Dị Thế Chi Tiện Nam Nhân
Chương 77: Chia tay

Ngay lập tức Hạ Nhĩ liền đuổi theo, Phỉ Lợi Phổ nghe thấy tiếng bước chân của hắn đuổi theo tới, hoảng hốt hóa thân thành một con sói màu xám trắng, bốn chân giẫm lên tuyết đọng giữa rừng cây trụi lũi nhanh chóng phóng đi.

Hạ Nhĩ thấy y biến đổi thành hình thú, hắn liền nheo mắt một cái, cơ thể cường tráng đang chạy đuổi theo trong nháy mắt biến thành một con báo đen, dùng sức bật kinh người lực vồ vào con sói xám đang chạy trốn kia.

Sói xám quay đầu nhìn lại, thấy Hạ Nhĩ đã biến thành báo đen đang nhào tới, đôi mắt màu lam băng lập tức trợn to, sợ hãi đến mức lưỡi rơi ra khỏi miệng luôn, vẫn đuổi theo dù cho nó có chạy trốn theo phương hướng lung tung, do hình thể của nó nhỏ hơn báo đen nên liền cố ý chạy vào địa phương có nhiếu cây nhưng vẫn bị báo đen phóng tới há miệng cắn vào cổ.

Báo đen không có thực sự cắn nó, mà chỉ dùng răng nanh giữ chặt cái cổ gầy yếu của sói xám, để đầu của nó không có cách nào từ trong miệng của nó □□, sói xám thấy mình bị báo đen ngậm chặt thì liền kêu lên một tiếng nức nở, buông thòng bốn chân xuống có ý chịu thua, bị báo đen ngậm cổ kéo đi ở trên mặt tuyết.

Hạ Nhĩ tha Phỉ Lợi Phổ về, chờ về đến trước cửa nhà, hắn mới há miệng thả Phỉ Lợi Phổ ra đồng thời biến trở về hình người.

Sói xám nằm co quắp ở trên mặt đất không chịu đứng dậy, dường như cùng không có xương, đôi mắt màu lam băng ngấn lệ như muốn trào ra, trong cổ họng phát ra từng tiếng nức nở nghẹn ngào.

Hạ Nhĩ đứng ở trước mặt sói xám ở trên cao nhìn xuống nó, giọng điệu khá là nghiêm khắc quát y: ” Đứng dậy! Tại sao lại bỏ chạy? “.

Sói xám bị quát liền hơi run run thân thể, nó mở mắt ra nhìn Hạ Nhĩ một cái, sau đó quay đầu đi nhưng vẫn co quắp trên mặt đất, thể hiện hàm ý buông xuôi mặc kệ.

Hạ Nhĩ thấy nó như vậy thì trong lòng không khỏi tức giận, ngày hôm nay hắn ra ngoài một chuyến tới khi trở về liền tìm không thấy Phỉ Lợi Phổ, chờ đến khi y trở về, hắn vừa mới nói có mấy câu y liền hất tay bỏ chạy, cũng không biết đang thể hiện cái gì nữa.

” Có đứng dậy hay không? “. Hạ Nhĩ dùng chân nhẹ nhàng đùa bỡn sói xám.

Sói xám không nhúc nhích.

Hạ Nhĩ thấy sói xám chết sống không chịu đứng lên thì cảm thấy vừa tức vừa bất đắc dĩ xoay quanh nó vài vòng, nghĩ nên làm như thế nào với nó nhưng suy nghĩ hồi lâu cũng không nghĩ ra được biện pháp nào hay cả.

Nói thế nào thì cũng là bạn lữ của mình, không thể đánh mắng được.

Hạ Nhĩ không còn cách nào khác đành phải cúi người xuống ôm lấy sói xám, nhấc chân đi lên lầu, toàn thân sói xám vẫn rũ xuống, mặc kệ Hạ Nhĩ ôm nó lên lầu, chờ đến khi tiến vào phòng ngủ, Hạ Nhĩ liền ném sói xám lên trên giường, sau đó nhào lên trên người nó, tay giữ lấy cằm của sói xám lông xù, xoay đầu của nó lại.

” Sao anh lại như vậy? Hả? Tôi cũng đâu có đánh hay mắng anh mà “. Hạ Nhĩ hỏi sói xám đang nằm ở bên dưới, vuốt ve đầu của nó, chỉ thấy sói xám chớp đôi mắt ướt nhẹp nhìn hắn, tỏ vẻ đáng thương.

” Nói chuyện “. Hạ Nhĩ tiếp tục lắc cái đầu của sói xám, hỏi y: ” Anh rốt cuộc là bị làm sao vậy? “.

Phỉ Lợi Phổ bị Hạ Nhĩ xoay đầu qua lại liên tục nên cảm thấy chóng mặt, thế là y há miệng nhe răng cắn vào tay Hạ Nhĩ nhưng Hạ Nhĩ nhanh nhẹn tránh được.

” Còn dám cắn tôi, to gan quá rồi? “. Hạ Nhĩ nắm lấy hai cái chân của Phỉ Lợi Phổ rồi trêu chọc y.

Lông của sói dài hơn lông của báo đen nên khi sờ vào thì cảm thấy mềm mượt như nhung.

Phỉ Lợi Phổ bứt rứt rất lâu, rốt cục lấy được can đảm để hỏi hắn: ” Có phải anh… “.

Sự can đảm chỉ để nói được một nửa liền hết.

Hạ Nhĩ truy hỏi: ” Có phải cái gì? “.

” Chê… ” Tôi.

” Rãnh rỗi? “. Hạ Nhĩ nghe nhầm rồi, hắn lạnh lùng nghiêm mặt nói: ” Trong khoảng thời gian này tôi bề bộn nhiều việc lắm, có phải anh giận tôi vì ngày đó không cùng anh về thăm cha và phụ thân của mình không? Ngày đó tôi thật sự bận việc mà, anh cũng biết tôi là tù trưởng khu Đông, mọi việc đều phải đặt công việc của bộ lạc lên hàng đầu, chờ đến khi tôi rãnh rang, tôi sẽ chuẩn bị kỹ càng lễ vật rồi lại dẫn anh đi thăm hỏi cha và phụ thân của anh “.

Phỉ Lợi Phổ không lên tiếng, sau đó lại nhỏ giọng hỏi một câu: ” Bận việc gì? “.

” Lễ hội mùa xuân “. Hạ Nhĩ trả lời.

Đại lục thú nhân chỉ có hai cái lễ hội lớn, một là Lễ hội mùa xuân tại thời điểm tuyết tan hằng năm nhằm chúc mừng năm mới, một là cuộc so tài giữa các thú nhân được tổ chức ba năm một lần, còn long trọng hơn Lễ hội mùa xuân nhiều.

Lúc này, Phỉ Lợi Phổ mới nhớ ra hiện tại sắp đến mùa xuân, là lễ hội long trọng được tổ chức hằng năm, Hạ Nhĩ làm tù trưởng khu Đông nên phải bắt đầu chuẩn bị ngay từ bây giờ, hơn nữa còn là năm đầu tiên hắn lên làm tù trưởng, hiển nhiên phải hết sức coi trọng rồi.

Thì ra là thật sự bận rộn. Ttong lòng của Phỉ Lợi Phổ thoáng dễ chịu hơn một ít.

Hạ Nhĩ nhận thấy Phỉ Lợi Phổ không còn buồn bực nữa, thế là bắt đầu nói chuyện với y: ” Anh có thắc mắc thì cứ hỏi, đừng nên im lìm không nói lời nào, anh không nói thì tôi làm sao biết anh đang suy nghĩ cái gì chứ? “.

Tâm tình Phỉ Lợi Phổ vừa tốt lên được một chút liền bị Hạ Nhĩ dạy bảo thì mất hứng, chỉ nghe thấy Hạ Nhĩ tiếp tục nói: ” Còn đừng có thình lình chạy đi giống như ngày hôm nay, anh chạy đi thì sẽ không thể giải quyết được vấn đề gì, còn biến thành hình thú chạy, anh không biết tướng anh chạy đi có bao nhiêu khó coi, trợn to mắt lè lưỡi, tôi cũng chưa từng thấy biểu hiện dữ tợn như vậy đâu “.

Hạ Nhĩ chỉ là tùy tiện nói ra nhưng có nhiều lúc người nói vô ý người nghe để ý.

Tâm tình của Phỉ Lợi Phổ lập tức chìm xuống, đây là… Chê mình xấu sao?

Tôi trừng mắt lè lưỡi còn không phải do bị anh hù dọa sao… Phỉ Lợi Phổ chợt cảm thấy chua sót và có chút tủi thân, vì vậy trở mình vùi đầu vào trong đệm chăn.

Hạ Nhĩ thấy Phỉ Lợi Phổ như vậy, hắn nhất thời im lặng: ” Lại cáu kỉnh? Còn không được phép nói đến anh sao? Dù sao anh cũng là thú nhân, đưng có hễ chút lại nhăn nhó y như giống cái có được không? “.

Phỉ Lợi Phổ càng nghe càng cảm thấy khó chịu, y cực kỳ ghét khi người khác nói mình giống như giống cái!

Phỉ Lợi Phổ trong cơn tức giận liền giãy thoát khỏi Hạ Nhĩ, chạy ” rầm rầm rầm ” xuống dưới lầu, Hạ Nhĩ nhảy xuống giường, lẩm bẩm trong miệng: ” Mới vừa nói đừng đột ngột chạy đi, kết quả liền chạy, cái tên này đúng là không phạt thì sẽ không biết ghi nhớ mà “.

Ba phút sau, Hạ Nhĩ túm gáy của sói xám lại ném lên giường lần nữa.

Phỉ Lợi Phổ biết mình là không thể nào chạy thoát khỏi Hạ Nhĩ nên liền mệt mỏi nằm co quắp ở trên giường, trong thâm tâm cho rằng Hạ Nhĩ thật sự không thích y, nói y xấu, chê y giống hệt giống cái, chê y im lìm không lên tiếng, còn chê y hay cáu kỉnh nữa.

Phỉ Lợi Phổ như người đã chết vậy, y biết mình có rất nhiều khuyết điểm mà y cũng không thèm quan tâm đến chúng nhưng vì Hạ Nhĩ nên mới đặc biệt quan tâm tới.


Y vốn tưởng rằng Hạ Nhĩ cũng giống với Mục Mộc và Lạc Tang, không ngờ hắn cũng khinh ghét y giống như những người kia vậy.

Đã như vậy… Quên đi, dù sao… Y cũng đã nếm trải được cảm giác của việc kết bạn rồi.

Y nên biết đủ.

Hạ Nhĩ vẫn nằm đè lên người Phỉ Lợi Phổ như lúc nãy, hắn biết y không vui nhưng cũng không định dỗ dành y, theo Hạ Nhĩ, trừng phạt Phỉ Lợi Phổ còn hiệu quả hơn việc phải dỗ y, hết cách rồi, Phỉ Lợi Phổ có rất nhiều tật xấu nên hắn phạt riết thành thói quen luôn.

” Đã nói anh đừng chạy mà anh vẫn cứ chạy “. Hạ Nhĩ nhéo tai Phỉ Lợi Phổ rồi nghiêm nghị nói: ” Anh muốn tôi phạt anh như thế nào đây? “.

Phỉ Lợi Phổ đang nằm sấp liền trầm mặc một lúc, sau đó biến trở về hình người, trần như nhộng.

Phỉ Lợi Phổ trở mình đối mặt với Hạ Nhĩ, dang rộng hai chân ra, sau đó quấn lấy eo của Hạ Nhĩ.

” Thao tôi đi “.



Mục Mộc lật nắp đậy cái rổ mà Phỉ Lợi Phổ đã đưa cho mình lên, bên trong có 4 bình gốm cùng một hộp đựng thức ăn, Mục Mộc mở toàn bộ bình gốm ra nhìn một chốc, là các loại trà ướp hoa, hắn cũng không biết tên, hắn lại mở hộp đựng thức ăn ra, bên trong là bánh ngọt được làm rất khéo léo.

Tay nghề của Phỉ Lợi Phổ đúng là rất giỏi mà. Mục Mộc lấy một cái bánh ngọt bỏ vào trong miệng, có một mùi thơm thoang thoảng, có vị gần giống vị trà xanh.

Ăn thật ngon. Mục Mộc ngồi ở trên ghế phơi nắng dưới ánh mặt trời ấm áp của mùa đông, ăn bánh ngọt thơm ngon, lộ dáng vẻ nhàn nhã thảnh thơi.

Bởi vì quá thảnh thơi cho nên bất tri bất giác liền ngồi ở trên ghế mà ngủ thiếp đi nhưng ngủ không sâu, thời điểm cảm giác được có một người lấy cái rổ từ trong lồng ngực hắn xuống thì hắn liền mở mắt ra.

Mục Mộc cứ tưởng là Lạc Tang nhưng lại là Phỉ Lợi Phổ, anh ta đã khôi phục kiểu tóc trước kia, tóc mái thật dài che đi đôi mắt màu lam băng xinh đẹp của mình.

Mục Mộc lấy tay vỗ vỗ vào mặt mình, thì thấy trời đã tối, vì là mùa đông nên trời rất nhanh tối, giờ này chắc khoảng chừng năm giờ.

Phỉ Lợi Phổ để rổ xuống đất, khi anh ta tới đây thì Mục Mộc đang nghiêng người ở trên ghế, cái rổ cũng sắp bị rơi xuống rồi, hắn vốn muốn dời cái rổ khỏi người Mục Mộc để hắn nằm ngủ được thoải mái hơn một chút nhưng không ngờ lại làm cho Mục Mộc thức dậy.

Mục Mộc ngáp một cái, hỏi Phỉ Lợi Phổ: ” Tại sao anh lại tới đây? Đã tìm Hạ Nhĩ để nói chuyện chưa? “.

Phỉ Lợi Phổ cúi đầu, khẽ gật gật đầu, sau đó anh ta và Hạ Nhĩ làm qua thì Hạ Nhĩ liền đi xuống lầu nướng thịt ở trong nhà bếp, Phỉ Lợi Phổ thừa dịp này liền từ cửa sổ lầu hai nhảy xuống, lén bỏ chạy.

Mục Mộc mới vừa tỉnh ngủ nên còn đang lơ mơ, không để ý đến vẻ mặt khác thường của Phỉ Lợi Phổ, mãi đến tận khi nghe được Phỉ Lợi Phổ nói: ” Tôi định chia tay Hạ Nhĩ “, hắn mới tỉnh táo lại.

” Hạ Nhĩ thực sự không thích anh à? “. Mục Mộc lập tức nghĩ tới điều này.

” Ừm “. Phỉ Lợi Phổ khẽ đáp một tiếng.

Mục Mộc thấy vẻ mặt ủ rũ của Phỉ Lợi Phổ liền định an ủi anh ta ” Anh sẽ gặp được người tốt hơn hắn ” nhưng nghĩ kỹ lại, Hạ Nhĩ cũng xem như là một trong số ít những người đàn ông ưu tú của bộ lạc, có thực lực có gia thế có địa vị, tính cách tuy rằng có hơi cứng nhắc và nghiêm túc nhưng nói chung là không tệ lắm, còn Phỉ Lợi Phổ…

Mục Mộc nhìn Phỉ Lợi Phổ cao gầy, u uất trước mắt mà không nói nên lời.

Xét theo mọi mặt thì đều cảm thấy anh ta và Hạ Nhĩ không tương xứng với nhau.

Mục Mộc suy nghĩ một lát rồi mới hỏi Phỉ Lợi Phổ: ” Vậy anh định làm gì tiếp theo đây? “.

” Sống trong nhà kho “. Phỉ Lợi Phổ nói ra tính toán, tâm tình tốt hơn một chút: ” Tôi muốn tiếp tục làm hàng xóm với cậu và Lạc Tang! “.

” Được đó “. Mục Mộc vô cùng hoan nghênh, hắn vui mừng vì sẽ có người làm bạn với mình, huống hồ mùa xuân sắp đến rồi, Phỉ Lợi Phổ còn có thể tiếp tục dạy hắn trồng trọt.

Mục Mộc tự động bỏ qua cái bụng to của mình luôn.

Kết quả là, Phỉ Lợi Phổ từ một người lén trốn khỏi nhà chuyển thành một người hớn hở đi dọn dẹp cái nhà kho của mình, bởi vì Mục Mộc và Lạc Tang đã từng ở qua vào lúc trước nên Phỉ Lợi Phổ chỉ sắp xếp lại một ít là có thể vào ở được rồi, nghĩ đến cái giường này đã từng được Mục Mộc và Lạc Tang nằm ngủ qua thì tâm trạng của Phỉ Lợi Phổ liền dâng trào kích động, nỗi bực tức với Hạ Nhĩ lập tức tiêu tan hết.

Nhưng mà ngay lúc y muốn nằm lên cái giường gỗ này thì Hạ Nhĩ lại xuất hiện ở ngay tại cửa nhà kho.

Hắn lần theo mùi của Phỉ Lợi Phổ nên mới đến đây.

” Tại sao lại chạy? “. Hạ Nhĩ cau mày nhìn Phỉ Lợi Phổ, vì trời đã tối sầm cho nên khuôn mặt của hắn bị bóng tối bao trùm, chỉ có thể nhìn thấy được đôi mắt màu vàng sậm mà thôi.

Phỉ Lợi Phổ biết rõ Hạ Nhĩ sẽ đuổi tới đây nên y lấy hết can đảm để nói với hắn: ” Tôi muốn giải trừ quan hệ bạn lữ với anh! “.

Hạ Nhĩ sửng sờ, có chút không thể tin, sau đó liền sầm mặt lại truy hỏi: ” Lý do? “.

Phỉ Lợi Phổ cúi đầu, nhỏ giọng nói: ” Anh chê tôi… “.

” Tôi chê anh sao? “. Hạ Nhĩ nhíu chặt lông mày lại: ” Tôi chưa từng chê anh? “. ” Anh nói tôi trừng hai mắt lè lưỡi này… Khuôn mặt dữ tợn… “. Phỉ Lợi Phổ cắn môi trả lời.

Hạ Nhĩ trầm mặc một lúc, lạnh lùng hỏi tiếp: ” Còn gì nữa không? “.

” Chê tôi nhàm chán… “.

” Còn gì nữa không? “.

” Chê tôi thô bỉ… “


” Còn gì nữa không? “.

Phỉ Lợi Phổ không nói nữa, càng nói thì trong lòng y càng thêm khó chịu nhưng Hạ Nhĩ thấy y không lên tiếng nữa thì liền lớn tiếng nói: ” Có lẽ là do tôi không biết cách nói chuyện nên mới để cho anh có những ý nghĩ như vậy nhưng tôi cũng rất thất vọng khi anh lại hiểu lầm tôi. Tôi chê anh ư? Từ đầu tới cuối tôi chỉ để ý đến một điều ở anh, đó là… “.

Lời nói của Hạ Nhĩ ngừng lại một lát, sau đó giọng điệu lại càng nghiêm túc: ” Anh đã kết bạn với tôi nhưng lại vẫn cứ nhìn chăm chú vào Lạc Tang! Tôi biết anh thích y, thế nhưng anh nếu đã bằng lòng kết bạn với tôi thì chí ít anh cũng không được ái mộ y nữa! Anh lại còn trách tôi vì đã không thích anh ra ruộng, tôi là bạn lữ của anh, làm sao tôi có thể trơ mắt nhìn anh vẫn cứ tiếp tục ngắm nhìn một thú nhân khác được chứ! “.

Hạ Nhĩ lần đầu tiên dùng giọng điệu kích động như thế này để nói chuyện với Phỉ Lợi Phổ, làm cho Phỉ Lợi Phổ sợ hãi đến mức không dám ngẩng đầu lên nhìn hắn, ngay lúc y cho rằng Hạ Nhĩ sẽ nói tiếp thì Hạ Nhĩ lại hít vào một hơi thật sâu, buộc chính mình phải bình tĩnh lại.

” Thì ra hôm nay anh không phải hỏi tôi có rãnh rỗi hay không mà muốn hỏi tôi có chê anh không, anh đúng là, nói chuyện thì phải nói rõ ràng ra để tôi biết chứ, thực là “. Hạ Nhĩ xụ mặt nói, sau đó đi tới trước mặt Phỉ Lợi Phổ: ” Nếu như đây là nghi vấn của anh, vậy thì bây giờ tôi sẽ nói rõ ra cho anh biết luôn, tôi không hề ghét bỏ anh đâu, thế nhưng tôi vẫn muốn hỏi ngược lại anh: Anh có thể không để ý đến Lạc Tang nữa có được không? Tôi cho phép anh xem y là bạn bè nhưng tôi lại không thể nào chấp nhận được chuyện anh xem y là người đứng thứ nhất ở trong lòng được “.

Phỉ Lợi Phổ im lặng một lúc lâu, Hạ Nhĩ nâng cằm của y lên ép y phải nhìn thẳng vào chính mình: ” Nếu như anh muốn tiếp tục sống chung với tôi thì ngay bay giờ anh hãy trả lời tôi về vấn đề này đi! “.

Phỉ Lợi Phổ nắm chặt nắm đấm, mặt của y hơi đỏ lên, kích động, ” Ý của anh là muốn tôi phải chọn một trong hai người là Lạc Tang và anh có phải không? “.

Hạ Nhĩ yên lặng một lúc, gật đầu: ” Đúng, tôi có thể tha thứ cho sự hoài nghi của anh với tôi vào ngày hôm nay nhưng tôi không thể tha thứ được chuyện anh vẫn còn thích y trong khi đã kết bạn với tôi rồi “.

Phỉ Lợi Phổ cắn răng, hơi tức giận: ” Tôi thích Lạc Tang thế nhưng Lạc Tang là của Mục Mộc mà! Tôi chưa từng nghĩ tới chuyện chuyện sẽ ở bên y mà! “.

” Coi như anh không nghĩ tới chuyện muốn sống cùng với Lạc Tang thì tôi vẫn không thể chịu đựng được “. Hạ Nhĩ nghiêm túc nói: ” Anh hy vọng em có thể thích anh “.

Phỉ Lợi Phổ sững sờ, sau đó quay đầu qua một bên: ” Không công bằng, anh không thích tôi vậy mà lại bắt tôi… “.

” Ai nói anh không thích em? “. Hạ Nhĩ ngắt lời của Phỉ Lợi Phổ.

Phỉ Lợi Phổ sửng sốt, quay đầu lại nhìn về phía Hạ Nhĩ, ngớ ra: ” Anh… thích tôi hả? “.

” Nếu không phải thì em thử nói xem vì sao anh lại kết bạn với em chứ? “.

” Chịu trách nhiệm… “.

” Vì vậy nên anh mới bằng lòng chịu trách nhiệm với em “. Hạ Nhĩ nghiêm trang nói: ” Tuy rằng em có rất nhiều tật xấu nhưng anh cảm thấy con người vẫn còn rất nhiều điểm đáng yêu “.

Phỉ Lợi Phổ đỏ mặt, tim đập nhanh chỉ bởi vì câu nói này của Hạ Nhĩ, giữa lúc y đang đắm chìm trong vui mừng khi lần đầu tiên được người tỏ tình thì Hạ Nhĩ truy hỏi y: ” Em có thể thích anh không? “.

Phỉ Lợi Phổ cúi gằm xuống, khẽ khàng ” ừ ” một tiếng, ngoại trừ Lạc Tang và Mục Mộc ra thì người y thích nhất chính là Hạ Nhĩ.

Nhưng Hạ Nhĩ lại hỏi: ” Vậy còn Lạc Tang thì sao? Có thể không thích y nữa sao? “.

Lúc này Phỉ Lợi Phổ không thể gật đầu, y thích Lạc Tang đã gần sáu năm, sớm quen với việc coi hắn là niềm an ủi của mình khi cô quạnh, có thể vượt qua được khoảng thời gian dài trôi qua trong vô vọng và buồn tẻ chính là nhờ vào việc quan sát Lạc Tang: Ngày hôm nay Lạc Tang đang làm gì? A, hắn đang ăn cơm, là thịt nướng, thịt nướng lại ăn ngon như vậy sao? Ha ha.

Lạc Tang đang nằm ngủ, vào thu rồi nhưng hắn không cần phải đắp chăn sao? Sức khỏe cực tốt nên khiến cho người ta ước ao.

Lạc Tang lại đi vào rừng rậm trung tâm? Hãy nhanh trở về đi!

A! Lạc Tang dẫn theo một giống cái cùng trở về! Giống cái đó thật là xinh đẹp! Là bạn lữ của hắn sao? Rất xứng đôi đó!

A! Giống cái đó đang chửi Lạc Tang! Tại sao hắn lại chửi Lạc Tang vậy? Lạc Tang cũng không cãi lại, thật là ngoan…

Vân vân, Phỉ Lợi Phổ chính là dựa vào việc quan sát Lạc Tang để xua đuổi tịch mịch, hết cách rồi, y đâu có bạn bè, ngoại trừ người hàng xóm Lạc Tang này ra thì bên trong cuộc sống khép kín của y cũng không còn người nào khác, mà y bắt đầu chú ý đến Mục Mộc cũng vì Mục Mộc là bạn lữ của Lạc Tang.

Sáu năm, Phỉ Lợi Phổ đã quen với việc khi cảm thấy cô đơn sẽ nghĩ đến Lạc Tang, đã trở thành một thói quen, thậm chí còn là một sở thích.

Hạ Nhĩ chờ một lúc lâu mà Phỉ Lợi Phổ cũng không trả lời lại thì thất vọng thở dài, ” Anh hiểu rồi, nếu em thích Lạc Tang, vậy chúng ta không cần ở bên nhau nữa sẽ tốt hơn, bởi vì anh sẽ để ý, cũng sẽ ngăn cản em tiếp tục chạy đi nhìn y “.

Hạ Nhĩ nói xong liền quay người rời đi, Phỉ Lợi Phổ cuống lên, vội đuổi theo nắm lấy tay Hạ Nhĩ, lo lắng mà nói với hắn: ” Em, em đúng là thích Lạc Tang nhưng em cũng thích anh! Không giống nhau! Anh và hắn không giống nhau! Hắn là nam thần của em, em hâm mộ hắn nhưng đối với em thì hắn là người không thể với tới… “.

” Đừng nói nữa “. Sắc mặt Hạ Nhĩ có chút mệt mỏi cắt ngang lời của Phỉ Lợi Phổ đồng thời vặn lại: ” Y là nam thần của em, vậy sao em không thử hâm mộ anh đi? “.

Phỉ Lợi Phổ sửng sốt, Hạ Nhĩ hất nhẹ tay của y ra rồi quay người rời đi.

Phỉ Lợi Phổ một người đứng ở trong nhà kho tối om,  ngây ngốc, sau đó hắn ngồi xuống mép giường, bụm mặt khóc.



Mục Mộc ngồi ở trên ghế nhìn Hạ Nhĩ đi xa nhưng Phỉ Lợi Phổ thì không thấy đi ra nhà kho.

Hai người kia sẽ không xảy chuyện gì chứ? Có cần tới đó nhìn không đây? Mục Mộc phân vân, nghĩ tới nghĩ lui, lại sợ mình thuộc dạng nhiều chuyện.

Một đôi cánh tay rắn chắc từ sau lưng ghế vòng quanh cổ Mục Mộc, Mục Mộc không cần quay đầu lại cũng biết là Lạc Tang, hắn ngửi được mùi trên người Lạc Tang.

” Anh bước đi cũng không chút tiếng động nào “. Mục Mộc nói câu này xong, mới quay đầu lại nhìn Lạc Tang, phát hiện mặt mũi y có hơi mơ mơ màng màng.

Hiếm khi nhìn thấy dáng vẻ  này của Lạc Tang, Mục Mộc cảm thấy rất ngạc nhiên, vì vậy liền nhìn chằm chằm vào Lạc Tang một lúc, Lạc Tang thấy Mục Mộc nhìn mình thì cười cười, hôn một cái lên đôi môi đỏ mọng của Mục Mộc.

Kể từ khi bước vào mùa đông, đôi môi xinh xắn của Mục Mộc trở nên đỏ tươi, Văn Sâm Đặc Tư  cười trêu là do được bồi bổ nhiều nên mới như vậy.

Bởi vì không còn mắt trái nên Lạc Tang cùng Mục Mộc đùa giỡn một trận mới nhìn thấy cái rổ đang để ở dưới đất, vì vậy hỏi Mục Mộc: ” Ai tới đây vậy? “.

” Phỉ Lợi Phổ “. Mục Mộc bĩu môi nhìn về phía nhà kho cách đây không xa: ” Phỉ Lợi Phổ và Hạ Nhĩ gây gỗ đòi chia tay, nói muốn chuyển đến sống ở trong nhà kho, làm hàng xóm của chúng ta “.

” Ồ “. Lạc Tang phản ứng nhàn nhạt.

Mục Mộc hơi nghi hoặc nhìn y: ” Không cảm thấy bất ngờ sao? “.

” Bọn họ kết bạn mới khiến anh cảm thấy bất ngờ thì có “. Lạc Tang bình luận một cách xấu xa: ” Có cảm giác nền tảng tình cảm giữa hai người họ còn chưa đến mức sâu đậm, huống chi dục vọng độc chiếm của thú nhân với bạn lữ rất mạnh mẽ, mà Phỉ Lợi Phổ… Nói chung việc hai người họ gay gỗ nhau ở trong mắt anh là rất bình thường “.

Mục Mộc cảm thấy lời nói nửa chừng vừa nãy của Lạc Tang có chút khả nghi.

E rằng Lạc Tang cũng biết rõ Phỉ Lợi Phổ thích chính mình? Mục Mộc đoán là như vậy nhưng cũng không muốn lấy việc này ra nói, dù sao cũng là bí mật của Phỉ Lợi Phổ, anh ta là bạn mình nên không cần đụng chạm đến nó thì tốt hơn.

Lúc này trời đã tối sầm, sau khi vào đêm thì nhiệt độ sẽ thấp xuống mấy phần, nghĩ đến Mục Mộc mới vừa khỏi bệnh, thế nên Lạc Tang cúi người bế Mục Mộc từ trên ghế lên, đi vào trong phòng ấm áp vì đang đốt than lửa.

Mục Mộc để mặc cho Lạc Tang bế mình, Lạc Tang đặt hắn xuống cái ghế đã phủ da thú, sau đó hỏi hắn: ” Tối nay muốn ăn món gì? Anh sẽ nấu cho em ăn “.

Mục Mộc suy nghĩ một lát rồi trả lời: ” Thịt “.

” Thịt? Em muốn ăn thịt sao? “. Lạc Tang hơi kinh ngạc, từ sau khi Mục Mộc bị nôn nghén, hắn liền không thích ăn thịt, cảm thấy hơi nhợn, cho nên mỗi lần Văn Sâm Đặc Tư nấu luôn phải biến tấu đủ kiểu để Mục Mộc có thể ăn được những món có thịt.

Mục Mộc cúi đầu nhìn xuống bụng bự của mình, sau đó vươn tay vỗ vỗ: ” Tôi không muốn ăn nhưng nhóc con lại muốn ăn “.

Mục Mộc thực sự không muốn ăn thịt nhưng lúc nãy khi Lạc Tang hỏi hắn muốn ăn món gì thì trong đầu hắn liền hiện ra thịt.

Cảm giác thật kỳ diệu, hắn không muốn ăn thịt nhưng lại không tự chủ mà nghĩ đến thịt, Mục Mộc nghĩ tới nghĩ lui thì cảm thấy có khả năng là do thứ khốn kiếp ở trong bụng mình đã chi phối suy nghĩ của hắn.

Từ sau khi gặp phải giấc mộng quái đản đó, vốn không có tình mẹ gì với đứa con ở trong bụng thì hiện tai Mục Mộc liền càng không ưa hơn, trong đầu luôn nhớ đến cục thịt đen thùi, nhầy nhụa, máu dầm dề, còn mở miệng gọi hắn là ” mẹ ” kia, khiến hắn không khỏi cảm thấy ghê tởm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Nhấn vào giữa màn hình để hiển thị Tùy chọn đọc.
Theo dõi Đọc Sách Hay trên Facebook, mỗi ngày chúng tôi cập nhật những cuốn sách, truyện hay nhất!
Dị Thế Chi Tiện Nam Nhân Chương 77: Chia tay

Có thể bạn thích