Chú Ái Tinh Không
Chương 146

Editor: Nguyệt

“Các người điếc hả? Tôi đã bảo tấm khiên đó rất khó phá rồi cơ mà? Các người không ngu đến mức định dùng vũ khí của cơ giáp đột kích để thử chứ? Đó là đi chịu chết!” Mai Lâm tức lắm rồi. Sao cô lại xui xẻo cùng tổ với cái đám này chứ.

“Cô Mai Lâm.” Chung Thịnh lạnh mặt nhìn cô, “Nếu ngài Ariel đã nói sẽ phá tấm khiên đó thì ngài chắc chắn làm được. Cô đang nghi ngờ năng lực của ngài sao?”

Mai Lâm giật mình, dở khóc dở cười nhìn anh: “Ngài? Anh gọi anh ta là ngài?” Một học viên trường quân sự, dù có là Đệ Nhất, thì lúc tốt nghiệp cùng lắm chỉ leo lên được vị trí trung úy, có tư cách gì được gọi là ngài.

Giờ phút này, Mai Lâm đã coi Chung Thịnh và Ariel như bọn công tử nhà giàu không biết gì. Lúc trước còn tưởng hai người này là vũ khí bí mật của tiểu đội Giảo Lang, nay xem ra chỉ là lũ vô dụng, đồng đội sợ họ làm trò cười trong trận đấu mới giấu nhẹm đi.

Nghĩ đến đây, cô đồng tình nhìn sang Hạng Phi. Trong lòng cô, Hạng Phi đã là một học sinh xuất sắc lại đáng thương, rõ ràng có năng lực lại phải nhường chức đội trưởng cho một tên ăn chơi trác táng. Thật đáng tiếc.

Nhưng khả năng chỉ huy của Hạng Phi đùng là rất khá. Có nên kiến nghị gia tộc mượn sức cậu ta không? Mai Lâm nghĩ bụng.

Lười để ý đến cô nàng này vì sao lại đột nhiên nhìn Hạng Phi ngẩn người, Chung Thịnh mặt lạnh xuất hiện trên màn hình làm những người khác trong tiểu đội Giảo Lang không dám ho he gì.

Mẹ ơi, cô ta là đồ ngu hả? Lại dám coi thường Ariel, bảo sao Chung Thịnh tức giận. Vị thần trong lòng kiêm người yêu bị người ta khinh thương, ai chẳng khó chịu.

Trong đầu suy tính nên báo cáo về Hạng Phi với gia tộc thế nào, Mai Lâm nhanh chóng khôi phục lại tinh thần, lạnh giọng nói: “Tóm lại, tôi không đồng ý!”

“Cô Mai Lâm, mời cô chú ý cho, các cô đến đây để ‘phối hợp’ với chúng tôi. Chúng tôi tấn công không cần cô ‘đồng ý’.” Hạng Phi bị cô ta nhìn mà sởn tóc gáy. Cái giọng điệu ra lệnh kia càng làm cậu khó chịu, khó chịu đến nỗi tưởng cô ta là gián điệp.


“Anh!” Mai Lâm giận tím mặt, “Tóm lại, tôi sẽ không để đội viên của mình đi chịu chết!”

“Tùy cô.” Hạng Phi đáp bâng quơ. Dù sao họ cũng không trông chờ ‘viện quân’ giúp được cái gì, biết nhược điểm của lớp màng bảo vệ kia đã là niềm vui bất ngờ rồi. Tiếp theo chỉ còn chút rắc rối nhỏ mà thôi.

Mai Lâm hừ lạnh, dẫn đội viên của mình lạnh lùng đứng tại chỗ, nhìn bọn Hạng Phi tiếp cận lớp màng năng lượng. Bọn họ thích đi chịu chết thì cứ đi đi. Cô không muốn tặng không điểm cho người khác.

“Đội trưởng, để họ đi vậy sao?” Một đội viên của tiểu đội Goddess of the Dark hỏi nhỏ.

Mai Lâm cắn chặt răng: “Tôi chắc chắn không xông lên chịu chết. Nếu lát nữa họ phá được lớp màng năng lượng, chúng ta lại xông lên cũng không muộn.”

“Nhưng nếu họ thất bại …”

“Mặc kệ. Có cái xác rùa đó, vũ khí của chúng ta chẳng phát huy được tác dụng gì. Cho dù họ không chết thì cũng không có phần thắng. Tối thiểu không thể tặng thêm điểm cho đối thủ được.”

Đội viên trầm mặc. Mai Lâm khoanh hai tay nhìn thành viên tiểu đội Giảo Lang xuyên qua làn mưa đạn, từ từ tiếp cận căn cứ địch.

“Ở đây được rồi.” Dưới sự yểm trợ của bọn Hạng Phi, cuối cùng, Ariel và Chung Thịnh đã đến được vị trí thích hợp để tấn công màng bảo vệ của đối phương.

Đoạn đường vừa rồi có thể nói là vô cùng vất vả. Có tấm khiên kia, vũ khí của họ cơ bản là chẳng làm nên trò trống gì. Bực nhất là tay hỏa lực chính của đối phương hôm nay cầm hai khẩu pháo laser quay vòng. Loại vũ khí này rất nặng, một khẩu đã đủ làm chậm tốc độ một chiếc cơ giáp, cầm hai khẩu thì chẳng khác nào không thể di động. Nhưng trận đấu hôm nay là hình thức chiến tranh trận địa. Hai khẩu pháo kia có thể thoải mái phát huy tác dụng vì đã có lớp màng bảo vệ. Hỏa lực chính chỉ cần ngắm chuẩn mục tiêu rồi bắn, không phải chạy đi đâu cả.


“Cái bọn này đúng là biết tận dụng thời cơ.” Gerald bực dọc nói. Đã nắm chắc thế cục trên chiến trường mà đối phương cũng không chịu ngồi yên.

“Vào được đến vòng này, đương nhiên phải có bản lĩnh.” Edward cười khẽ.

“Hừ, bản lĩnh thì sao chứ, tưởng trốn trong cái mai rùa đó là chúng ta không làm gì được chắc?” Lâm Phỉ Nhi khinh thường, rồi lập tức cúi đầu tránh viên đạn vừa bắn tới.

“Mười giây sau tấn công.” Giọng Ariel không lớn, nhưng lại rất rõ ràng trong tiếng súng máy rền vang.

“Chuẩn bị!” Hạng Phi cúi người xuống thật thấp, một là để tránh đạn, hai là để lấy đà chuẩn bị vọt lên.

“Chung Thịnh, hoành độ 16, tung độ 25, chếch một góc 350.” Ariel đột nhiên nói một đoạn mà chẳng ai hiểu gì.

“Đã rõ.” Chung Thịnh bình tĩnh đáp lời.

Bấy giờ mọi người mới ngộ ra. Ariel đang xác định tọa độ điểm với Chung Thịnh.

Lúc Ariel bảo hãy giao nhiệm vụ này cho hắn và Chung Thịnh, mọi người đã biết rồi. Năm giây sáu trăm phát, một người hầu như là không làm được, nhưng nếu hai người ăn ý nhau cùng thực hiện thì khác.

Trong đội họ, nếu hỏi ai có thực lực mạnh nhất thì câu trả lời tất nhiên là Ariel và Chung Thịnh. Hai người họ cũng ăn ý với nhau nhất. Có thể nói cả đội bọn họ ăn ý với nhau, nhưng không ai làm được đến mức chỉ một ánh mắt là hiểu ý đối phương như Chung Thịnh với Ariel.


Cho nên mọi người tin chắc rằng với sự ăn ý của hai người, năm giây sáu trăm phát súng vào cùng một điểm, nhất định có thể làm được.

“Khai hỏa!” Ariel hô khẽ, tiếp sau đó là một loạt tiếng đạn laser va vào tầng năng lượng màu vàng nhạt.

“Xung phong!” Hạng Phi hô lên, những người khác nhảy bật ra, vẫn khom người tránh đạn, nhắm thẳng đến chỗ lớp màng bảo vệ.

“Chết tiệt! Khiên năng lượng sắp hỏng rồi!” Yamashita Ichiro hô lên kinh ngạc: “Sao bọn họ lại biết …”

“Câm miệng!” Một người đàn ông mặt mày dữ tợn khí thế khiếp người quát, “Còn duy trì được bao lâu?”

“Không …” Yamashita Ichiro vừa định nói là không biết, nhưng ánh mắt tàn độc của đối phương làm hắn nuốt câu trả lời này vào bụng.

“Còn khoảng năm giây nữa.” Một thanh niên mặt mày trắng nõn thản nhiên trả lời: “Vừa đủ cho họ đột phá vào trong tầng bảo vệ. Bọn họ tính thời gian chuẩn thật.”

Yamashita Ichiro kinh ngạc nhìn thiếu niên nọ. Hắn là thành viên tiểu đội Asia’s Sun. Tấm khiên năng lượng này là thành quả nghiên cứu của gia tộc hắn. Tuy bị người ta gọi bằng cái tên mai rùa khó nghe, nhưng lực phòng ngự của nó mạnh đến nỗi người ta phải ngỡ ngàng. Kể cả là chỉ dùng được trong thế giới giả tưởng, thì vẫn có một số doanh nghiệp nghiên cứu chế tạo cơ giáp chủ động liên lạc với hắn, mong có thể đưa kỹ thuật này áp dụng vào đời thực.

Hắn khá tự tin vào tấm khiên năng lượng này. Ngoài nhân viên nghiên cứu trong gia tộc, không ai hiểu nó bằng hắn. Vốn tưởng trong giải đấu này có thể triển lãm công dụng của khiên năng lượng, ai ngờ chưa lọt vào vòng bán kết đã có nguy cơ bị phá vỡ. Càng làm hắn ngỡ ngàng là hắn còn chưa tính ra tấm khiên duy trì được bao lâu, thành viên của tiểu đội khác dường như đã biết rõ bí mật của nó.

Không thể nào!!!

“Tấm khiên này của anh từ lúc bị phá vỡ đến khi khôi phục lại cần bao nhiêu thời gian?” Thanh niên kia liếc nhìn Yamashita Ichiro.

Yamashita Ichiro giật mình, không ngờ đối phương sẽ hỏi mình vấn đề này.


“Còn ngây ra đó làm gì?” Người đàn ông mặt mày dữ dằn kia hung tợn quát.

“Xin lỗi.” Yamashita Ichiro hốt hoảng, vội đáp: “Từ lúc bị phá đến khi khôi phục cần ít nhất một phút.”

“Một phút?” Người đàn ông nọ cau mày. Một phút tưởng như rất ngắn, nhưng đối với người có năng lực thực sự thì đã đủ để làm rất nhiều việc.

“Một phút … đủ để họ đột phá hàng rào phòng ngự của ta.” Thanh niên trắng nõn nhẹ nhàng nói.

Người đàn ông kia càng sầm mặt, quay sang quát: “Chuẩn bị đón địch! Rabbit, mở mắt to ra cho tôi, trước khi bọn họ đột phá, phải xử lý ít nhất …”

“Không kịp rồi lão đại ơi, bọn họ đột phá vào rồi!” Rabbit, cũng chính là người điều khiển cơ giáp hỏa lực chính, buồn bực nói.

Người đàn ông nọ bực mình, cáu bẳn quay sang nhìn thanh niên trắng nõn.

Thanh niên kia hoàn toàn không để ý đến ánh nhìn hung ác của người đàn ông, chỉ nhún vai thờ ơ nói: “Xin lỗi, tôi tính nhầm.”

“Mẹ nó, thế quái nào đội viên của ông toàn một lũ khốn kiếp!” Người đàn ông nghiến răng nghiến lợi nghĩ.

“Lão đại, tiểu đội Asia’s Sun sắp không chống cự được rồi. Bọn họ hung hăng quá.” Giọng Rabbit nghe hưng phấn chưa từng có. Yamashita Ichiro rùng mình. Từ lúc bắt đầu trận đấu, tiểu đội của họ đã bị đối phương áp chế triệt để. Nói một cách chuẩn xác, thực lực đội Asia’s Sun bọn họ kém tiểu đội The King quá xa.

Tác giả:

→.→ Tiểu đội The King cũng không phải dạng vừa đâu … Đây là một lũ điên, cuồng chiến đấu!

Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Nhấn vào giữa màn hình để hiển thị Tùy chọn đọc.
Theo dõi Đọc Sách Hay trên Facebook, mỗi ngày chúng tôi cập nhật những cuốn sách, truyện hay nhất!
Chú Ái Tinh Không Chương 146

Có thể bạn thích