi chạy đi đổi linh thạch thắng trong lúc cuộc thi sắp bắt đầu thôi.

Truyền Sơn rất ung dung, hắn để ý thấy hiện trường có không ít kẻ buôn bán đang chạy tới chạy lui rao to, đại đa số đều là lấy vật đổi vật.

“Không phải họ không muốn dùng linh thạch giao dịch, mà là tài nguyên linh thạch của Hậu Thổ Tinh quá ít.

Dương Đắc Bảo nhận ra nghi vấn của Truyền Sơn, ở bên cạnh lải nhải một câu, lập tức lại nhỏ giọng giải thích: “Mỗi lần Hậu Thổ Tinh cử hành Đại hội Thử Linh, được lợi nhất không phải tu giả bản thổ, mà là người từ ngoài tới. Hậu Thổ Tinh khuyết thiếu tất cả tài nguyên, vô luận người từ ngoài tới lấy gì để đổi, đều có thể lấy giá hời đổi được.

“Tu giả Hậu Thổ Tinh tuy không muốn bị thiệt thòi, nhưng nếu ngươi có một đệ tử Mộc Linh Căn, nhưng trong gia tộc hoặc môn phái chỉ có đan dược hoặc pháp bảo hệ thổ, ngươi không đổi được không? Hoặc là ngươi sắp bước vào thời khắc qua ải, mắt thấy nguyên anh sắp thành, nhưng thiếu linh đan phụ trợ như Ngưng Anh Đan, lúc này trong tay ngươi dù có nhiều pháp bảo thì có ích gì? Đến Tán tu nghèo còn dùng công pháp để đổi lấy tài nguyên tu luyện nữa là.

“Chỉ kể tới số linh thạch các ngươi vừa thắng được, thực ra phần lớn đều là do số người từ ngoài tới này đạt, họ giàu có, căn bản không để ý chút linh thạch ấy.”

“Đã thế, mọi người vì sao không rời khỏi Hậu Thổ Tinh, tới một hành tinh có tài nguyên tu luyện phong phú hơn?” Truyền Sơn đưa tay kéo Canh Nhị đang hưng phấn không ngừng, điều chỉnh mũ sa đội lệch cho y.

Canh Nhị gạt cái tay xấu tính nhân cơ hội bẹo má y ra, rồi lôi ra cái tay len lén mò vào ngực y, nhấc chân liền hung hăng giẫm họ La một phát.

Truyền Sơn nhịn đau, véo mông Canh Nhị một cái coi như trả thù, còn day day nữa.

Canh Nhị muốn giết người.

Đúng vào lúc này, Dương Đắc Bảo thần sắc buồn bã đáp: “Nguyên nhân có nhiều lắm, có kẻ nghèo không kiếm được linh thạch để dùng truyền tống trận, có kẻ lo lắng ra ngoài bị tu giả bên ngoài ức hiếp, cũng có kẻ không nỡ rời Hậu Thổ Tinh. Nhưng những người có thể đi ra đều đã đi hết rồi, người không ra được vẫn đang cố gắng tu luyện để ra. Toàn bộ tu giả Hậu Thổ Tinh đều có thể nhìn ra được, hành tinh này đã không còn nhiều hy vọng nữa.”

Truyền Sơn được hời, cam tâm tình nguyện thò chân cho Canh Nhị giẫm.

“Không biết qua ba, bốn trăm năm nữa, chúng ta có còn mở được một Đại hội Thử Linh không nữa, chỉ sợ tới lúc đó dù mở được, cũng chẳng có tu giả nào thèm tham gia.” Dương Đắc Bảo lại thì thào thêm câu nữa.

“Đừng bi quan như thế.” Truyền Sơn quên đi ngón chân bị ngược đãi tàn khốc, an ủi Dương Đắc Bảo: “Trời không tuyệt đường người, có lẽ sẽ gặp được cơ may khác cũng không chừng.”

“Ngươi không hiểu, Hậu Thổ Tinh sắp tới giờ chết, một khi nó tiến vào thời kỳ hôn mê, linh khí thiên địa hoàn toàn cắt, tới lúc đó chúng ta không muốn đi cũng phải đi, bằng không chỉ có nước chờ chết.

“Thôi, đang êm đẹp không nên nói với ngươi những điều này, ngươi không phải người Hậu Thổ Tinh, không thể hiểu được tâm tình của tu giả bản thổ chúng ta. Truyền Sơn, sư huynh nhận ngươi làm đồ đệ thực ra chỉ muốn truyền thừa Hậu Thổ Môn, ta không rõ vì sao ngươi một mực từ chối, chỉ dùng phương thức để trao đổi… Ai, ngươi thấy ta lại nói nhiều rồi!”

Tâm tình Dương Đắc Bảo phức tạp, ánh mắt nhìn Truyền Sơn có oán hận cũng có khao khát.

Nếu Truyền Sơn là một kẻ không ra gì thì cũng thôi, không có hy vọng tự nhiên cũng không thất vọng. Nhưng người này vốn đang rút trong lớp bùn, từ từ hiển lộ tài năng sắc bén của mình, một người như vậy ngươi bảo hắn buông tha, hắn có thể nào cam tâm? Huống chi ban đầu hắn là người đầu tiên phát hiện cướp Truyền Sơn về!

Truyền Sơn hiểu tâm tình của Dương Đắc Bảo, nhưng hắn không mở miệng nói gì.

Canh Nhị tâm tình phức tạp, không biết mình được lợi hay bị thiệt. Tuy y giẫm La tiểu sắc ma vài nhát, nhưng người này cũng vẫn day nhéo mông y, y còn phải kiêng dè cặp mắt gian tà của Đào Hoa kia mọi lúc, dù bị nhéo tới mềm cả người, cũng không dám lộ sơ hở gì.

Đệ tử Giả gia thấy mấy người Truyền Sơn, lập tức chen tới.

Đại sư huynh Vạn Khương của Vạn Bảo Môn vốn không muốn qua, nhưng nhịn không được bị đệ tử khác giật dây, cũng chỉ đành tới đứng cùng Hậu Thổ Môn.

Trưởng bối ba nhà chạm trán, bắt đầu giao lưu tình cảm. Trước đây tuy quen biết, nhưng vẫn không có cơ hội thành lập cầu nối hữu nghị, hôm nay đệ tử ba nhà cũng coi như ‘không đánh không quen nhau’, nhìn có vẻ tình cảm cũng không tệ, đôi bên giao lưu cũng dễ hơn nhiều.

Trần Duẫn La không tới đứng chung chỗ với Hậu Thổ Môn, nàng cũng không phải đứng lẻ loi một mình, phụ thân nàng Trần Vong kiểu gì cũng là một trong những lão tổ của Hậu Thổ Tinh, người theo nàng cũng không ít, nàng ở trong đám người này cũng như ‘chúng tinh phủng nguyệt’, còn thái độ của những người theo nàng cũng bù lại được thương tổn tự tôn vừa rồi nàng phải nhận từ Hậu Thổ Môn. So sánh đôi bên, tự nhiên càng không muốn tiến đến bên Hậu Thổ Môn.

Đoàn người Hậu Thổ Môn rõ ràng được chú ý nhiều hơn hôm qua.

Ngay cả Dương Đắc Bảo cũng cảm thấy những ánh mắt quan sát họ cực sắc bén, làm hắn không khỏi nhíu mày. Vì sao hắn cảm giác được tham lam và sát ý từ những ánh mắt ấy? Hậu Thổ Môn có gì mà họ muốn ư?

Liên hệ chuyện này với việc sáng nay bị chặn cướp giữa đường, Dương Đắc Bảo nhìn về phía ghế trọng tài, đưa một tia thần niệm ra.

Dương Quang Minh cũng không nhìn về phía ghế khán giả, hắn đang cùng lão oan gia Minh đại vu đấu võ mồm.

Bạch Đồng khép hờ hai mắt, tựa hồ đang nhắm mắt nghỉ ngơi.

“Đừng lo.” Truyền Sơn thấp giọng nói.

Dương Đắc Bảo đang báo điều hắn quan sát và lo lắng cho sư huynh, nghe thấy Truyền Sơn an ủi hắn, không khỏi quay đầu cười nói: “Truyền Sơn, ta không lo cho ai khác, ta chỉ lo lắng cho ngươi.”

“Ta? Ta, ngươi càng không cần phải lo.” Truyền Sơn cười ha ha, tự tin lại ngông cuồng.

“Ngươi chính là hy vọng của Hậu Thổ Môn. Ngươi, Nói chung ngàn vạn lần cẩn thận!” Dương Đắc Bảo thận trọng nói.

“Ngươi coi hắn như hy vọng? Vậy nên cẩn thận đấy.” Canh Nhị thành thật nói: “Dựa vào kinh nghiệm trước đây, người này được thần xui xẻo thích lắm, dính dáng đến hắn đều sẽ xui xẻo. Ngươi coi hắn như hy vọng của môn phái, ta chỉ sợ hắn còn chưa làm môn phái ngươi hưng thịnh thì đã mang tới tai nạn cho các ngươi trước rồi.”

Dương Đắc Bảo không nói gì nhìn về phía Canh Nhị.

Truyền Sơn nhéo miệng y, cười mắng: “Sao miệng ngươi quạ đen thế?”

Canh Nhị không phục, lầu bầu nói: “Ta nói rõ ràng là thật.”

“Có phải ngươi lại thấy gì rồi không?” Kỷ 14 đột nhiên hỏi.

HẾT2

Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Nhấn vào giữa màn hình để hiển thị Tùy chọn đọc.
Theo dõi Đọc Sách Hay trên Facebook, mỗi ngày chúng tôi cập nhật những cuốn sách, truyện hay nhất!

Có thể bạn thích