Thế Hôn
Chương 317: Kiếp này

“Đã là thời loạn thế, đương nhiên phần lớn thân bất do
kỷ, có lẽ mất tánh mạng, có lẽ tới chậm, đều có khả năng cả.” Lục Giam mày càng
nhăn lại, đem tay áo nhẹ nhàng lau lệ trên mặt Lâm Cẩn Dung: “Nàng từ đâu nghe
thấy chuyện xưa như vậy?”

Lâm Cẩn Dung không đáp, chỉ hỏi hắn: “Mẫn Hành, nếu là
chàng, chàng sẽ như thế nào?” Mặc dù hiểu được Lục Giam kiếp này và Lục Giam
kiếp trước không giống nhau, cũng không biết được kiếp trước Lục Giam có tâm
tình thế nào, rốt cuộc gặp phải chuyện gì; Mặc dù đáp án này, nàng từ lúc biết
được Lục Tích là dạng người gì, từ lúc cùng Lục Giam tách ra hơn nửa năm đã mấy
lần suy nghĩ cùng cân nhắc, nàng đã ẩn ẩn đoán được, nhưng giờ phút này, nàng
vẫn muốn biết hắn sẽ làm như thế nào.

Vì sao lại hỏi vấn đề này? Hắn không muốn nhắc đến
chuyện xưa bi thảm, cũng không thích lôi hai người đặt vào tình cảnh như thế,
Lục Giam lòng tràn đầy không thoải mái, bất đắc dĩ đến cực điểm, có tâm không
muốn đáp lời, nhưng nhìn thấy ánh mắt mang lệ cùng chờ mong của Lâm Cẩn Dung,
không biết tại sao lại có vài phần mềm lòng, liền ôn nhu nói: “Nếu như là ta,
ta đã cưới nàng, mặc dù là không thích, cũng sẽ không làm điều bất tín bất
nghĩa, không bằng súc sinh như thế.”

Dưới ánh mộ quang, ánh mắt Lục Giam đen nhuận như trân
châu, trong biểu tình mang theo vài phần sủng nịch cùng không thể nề hà, ngữ
khí vừa mềm mại lại ôn hòa. Lâm Cẩn Dung nhìn hắn, ngàn vạn tư vị trong lòng,
ngàn vạn lời muốn nói tỉ mỉ, chung quy cũng chỉ khe khẽ thở dài, đối với Lục
Giam mỉm cười: “Nói đúng, ta cũng nghĩ như thế. Rốt cuộc là do duyên bạc.” Đó
là một vấn đề vĩnh viễn cũng không có đáp án, cũng là vấn đề vĩnh viễn không
tìm ra chân tướng, bởi vì ai cũng không biết lúc ấy rốt cuộc đã xảy ra chuyện
gì, càng không thể đi xác minh.

Sống ở kiếp này, hiện tại hắn đối đãi với nàng rất
tốt. Thủy lão tiên sinh từng khuyên nàng, lấy việc nên suy nghĩ về mặt tốt của
nó; Chư tiên sinh cũng nói, nhân sinh trên đời bất quá ngắn ngủi như vậy, muốn
tự tại thế nào thì cứ như thế đi; Chư sư mẫu thì đã sớm giãy khỏi nhất mẫu nhị
phân vụn vặt trong nhà, đem ánh mắt đặt tại thế giới bên ngoài. Nàng mặc dù
không thể so với bọn họ có cơ trí có năng lực, nhưng có thể dựa vào sức lực của
chính bản thân, làm nhiều việc có ích mà không phải sống uổng phí một kiếp, rồi
lặng yên không một tiếng động chết đi, giống như bờ sông sắc lẹm này, bị nước
bào mòn, không còn ai nhớ rõ bộ dạng của nó nữa.

Lâm Cẩn Dung nắm tay Lục Giam: “Hài của ta cùng chây
váy đều ướt đẫm, khó chịu quá, đồ của chàng cũng bị ướt rồi sao?”

“Đương nhiên ẩm ướt!” Thấy nàng coi như đã khôi phục
bình tĩnh, Lục Giam nhẹ nhàng thở ra một hơi, gắt gao cầm tay nàng, lôi kéo
nàng trở về: “Thật không biết nàng nghĩ như thế nào, bất quá chỉ là chuyện xưa
của người lạ, cũng đáng cho nàng khóc thành cái dạng này.”

Lâm Cẩn Dung cúi đầu nhìn bùn ẩm ướt dưới chân, lạnh
nhạt cười. Hắn đại để vĩnh viễn cũng sẽ không biết, đây không phải là chuyện
xưa của một người xa lạ.

Lục Giam ở một bên đánh giá nàng vài lần, chỉ âm thầm
dắt tay nàng đi về.

Từ Giang thần miếu đến bến tàu kỳ thật không xa, ngồi
xe ngựa bất quá chỉ trong nháy mắt đã tới. Bên cạnh bến tàu đã sớm trở thành
một trấn nhỏ náo nhiệt, nhưng lữ điếm lại chỉ có một nhà, đó là nơi đám người
Lâm Cẩn Dung rộn ràng vào ở.

Chế độ đương triều, nếu là quan viên, sĩ tử tìm nơi
ngủ trọ thì khách điếm này nên chiếu cố một phòng thượng đẳng, còn sắp xếp ban
đêm cảnh giới. Cho nên, đám người Lục Giam vừa mới vào điếm, đã được điếm chủ

tự mình đưa đến lầu hai, lại tha thiết hỏi han một phen, đưa lên nước ấm và cơm
canh, rồi mới lui ra ngoài.

Lâm Cẩn Dung bị nước lạnh thấm vào hài và váy, lúc ấy
không thấy gì lúc này lại có chút không thoải mái, liền bảo Anh Đào bưng một
chậu nước ấm, ngồi ở sau bình phong chậm rãi ngâm chân. Lục Giam thì thay đổi
hài sạch ngay tại bên cạnh bàn ngồi uống trà chờ Lâm Cẩn Dung đi ra dùng cơm.

Cửa nhẹ nhàng vang lên hai tiếng gõ, ngay sau đó Lục
Lương tiến vào nói: “Nhị gia, hành lý đã đưa hết lên thuyền, đều an trí chỉnh
tề, cũng đã nhìn qua thuyền, sáng mai có thể đúng hạn xuất phát, người có cần
đi xem không?”

Đi đường vất vả, xuất môn bên ngoài đương nhiên phải
cẩn thận vạn sự, trước khi đi Lục lão ông từng ngàn lần dặn dò, không thể đem
mọi việc giao hết cho hạ nhân làm việc, sự tình liên quan đến tánh mạng thân
gia thì không thể nhàn hạ. Việc kiểm tra hành lý và toa thuyền có an toàn hay
không tất nhiên phải đích thân làm mới có thể yên tâm, Lục Giam nhân tiện nói:
“Muốn đi. Đợi dùng xong cơm chiều ta sẽ qua xem. Ngươi vất vả rồi, trước đi
xuống ăn cơm đi, sau đó ta sẽ sai người tới gọi ngươi.”

Lục Lương đáp ứng lui ra.

Lâm Cẩn Dung nghĩ nghĩ, vội vàng đem chân lau khô, đi
hài sạch, ra khỏi bình phong nói: “Ta muốn đi với chàng.”

Vừa mới ở bờ sông hóng gió lạnh, lại không hiểu vì sao
khóc lóc một hồi, Lục Giam sao có thể mang nàng đi? Nhân tiện nói: “Cảnh tối
lửa tắt đèn, cái gì đều thấy không rõ, nàng đi làm cái gì? Không bằng nghỉ ngơi
một chút, sau đó uống canh gừng thì nằm nghỉ cho đổ mồ hôi, chớ để sinh bệnh.
Đường xá còn rất xa.”

Lâm Cẩn Dung một lòng muốn đi xem hoàn cảnh xung
quanh, sao có thể tùy ý hắn an bài, không khỏi thấp giọng năn nỉ: “Ta không
muốn ở trong này, muốn đi theo chàng. Ta chỉ đi theo phía sau, không quấy rầy
chàng là được mà.”

Lục Giam xoa xoa đầu nàng, biểu tình ôn nhu, nhưng
không nhượng bộ nửa điểm: “Không được. Ban đêm gió lạnh, không phải lúc vui
đùa. Nếu nàng tịch mịch, thì gọi mấy người Đậu Nhi vào cùng nàng nói chuyện, ta
đi không bao lâu sẽ trở lại thôi. Ăn cơm đi.”

Lâm Cẩn Dung nhìn dáng vẻ của hắn là không thể đả
động, đành phải thấp đầu rầu rĩ ăn cơm.

Lục Giam đột nhiên hỏi: “Sao lúc trước nàng lại muốn
giúp vị nữ tử ở Giang thần miếu kia?”

Lâm Cẩn Dung sớm có chuẩn bị, liền đem lí do thoái
thác lúc trước nhất nhất nói tới: “Làm việc thiện tích đức còn cần lý do sao?
Ta thấy nàng thuận mắt, đáng thương nàng, liền muốn giúp nàng. Tiếc rằng nàng
không cảm kích đâu.”

Người bình thường muốn làm việc thiện, cũng là người
ta nguyện ý nhận mới vươn tay giúp đỡ, chưa từng gặp qua người như nàng, người
ta rõ ràng không muốn, nàng lại đi khuyên nhủ, trăm phương nghìn kế phải giúp
đỡ là sao? Vừa mở miệng, lại hứa thành toàn tâm nguyện của người ta? Lục Giam
nhìn Lâm Cẩn Dung vài lần, thấy nàng thần sắc bình tĩnh, thản nhiên tự tại, cũng
không có gì không thích hợp, liền gắp một miếng thịt bò vào bát nàng, nói:
“Giúp người cũng phải luận duyên phận, nàng ta sợ hãi không dám nhận ý tốt của
nàng, vậy thì chính là vô duyên rồi.”

“Nói đúng.” Lâm Cẩn Dung gật gật đầu, cũng không nói

gì nữa. Vẫn còn có cơ hội, hơn một năm về sau nàng sẽ lần nữa trở lại nơi này,
khi đó không chừng Cẩm cô sẽ cần nàng giúp đỡ chăng?!

Trong chốc lát, hai người dùng xong cơm, kêu chủ quán
tới thu thập bát đũa, Lục Giam nhìn Lâm Cẩn Dung uống canh gừng, dặn dò Đậu Nhi
cùng Anh Đào chăm sóc, tự mang theo người đi ra cửa kiểm tra thuyền và hành lý.

Thuyền kia là một con thuyền lớn với tải trọng hai
ngàn hộc, cao năm trượng sáu thước, vừa chắc chắn lại to lớn, nhà đò cũng cực
kỳ có năng lực và thành thục. Lục Giam rất vừa lòng, cẩn thận kiểm tra thực hư
xong, liền yên tâm rời nhà đò, trở về lữ điếm.

Đi tới nửa đường, chợt thấy có người hô gọi: “Xác chết
vùng dậy nha, xác chết vùng dậy nha!”

Ngay sau đó một tiểu tử choai choai không rõ phương
hướng, thẳng tắp hướng tới bọn họ vọt qua, mắt thấy sẽ va vào Lục Giam, Lục
Lương cùng Trường Thọ bước lên phía trước một bước, đem người ngăn cản, trách
mắng: “Không có mắt sao? Không phát hiện nơi này có người đang đi sao? Va vào
chủ nhân nhà ta, có đền được không.”

Người nọ nương theo đèn lồng thấy rõ ràng gương mặt
mấy người này, lui ra phía sau, kinh hoảng bắt lấy cánh tay Lục Lương nói:
“Thật sự là bị dọa quá mức rồi, đằng trước có người rõ ràng đã chết, lại đột
nhiên sống dậy……”

Lời còn chưa dứt, đã bị Lục Lương đẩy ra, lớn tiếng
đánh gãy lời hắn: “Câm miệng! Ai muốn nghe ngươi bịa chuyện? Nhanh tránh đường
ra!” Nơi bến tàu, ngư long hỗn tạp, phần lớn là kẻ lừa đảo cùng trộm cắp,
chuyên môn lừa dối lữ khách ít khi đi xa, lại có tài sản. Người này trong cảnh
tối lửa tắt đèn chạy đến, thẳng tắp đã hướng tới chỗ Lục Giam, sao lại có
chuyện vừa khéo như thế? Tất nhiên không phải là hạng người lương thiện. Chỉ sở
Lục Giam bị hắn dỗ đi tìm tòi nghiên cứu thì sẽ ăn đau khổ, đương nhiên không
để hắn tiếp tục nói.

Lục Giam mặc dù đối với chuyện người nọ nói cái gì xác
chết sống dậy không có hứng thú, nhưng cũng không muốn chọc phiền toái, liền
lên tiếng ngăn cản Lục Lương: “Quên đi, đừng đánh người. Đi thôi.” Nói xong
bước lên phía trước.

Lục Lương cùng Trường Thọ chạy nhanh theo sau, đem Lục
Giam chặt chẽ bảo hộ bên trong, vây quanh hắn đi phía trước. Đi được mười bước,
Lục Lương quay đầu nhìn, nhưng vẫn thấy bóng dáng mơ hồ đứng ở chỗ đó, liền
thối một ngụm: “Quả nhiên không phải người tốt! Thực bị dọa còn không chạy trối
chết đi, đứng ở chỗ này làm cái gì? Năm đó hạ nhân đi theo Phạm đại quản sự vào
Nam ra Bắc buôn bán, các loại kỹ xảo đều đã gặp qua. Người này không phải muốn
trộm vặt thì đúng là muốn lừa gạt người.”

Lục Giam cười, thấp giọng nói: “Xuất môn bên ngoài, phải
dựa vào người có tâm nhãn, giúp đỡ lẫn nhau. An toàn đến nơi, đều có trọng
thưởng.”

Một câu nói khiến Trường Thọ cùng Lục Lương đều thập
phần vui mừng, hầu hạ càng thêm cẩn thận. Một lát sau, tới cửa lữ điếm, xa xa
chỉ thấy có mấy người vây quanh trước cửa, điếm chủ kêu khổ thanh âm sắc nhọn:
“Vận khí không tốt a, quan sai nếu là đến đây, các vị khách quan cần phải làm
chứng cho tiểu lão nhân a, hắn không phải khách nhân của tiểu lão nhân a, sinh
tử càng không có liên quan tới tiểu lão nhân mà.”

Vừa rồi tiểu tử choai choai kia nói cái gì xác chết
vùng dậy, hay là cùng chuyện này có liên quan? Lục Giam không khỏi dừng lại
cước bộ, bảo Trường Thọ: “Ngươi đi nhìn xem là chuyện gì xảy ra.”

Trường Thọ cũng là người thích xem náo nhiệt, lập tức
liền rẽ đám người đi lên xem, hỏi thăm người xung quanh rồi đến bẩm báo Lục
Giam: “Là một hán tử, không biết từ nơi nào đến đây, vừa đi đến lữ điếm này,
người khác liền hô một tiếng sắp chết rồi. Chủ điếm sợ hắn chết ở chỗ này, bảo
tiểu nhị đuổi hắn đi, nhưng tiểu nhị đều ngại hắn trên người bẩn thỉu thối
hoắc, lại sợ xui, không chịu động thủ.” Hắn khoa tay múa chân: “Trước ngực có
lỗ thủng lớn, đều sinh giòi bọ, cũng không hiểu còn sống được bao lâu.”

Lục Giam không khỏi nhíu mày: “Chẳng lẽ là khách
thương bị cường giả cướp bọc?” Hắn tuổi trẻ can đảm, lại mới vừa vào con đường
làm quan, tự hỏi đối với loại chuyện này là không thể khoanh tay đứng nhìn, lập
tức liền muốn đi xem đến tột cùng. Vừa rồi chủ điếm kia cũng muốn tìm hắn làm
chủ, thấy hắn đến, liền thỉnh hắn đi qua: “Thỉnh cầu Lục lão gia thay tiểu nhân
làm chủ.”

Một hán tử nằm ở trên đất, xiêm y sớm đã không thể
nhận ra màu sắc, trước ngực có một lỗ hổng lớn, sớm thối rữa không chịu nổi,
thối không thể ngửi. Lục Giam nhíu nhíu mày, lệnh Trường Thọ cầm đèn lồng chiếu
lên mặt người nọ, đã thấy trên trán có vết phỏng, lại vừa trông thấy gương mặt
kia, không khỏi lắp bắp kinh hãi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Nhấn vào giữa màn hình để hiển thị Tùy chọn đọc.
Theo dõi Đọc Sách Hay trên Facebook, mỗi ngày chúng tôi cập nhật những cuốn sách, truyện hay nhất!
Thế Hôn Chương 317: Kiếp này

Có thể bạn thích