Tiên Hồng Lộ
Chương 346: Nghinh chiến đại tu sĩ

- Đạo hữu đến từ nơi nào vì sao rơi vào tình cảnh như vậy? Nếu không nói rõ ràng. Dương mỗ sao có thể nào tùy tiện thu lưu ngài?

Dương Phàm tiếp nhận mười khối linh thạch trung phẩm nhưng lại làm mặt lạnh chất vấn. Đồng thời trong lòng hắn cũng cười lạnh: "Mười khối linh thạch trung phẩm đã muốn tìm kiếm che chở, ngươi cho ta là đám ăn xin sao?"

- Ăn ngay nói thật! Tiết mỗ là gặp phải hải tặc, chiến thuyền trên biển của ta bị đoạt lấy, đám tu sĩ trên thuyền chết hơn phân nửa, chỉ có hai ba Kim Đan bậc cao chạy trốn trên không trung. Tiết mỗ trước đây bị cường giả Kim Đan bậc cao đuổi giết thi triển bí thuật, mới may mắn chạy thoát, hy vọng đạo hữu có thể cung cấp một chồ ẩn nấp tạm thời.

Trung niên áo lam không khỏi cười khổ hắn cũng nhìn ra Dương Phàm không phải hạng người dễ chọc đành phải thú thực.

- Hai khối linh thạch thượng phẩm.

Dương Phàm ngồi xếp bằng trên Thiên Hành Chu không nhanh không chậm nói thật ôn hòa.

- Cái gì? Hai khối linh thạch thượng phẩm! Ngươi này quả thực là bắt chẹt trắng trợn!

Trung niên áo lam biến sắc không nghĩ tới Dương Phàm đã vậy còn quá độc, vừa há mồm chính là đòi hai khối linh thạch thượng phẩm. Các tu sĩ trên Thiên Hành Chu, đám người Phó Bình Phó Tuyết không khỏi giật mình kinh ngạc. Hai khối linh thạch thượng phẩm đó chính là tương đương với hai vạn khối linh thạch bình thường!

Cho dù là tu sĩ cấp bậc Kim Đan bậc cao, linh thạch thượng phẩm trên người cũng là cực kỳ có hạn.

- Hai khối linh thạch thượng phẩm. Dương mỗ ở trong thời gian tàn nửa nén nhang, sẽ chữa khỏi thương thế của ngươi cùng thi triển bí thuật loại bỏ bệnh kín hậu họa cho ngươi. Nếu chỉ là hai ba gã Kim Đan bậc cao truy kích lại đây, với lực lượng của hai người ngươi và ta cũng đủ để ứng phó.

Dương Phàm thản nhiên nói. Dứt lời, hắn ném trở lại mười khối linh thạch trung phẩm kia

- Ngàingài là Dược Sư bậc cao?

Trung niên áo lam lộ vẻ mặt sợ hãi lẫn vui mừng. hắn rất nhanh chú ý tới giỏ thuốc sau lưng Dương Phàm. Trong vòng nửa nén nhang chữa khỏi thương thế của hắn, còn bao gồm thi triển bí thuật xóa bệnh kín?

Gã trung niên áo lam cảm thấy khó tin.

- Như thế nào ngươi không tin Dương mỗ?

Dương Phàm khóe miệng hơi nhếch lên, người bệnh này đưa tới cửa hắn tự nhiên là vô cùng hoan nghênh. Đương nhiên, trên thế giới này không có bữa ăn nào không phải trả tiền!

Muốn tìm được che chở và trị liệu, khẳng định phải trả cái giá nhất định.

- Được! Ta cứ đánh canh bạc này một phen!

Gã trung niên áo lam hít sâu một hơi cắn răng một cái làm ra quyết định. Hắn lộ vẻ mặt đau xót. lấy ra hai khối linh thạch thượng phẩm ném cho Dương Phàm sau đó nhẹ nhàng hạ xuống Thiên Hành Chu.

- VỊ Dương dược sư này! Ngài mau đưa chiến thuyền chìm vào trong biển, người truy kích ta có kỳ thú tương trợ có năng lực truy tìm dấu vết rất mạnh.

Trung niên áo lam hơi cấp bách nói.

Dương Phàm gật gật đầu quay sang đám thủy thủ Thiên Hành Chu nói:

- Cho chìm xuống!

- Dạ!

Mấy tên thủy thủ rối rít thi triển pháp quyết, hợp lực khống chế lệnh bài điều khiển Thiên Hành Chu. Lập tức, toàn bộ Thiên Hành Chu được bọc vào trong một vầng hào quang màu lam mờ ảo, sau đó chậm rãi chìm vào trong biển.

- Tiết đạo hữu mời ngồi!

Dương Phàm ý bảo trung niên Kim Đan họ Tiết ngồi trước mặt mình, sau đó đưa tay khoát lên trên vai hắn thi triển Thánh Liệu Thuật Tiên Hồng Quyết.


- Ngài chữa thương cho ta không dùng thánh đan chữa thương?

Trung niên áo lam cảm thấy khó tin. Thường thường thương thế nghiêm trọng như hắn. Dược Sư bậc cao gặp phải cũng cần linh đan phụ trợ trị liệu.

- Không cần!

Dương Phàm thản nhiên nói:

- Dương mỗ trị liệu cho người tạ bình thường không cần đan dược phụ trợ.

Dược Sư này thật cuồng ngạo!

Gã trung niên họ Tiết không khỏi cảm thấy mình trả hai khối linh thạch thượng phẩm không đáng giá. Tuy nhiên rất nhanh, trong ánh mắt hắn lộ ra vẻ sợ hãi lẫn vui mừng, thương thế trong thân thể ở dưới một loại lực lượng thần kỳ, với tốc độ không thể tưởng tượng dần dần lành lại thấy rõ. Sau một lát thương thế lành lại hơn phân nửa. Tiếp đó. Dương Phàm lại bắt đầu thi triển bí thuật xóa bỏ bệnh kín lưu lại trong thân thể và suy yếu của hắn. Thời gian từng chút một trôi qua không đến nửa nén nhang, Dương Phàm thu tay lại, thản nhiên nói:

- Thương thế của ngươi đã khỏi hẳn!

- Tốt lắm! Thật sự tốt lắm

Gã trung niên họ Tiết vui mừng quá đỗi có một loại vui sướng như được sinh ra lần nữa. Tuy nhiên đúng lúc này, Dương Phàm đột nhiên biến sắc hắn đột nhiên cảm ứng được một tia dao động thần thức.

- Không xong!

Sắc mặt gã trung niên họ Tiết tái mét:

- Hắn tìm tới đây rồi!

Một cỗ áp lực và bóng ma vô hình bao trùm phạm vi hải vực này. Sắc mặt Dương Phàm sa sầm xuống, hung hăng trừng mắt nhìn gã trung niên họ Tiết:

- Vừa rồi sao ngươi không nói cho ta biết, cường giả truy kích ngươi là đại tu sĩ Kim Đan.

Gã trung niên họ Tiết cười khổ:

- Với thực lực Kim Đan trung kỳ đỉnh của ta, trừ đại tu sĩ Kim Đan còn có loại cường giả nào có thể đánh ta bị trọng thương. Nếu vừa rồi ta nói cho ngài biết là đại tu sĩ Kim Đan truy kích lại đây, đạo hữu ngài hơn phân nửa sẽ không thu nhận ta.

Dương Phàm thần sắc biển đổi không ngừng, trong lúc nhất thời cũng không có thời gian truy cứu những chuyện này. Trên người dâng lên một vầng hào quang màu xanh biếc trên tay bấm phép quyết liên tục biến hóa. Thoáng chốc, một mảnh lợ ý từ trên người Dương Phàm phát ra bao phủ toàn bộ Thiên Hành Chu.

"Bốp!"

Cảnh vật trước mắt trở nên một mảng mờ ảo, toàn bộ Thiên Hành Chu hóa thành bãi đá san hô dưới biển sâu. Gã trung niên họ Tiết vừa thấy cảnh tượng này, ánh mắt sáng lên:

- Đạo hữu thật có bản lãnh!

Đây đúng là Huyễn Thiên Hóa Hư phép thuật độc môn trong Tiên Hồng Quyết của Dương Phàm. Huyễn Thiên Hóa Hư là bí thuật độc môn trong Tiên Hồng Quyết, thay đổi môi trường trong phạm vi khu vực, có thể cho nhiều người ẩn giấu khí tức hoặc ẩn thân, thậm chí chế tạo ảo cảnh khiến địch nhân bị lạc trong đó. Dương Phàm lạnh lùng liếc mắt nhìn hắn không nói gì. Hiện tại hải tặc đại tu sĩ Kim Đan truy kích lại đây, hai người xem như bị cột dính chùm trên chiến thuyền này rồi.

- Đạo hữu! Tiết mỗ cũng là bất đắc dĩ. Nếu ngài rơi vào hoàn cảnh của ta, vì cầu được một đường sinh cơ thì sẽ làm ra lựa chọn gì đây?

Gã trung niên họ Tiết cười khổ có vẻ bất đắc dĩ nói.

"Vèo!"

Đúng lúc này, đợt thần thức thứ hai đảo qua phiến hải vực này. Khác vói lần đầu tiên lần này thần thức quét qua càng thêm kỹ càng tỉ mỉ. Dương Phàm cùng trung niên họ Tiết lập tức im tiếng, toàn bộ trong Thiên Hành Chu rơi vào cảnh tĩnh mịch. Đợt thần thức thứ hai chỉ dừng lại chỗ này một lát rồi quét đi nơi khác. Đám người Dương Phàm không khỏi khẽ thở một hơi nhẹ nhõm.

- Đạo hữu ảo thuật ẩn nấp này của ngài không tầm thường, có thể che giấu được dò tra của đại tu sĩ Kim Đan.


Gã trung niên họ Tiết vô cùng mừng rỡ.

- Đừng cao hứng quá sớm người nọ vẫn chưa rời đi.

Dương Phàm thình lình nói. Cảm quan Toàn Tri Mô Thức hắn đã có thể kéo dài tới ngoài phạm vi năm dặm, ở dưới tình huống không xuất động thần thức vẫn có thể cảm ứng được tình hình trên mặt biển.

- Kỳ quái. khí tức tới nơi này sau đó liền biến mất một cách khó hiểu

Trên không trung chỗ Thiên Hành Chu dưới đáy biển nổi lơ lửng một lão già áo xanh cầm trong tay cây quái trượng. Lão già áo xanh tuổi cỡ bảy mươi, tóc bạc mặt hồng hào, nét mặt sáng sủa. một con linh hầu đứng trên quái trượng trong tay lão, đôi mắt sáng nhìn quanh bốn phía cực kỳ linh hoạt. Lão già áo xanh đứng lặng trên không trung, nhắm mắt lại lại phóng thần thức thăm dò phía dưới hải vực.

Hai người Dương Phàm lại mơ hồ cảm ứng được thần thức điều tra không khỏi thần kinh căng thẳng. Một lúc sau linh hầu trên quải trượng của lão già áo xanh hoa chân múa tay vui mừng giơ tay chỉ xuống phía dưới mặt biển thông minh lanh lợi vẻ mặt động tác của nó hoàn toàn nhân cách hóa.

"Không xong!" Dương Phàm thầm nghĩ không tốt, thông qua biểu hiện của linh hầu hắn liền đoán trước kết quả không tốt. Linh hầu trên quái trượng rõ ràng là trân thú thần thông không tầm thường.

- Xuất hiện đi! Ta biết các ngươi trốn ở phía dưới.

Lão già áo xanh tức thì lại vận chuyển pháp lực vào hai tròng mắt, trong mắt phụt ra hai cột sáng như ngọn lửa. Dương Phàm cùng trung niên họ Tiết nhìn nhau không khỏi cười khổ. Đúng là vẫn không tránh được pháp nhãn của đại tu sĩ Kim Đan tuy rằng nguyên nhân chủ yếu là con linh hầu kia.

- Sự việc đến nước này, hai người chúng ta chỉ có kết hợp liều mạng mới có cơ hội xoay chuyển, tìm một đường sinh cơ.

Trung niên họ Tiết lộ vẻ mặt kiên quyết, nói với Dương Phàm.

- Được. chỉ có thể cùng liều mạng.

Dương Phàm thở nhẹ một hơi cũng là khôi phục vẻ mặt trấn định. Hắn có được dị bảo cường đại Tường Vân Ngõa tự tin có thể thoát khỏi truy kích của đại tu sĩ Kim Đan nhưng hắn cũng không muốn buông bỏ dược đồng và thủy thủ trên Thiên Hành Chu. Trung niên họ Tiết thấy tình cảnh như vậy, hơi lộ ra dị sắc không nghĩ tới Dương Phàm ở dưới áp lực của cường địch đại tu sĩ Kim Đan còn có thể giữ được vẻ trấn định như thế.

- Các ngươi cứ ở lại dưới này, tùy theo hoàn cảnh mà hành sự.

Dương Phàm dặn dò hai dược đồng cùng các thủy thủ trên thuyền.

"Vù! Vù!"

Hai người rẽ nước mà ra bay lên giữa không trung, đứng đối diện với lão già áo xanh cầm trong tay quải trượng kia.

- Ồ! Thương thế của ngươi không ngờ lành rồi?

Lão già áo xanh đầu tiên là hơi lộ ra ý cười, tuy nhiên khi hắn tới tình trạng của gã trung niên họ Tiết, hơi có vẻ kinh ngạc.

- Tiết mỗ đại nạn không chết, có vị Dược Sư bậc cao này tương trợ thương thế đã khỏi hẳn.

Trung niên họ Tiết cười ha hả. Hắn phóng ra một viên tinh châu màu xanh lập lòe ngọn lửa, một luồng khí tức nóng rực áp vào mặt mà đến. Dương Phàm vừa thấy hơi lộ ra dị sắc không ngờ trung niên họ Tiết này có được một kiện Pháp bảo tứ phẩm. Pháp bảo chia làm chín đẳng cấp, ba cấp trước là hạ phẩm. Pháp bảo tứ phẩm đã có thể bước vào cấp bậc Pháp bảo trung phẩm. cường giả Kim Đan bình thường cũng khó có thể có được.

"Cách cách!"

Dương Phàm tế ra Huyền Ấn Bảo Phiến, tản phát ra một áp lực mênh mông nặng nề. Đây chính là một kiện Pháp bảo ngũ phẩm cũng là Pháp bảo trung phẩm. Trong mắt lão già áo xanh không khỏi hiện lên một tia thèm muốn trong lòng càng hớn hở vui mừng. Trước đó sở dĩ lão truy đuổi theo trung niên họ Tiết này không tha nguvên nhân một phần là Thanh Viêm Cực Liệt Châu trong tay đối phương. Phẩm chất của tinh châu này bất phàm hơn nữa ẩn chứa tiềm lực không tầm thường, có thể theo chân hỏa của tu sĩ rèn luyện hàng năm mà thăng cấp.

- Dược Sư bậc cao? Tốt tốt tốt!

Lão già áo xanh cười dài vung quải trượng trong tay lên, con linh hầu liền phát ra một tiếng hú phun ra một đoàn linh quang kỳ dị bắn vọt tới hướng trung niên họ Tiết. Thanh Viêm Cực Liệt Châu của trung niên họ Tiết đột nhiên run lên phụt ra một ngọn lửa lớn hung mãnh đánh tới hướng linh hầu.

- Xem đây!

Thân hình lão già áo xanh "Vèo" một cái lưu lại mấy đạo tàn ảnh trong hư không, vung lên quải trượng trong tay, quang ảnh quải trượng thật lớn như thực chất từ trên bầu trời hung hăng đập xuống. Dương Phàm cùng trung niên họ Tiết đồng thời biến sắc, Dương Phàm nâng lên Huyền Ần Bảo Phiến, đánh ra tầng tầng hư ảnh hình quạt. Trung niên họ Tiết bị linh hầu kiềm chế một phần tâm thần, một bàn tay hắn đột nhiên bắn ra một tấm chắn huyễn hóa ra một quang ảnh hình thuẫn dài mấy trượng, ngăn cản trên đỉnh đầu.

"Ầm! Rắc rắc!"

Quang ảnh quái trượng vô cùng to lớn đó giống như một tảng đá ngàn cân, dễ dàng phá hủy hai tầng phòng hộ của hai người Dương Phàm bọn họ.

"Bộp! Bộp! Bộp!"

Hai người đồng thời thối lui hơn mười trượng xa suýt chút nữa ngã vào trong nước cuối cùng ổn định lại thân hình. Dương Phàm chỉ cảm thấy khí huyết trong cơ thể nhộn nhạo, uy áp vô hình trên đỉnh đầu vẫn như bóng ma không tiêu tan. Một kích vừa rồi kia khiến hắn bị thương nhẹ may mà sự khôi phục sức khỏe cường đại trong thời gian ngắn hắn phục hồi bình thường. Trung niên họ Tiết mặc dù thân là tu sĩ Kim Đan trung kỳ đỉnh, dưới một kích này cũng đã bị thương nhẹ. Hai người hai mặt nhìn nhau đều nhìn ra vẻ kinh hãi trong mắt đối phương. Thực lực của đại tu sĩ Kim Đan so với trong tưởng tượng của Dương Phàm còn đáng sợ hơn. Khó trách năm đó Lệnh Hồ Tùng dùng Nghịch Linh Huvết thứ phẩm thực lực tăng vọt gấp hai vẫn phải ngã xuống. Nghĩ đến đây, Dương Phàm bỗng nhiên khoát tay bắn ra một luồng hào quang màu xanh biếc bay tới quanh quẩn trên người trung niên họ Tiết.

- Thật tốt quá

Trung niên họ Tiết cảm giác cơ thể thoải mái, tất cả thương thế vừa rồi lập tức khỏi hẳn, ngay cả tinh khí thần đều tăng lên tới đỉnh. Lập tức hắn đối với trận chiến này tràn ngập tin tưởng, quay đầu về phía Dương Phàm ánh mắt đầy vẻ cảm kích.

- Cái gì?

Thấy cảnh này, sắc mặt lão già áo xanh đại tu sĩ Kim Đan lập tức trầm xuống.

Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Nhấn vào giữa màn hình để hiển thị Tùy chọn đọc.
Theo dõi Đọc Sách Hay trên Facebook, mỗi ngày chúng tôi cập nhật những cuốn sách, truyện hay nhất!
Tiên Hồng Lộ Chương 346: Nghinh chiến đại tu sĩ

Có thể bạn thích