Bạn Gái Tôi Là Mèo
Chương 55: Mười mấy đồng tiền lương để nuôi em

Khu nhà của Lý Khoa cũng cách ngoại ô Thượng Hải không xa lắm, lái xe mất một tiếng đồng hồ đã đi tới khu vui chơi nổi tiếng lẫy lừng, lại đúng vào dịp tuần lễ vàng 01/10, người từ khắp nơi trên cả nước đều tìm đến khu vui chơi, bên trong chật cứng, thích chơi trò chơi nào cũng đều phải xếp hàng, không phải nơi thích hợp cho người lớn tuổi vui chơi.

Ngược lại vì đến Quảng Trường Nhân Dân cần phải mất ba tiếng rưỡi lái xe, mẹ Ôn dọc đường đi vừa vuốt mèo vừa hỏi Lý Khoa về những thắng cảnh mới mọc lên san sát mấy năm gần đây ở Thượng Hải và những nơi là thành phố cũ đã từng được cải tạo.

Nếu không phải Lý Khoa, đàn anh và Tề Vanh từng điên cuồng mê muội chơi Pokémon, bọn họ gần như đã từng ngồi xe điện ngầm, cùng đạp xe đạp đi hết hơn một nửa Thượng Hải thì bây giờ anh thật sự không thể trả lời được câu hỏi của mẹ Ôn.

Nhưng mẹ Ôn không hổ là người quá mức quen thuộc với Thượng Hải, có một số địa danh mà Lý Khoa ngay cả nghe cũng chưa từng nghe đến bao giờ, anh không nhịn được tò mò đặt câu hỏi: "Trước đây bác gái từng làm việc ở Thượng Hải sao? Cháu cảm thấy bác còn quen thuộc với Thượng Hải hơn cả cháu."

Mẹ Ôn cười đắc ý, nói: "Tiểu Lý không nhận ra giọng địa phương của bác sao?"

"Bác gái nói hoàn toàn không có chút giọng địa phương nào, tiếng phổ thông còn đúng tiêu chuẩn hơn cả người có giấy chứng nhận là cháu đấy ạ."

Mẹ Ôn nghe Lý Khoa khen mà cười híp mắt, tiếp tục nói: "Tiểu Lý không nhận ra thôi, bác vốn dĩ chính là người Thượng Hải mà."

"... Thật sự hoàn toàn không nhận ra được, dù sao không có chút giọng địa phương nào, Tiểu Kha cũng chưa từng nói với cháu, cháu còn tưởng rằng bác trai bác gái đều là người ở thủ đô đấy ạ." Lý Khoa hơi xấu hổ, cho nên những địa danh mà anh chưa từng nghe đến còn hỏi ngược lại mẹ Ôn có phải là nói sai rồi không, có phải anh đang múa rìu qua mắt thợ hay không?

"Bác với bác trai trước đây là bạn học cùng đại học, mỗi ngày đều gặp nhau, sau khi tốt nghiệp bác ở lại Thượng Hải, ông ấy quay về thủ đô, vừa bắt đầu đi làm cũng không tiện di chuyển. Ba năm đầu, mỗi năm chúng ta chỉ được gặp nhau có hai, ba lần, sau này bác nghĩ lại, để ông ấy ở thủ đô một mình, lâu như vậy mới gặp mặt một lần, nhỡ ông ấy bị cô gái xinh xắn trẻ trung nào đó câu đi mất thì phải làm thế nào?"

Mẹ Ôn nói đến một nửa thì dừng lại, nhìn khắp xung quanh, Lý Khoa thỉnh thoảng nhìn về phía sau thăm dò, Lý Cẩu Đản nép vào phần lưng của ghế lái phụ né tránh ánh mắt của mèo Kha liếc trộm mẹ Ôn. Mèo Kha cuộn mình nằm trong lòng ba Ôn, vừa hưởng thụ ba Ôn vuốt ve, vừa ngước đôi mắt mèo trong sáng vô cùng hứng thú nhìn về phía mẹ Ôn.

Lý Khoa thuận tiện hỏi tiếp: "Sau đó thì sao ạ?"

"Còn có thể thế nào được chứ? Lúc ấy bác càng nghĩ càng sốt ruột, ông ấy lại không thích viết thư, điện thoại cũng chẳng mấy khi gọi, bác đành cắn răng thôi việc, một mình lẻ loi lên Bắc Kinh, cũng coi như là nhóm đầu tiên ở thời đại chúng ta tiến về phía bắc."

"Vậy chuyện công việc phải giải quyết như thế nào ạ? Thời đại đó làm giáo viên ở thủ đô cũng không dễ sắp xếp."

Mẹ Ôn liếc mắt nhìn ba Ôn vẫn luôn bộ dạng bình tĩnh, nói tiếp: "Còn có thể giải quyết như thế nào được nữa chứ, ông bà nội của Kha Kha đều đã từng trải qua cuộc vận động thanh niên trí thức lên núi xuống nông thôn, bọn họ sợ nhất là bị người ta chụp mũ nói đi cửa sau nhờ quan hệ. Ông ấy lại thuyết phục nói dựa vào mười mấy đồng tiền lương dạy học là có thể nuôi được bác. Bác đành cắn răng, không nhờ quan hệ, không đi cửa sau, sau đó nương theo làn gió hộ kinh doanh cá thể mới nổi lên, xây dựng được lớp giáo viên dạy thêm."

"Khi vừa mới bắt đầu vất vả đến không chống đỡ nổi, cũng coi như ba Kha Kha có chút lương tâm, hiểu được việc một mình bác lẻ loi đến thủ đô tìm ông ấy nên đã dẫn tất cả những đồng nghiệp có thể kiêm nhiệm dạy thêm của ông ấy đến tham gia. Sau khi lớp dạy thêm của các bác đi vào quỹ đạo, trong tay có chút tiền, lại tiếp tục học cao hơn, thi nghiên cứu sinh, được trường học mời về làm giáo viên, ba của Kha Kha sợ việc mở lớp dạy thêm tư nhân kia sẽ gây ảnh hưởng không tốt, lại nhận lấy lớp dạy thêm này từ tay bác."

Sau khi nói xong, mẹ Ôn lại tổng kết thêm một câu cuối cùng: "Nếu không gặp được người vừa lương thiện vừa tốt bụng như tôi đây, ông nói xem loại người như ông, gọi là gì, trên phim truyền hình gọi là tính cách trai thẳng cấp vũ trụ, có thể tìm được người yêu sao?"

Ba Ôn: "..."

Ba Ôn bất ngờ không kịp đề phòng, giống như Ôn Cẩm bị một mẹ Ôn đâm một mũi tên vào ngực, trong lòng ông có gió lạnh thổi qua vù vù, ông đưa tay ôm lấy mèo Kha đang nằm sấp trên đùi, nâng hai chân trước mềm mại của cô lên, dịu dàng nói với mẹ Ôn: "Mèo con, con nói xem bà ngoại con nói chuyện có đạo lý không? Năm đó nếu không phải ông đi đằng sau thu dọn cục diện rối rắm cho bà ngoại con, chạy trước chạy sau giày vò khổ sở, bà ngoại con đã bỏ cuộc nửa đường từ lâu rồi, làm sao còn có mẹ con trên đời này nữa, nói không chừng còn chẳng có con nữa!"

Mèo Kha run run móng vuốt, cái đuôi đang quét lên đùi cha Ôn nâng lên quẫy mấy cái, cảm giác ngứa ngứa khiến cho cha Ôn phải thả hai chân trước của cô xuống. Mèo Kha lại nhảy đến chỗ trống giữa ba Ôn và mẹ Ôn, phơi bụng nằm thành hình chữ đại (大), vững vàng chiếm lấy vị trí trung tâm, giống như sợ bọn họ ầm ĩ đến mức ra tay đánh nhau vậy.

Mẹ Ôn lập tức vui vẻ, vươn tay vuốt vuốt chòm râu của Mèo Kha, nói: "Mèo con còn có thể đoán được chúng ta định làm gì nữa sao?"

Mèo Kha lắc lư đầu nhỏ quan sát tình hình một lúc, loại cảm xúc mang tên là ngạc nhiên xuất hiện trong đôi mắt mèo.

"Có phải con mèo nhỏ này có thể nghe hiểu chúng ta nói gì không?" Ba Ôn lau lông mèo nhỏ mịn còn dính trên mặt, trong mắt lộ ra cảm xúc ngạc nhiên giống y hệt như mèo Kha.

Mẹ Ôn chọc bụng của mèo Kha, lông mèo mềm mại thuận thế bao bọc lấy ngón tay của bà, mèo Kha lật người, làm nũng kêu một tiếng, cô phát ra tiếng rên hừ hừ dùng đầu cọ vào cổ tay của mẹ Ôn, cọ đến tận khi mẹ Ôn mềm nhũn nửa người.

"Tôi có thể..."

"Không thể!" Ba Ôn hoàn toàn không cần đoán cũng đã hiểu được mẹ Ôn định nói cái gì, ông liếc mắt nhìn Lý Khoa đang ra vẻ chăm chú lái xe, nhưng đã xoay lại nhìn nhiều lần, vì vậy chắc như đinh đóng cột từ chối mẹ Ôn.

Lý Khoa: Cháu luôn cảm thấy các bác là tập đoàn gây án, chia thành tổ một người và tổ hai người ra hành động, mục tiêu chính là con mèo nhỏ của cháu, đội ngũ nhỏ trộm mèo trắng trợn chẳng kiêng nể gì đó thật sự là quá đáng ghét mà!

Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Nhấn vào giữa màn hình để hiển thị Tùy chọn đọc.
Theo dõi Đọc Sách Hay trên Facebook, mỗi ngày chúng tôi cập nhật những cuốn sách, truyện hay nhất!
Bạn Gái Tôi Là Mèo Chương 55: Mười mấy đồng tiền lương để nuôi em

Có thể bạn thích