Triệu Trường Hữu nằm mơ cũng thật không ngờ, lại cùng Lý Hưu Dữ gặp mặt dưới tình huống như vậy.

Ba tháng không thấy, Lý Hưu Dữ gầy đi mấy phần, cả người lộ hơn phần mờ ảo. Trên gương mặt yêu diễm trước kia, cái cằm cương quyết càng thêm bén nhọn lên, làm cho người ta có loại cảm giác tất lộ tài năng, hoàn toàn không thấy chút vẻ mặt nội liễm đâu.

Vẫn là chiếc ngọc trâm thu điền tách mái tóc dài, cũng dài ra không ít, thật dài tản ra trên bạch y sạch sẽ, cực kỳ giống cái loại tinh quái tối đẹp trong tinh thần.

Triệu Trường Hữu cứ như vậy, bị một mạt cười khẽ của yêu tinh kia đính ở góc nào, ngây ngốc đứng ở trên đại đường, đem phạm vi thu hẹp lại.

Sững sờ ở Tụ Anh thính sảnh của Tả gia trang…

Nguyên bản bầu không khí náo nhiệt bởi vì Lý Hưu Dữ xuất hiện, thoáng cái đã yên lặng xuống.


Đến không phải Lý Hưu Dữ thân phận ma giáo đầu lĩnh này, đa số người chủ yếu đang ngạc nhiên với khuôn mặt xinh đẹp hiếm thấy, cùng Triệu nhị công tử như nhau, ngây ngốc đứng ở tại chỗ, mấy gia khỏa thiếu định lực, có thể nghe thấy âm hưởng nuốt nước bọt.

Rất nhanh, đoàn người bị hướng xa nhau, hướng trái phải lui bước, khoảng không hiện ra một con đường.

Một vị hạc nhan lão giả bước ra với một bộ hôi sam, lại là thứ gì đó của Giang Nam tú phường. Không có thắt lưng bó buộc, lộ ra vị đạo cốt tiên phong.

Đảo mắt tới trước mắt Lý Hưu Dữ, ống tay áo rộng thùng thình vung lên, ôm quyền với Lý Hưu Dữ, mỉm cười rồi nói:

“Tại hạ Tả gia trang Tả Thiên Thu, không biết Lý đại giáo chủ quang lâm, không có từ xa tiếp đoán, vẫn mong Lý giáo chủ thứ lỗi!”

“Tả Minh Chủ quá mức khách khí, làm phiền minh chủ tự mình nghênh tiếp, ngược lại là lỗi của Lý mỗ!”

Lý Hưu Dữ hơi đáp lễ, cùng Tả Thiên Thu hai mắt một đôi, lại lộ ra một nét mặt cực không tương xứng với ngôn ngữ lúc này, vẻ mặt cực không quan tâm.

Tả Thiên Thu giống như không thấy được, cố gắng mặc kệ, chỉ là không gặp tiếu ý, lãnh ngôn nói:

“Hôm nay là ta chúc thọ, tuy rằng Tả gia trang cùng Kham Dư giáo không có lui tới, nhưng Lý giáo chủ nếu tới, vẫn thỉnh uống chén rượu nhạt đi!”

Kỳ thực hôm nay chính là đại thọ sáu mươi của Tả Thiên Thu, cũng là ngày hắn chậu vàng rửa tay, thoái ẩn giang hồ. Lý Hưu Dữ một bộ lai giả bất thiện, Tả Thiên Thu sợ hắn là tới nháo sự, cho nên nói một phen rất có ý tứ tiễn khách.


người tới không phải người tốt

Lý Hưu Dữ nhẹ cười ra tiếng, cũng không giận gì, chỉ là vung tay lên, mười thanh y thiếu niên xuất hiện ở phía sau y, xếp thành chữ nhất, đều ôm một cái hòm lớn hồng sắc.

“Ta mặc dù không phải tới hạ thọ ngài, nhưng trên đường nghe nói đản thần của Tả minh chủ, đến cũng vội vội vàng vàng chuẩn bị đồ vật, vẫn mong Tả minh chủ vui lòng nhận cho.”

“Này…”

Tả Thiên Thu cũng sửng sốt, hắn nguyên bản thì không nghĩ tới Lý Hưu Dữ lại sẽ tới mang theo đồ vật, không khỏi hơi đứng lên.

Lễ này là thu hay không thu!?


Không thu, lời nói phen vừa rồi vẫn như cũ nói ra, thì có vẻ mình là người không có độ lượng, quá mức keo kiệt, là lấy tâm tiểu nhân đo dạ quân tử rồi.

Thu, có phần để sót người không mời, để lại nhược điểm, tuy rằng Lý Hưu Dữ và mình đạo đồng cũng không quá liên quan, nhưng Kham Dư giáo kia trên đầu còn mang theo hai chữ ma giáo.

Nhưng nghĩ lại một chút, mình đã muốn rời khỏi giang hồ, sau này là hoàn cảnh gì mình cũng không biết, có câu là nhiều bằng hữu nhiều đường thêm, vậy bán cho hắn mặt mũi, vả lại trước cứ nhận lấy, nói không chừng còn có lúc dùng tới y.

Nghĩ đến điểm ấy, Tả Thiên Thu đổi lại một khuôn mặt tươi cười mang theo thành ý, ý bảo hạ nhân tiếp nhận hạ lễ.

“Lý giáo chủ thật sự là quá khách khí, thỉnh!”

Vừa duỗi tay, đã đem Lý Hưu Dữ mời vào…

Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Nhấn vào giữa màn hình để hiển thị Tùy chọn đọc.
Theo dõi Đọc Sách Hay trên Facebook, mỗi ngày chúng tôi cập nhật những cuốn sách, truyện hay nhất!

Có thể bạn thích