Edit: Huong August

Biết được Trương Thiến không có việc gì, mọi người đều thở phào nhẹ nhõm.

“Thiến Thiến, vừa rồi sắc mặt cậu tái nhợt, ánh mắt dại ra, trông dọa người lắm đấy!”

Trương Thiến cười, lơ đễnh nói: “Dọa người gì đâu, các cậu nhìn lầm thôi.” Chỉ là nghĩ đến chút chuyện trước kia, bỗng thấy kinh ngạc.

Làn da

Trương Thiến vốn trắng, nhưng nhờ thân thể khỏe mạnh, nên khuôn mặt phủ

lên nhàn nhạt sắc hồng, trông rất đẹp. Nhưng mới vừa rồi khuôn mặt

Trương Thiến trắng xanh, không có một chút huyết sắc, thật sự khác

thường nên mới khiến mọi người lo lắng.

Bây giờ nhìn Trương Thiến đã tốt hơn, mọi người cũng bỏ qua chuyện vừa rồi, tiếp tục nghe cô giới thiệu, họ dựng xe đạp ven đường, khóa lại, đặt chân lên lớp cát mềm,

vừa đi vừa trò chuyện.

Giọng nói Trương Thiến trong trẻo, phát âm rõ ràng, giới thiệu cảnh sắc, những điểm du lịch ăn uống đặc sắc, thỉnh thoảng còn kể những truyền thuyết về danh thắng, mọi người không nhịn

được mà mong đợi chuyến đi lần này.

“Thiến Thiến, cậu xem nơi đó là chỗ nào?” Minh Dương chỉ vào hòn đảo nhỏ phía xa kia, nghi ngờ hỏi.

Trương Thiến nhìn theo phương hướng của Minh Dương, bờ biển Hoàng Kim có hình

bán nguyệt, giống nửa vầng trăng, vị trí hòn đảo vừa khéo đối diện phần

lồi của vầng răng.

Trương Thiến nghiêng đầu: “Khu công trình ôn tuyền, mình vẫn chưa đi qua đó.”

Cô quay đầu nhìn về phía mấy người bạn cùng phòng đang có vẻ mặt tò mò,

giải thích: “Nghe nói trên đảo rất đẹp, còn có cả khu biệt thự nữa,

nhưng hình như chỉ giành cho hội viên, hơn nữa lệ phí rất đắt, chúng ta

không chống đỡ nổi. Ít nhất là hiện tại còn chưa phải lúc.” Những thứ

này đều là Lý Đan Đan lúc tranh luận với cô đã nói cho cô biết .

“Đã đến nơi này rồi, các cậu có muốn xuống biển vui đùa một chút hay

không.” Nhìn bầu trời và nước biển xanh thẳm, tâm tình Trương Thiến cũng lâng lâng, cô không biết bơi, nhưng lại rất thích xem người khác nghịch nước.

“Đi nha, thật vất vả mới tới một lần, về sau có thể cũng

không có thời gian nữa, dù sao nước biển miễn phí mà.” Trương Thiến hết

sức cổ động mọi người, bộ dạng nhao nhao muốn thử hết sức khả nghi.

“Lúc tới không mang đồ bơi, làm thế nào đây?” Từ Tiếu buông tay ra, bất đắc

dĩ nói, nước biển sạch sẽ như vậy, nhìn thấy là trong lòng ngứa ngáy,

thật sự là vì đồ bơi quá đắt.

“Ai nói không có đồ bơi thì không thể chơi nữa, cởi giày.”

Trương Thiến cười xấu xa, chờ Từ Tiếu cởi xong liền kéo tay cô đi ra bờ biển,

dưới chân đều là cát mịn, còn có vài hòn sỏi, hơi ngứa, tê tê, nhưng lập tức cảm thấy thoải mái.

Từ Tiếu cho rằng Trương Thiến chỉ đứng ở vùng nước cạn vui đùa một chút, dù sao mặc quần cụt cũng không ướt,

liền mặc cho cô lôi kéo.

Đợi đoạn nước biển dâng qua đầu gối, Trương Thiến lặng lẽ đặt tay ở sau lưng Từ Tiếu, dùng sức đẩy cô xuống biển.

“Trương Thiến!!”

“Mình không tha cho cậu, cậu chết với mình!”

Từ Tiếu tức giận hầm hừ, mẹ nó, quá khi dễ người rồi, mặc dù có nước biển

giảm xóc, không bị đau, nhưng hiện tại cả người cô đều ngồi ở trong

nước, trang phục trên người ướt át dính vào da, trên tóc cũng nhỏ nước.

Từ Tiếu ngồi ở trong nước tức giận vỗ hai cái vào nước biển, văng lên một

mảnh bọt sóng, cô ổn định thân thể, muốn đứng lên báo thù Trương Thiến.

Kẻ gây tai họa Trương Thiến cười hì hì: “Là Triệu Duy để mình làm như thế, họ đều nhìn thấy tay mình đặt sau lưng cậu, kết quả ai cũng không nói

cho cậu biết!”

Triệu Duy: Mình oan uổng…

Mọi người: Em gái cậu, là động tác của cậu quá nhanh, bọn mình còn chưa kịp nói!

Từ Tiếu vốn là một người nóng tính, nghe xong lời này, căn bản không suy

nghĩ qua, không hề nghĩ ngợi, trực tiếp nâng tay hất một cột nước về

phía mọi người!

Các cậu đều có lỗi, cùng nhau nhận đi!

Bọt nước văng khắp nơi, mọi người đều ướt nhẹp, nhưng căn bản Từ Tiếu không chịu ngừng, không ngừng khuấy động nước biển.

Con cọp không phát uy liền cho là Hello Kitty ư?!

Mọi người vén tay áo lên, xông tới...

Trời chiều ngả về tây, tiếng cười vui, tiếng kêu sợ hãi, tiếng ồn ào, nhiều âm thanh vang vọng lọt vào tai.

*****

Nhà Trương Thiến ở gần đó, nên cô không ở khách sạn cùng các bạn học. Ngồi

trên xe buýt, nhìn ánh đèn sáng lạn hai bên đường, cô hài lòng híp mắt

lại – về nhà thật tốt.

Người trong nhà còn chưa ăn cơm, hôm nay

ba Trương cố ý xuống bếp, ông khôngg biết nấu nhiều món, cố tình món cá

lại nấu ngon dị thường. Miệng ngậm miếng cá, trong lòng Trương Thiến ấm

áp.

Buổi tối, Trương Thiến ăn dưa hấu ngồi bên máy tính nhìn mẹ

Trương chơi game, dưa hấu là sản phẩm trong không gian, thịt dưa đỏ tươi nhiều nước, còn chưa ăn vào miệng, trước ngửi qua đã cảm thấy mùi hương thơm ngát, trong vắt vô cùng, số lượng tuy ít, nhưng đủ Trương Thiến

tiêu dùng.

Bởi vì bỏ trong tủ lạnh, hiện tại đã mát lạnh, ăn hết sức thích ý.

“Thiến Thiến, chị Tú Tú con còn ba tháng nữa sẽ sinh.”

“Vâng, con biết, sinh tự nhiên hay sinh mổ ạ?” Trương Thiến miệng cắn dưa hấu, không lòng yên hỏi.

“Có thể sinh tự nhiên thì sinh, không sinh được thì mổ.” Ai u, đánh nhầm

chỗ rồi, mẹ Trương cũng không thèm để ý cái này, mắt nhìn Trương Thiến

nói tiếp: “Con xem, chị con đến con cái đều đã có, nhưng chỉ lớn hơn con một tuổi nha.”

Trương Thiến dừng ăn, im lặng hỏi: “Mẹ, mẹ muốn làm bà ngoại rồi hả?”

“Tại sao lại nói như vậy chứ.” Mẹ Trương dứt khoát để chuột xuống, không

nhìn kết cục thảm bại trong trò chơi: “Mẹ đây là lo lắng con, trưởng

thành rồi, mấy năm tiếp sẽ không có người thích. Nếu không… mẹ giới

thiệu một người cho con.”

“Mẹ…” Trương Thiến đầu đầy vạch đen,

chị Tú Tú và anh rể chính là quen biết qua xem mắt. Trương Thiến cảm

thấy không thể tin được, hai người mới biết không tới hai năm, cư nhiên

đã kết hôn, hơn nữa lại có cả em bé!

Nghĩ đến sau này kết hôn sống với một người xa lạ, Trương Thiến rùng mình: “Mẹ, cứ để con tự quyết định.”

“Nói bậy, nào có con gái không kết hôn, về già ai nuôi con hả? ” Mẹ Trương

bưng mâm đựng trái cây lên: “Chớ ăn nữa, hư bụng bây giờ, chờ con có

thời gian, mẹ dẫn con đi xem một chút.”

Xem một chút? Xem cái gì, không phải là xem mắt chứ?

Trương Thiến cắn dưa hấu, đưa mắt nhìn bóng lưng rời đi của mẹ Trương, trong

lòng nước mắt chảy ròng ròng, vươn tay làm trạng thái hô hào: không cần, hu hu…

Ngày hôm sau, Trương Thiến đến “Thiên đường vui vẻ” thật

sớm, năm phút đồng hồ nữa là đến giờ mở cửa, trước cửa lớn đã có rất

nhiều người xếp hàng chuẩn bị tiến vào.

Thật vất vả mới tìm được

vị trí bạn cùng phòng, trong nháy mắt lại không thấy bóng dáng rồi, ai,

dù sao một người cũng có thể chơi, Trương Thiến dứt khoát gửi một tin

nhắn cho mọi người, nói cho các cô biết một tiếng.

Mọi người

nguyên bản định mặc bộ váy mới mua, nhưng Trương Thiến nghĩ đến “Thiên

đường vui vẻ” có mấy trò chơi tương đối điên cuồng, nói thí dụ như treo

ngược xoay vòng, từ trên cao rơi tự do xuống, thì phải làm thế nào.

Vẫn nên mặc quần sooc đi!

Trương Thiến cắn muỗng kem, tự hỏi kế tiếp muốn chơi trò chơi gì, không chú ý thiếu chút nữa đụng vào người phía trước.

“Thật xin lỗi.”

Trương Thiến ngẩng đầu nhìn lên: “Lý Đan Đan, tại sao lại là cậu, không phải nói là hôm nay không rảnh sao?!”

Ngày hôm qua Trương Thiến gọi điện thoại cho Lý Đan Đan và Hứa Hoan, hỏi hôm nay các cô có thời gian hay không, kết quả Hứa Hoan muốn ở nhà chăm em

cho anh trai, không đi được. Lý Đan Đan là nói mình có chuyện, Trương

Thiến cho là chuyện công tác, kết quả là đây.

Nhìn bóng dáng cao lớn đang mua kem phía xa, không phải Lâm Trung còn có thể là ai!

Đây là lần thứ mấy rồi, Trương Thiến trong lòng mắng thầm một câu: Trọng sắc khinh bạn!

Lý Đan Đan ôm đầu, nghiêng người cười ngượng ngùng, một bộ dáng ngoan ngoãn.

Cười cái gì, năn nỉ cũng vô dụng!

Không tiếng động nhìn thẳng vào mắt nhau hồi lâu, Trương Thiến mới hung hăng véo má Đan Đan, thua trận.

Cô bất đắc dĩ than thở, còn có thể làm gì, cũng không thể quấy nhiễu

chuyện yêu đương nhà người ta. Nghĩ như vậy, Trương Thiến cũng định đi,

kết quả vừa quay đầu đã thấy người đàn ông cao lớn mặc tây trang đứng

trước mặt – Lâm Dương.

Lâm Dương đã thấy Trương Thiến rồi, chính

lúc này đang đi tới phía Trương Thiến. Anh gãi đầu, cười thật thà:

“Trương Thiến à, sao em lại ở chỗ này, tới chơi à.”

Trương Thiến sẽ không bởi vì nụ cười vô hại này mà xem nhẹ anh ta, theo Tôn Đông Mặc nói, nam nhân này không nhìn xa lắm.

Nghĩ đến Tôn Đông Mặc, Trương Thiến có chút không tốt chịu, đối với Lâm Dương cũng không như vẻ bề ngoài.

“Dĩ nhiên, tới nơi này không phải vì chơi, còn có thể làm gì chứ?”

“Như vậy à, em tự mình tới ư.” Lâm Dương vẫn cười ngây ngô.

Lời này là có ý gì, tra hộ khẩu ư, nghĩ đến quan hệ giữa Lâm Dương và Tôn

Đông Mặc, lại thấy Lâm Trung vừa mua kem xong đang đi tới bên này,

Trương Thiến chớp mắt, nảy ra ý hay.

“Không phải, bạn trai tôi

cũng đi.” Nói xong, Trương Thiến đã tiến lên trước một bước, kéo cánh

tay Lâm Trung, nhận lấy kem trên tay hắn, cười rực rỡ với Lâm Trung:

“Cám ơn anh~”

Nụ cười thật mỹ, giọng nói thật ngọt.

Lâm

Trung sững sờ, Lý Đan Đan đứng không xa, khuôn mặt nhỏ nhắn hiện vẻ

nghiêm túc, mắt cũng sắp bốc lửa, nếu không phải vừa nhận được tín hiệu

từ Trương Thiến, chậc, cô đã sớm xông lên rồi.

Trương Thiến nhón chân lên, tiến gần hình như muốn lau mồ hôi cho Lâm Trung, miệng lại thì thầm cầu xin hắn giúp một chuyện.

Dầu gì Lâm Trung cũng là lớp trưởng 3 năm cao trung của Trương Thiến, bản

thân hắn lại là người hiền lành, nhìn bà xã đứng không xa cũng không có

phản đối, vì vậy cực kỳ phối hợp nở nụ cười.

“Anh không sao, không mệt , nhanh ăn đi, chảy mất sẽ không ngon.”

Trương Thiến thấy không ngờ lớp trưởng đại nhân lại phối hợp như vậy, nụ cười

trên khuôn mặt càng thêm vui vẻ, liếc mặt thối Lý Đan Đan, thừa dịp Lâm

Dương không chú ý phóng ánh mắt đáng thương lẫn cảm ơn qua.

“Tốt

lắm, Lâm Dương, không nói chuyện với anh nữa, bọn tôi còn phải xếp hàng

trước động Quỷ, bằng không lại phải chờ rất lâu đó. ”

Trương Thiến bĩu môi nói xong, liền kéo Lâm Trung đi tới động Quỷ, dần dần bỏ mặc Lâm Dương đứng sau lưng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Nhấn vào giữa màn hình để hiển thị Tùy chọn đọc.
Theo dõi Đọc Sách Hay trên Facebook, mỗi ngày chúng tôi cập nhật những cuốn sách, truyện hay nhất!

Có thể bạn thích