UNG CHÍNH HOÀNG ĐẾ
HỒI THỨ BA MƯƠI HAI

DocSachHay.net

ồng chín tháng Ba, Dận Nhưng bị phế truất lâu đến nửa năm được phôi phục ngôi vị trở lại làm thái tử. Trình tự như lúc phế truất là hoàng thượng ngồi ở cung Càn Thanh, lệnh cho Trương Đình Ngọc ban chiếu tế trời đất, cáo với thái miếu, xã tắc, rồi lại đến dâng mũ áo của thái tử, yết kiến hoàng đế. Ngày thứ hai, lệnh cho Dận Chỉ hoàng Tam tử, Dận Chân hoàng Tứ tử, Dận Kỳ hoàng Ngũ tử, Dận Hữu hoàng Thất tử, Dận Tự hoàng Bát tử, Dận Đường hoàng Cửu tử, Dận Ngã hoàng Thập tử, Dận Đào hoàng Thập nhị tử, Dận Tường hoàng Thập tam tử, Dận Đề hoàng Thập tứ tử... đến cung Dục Khánh, hội kiến thái tử, hai hàng quỳ, sáu người khấu đầu tiến hành đại lễ. Đến đây, lễ xong, một làn sóng lớn làm chấn động cả một vương triều đế quốc nhà Thanh tạm thời lắng xuống. Cung Dục Khánh ban tiệc yến. Dận Nhưng thái tử phục chức tự hạ xuống, lần lượt từng bàn mời rượu, Dận Chỉ cử chỉ khiêm tốn cung kính, thản nhiên cùng đi; Dận Chân điềm đạm tự nhiên, không tự ti không tự cao; Dận Tự luôn miệng nói ơn vua đức đế, đàng hoàng nho nhã; Dận Tường, Dận Đề vui cười rạng rỡ, bàn luận sôi nổi; các a-ca còn lại hoặc là nói cười ung dung đĩnh đạc hoặc là nghiêng tai lắng nghe, hoặc là dừng cốc ngập ngừng, hoặc là mất tự nhiên không nói. Xem ra là hòa nhã hòa bình, tình anh em thân mật, tràn đầy sắc xuân, nhưng kỳ thực mỗi người trong lòng đều có tính toán riêng, mọi người đều đi lên lôi đài (Sàn đấu), không đánh cho đối phương linh hồn xuất khiếu, thì bản thân khó mà đứng vững.

Sau khi tiệc tan, vẫn là lão Chương Pháp, Bát a-ca là một đám, quất ngựa như rồng cuốn đất mà đi; Tam a-ca, Ngũ a-ca, Thất a-ca, Thập nhị a-ca, Thập thất a-ca lại là một đám, cùng đi đến "Tùng Hạc Sơn phòng" để hội văn. Vốn là phải hoan hỉ nhất là Dận Chân, vậy mà không biết thế nào, Tứ da lại tỏ ra trầm uất. Chân bước lên ngựa đá, nói với Dận Tường mà lòng dạ để đâu:

- Đến phủ của ta ngồi chơi đi.

Dận Tường cười nói rằng:

- Mỗi lần huynh đều bảo đệ đến phủ Tứ ca. Nay phá lệ, đến hàn xá (nhà nghèo) của đệ, ta nói chuyện được không?

- Thôi thôi, ta không dám dây dưa vào đấy đâu!

Dận Chân cười nói:

- Trong phủ của đệ không được chỉnh đốn. Huynh suốt đời không đến. Việc của Tam ca, Mạnh Quang Tổ, huynh chỉ nêu ra một lần ở chỗ đệ, ngày thứ hai Tam ca liền biết, chỗ đệ đâu phải là phủ Bối lặc? Đúng hơn là miếu hội! Hơn nữa là đệ lại mới thu nhận hai con yêu tinh đó, đến nay không biết tiến bộ đến đâu rồi?

Dận Tường nghe vậy không nhịn được cười và chàng nghĩ rằng: "Trong phủ khác đúng là các a-ca đều có phái đến "gian tế", rận nhiều không ngứa, chàng sớm đã không để ý tới".

Tiếp đó, Dận Tường nói: "Thế thì ta đến cung Ung Hòa vậy. Còn có chuyện buồn cười nữa. A Lan và Kiều Thư hai người, hầu như cũng không phải là một sợi dây, xem ra với cung cách của hai người thì họ có ý đề phòng lẫn nhau. Đệ nghĩ bụng, không quản huynh là người của ai, đệ đều không chống cự, Lão Tử vô sự không thể nói với người, huynh có thể cho đệ là người như thế nào? Ngũ ca là người thực thà như thế, còn nhét một người vào trong phủ đệ. Bữa trước đệ cho nó cõng cái cối xay về bên phủ Ngũ ca, đệ đã viết một bức thư chỉ nói một câu "cho người này vẫn cõng cái cối xay trở lại". Đệ tiêu khiển nó như thế đấy, biết rõ là cái bánh ngọt, ngang nhiên nuốt đi, há cũng không phải là một việc rất vui sao?

Nói rồi Dận Tường nhìn ra phía trước, hồi lâu lại than rằng:

- Nuôi di thể dựa vào dịch khí thật là nói không sai chút nào. Huynh biết đệ vốn vẫn muốn phá cái lệ hiện nay, cưới A Lan làm phúc tấn, vậy mà nay cô ta đến, đệ nhìn thế nào đều thấy không giống A Lan trước kia của Giang Hạ! Bữa trước A Lan đưa trà, đệ hất nước trà vào mặt cô ấy. Đệ nhìn thấy cô ấy muốn khóc, lại giống như cười làm lành. Đệ biết là cô ấy rất tức, nhưng không làm thế nào được! Ai bảo cô ở vào tầng lớp thấp hèn, chỉ biết phục vụ những việc vặt cho người khác.

Dận Chân nụ cười trên mặt cũng không còn, hồi lâu mới nói rằng:

- Trên đời, đáng thương, đáng ghét nhất là con người, đáng sợ nhất cũng là con người!

Đang nói, vì đã qua cửa Định An, cung Ung Hòa, hai người đều không nói năng gì, cùng xuống ngựa đi vào phủ, đi thẳng về vườn Tây Hoa để gặp Ô Tư Đạo.

Vừa đi lại qua hành làng phía tây, bèn nghe thấy có tiếng gọi dài trong sân chuồng ngựa bên phía bắc, hai người quay đầu lại nhìn thấy Cẩu Nhi, Khảm Nhi đều đứng ở bên nhà gỗ. Một người đang híp mắt lại, một người đang cười đùa nhìn vào bên trong. Tiếp đó, liền nghe thấy Cao Phúc Nhi ho hen phì phì nói:

- Tôn giá, lâu không gặp! Chúa thượng sai khiến, đây không có thời gian, tôi không xuống ngựa, thay sang ngày khác hãy...

Dận Chân, Dận Tường không chịu được, đều đâm lo, Cao Phúc Nhi, nô tài này làm trò quỷ gì? Đang ngẩn ra, con ngựa ấy lại hí lên một tiếng dài, dường như đau không chịu nổi, một trận bước gấp lao đi. Dận Chân liền hỏi:

- Các ngươi làm cái gì đấy?

Hai đồng tử vội đến vấn an, Cẩu Nhi cười rằng:

- Chúng nô tài đang xem Cao Đại quản gia dậy ngựa.

Nói chưa hết lời mọi người lại nghe thấy Cao Phúc Nhi nói:

- Bác Vương, tôi giữ không nổi, việc bận tôi không xuống được đâu, rồi có tiếng kêu rất thảm của con ngựa đó. Sau lại "uỵch" một tiếng, hình như Cao Phúc Nhi bị ngã ngựa.

Dận Tường liền cao giọng gọi:

- Cao Phúc Nhi, nhà người ra đi!

- Tứ da, Thập tam da... Cao Phúc Nhi, tựa như lăn từ trong ổ tro đi ra, trên mặt từng dòng mồ hôi chảy xuống, hỏi thăm sức khỏe hai người và cười nói:

- Các lão da đã về?

Dận Chân chau mày nói rằng:

- Ngươi soi gương xem bộ dạng, xem có còn là con người hay không?

Cao Phúc Nhi vội khom lưng nói rằng:

- Nô tài đang dạy ngựa... con ngựa lông tạp này, vốn trước cưỡi rất ổn thỏa, không biết làm sao sinh ra một số chứng bệnh khác lạ! Trên đường đi gặp người quen, chỉ cần nói việc bận tôi không xuống ngựa được đâu, nó đã nằm xuống, đúng là có thể làm người ta lạnh đến chết đi được!

Dận Tường đang suy nghĩ, Cẩu Nhi rất thích mọi trò dính dấp với bọn chó, ngựa, chim, sâu, việc này chắc chắn lại là nó làm, đang nghĩ tới hình ảnh thảm hại của Cao Phúc Nhi, chàng không nhịn được cười. Dận Chân cũng không nhịn được cười, lại nói rằng:

- Các ngươi mỗi người đều có sự sai khiến riêng của mình, ở đây đều bướng bỉnh khó bảo!

Khảm Nhi lễ phép trả lời:

- Vâng!

Cẩu Nhi thấy Dận Tường nhìn mình, lè lưỡi ra, kéo Khảm Nhi chuồn đi.

- Tứ da - trong Phong mãn đình vẫn chỉ có một mình Ô Tư Đạo, sau khi hàn huyên với Dận Chân và Dận Tường. Ông ta dựa trên cái ghế xích đu bên phía đông, mặt trời chiếu xiên vào, hình như có điều lo lắng - Tứ da vẫn quản bộ Hộ phải không? Bây giờ, Tứ da dự định như thế nào?

Dận Chân vỗ vào đầu vừa mới cạo, không nói năng gì.

Dận Tường cười nói:

- Việc lớn đã qua, chúng ta vừa mới phấn khởi làm. Đệ nói, vẫn là biện pháp cũ, đệ ở đằng trước, Tứ ca và thái tử da ngồi chấn phía sau, đệ không tin cục diện có thể xoay ngược lại!

Ánh mắt của Ô Tư Đạo luôn lưu động, ông ho khẽ một tiếng và nói rằng:

- Đó là kế sách chung, nay muốn nghe xem trong tụng Tứ da nghĩ ra sao?

Dận Chân nắm chặt mười đầu ngón tay lại, thở ra một hơi, nói rằng:

- Tôi nghĩ là không có chuyện gì. Thái tử bị phế mà được khôi phục ngôi vị, đều làm lòng tôi tan nát. Đến nay tình thế của bộ Hình cũng không so với ngày xưa được, đã không có Thi Thế Luân, Ưu Minh Đường, Thập tam a-ca thì đơn thương độc mã giúp được gì? Hơn nữa, Vạn tuế da hai lần triệu kiến, đều không nhắc tới việc thanh lý thiếu hụt vay nợ lần nữa, lại nói việc của bộ Hình quan trọng, muốn tôi đi hỏi han nhiều. Bộ Hình vốn là do Bát a-ca sai khiến. Trước khi đi Nhiệt Hà đã làm sạch sẽ kín đáo đến một giọt nước cũng không rò được, chúng ta còn có thể chỉnh trị được gì nào? Cho nên trong lòng tôi rất buồn.

Dận Tường cười nói rằng:

- Tứ ca, chẳng lẽ huynh vì cái đó mà không vui vẻ? Lần này chúng ta đều quay lật càn khôn, còn có gì phải e ngại? Người không vui phải là Bát ca!

- Có lẽ như thế, cũng có lẽ không phải như thế!

Ô Tư Đạo trầm tư nói rằng:

- Không vui, sợ là chỉ có Đại a-ca. Tam a-ca đánh không trúng, rút lui mà xem đánh nhau, không có thể, không có thể. Bát da tưởng được lợi lớn lại mất, có gì mà không vui? Có lẽ nào Thập tam da lại cho là thật, càn khôn nghiêng ngả mà khôi phục lại được ngay ngắn là lực lượng của Tứ da và ngài - cần suy nghĩ như thế, ngài đang suy nghĩ sai rồi?

Ông ta nói giọng rất thấp, lơ mơ như từ chỗ xa truyền tới, tỏ ra vừa trong sáng lại vừa đen tối, Dận Chân và Dận Tường đều phát run lên. Dận Tường nói rằng:

- Anh ấy đoạt con đích lần này, ào ào đến như thế, có gì mà vui nào? Nếu là tôi, thì có lẽ tôi đã tự sát rồi!

Bỗng nghĩ ngay đến Cao Phúc Nhi bộ dạng bị ngã ngựa, Dận Tường không nhịn được, cười ha ha lên mãi.

Dận Chân liếc nhìn Dận Tường, nói rằng:

- Cái đó có gì đáng cười nào? Bát a-ca đã vượt qua ba a-ca, lần này tiến vào phong thân vương, giống như tôi. Cửu a-ca, Thập tứ a-ca cũng đều thăng lên bối lặc, được lớn đến mức rõ ràng không sai. Mấy ngày trước, tôi xem ông ấy hầu như có điểm bạc nhược. Cứ tưởng A Linh A chỉ còn cách tự sát! Vậy mà mấy hôm nay, tôi thấy lại là một sự sáng sủa bao trùm lên phủ Bát da, chỉ có điều vào thời khắc này phủ Bát vương vẫn không hay mọi người đang bàn những chuyện gì!

- Sự thật đó mới thấy được sâu một tầng thôi.

Ô Tư Đạo mặt trắng bệch như thiếu máu, nói tiếp:

- Đoạt con đích không thành, đã đánh cho Bát da một đòn đau, hiện giờ đã tỉnh ra rồi, không còn ý định làm thái tử nữa, trong lòng có vẻ đã thanh thản hơn,vả lại ông ấy đã là thân vương, khai phủ kiến nha, càng có sức mạnh đối đầu với thái tử!

Dận Chân thản nhiên cười và nói rằng:

- Ô tiên sinh, cũng không cần quá ư nói lời dứt khoát. Vô luận như thế nào, thái tử cuối cùng lại lên ngồi ngai báu, lẽ nào còn đến lần nữa mà không thành?

Ô Tư Đạo lặng lẽ nhìn ra Ô cửa sổ, nói rằng:

- Đương nhiên là như vậy. Theo tôi xem xét thì ngai vàng của thái tử được nhiều hơn chỉ là cái sự khuynh đảo vốn có từ trước!

Vừa mới khôi phục ngôi vị cho Dận Nhưng, Ô Tư Đạo liền nói những lời dứt khoát như vậy, Dận Chân, Dận Tường không chịu đều hít một hơi thở lạnh, không ai lên tiếng nói năng gì.

- Hoàng thượng khôi phục ngôi vị cho thái tử, vẫn là việc bất đắc dĩ.

Ô Tư Đạo lạnh lùng nói:

- Trước khi phế truất thái tử, hoàng thượng không ngờ lại có thể gây ra sóng gió lớn như thế, càng không ngờ thế lực của Bát da lại bố trí khắp ngoài triều, chỉ trong giây phút Bát da có thể gây biến động đối với đại cục. Từ xưa đến nay đã mấy lần có chuyện rung động lòng người như thế? Để ngăn chặn có biến trong cung, Vạn tuế da đành phải khôi phục ngôi vị cho Nhị da, dùng Nhị da để ép Bát da, Tam da và Tứ da, trấn áp cái tâm tranh hùng của các a-ca.

Dận Chân sợ hãi đứng lên:

- Ép tôi? Vì sao lại ép tôi? Tôi không rõ lời ông nói?

Ô Tư Đạo ngẩng mặt lên, cười nói rằng:

- Tứ da tự nhận là đảng của thái tử phải không? Tứ da lẽ nào không phải là đảng của thái tử, mà đảng này đương nhiên là giống Tam da, Bát da, chỉ có điều nó không lộ liễu như của Bát da mà thôi.

Sắc mặt của Dận Chân dần dần dịu xuống, cuối cùng từ trong câu nói đó của Ô Tư Đạo, Dận Chân đã tìm được nguyên nhân tâm tình trong những ngày này mình đau buồn không vui:

"Vốn là thái tử bị phế truất, bảo vệ thái tử là để bảo vệ mình; nhưng từ sâu trong lòng mình không muốn khôi phục ngôi vị cho thái tử. Điều này được cất giấu sâu như thế, chính tự mình cũng không dám chạm tới, vậy mà nay bị Ô Tư Đạo đã nói toẹt ra!"

Hồi lâu, Dận Chân mới thản nhiên ngồi xuống ghế và nói rằng:

- Tôi là nhi tử của hoàng thượng, là thân vương, bảo vệ quốc gia xây thành cho xã tắc. Một đảng nào đến với tôi cũng không cần!

- Đảng của thái tử chân chính đã tan rã. - Ô Tư Đạo lại than rằng - Vương Diệm, Trần Gia Du, Chu Thiên Bảo, những người này thực là những người đứng đắn, và Vạn tuế da sắp xếp ở bên thái tử, để khuyên thái tử không được kết đảng. Cho nên đều không có chỗ trọng dụng được. Tứ da, Thập tam da, các ngài nhìn xem, thái tử lên ngôi, vẫn phải kết đảng. Bởi vì không kết đảng thì không có cách nào đối đầu với Bát da, thái tử phải kết đảng, nhưng phải nhận lòng nghi ngờ của Vạn tuế da, các ông định vào "đảng" này của thái tử hay không nào?

Dận Chân không chút do dự nói rằng:

- Tôi không vào. Tính tôi là thế, thái tử nay là một nửa vua, tôi phải tận cái lễ của nửa bầy tôi, thái tử lên ngôi vua, tôi sẽ tận trung với tư cách là một bầy tôi thật sự.

Dận Tường vui vẻ nói:

- Đúng rồi! Tôi nghĩ là như vậy, Tứ ca làm vậy, gọi là cô thần, tôi sẽ vào cái đảng cô thần của Tứ da!

Ô Tư Đạo không nhịn được cười, ông biết Dận Chân "thích" nhất là chữ "đảng" này, thấy ông ta mặt mày không dễ chịu ông nói rằng:

- Thập tam da, ngài sai rồi. Bè đảng này khác thì chỉ là chuyện hại nước hại dân, đã là "cô thần" thì không nên có đảng. Người quân tử tụ hội nhau lại để làm việc chứ không nên bè đảng, đó là bản tâm của Tứ da. Tôi từ trước đến nay cũng chưa xem Dận Chân là "đảng của Tứ da". Ngài nếu không phải là một trang nghĩa hiệp, một lòng một dạ làm việc vì triều đình thì Tứ da sớm chia tay với ngài rồi!

Ông ta nói làm cho Dận Tường đỏ cả mặt, cúi khom người nói:

- Ta thất ngôn rồi, tiên sinh nói phải!

Dận Chân thở dài nói rằng:

- Lời nói đó của Ô tiên sinh thật là chí lý. Tôi nếu muốn kết đảng, thiếu gì chỗ dựa mà không kết được một đảng của Tứ da? Thủ đoạn đó của Bát a- ca, đâu có thể che giấu được tôi? Tôi làm quan bao nhiêu năm, quyền cao chức trọng, nếu tôi muốn lung lạc người khác thì nhanh gấp hơn mười lần chúng nó!

Lời nói đó có phần là giả dối, nhưng cũng là sự thực, Dận Chân không những không có "đảng", mà ngay cả những triều thần hơi chút thân cận cũng không hề có, sức mạnh của ông ta là ở chỗ nhân cách và uy quyền của bản thân ông ta. Nhưng Dận Tường lại khác, các quan chức văn võ hạ phẩm trong kinh sư, ông ta quen biết một loạt, đều là biết nhau trong lúc làm việc qua lại, chỉ hơi hô một tiếng, tạm thời sẽ có thể lôi kéo được một đảng lớn, ai cũng không bì kịp. Những điều đó, Dận Chân Dận Tường bản thân cũng không ý thức được. Ô Tư Đạo lại đều toan tính rất rõ ràng, nhưng thời gian này không thể nói thẳng ra. Trầm ngâm một lúc Ô Tư Đạo hỏi rằng:

- Thập tam da, hôm qua có thiếp mời của phủ Bát da đến phủ Tứ da tìm ông, chúng tôi đã nói chuyện phiếm một hồi, ông ấy nói tìm ông là để muốn có cái bản án tù của bộ Hình, lẽ nào những hồ sơ bản án vẫn ở trong tay ông. Điều đó xem ra khó mà có được?

- Không những bộ Hình, mà cả bộ Hộ cũng đều có hồ sơ, tôi cũng đều đang niêm phong.

Dận Tường cười nói:

- Không có chỉ thị viết tay của tôi thì các a-ca khác đều không được mở một cái tủ nào.

Dận Chân kinh ngạc hỏi rằng:

- Bộ Hộ do ông độc lập làm việc, làm như vậy cũng xong. Nhưng bộ Hình là Bát a-ca làm chủ, quan lại làm sao có thể nghe lời của ông?

Dận Tường nói:

- Bát ca không làm việc, ông ta biết cái cóc khô gì! Tôi phân chia quản lý hồ sơ ông ta cần bản nào, tôi cho người tìm giao cho bản đó, dùng xong hoàn trả lại cho tôi. Tứ ca biết rằng tôi thích trao đổi với người bên dưới, các quan lại đều nghe theo tôi, có cái mẹ gì của ông ta.

Ô Tư Đạo mắt không chớp ngắm nhìn quan sát Dận Tường, hỏi rằng:

- Đấy đều là hồ sơ chết, ông không bỏ đi, là cớ làm sao?

Dận Tường vẻ mặt cười đùa rằng:

- Tiên sinh, tâm kế của ông, tôi xin phục từ lâu rồi, ông còn muốn hỏi điều gì. Lúc này tôi có thể nói rằng, hồ sơ chết có thể biến thành hồ sơ sống, tôi muốn cho hồ sơ sống chết đi, nó cũng sẽ phải chết. Các ông đố cái gì vậy?

Dận Chân cười nói tiếp:

- Tôi nghe thấy như sa vào trong năm dặm sương mù.

Dận Tường nhấc chân lên ngồi, nói rằng:

- Cái đó có gì khó giải thích đâu? Ví dụ nói, chỉ cần tôi cao hứng thì lúc này sẽ gây ra sóng gió, làm cho Bát ca họ như ngồi trên thảm gai!

Ô Tư Đạo nghiêng mạnh người, mắt như mắt mèo, phóng tia mắt vào chỗ tối om lầu bầu nói rằng:

- Thập tam da thật là một vai kịch, con cá đó là ai vậy?

- Nhiệm Bá An.

- Sao thấy được?

- Bộ Hình mổ con vịt trắng. Nhiệm Bá An một mình làm, bao năm qua, tổng cộng là ba mươi bảy mạng người. Dùng hơn năm mươi vạn tiền bạc, có khoản lại mờ ám, có khoản lại đến từ trang trại của Bát da. Chỉ có một khoản vay từ bộ Hộ, là bốn mươi vạn một ngàn lạng, đến nay còn một ngàn lạng chưa cân bằng. Trong hồ sơ của bộ Hình có hai ngàn lạng không cân bằng. Tôi không niêm phong hồ sơ, giấy tờ sớm thì đã rút ra rồi. Bát da vội cần hồ sơ, không chắc là còn đang có bệnh tâm!

Dận Chân hạ quyết tâm không chịu run sợ. Ông lại không ngờ đứa em hay đùa này lại có được cái tâm cơ sâu như thế! Đang muốn nói, lại thấy Khảm Nhi dẫn Giả Bình quản gia của phủ Bối lặc Thập tam da đến, bèn thôi không nói nữa. Dận Tường vì thế hỏi:

- Việc gì vậy?

- Sài Cô dặn nô tài mời Thập tam da trở về.

Giả Bình chào mọi người, nói rằng:

- Hà công công, đứng đầu tân thái giám của phủ Liêm thân vương đến rồi, đang đợi lão da ở phủ ạ!

- Không nói việc gì chứ?

- Nói nhỏ cũng không nghe rõ lắm, như là mời lão da viết bản chỉ thị viết tay để hở gì đó...

- Ngươi về trước đi, thay cho ta cái kiệu ngồi cho ấm. Ta hôm nay người hơi phát sốt.

Dận Tường đợi cho Giả Bình đi ra rồi, đứng dậy vươn vai để dãn cái lưng, quay đầu lại nói rằng:

- Đến rồi à? Ông ấy vội còn tôi không vội! Cái chỉ thị viết tay dễ viết như thế sao?

Dận Chân ánh mắt bỗng lóe lên hỏi rằng:

- Ông làm thế nào?

Ô Tư Đạo nói xen vào một câu rằng:

- Thập tam da, cái mẹo của ông nếu nói gọn sẽ là: kéo dài!

Thập tam da thật là kẻ trung thần không thờ hai nước! Đợi Dận Tường chậm bước đi ra, Ô Tư Đạo vỗ tay cười, nói rằng:

- Ngày trước, ông vào bộ Hình, tôi có tặng ông một câu "Học học Tiêu Hà vào thành Hàm Dương", vẫn không ngờ ông làm đẹp được như thế!

Dận Chân trong lòng ngổn ngang ý nghĩ cảm thấy không yên, mặt nặng nề bước đi từ từ trong  phòng, hồi lâu hỏi rằng:

- Việc này không nhỏ, có cần báo cho thái tử biết hay không?

- Thập tam da tốn biết bao nhiêu là tinh thần a!

Ô Tư Đạo nói giọng buồn rầu tiếp rằng:

- Tứ da, việc của ngài là chắp tay rồi ban thưởng?

- Cẩu Nhi đâu? - Dận Chân bỗng nhiên gọi ra ngoài một tiếng, - Đến đây!

Cẩu Nhi đang trêu con chim ưng dưới hành lang, vội vàng đi vào cười nói rằng:

- Tứ da, gọi con.

Dận Chân lại đi hai bước, bỗng nhiên không cười, nói rằng:

- Hoàng thượng ban cho ta hai cây súng bắn chim, nhà ngươi lấy một khẩu có nạm đá quý từ trong kho ra tặng phủ Thập tam da. Ông ta lần trước còn tấm tắc khen với ta về khẩu súng này. Lấy luôn cả con dao Oa (Nhật Bản), đem tặng một thể. Chậm thôi, nếu có người đi theo, nhà ngươi nói ông ấy quên đến chỗ ta, rõ chưa?

- Nô tài rõ ạ!

Dận Tường trở về trong phủ, mới biết Dận Đường cũng đến rồi, đang ngồi xem viết chữ trên chiếc bàn dài của mình. Thấy Dận Tường đi đến, Hà Trụ Nhi bèn vội ngẩng lên để vấn an. Dận Tường đi vào phòng sách miệng cười mắng rằng:

- Cái con cẩu tài Giả Bình này, chỉ nói là Hà Trụ Nhi đến rồi. Sớm biết Cửu ca cũng khuất giá chịu đến ngôi nhà nghèo này của ta thì nên mời cả Tứ ca cùng đến, chúng ta cùng uống với nhau vài cốc rượu!

- Cái chữ này của Thập tam da viết ngày một có thần rồi.

Dận Đường cười nói:

- Có thời gian cũng viết cho tôi một trang, khi tôi đến Hà Trụ Nhi đã đến trước rồi, chúng ta có duyên với nhau.

Dận Tường trong bụng đang có chủ ý, vừa cười vừa đáp, ông ta vẫn muốn giả ốm, sợ Hà Trụ Nhi đoán biết được ý định. Nay lại có thêm cả Dận Đường như thế việc giả ốm là hạ sách vì vậy mà nói rằng:

- Cửu ca, Ô Tư Đạo trong phủ Tứ ca, tôi nghĩ ông ấy là một người tàn tật, ở lại lâu trong phủ Ung Hòa làm gì nào? Về sau mới biết, ông ấy viết ca khúc rất tuyệt diệu, chuyên viết nhạc cho Tứ ca. Nhìn Tứ ca vẻ mặt khi đó trông thật là dung mạo của một bậc đạo học, tai không nghe bên cạnh, mắt không nhìn gian tà ví như nào ai biết tiểu thiếp họ Niên của ông ấy, ái dà dà, hóa ra là một người hát thật là hay... nói như thế nào nhỉ? Hát có thể làm đá nứt ra mà múa thì như quỷ nhà trời! Người rất biết hưởng phúc, tôi thấy cuối cùng hóa lại là Tứ ca! Chúng ta rốt cuộc đều là những thằng ngốc...

Dận Đường không nhịn được lườm Hà Trụ Nhi một cái. Chẳng qua hôm nay ông phải đến vì cái chỉ thị viết tay để hở, sợ Hà Trụ Nhi không qua được mắt Dận Tường, mới tự thân hành đến, nguyên là muốn Dận Tường chắc chắn phải nói câu:

- Cửu ca, khó đến thân huynh!

Hoặc là:

- Gió nào thổi Cửu ca đến đây.

Đại loại những câu như thế, trái lại không ngờ Dận Tường tuyệt nhiên không đả động gì tới những lời ấy vào khỏi cửa là nhảy múa nói: Nào là khúc hát gì. Dận Đường không muốn làm ông ta mất hứng đành phải chịu lựa sóng lựa gió mà bắt chuyện, nói rằng:

- Đây là một tinh thần sáng suốt của Thập tam da và Thập tứ da thể hiện ra ngoài, còn Tứ ca thì giấu vào trong lòng lanh lợi lắm!

- Đúng!

Dận Tường càng hứng chí, lệnh cho Hà Trụ Nhi ngồi trên ghế, gọi Sài Cô đến, đem hai cái lò sưởi xách tay, giao cho Dận Đường một cái, còn mình thì đặt trong lòng một cái; nói một thôi một hồi là:

- Ta cuối cùng cũng là con ếch dưới đáy giếng, nay ở đằng Tứ ca bò lên khỏi bờ giếng để xem xem! Người họ Niên đó không những dáng vẻ xinh đẹp tuyệt vời, mồm miệng nhanh nhẹn vì thế dù cho mới học được hai chữ, cũng làm cho đấng mày râu chúng ta không dám coi như nữ nhi thường tình vì ở trong tiệc tôi nói tới vần của thơ đó là thứ làm người ta rất đau đầu đặc biệt là thơ thể gần, là âm bằng thì không thể âm trắc, là âm trắc thì không thể âm bằng vậy nếu thất luật, đọc lên miệng cứng đơ không nói được, phải làm thế nào. Ông đoán người họ Niên sẽ nói như thế nào?

Dận Tường nhìn Dận Đường đang nhíu mày lắng nghe, nói rằng:

- Cô ta nói Thập tam da sai rồi trong thời dùng cả hai âm bằng trắc. Đốt lửa trừ châu chấu của Lục Phong Ông, chữ "chấu" thì dùng âm trắc; không bẻ cây hồng thơm, nhưng biết xem hết ý, chữ "nhưng" lại dùng âm bằng! Hoàng tổ không thương khách con vẹt, chí công thiên lệch thưởng con kỳ lân của Lý Sơn phủ, chữ "kỳ" phải là âm trắc! Thơ "Lầu Nhạc Dương" của Hán Du, vũ trụ chật hẹp mà phương hại, chữ "phương" tất nhiên phải đọc là "phỏng", "thơ tướng công Hòa Lệnh Công" của Bạch Cư Dị: "Đường đi gió nhân nghĩa quạt, mưa rầm như đổ mỡ vào cổng nhà", chữ "quạt" là âm bằng gì đâu. "Thợ thành đá" mà Lý Thương Ẩn: "Chiếu tre băng giá trôi cả gối, hơ nóng mành tre không giấu nổi cái móc câu" tự ghi chú là: "chữ băng, là dấu huyền..."

Dận Tường như lướt trên sóng nói không ngớt, miệng tin vào lời bịa đặt là học thức uyên bác của "tiểu thiếp họ Niên" hầu như làm cho Ô Tư Đạo nghe đàm luận phiến về thơ mà phát run lên. Hà Trụ Nhi là người nói liên tục, không xen vào đâu được, Dận Đường trong lòng sốt ruột, một tay thò vào túi lấy đồng hồ ra xem giờ, khó khăn lắm mới làm cho Dận Tường đang nói xè cả bọt mép ngừng lại bằng cách bảo muốn uống trà, rồi nhân đó nói rằng:

- Cũng may Thập tam đệ rất nhớ trong lòng, hôm nay tôi...

- Hôm nay huynh không thể đi được. Hà Trụ Nhi cũng ở lại!

Dận Tường trong lòng cười thầm vì đã chặn họng được Dận Đường:

- Tối qua tôi đọc "Kim Lũ Tạp Ký", trong đó thực có những lời thơ hay tuyệt diệu. Cửu ca, anh biết, tôi là người không được bồi dưỡng ở lớp kịch, đã chép mấy bài thơ cho A Lan và Kiều Thư, để cho các cô luyện tập, ha ha! Nay các cô đến rồi, đây là cái duyên huynh mới có cái diễm phúc đó. - Bèn vỗ tay gọi Sài Cô, nói rằng: - Cửu da khó nhọc mới được một lần ở đây với chúng ta, tôi thật phấn khởi! Cô hãy dọn một bàn ăn cho họ, thanh đạm một chút, gọi A Lan và Kiều Thư tới để giúp vui cho các lão da, cả Hà Trụ Nhi cũng ở lại góp vui.

Sài Tử Cô là đại a hoàn hầu phòng theo Dận Tường từ rất sớm vì rằng Dận Tường chưa lập phúc tấn, những việc chính trong nhà của phủ Bối lặc của Thập tam ca đều do cô chủ trì, cô là một cô gái ít lời, rất trung thành, cô luôn luôn xoa tay đứng hầu ở bên cạnh, vẻ mặt luôn có chút tâm sự, nghe Dận Tường sai bảo, cô vội vàng vâng một tiếng.

Dận Đường im lặng thở một hơi, cười nói rằng:

- Không ngờ Thập tam đệ còn có một tình trường này! Chẳng qua, tôi và Hà Trụ Nhi đến, nhưng là có việc công thôi!

- Không làm nhỡ việc công của các vị.

Dận Tường cười hì hì, nhìn mọi người đang vào bàn ăn, vừa kéo Dận Đường ngồi vào đầu ghế trên, bảo Hà Trụ Nhi cùng ngồi ngang hàng với nhau, rót rượu nói rằng:

- Buổi trưa nay, Bát ca có việc, cũng phải sau giờ Ngọ mới có thể nói chuyện. Đối với người hát đang uống rượu thì sự đời cứ việc thong thả trôi! Ái dà... người đẹp hoa thơm, đều là ngụ ngôn của trung thần hiếu Tứ ca! Cửu ca, uống đầy cốc này. Hà Trụ Nhi, ngươi tự rót tự uống. Tống Quảng Bình, tim như sắt đá, đã từng tặng hoa mai; Hàn Triều Châu cân giời, Phật cốt, sức gió vùng vẫy, (nến bạc chưa nung đỏ kim thoa muốn uống cho say), vô cùng êm dịu! Tức là "lo trước vui sau" của Phạm Văn Chính mà "Bích Vân Thiên" thiếu sót, cũng nói nào là "Tửu nhập thu tràng, hóa tác tương tư lệ!" (nghĩa là: rượu vào ruột sinh buồn, hóa thành nước mắt tương tư). Tôi làm phiền anh, Tam ca, Tứ ca và Bát ca các vị suốt ngày nghiêm nét mặt, như là các vị độc bẩm thiên địa chính khí, như chiếm hết cả đạo của Khổng Mạnh...

A Lan và Kiều Thư đã đến, phía sau còn có năm sáu tiểu a hoàn đi theo, có cô ôm cái đàn, có cô bê cái xênh. Đang rất kinh ngạc quan sát Dận Tường. Dận Tường, bình thản nhanh người nhanh lời, hào hiệp không ràng buộc. Vốn là người ít lời nay lại nói thao thao như thế! Đương lúc ngây ra, Dận Tường nhẹ nhàng vỗ tay, thế là đàn sáo vang lên, hai người đều mặc trang phục người Hán, quần áo mầu sắc sặc sỡ, múa nhảy theo nhạc. A Lan hát rằng:

Đường đi mấy dặm? Hang sâu lăn tăn sóng nước buồn buồn dâng, công kinh lay động làn gió lạnh! Cỏ dại dây leo, ma núi hát ca, không tin cỏ thơm đầy lòng đi qua. Vương tôn muốn về cầu đi sớm, đợi nghỉ vào ngày nắng nóng hãy xuống đất bằng...

Tiếng hát vừa mới dứt, Kiều Thư bước nhảy chân sáo hát bài ca rằng:

Sương mù mù mịt! Che lấp bao nhiêu mây núi? Các con trong núi khóc trăng uổng phí, kiếm thư một khách đi một mình. Áo đầy hoa sương cần quên đi mối tình, ai gõ trống chiều và chuông sớm? Cây mơ xanh không giải được ý về mùa xuân, thế là cháu vua uống rượu say chưa tỉnh...

- Như thế sao?

Dận Tường uống rượu, tai nóng bừng, vỗ tay cười vang, nói rằng:

- Lời ca của bài hát hay tuyệt vời đúng không!

- Thực là hay!

Dận Đường bụng đầy tâm sự, lờ mờ chỉ nghe đại khái, thấy Dận Tường vẫn đang quấn vào khuyên uống rượu, đưa mắt nhìn Hà Trụ Nhi, đứng dậy nói:

- Dịp khác quay lại, tôi cũng xin mượn bản "Kim Lũ Khúc" để xem xem. Nhưng hôm nay quả thực không có thời gian, lúc này Bát ca e là đã đi đến bộ Lễ, sau lại đến bộ Hộ, tôi cũng phải đi ngay đây!

Dận Tường thì hì hì cười nói rằng:

- "Kim Lũ Khúc" là bản hay tuyệt dân gian, đằng chỗ Ô Tư Đạo có một bản, tôi sẽ cho anh mượn xem. Bát ca đi bộ Lễ có việc gì vậy?

Dận Đường liền nhìn Hà Trụ Nhi, Hà Trụ Nhi vội nói:

- Bát da chuẩn bị cho Vạn tuế da việc đi tuần ở Giang Nam. Lần này phế bỏ Nhị da lại khôi phục ngôi vị. Vạn tuế da thân thể chịu đựng không nổi, muốn ra đi để tìm sự thư thái.

Dận Tường lệnh cho ngừng chơi nhạc, nói rằng:

- Té ra là như thế! Chả trách Dinh báo nói: "Đã ủy thác cho a-ca sửa soạn đại lễ đi tuần thú", lại là Bát ca ư? - ông ta bị nấc rượu, đã lơ mơ say - Cho đến bây giờ, tôi vẫn chưa hỏi xem các vị đến đây, là lệnh của Bát ca, gọi tôi đến bộ Lễ giúp việc gì?

- Không phải - Dận Đường thấy Dận Tường mượn rượu giả bộ mơ hồ, hận không đá chết cái "đảng thái tử" tối tăm ngoan cố không thay đổi, nhưng miệng lại cười nói rằng: - Hồ sơ của bộ Hình, còn có cả ở bộ Hộ, đều niêm phong hai năm nay rồi, các thư lại bên dưới đều nói không tiện, phải có chỉ thị viết tay của đệ để họ mở niêm phong, kiểm tra đọc xem thật cũng tiện đôi chút.

Dận Tường không để ý gì lại rót một cốc rượu uống và nói rằng:

- Ủa... là vì cái đó? Đệ nói cho Cửu ca biết, thẳng tuột ra thì các vị cần kiểm tra cái gì hay chỉ cần tìm đệ, các vị cần một bản, đệ cho mười bản... cho một bản... việc niêm phong hồ sơ là lệnh của thái tử da, muốn mở niêm phong, đợi khi nào rỗi, đệ bẩm một tiếng với Vạn tuế da...

Đang nói thì thấy mọi vật chao đảo, ngã vào trong ghế miệng vẫn còn nói lảm nhảm, chẳng hiểu đang nói gì, đang giao gì cho ai.

- Đi đi. - Dận Đường vẻ mặt thâm đen, nhìn một lượt đám người bên dưới.

Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Nhấn vào giữa màn hình để hiển thị Tùy chọn đọc.
Theo dõi Đọc Sách Hay trên Facebook, mỗi ngày chúng tôi cập nhật những cuốn sách, truyện hay nhất!
UNG CHÍNH HOÀNG ĐẾ HỒI THỨ BA MƯƠI HAI

Có thể bạn thích