Nàng Dâu Cực Phẩm
Chương 1292

Chạng vạng, buổi chụp hình kết thúc thành công viên mãn.

Thợ chụp ảnh từ chối trở về thủ đô, “À... tôi phát hiện ra phong cảnh của Tân Thị cũng đẹp, ở lại ngắm nghía một chút.”

Hàn Sóc nghe thấy thế, bật cười, vạch trần thẳng: “Tôi thấy anh muốn ở lại hái hoa chứ gì?” Thợ chụp ảnh cười, ánh mắt mang theo vẻ cầu xin tha thứ. Hàn Sóc2hừ lạnh, xoay người đi vào trong xe. Nhiễm Dao muốn nói lại thôi, cuối cùng chỉ rặn được một câu: “Tuần sau phải chụp poster mới, anh đừng có chơi quên đường về đấy nhé.”

“Không đầu, không đâu.”

Hai ngày sau, Đàm Hi nhận được file mềm, kỹ thuật của lão gay không tồi, mỗi một tấm hình đều rất đẹp. Cô quyết định tự chỉnh sửa màu. Tiện thể, photoshop5thêm An An vào, vì thế, cô còn liên lạc riêng với An Đại Mỹ Nhân, kêu An An gửi hình gần đây nhất của mình. Không có hoa tươi thơm ngát tô điểm, không có cà phê trà bánh vô nghĩa, cảnh nền của tấm trước vẫn còn là núi tuyết, thì cảnh nền ảnh sau đã biến thành thảo nguyên

Khuôn mặt mộc kia thỉnh thoảng lại tắm dưới ánh6mặt trời, thỉnh thoảng bị gió lạnh thổi đỏ bừng. An An của lúc này, xinh đẹp mạnh mẽ, giống như đóa hoa yimi nở rộ giữa sa mạc Gobi. Đàm Hi gửi ảnh đã được chỉnh sửa xong vào trong group. XX: Giả vờ nhưng chúng ta cùng kết hôn đi. Tiểu Công Trúa: Vẫn còn thiếu một chú rể. Mẹ A Thận: Tớ, tớ là chú rể. Đáng tiếc,5An An không xuất hiện. Ba đôi cùng tổ chức hôn lễ, vốn đã náo nhiệt rồi, càng huống hồ còn liên quan đến bốn nhà Lục, Tống, Nhiễm, Chu.

Tin tức vừa được tung ra đã chấn động khắp nơi. Đầu tiên là giới chính trị, Tống Tử Văn, người có năng lực nhất trong việc tranh giành vị trí cao thuộc lớp trẻ kết hôn, cô dâu lại là đứa3con gái độc nhất của bí thư Nhiễm, cường cường liên thủ, chỉ e rằng sự huy hoàng của hai nhà Nhiễm Tống vẫn còn có thể kéo dài thêm 80-100 năm nữa.

Cứ tưởng rằng, Tống Tử Văn tái hôn, chắc chắn sẽ tổ chức tiệc rất khiêm tốn, ví như Thái Dũng, chỉ làm hai mâm cho có lệ. Chính khách mà, khó tránh khỏi việc để ý đến tiếng tăm của mình. Nhưng không ngờ rằng, Tống Tử Văn lại tổ chức lễ kết hôn hoành tráng đến như vậy, chẳng lẽ lại là yêu cầu của nhà họ Nhiễm?

Nhiễm Chính Bân thì lại bày tỏ không có. Ông cũng lăn lộn trong giới này, tất nhiên biết rằng mọi nhất cử nhất động của người giữ chức vụ cao luôn nằm trong một sự giám sát vô hình. Chức vụ càng cao, trách nhiệm xã hội càng lớn, điều khoản trói buộc càng nhiều. Tuy ông tiếc nuối buổi hôn lễ của con gái không đủ long trọng, nhưng cũng không hề nghĩ đến việc làm khó Tống Tử Văn.

Nhưng dựa theo dáng điệu của Bàng Bội San, nhìn thế nào cũng không giống dáng vẻ khiêm tốn. Bên ngoài suy đoán sôi nổi, Tống Tử Văn gặp được tình yêu đích thực? Hèn gì lại chị lớn như thế.

Nhận được tin còn có giới quân đội, Lục Chinh có thân phận đặc thù, lại có mối quan hệ thân thiết với vài ông cụ, tuy đã giải ngũ, nhưng uy thế vẫn còn.

Giới thương nghiệp cũng không bình lặng. Tập đoàn Lục Thị và Ngân hàng đầu tư Thịnh Dụ, một trong hai công ty này đều là sự tồn tại khiến người khác phải ngước nhìn, giờ đây lại càng lớn mạnh hơn khi chiêu nạp vô số doanh nghiệp, tập đoàn, thậm chí là tài phiệt. Không hề quá khi nói rằng, đó là một con quái vật lớn, chỉ cần giẫm chân là đã có thể dấy lên cơn sóng thần tài chính.

Vào ngày tổ chức hôn lễ thể nào cũng sẽ mời vô số nhân vật quan trọng và nhân sĩ nổi tiếng, nếu có thể nắm bắt cơ hội, giao lưu kết bạn, chắc chắn sẽ kiếm được vô số lợi ích.

Giới giải trí thì càng nhộn nhịp hơn. Cuối tháng Ba, tin tức hôn lễ của Hàn Sóc và Chu Dịch liên tiếp xuất hiện trên top tìm kiếm, hôm nay có một người biết chuyện tiết lộ, ngày mai có một phóng viên xác thực, độ nóng tăng lên vùn vụt. Cánh chó săn túc trực bên ngoài căn biệt thự có giá hơn chục triệu tệ do Chu Dịch mua, chỉ vì để thám thính thời gian tổ chức hôn lễ chính xác của hai người.

Đáng tiếc, không thu hoạch được gì. Triệu Thu căn dặn trăm ngàn lần, kêu Hàn Sóc đừng ra ngoài, nhưng cô vẫn còn có phim mới cần phải tuyên truyền, cứ hễ xuất hiện trước ống kính là sẽ bị bao vây lấy, câu nào câu nấy đều hỏi về thời gian tổ chức hôn lễ.

Cuối cùng, Hàn Sóc bực bội không chịu nổi, cô vứt lại một câu “ngày 18 tháng này” rồi sải bước bỏ đi.

Tối hôm đó, có vài người bạn thân trong giới khoe thiệp mời, nhưng đều làm mờ địa điểm tổ chức, rõ ràng là không muốn tiết lộ ra ngoài. Ngày 17 tháng Tư, đêm trước hôn lễ.

Ba người Hàn Sóc, Đàm Hi và Nhiễm Dao dọn vào biệt thự trong khu Gia Sơn. Thợ chụp ảnh, thợ trang điểm, chuyên viên phục trang, chuyên viên tạo hình đều đã có mặt.

Khi Đàm Hi gọi vào số máy của An An lần thứ N, sau tiếng tút dài đằng đẵng, một âm thanh điện tử lạnh lùng vang lên: Xin lỗi, số máy quý khách vừa gọi hiện không bắt máy...

Ba người đã ý thức được sự nghiêm trọng của vấn đề. Lần liên lạc cuối trên wechat là vào ba ngày trước, An An nói đã đặt xong vé máy bay, sẽ đến trước một ngày, tiễn ba người họ xuất giá. Nhưng bây giờ đã là 9 giờ tối rồi... “Sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?” Nhiễm Dao cắn môi. Đàm Hi và Hàn Sóc nhìn nhau, không nói gì, nhưng không thể che giấu được vẻ lo lắng trong mắt.

An An không phải là người thích hứa hẹn, chỉ cần đã hứa thì chắc chắn sẽ làm được. Trừ phi, có chuyện gì bất khả kháng...

10 giờ đúng, người được cử đi đến sân bay truyền tin về. “... Được, tôi biết rồi.” Đàm Hi kết thúc cuộc gọi. “Sao rồi? Có đón được người không?” Đàm Hi lắc đầu.

Hàn Sóc cong lưng, sau đó bắt đầu dụi mắt. “Cậu làm gì vậy?” Nhiễm Dao túm lấy tay cô.

“Từ sáng nay mắt phải tớ cứ giật liên hồi, mẹ nó tớ... bỏ đi.” Nhiễm Dao trầm ngâm trong chốc lát: “Hi Hi, hay cậu gọi điện thoại hỏi Dạ Tổng xem?” Đàm Hi hít sâu, “Đúng nhỉ! Sao tớ không nghĩ đến...” Nói xong, bắt đầu nhấn nút gọi màu xanh, tìm thấy cái tên “Dạ Huy Nguyệt”, gọi qua.

5 giây...

10 giây...

1 phút... “Sao rồi?” Nhiễm Dao và Hàn Sóc nhìn chằm chằm. Đàm Hi lắc đầu: “Không ai nghe máy.” “Shit!” Hàn Sóc đá tung chiếc ghế thấp trước mặt, chửi thề.

10 phút sau, di động Đàm Hi đổ chuông.

Là Dạ Huy Nguyệt. “Xin lỗi, lúc nãy bận chút truyện...” “Dạ Tổng, ông có biết An An đang ở đâu không?” Đàm Hi ngắt lời ông ta, ngữ điệu nôn nóng.

Đầu dây bên kia trầm mặc, “Tôi biết An An sẽ đến tham gia hôn lễ của các cô, nhưng rất xin lỗi, chị tôi, cũng tức là mẹ của An An đột nhiên đổ bệnh, hiện tại đã lên máy bay bay thẳng đến nước Mỹ, bà ấy cấn An An ở bên cạnh, vì thế... chúng tôi xin lỗi các cô một lần nữa, thật sự rất xin lỗi.”

Đàm Hi mở loa ngoài, Hàn Sóc và Nhiễm Dao cũng có thể nghe thấy. “Thế... dì vẫn ổn chứ?”

“Tạm thời không rõ.” Hàn Sóc và Nhiễm Dao gật đầu với Đàm Hi. Đàm Hi hít thở sâu: “An An không có việc gì là được, chúng tôi không trách cậu ấy đâu.”

Dạ Huy Nguyệt xin lỗi đầy chân thành: “Tuy nó không thể xuất hiện tham gia hôn lễ, nhưng đã chuẩn bị quà cho các cô rồi, ngày mai sẽ có người mang đến nơi tổ chức hôn lễ. Vậy tôi, xin được chúc các cô tân hôn vui vẻ nhé.”

“Cảm ơn.” Kết thúc cuộc gọi, ba người thở phào. Không đến cũng không sao, người không bị gì là được. “Xời! Hết cả hồn.” Hàn Sóc vỗ ngực, mí mắt cũng không giật nữa.

Nhiễm Dao cũng như được trút đi gánh nặng. Đàm Hi: “Được rồi, ngủ sớm đi, 5 giờ sáng mai phải thức dậy trang điểm đấy.” Ánh đèn trong biệt thự tối dần.

Cảnh đêm yên tĩnh.

Còn Dạ Huy Nguyệt, sau khi kết thúc cuộc gọi, cả người nhưng bị hút hết sức lực, ngồi oặt cài trên sofa. Diệp Nhĩ vợ ông, hai mắt đỏ bừng, bước đến bên cạnh ông, khẽ vỗ lưng của chồng mình: “Không sao đâu, ông trời sẽ không tàn nhẫn như vậy đâu...”

Tuy nói như thế, nhưng âm thanh đã xen lẫn tiếng nức nở nghẹn ngào.

Một đứa trẻ ngoan như thế... Ngày hôm sau, ánh mặt trời tươi đẹp, trời trong xanh thoáng đãng. Ba cô dâu đã trang điểm hoàn tất, mỗi người mang một vẻ đẹp khác nhau. Với tác phẩm do chính tay mình tạo nên, dù nhìn xa hay gần, thợ trang điểm đều khen không dứt lời. Không lâu sau, siêu xe đậu khắp biệt thự, xếp thành một hàng, ba chú rể bị vây kín mít.

Tổng Bạch là em trai của chú rể số 1 Tống Tử Văn, em họ của chú rể số 2 Lục Chinh, bạn thân của chú rể số 3 Chu Dịch, trở thành phụ rể duy nhất gánh vác trách nhiệm nặng nề. Đây có thể gọi là...”niềm vinh dự” rất lớn nhỉ. Vừa xuống xe đã cất cao giọng gọi với lên lầu hai: “Chú rể (sói) đến rồi! Hú Hú.....”

Lục Chinh: “...”

Chu Dịch:“...”

Tống Tử Văn: “...” “Còn đợi gì nữa?” Tổng Bạch xung phong lên trước, “Các chú sói, xông lên...” Chu Dịch nhìn Tổng Tử Văn.

Tống Tử Văn nhìn Lục Chinh.

Nhị Gia: “Xông thì xông!” Nói xong, sải bước đi lên. Lúc này, ở vị trí cách ba mét so với cửa biệt thự đã có giăng sẵn sợi dây cảnh báo màu đỏ.

“Chú rể dừng bước!” Tống Thanh, Thời Nguyệt xuất hiện phía sau sợi dây, lưng đối lưng, mang theo dáng vẻ chặn đường. Tống Tử Văn lấy bao lì xì đã được chuẩn bị sẵn ra, mỗi người một cái.

Tống Thanh cầm trong tay ước lượng, cất vào, tiếp tục giơ tay ra nữa. Thời Nguyệt làm theo. Tống Tử Văn chia đều số còn lại, nộp lên hết: “Bây giờ đã có thể chưa?” “Ai nói chứ? Tống Thanh nhướng mày, “Tiểu Nguyệt Nhi, lên!” “Vâng! Tiếp sau đây xin cho phép tôi được tuyên bố “Quy Tắc Vào Cửa”, cũng tức là Khảo Nghiệm 5Q.”

“502”

Thời Nguyệt gật đầu: lần lượt là IQ (chỉ số trí thông minh), EQ (chỉ số tình cảm), AQ (chỉ số khả năng vượt qua nghịch cảnh), FQ(chỉ số thông minh làm giàu) và LQ(chỉ số lãnh đạo). Bao lì xì lúc nãy xem như các anh đã vượt qua được cuộc khảo nghiệm về FQ, tiếp theo là đo lường chỉ số IQ. Xin hãy lắng nghe đề...” Tống Thanh tiến lên: “Xin hỏi, nếu như có một chiếc xe, Tiểu Minh là tài xế, Tiểu Hoa ngồi bên phải Tiểu Minh, Tiểu Vương ngồi sau lưng Tiểu Minh, vậy chiếc xe này là của ai?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Nhấn vào giữa màn hình để hiển thị Tùy chọn đọc.
Theo dõi Đọc Sách Hay trên Facebook, mỗi ngày chúng tôi cập nhật những cuốn sách, truyện hay nhất!
Nàng Dâu Cực Phẩm Chương 1292

Có thể bạn thích