Sống Cùng Vạn Tuế
Chương 277: Lục Minh lại làm anh hùng cứu mỹ nhân

"Cái gì? Em ở đâu?"
Lục Minh vừa nghe, trong lòng cuồng nộ, thằng nào to gan thế, ban ngày ban mặt mà dám ăn hiếp Mục Thuần? Mặc dù bộ ngực của nàng bự thiệt, rất là mê người, nhưng nhìn thì được, YY thì được, nhưng muốn động tay làm bậy, thì hắn tuyệt đối không bỏ qua cho tên này! Hắn lại nghe thấy trong giọng nói của Mục Thuần vừa có sự lo lắng vừa mang theo tiếng khóc, hiển nhiên là đã bị ăn hiếp rất nhiều, lại càng nổi trận lôi đình lên.
Mục Thuần vừa mới hô được hai tiếng cứu mạng, thì đã có người đoạt lấy điện thoại cười lạnh : " Con này là bạn gái của mày? Nghe này, bạn gái mày đã đập nát kính của lão tử, lại còn đánh bị thương anh em của tao, nếu không chuẩn bị đủ mười vạn tám vạn, thì lão tử sẽ bán nó cho Bích Thủy Hào Đình làm gà!"
Đập kính và đánh bị thương người mà đòi bồi thường mười vạn tám vạn?
Không có tiền thì bán người ta làm gà? WTF? Lục Minh nghe xong, rõ ràng còn dã man hơn cả trăm năm về trước... Nhưng mà Lục Minh không nổi giận, mà lại trầm giọng nói : " Tiền tao có, đừng nói mười vạn tám vạn, ngay cả hai mươi vạn năm mươi vạn cũng chỉ là chuyện nhỏ, mày đàng hoàng cho tao, nếu nàng ta thiếu một sợi tóc, lão tử sẽ bóp nát trứng của mày! Bọn mày ở đâu? Trung tâm làm điện Vô Phát Vô Thiên? Tao lập tức đến ngay!"
"Nhớ mang đủ tiền, ít nhất là hai mươi vạn!" Tên kia vừa nghe Lục Minh là kẻ có tiền, lập tức quyết định lấy thêm mười vạn.
"Đưa điện thoại cho nàng, kêu lão đại của mày chờ tao!" Lục Minh nói.
Tên kia cười nói hắn chính là lão đại, rồi còn nói đừng tưởng quen biết đại ca nào thì có thể dẫn người đi, không có hai mươi vạn thì sẽ bán người, có tiền mới có người. Hắn còn cảnh cáo Lục Minh đừng báo cảnh sát, nếu không thì sẽ hại người hại mình thôi. Cuối cùng mới đưa điện thoại cho Mục Thuần, Lục Minh an ủi nàng hai câu, rồi vội vã đi xuống lầu, Giai Giai nhìn sắc mặt của hắn là biết đã xảy ra chuyện, vội đuổi theo hỏi một câu, biết được Mục Thuần và bạn học bởi vì đi làm đẹp, rồi phát sinh cãi nhau, đạp nát đồ, rồi bị người ta giam giữ, mới thở phào một hơi.
Chuyện nhỏ như vậy, nàng không lo Lục Minh sẽ không thu xếp được, chỉ sợ sát thủ hay ninja gì đó thôi.
Lục Minh lại an ủi Giai Giai vài câu, rồi gọi điện cho đội trưởng bảo an Đỗ Tử Liên lấy xe chở mình đi.
Trong lòng Đỗ Tử Liên đặc biệt sùng bái Lục Minh, khát vọng được cùng hắn hành động thật lâu, vốn tưởng rằng đi ra ngoài chém giết tổ chức sát thủ gì đó, không ngờ rằng khi Lục Minh lên xe, nói là đi đến trung tâm làm đẹp Vô Phát Vô Thiên gì đó, còn nói là đi dọn dẹp gì gì đó, làm hắn thiếu chút nữa hộc máu đập đầu vào tay lái chết.
Đường đường là tinh anh của thứ đao 1937, mà lại phải đi giáo huấn đám côn đồ xã hội đen?
Cái... cái này cũng tính là nhiệm vụ?
Nhưng mà, Lục Minh đã tin tưởng mình, mọi chuyện cũng kêu mình đi làm, tin rằng cuối cùng cũng sẽ là vụ án lớn, nên Đỗ Tử Liên tự an ủi bản thân rất nhiều.
Khi đến trung tâm làm đẹp rồi, ngoài cửa đang đứng hơn mười mấy người, có vẻ như đang chờ Lục Minh đến.
Trong đại sảnh, còn có mười mấy tên đang đứng, ai ai cũng tỏ ra vẻ hung thần ác sát mà nhìn Lục Minh cùng Đỗ Tử Liên, có một tên đầu trọc cỡ bốn mươi tuổi, tay cầm một điếu xì gà to đùng, tay kia thì ôm một cô gái, tỏ ra vẻ ta đây chính là lão đại. Phía sau hắn còn có một tên bốn mắt gầy, có vẻ như là quân sư hoặc là trợ lý gì đó.
"Tao cứ nghĩ mày là một nhân vật gì đó rất ghê gớm, thì ra là một thằng nhóc chưa dứt sữa! Chỉ mang một người đến, mà cũng muốn dẫn người đi sao?" Tên đầu trọc sờ sờ cái đầu của mình, nhả ra một ngụm khói, cười lạnh nói.
"Mang bao nhiêu người không quan trọng, quan trọng là mang tiền tới, hai mươi vạn tao đã mang tới, thả người ra!" Lục Minh quyết định nhìn xem Mục Thuần có bị làm khó dễ hay không.
"Ai nói là hai mươi vạn, hai mươi vạn nhiều lắm sao? Đàn em của tao bị con ghệ của mày đánh gãy tay, mặt mũi thì bầm tím, bị hủy dung mẹ rồi, hai mươi vạn của mày có lợi ích gì? Ít nhất cũng là bốn mươi vạn!" Tên đầu trọc này lên giá, hắn thấy Lục Minh không dẫn bao nhiêu người tới, lại còn rất trẻ tuổi, nên càng yên tâm, cảm thấy Lục Minh là một tên nhị thế tổ có tiền, cho nên chém giá rất nặng, không chút lưu tình!
"Để tao xem bạn của tao trước, nếu nàng ta không có việc gì thì không sao, nếu nàng ta rớt một sợi tóc, thì đừng trách tao trở mặt!" Lục Minh vừa nói xong, đám người đứng xung quanh hắn liền móc ra dao nhỏ, hoặc là ống nước này nọ.
"Mày có tư cách gì mà nói điều kiện với Đinh gia, ngay cả sủa mày cũng không có quyền!" Thằng bốn mắt hét ầm lên.

Hắn phất tay bảo đám tiểu đệ lên đánh Lục Minh, đầu tiên là xử lý hai người này trước đã.
Đỗ Tử Liên sợ Lục Minh vừa ra tay, thì mấy tên này đã gục hết, mình không có cơ hội để thể hiện, lập tức đứng ra, muốn đánh một trận cho đã. Thì chợt nghe có tiếng người la hét phía sau, dừng tay! Cửa mở ra, đám tiểu đệ của Đinh gia đều bị một đám người khác đẩy vào, nhóm người ngoài này chỉ mặc duy nhất một màu áo sơ mi đen, trên ngực mỗi người còn có ấn long đầu cùng với hình vẽ ngọn lửa, tựa hồ như là huy kỳ của bang phái.
Có một tên béo đến nổi nhìn không thấy ngón chân đâu đi vào, vẻ mặt cười cười hướng về Đinh gia nói : " Đinh gia, tìm mày thật lâu, vốn chuyện nhà của bọn mày, Phì ca tao không muốn quả, nhưng mà hôm nay tao vừa đi ngang qua, có vài việc muốn nói chuyện với mày"
"Chu Đại Phì, tao với mày không có gì để nói, muốn đánh thì lúc nào cũng hoan nghênh!" Tên đầu trọc Đinh gia sờ sờ đầu, đưa điếu thuốc lên miệng hút, cười lạnh nói.
"Khu vực Vô Phát Vô Thiên này rất tốt, tao thích, mày ra giá đi, Phì ca tao sẽ trả" Tên mập kia quay qua nói với Lục Minh : " Vị tiểu đệ này, thật là có lỗi, có thể trở lại hôm khác hay không? Hôm nay tôi có chút chuyện, muốn nói chuyện với Đinh gia"
"Chỉ cần hắn thả bạn của tôi ra, tôi lập tức đi ngay..."
Lục Minh không ngờ Đinh gia lại có nhiều kẻ thù như vậy, mình đã không tính rồi, lại có thêm một tên mập khổng lồ đến khai chiến nữa.
Càng làm cho hắn ngạc nhiên hơn chính là, thằng đầu trọc và thằng mập này hắn không nhận ra, lão đại xã hội đen có danh tiếng tại Lam Hai hắn cũng nhận thức, nhưng hai tên này rất lạ mặt, chẳng lẽ lão Thanh Long dẫn người đi đến HongKong trốn rồi, thì người ngoài vào chiếm thế lực mới? Bây giờ đúng là thời đại khoa học kỹ thuật, tốc độ phát triển cực nhanh, lão Thanh Long kia chưa đến HongKong được một tháng, mà cả Lam Hải đã đổi chủ rồi, đến ngay cả mình cũng không nhận ra, thật là ghê!
Tên đầu trọc Đinh gia kia lại thả ra một ngụm khói, cười lạnh nhìn Lục Minh nói : " Bốn mươi vạn, không có bốn mươi vạn thì đừng nghĩ sẽ dẫn người đi, buổi tối mày không có tiền, thì tao đem bọn nó bán đi làm gà!"
Thằng mập nghe thằng trọc nói xong, lắc đầu thở dài nói : " Đinh gia ơi là Đinh gia, bốn mươi vạn mày cũng muốn, mày có khác gì một thằng ăn xin đâu? Cũng giống y như một con chó bình thường vậy? Đói đến nỗi đáng thương luôn, tao chưa thấy một lão đại xã hội đen nào mà lại nghèo như mày, mày nhìn lại mày đi, còn hơn tên tổ phó trong cục lâm nghiệp trước kia tham tiền nữa, đói quá rồi cái gì cũng ăn cả, nếu không biết lúc trước mày làm quan, tao còn tưởng mày thật sự đúng là một tên ăn mày!"
"Mày nói cái gì hả? Chu Đại Phì, mày cho rằng mày không phải con chó sao, mày bất quá chỉ là một thằng lái xe, mấy năm sau lại làm chủ nhiệm tìm tài liệu, mấy năm ngồi coi báo, mày tưởng mày là cái chó gì? Biến, nếu không lão tử đem mày cho heo ăn!" Đinh gia tức giận vỗ bàn nói.
"Thì ra trước kia hai người làm quan!" Lục Minh bừng tỉnh nói.
Tại Lam Hải, lão đại xã hội đen hắn quả thật biết không ít, chỉ là không biết một ông quan nào.
Bây giờ đã rõ, phỏng chừng là đám lão đại cũ dẫn người đến HongKong trốn bão, rồi mấy tên quan nhàn chức hoặc là bị cách chức, được người sau lưng ủng hộ, lên bước ra chiếm lĩnh thị trường, muốn tẩy rửa lại một lần.
Tự cắt đất ở Lam Hải để lập thế lực, hèn chi khó trách những người này tự xưng lão đại mà.
Trên thì làm quan triều đình, dưới thì làm lão đại xã hội đen, a, việc này cũng có chút mới mẻ.
Đương nhiên, trong nước thì chuyện gì cũng có khả năng phát sinh, ví dụ như từ làm quan chuyển qua làm cướp vậy, cũng có không hề ít. Trong truyện Thủy Hử trước kia, không phải gần phân nửa cũng làm quan sao, nhưng rồi cũng không chịu nổi nhiệt!
Tin rằng sau khi làm cướp vài năm, hắc bạch lại chuyển, rồi mấy ông này lại trở về làm quan thôi.
Mặc dù có chút khó tin, nhưng mà, đây là một trong những quy luật tự nhiên của quan trường, không làm cướp, há có thể làm quan... Lục Minh cũng hiểu mà.
"Vị tiểu đệ này có khí độ bất phàm, đối mặt với mười mấy người cầm dao ống nước mà mặt vẫn không đổi, mà cách nói chuyện cũng giống người trong nghề, không bằng theo Phì ca hợp tác, hôm nay chiếm được Vô Phát Vô Thiên này, thì cậu ba tôi bảy, cùng làm chút sinh ý, thế nào?" Thằng mập nhìn Lục Minh rồi nói, hắn rất là gian xảo, mặc kệ là Lục Minh có lai lịch gì, cứ biến thành đồng minh trước đã, chờ sau này xử lý chuyện này xong, thì lúc đó quay mũi nhọn sang đâm tên này cũng được.
"Được, bọn mày thử đi!" Thằng trọc Đinh gia móc ra một cây súng lục đặt lên bàn, tỏ vẻ sau lưng hắn cũng có người, căn bản không hề sợ hãi.

Trên lầu truyền ra một tiếng hét chói tai, lại nghe thấy có tiếng người kêu thảm thiết.
Trên mặt Mục Thuần đầy nước mắt chạy xuống cầu thang, sau lưng còn có hai người phụ nữ đang đuổi theo, mà trên mặt hai người có có dấu móng tay thật sau, hiển nhiên là đã bị trúng một chiêu "Đao nhận toàn phong" của nữ hoàng bệ hạ rồi, HP bị trừ mất 75 điểm. Lại có một thằng đang ôm quần kêu to, phỏng chừng là bị nàng ra chiêu "Ám ảnh đột tập" rồi cri sảng lên, nên bị thương trầm trọng.
Nữ hoàng bệ hạ mặc dù đánh ba người này, nhưng nàng cũng có chút chật vật, khi nàng nhào vào lòng ngực của Lục Minh, hắn phát hiện ra cánh tay áo của nàng đã rách nát, để lộ ra cánh tay trắng như hoa lan vậy.
"Sao bây giờ anh mới tới, thiếu chút nữa em đã bị bọn họ cưỡng hiếp rồi, may mà em phản kháng kịch liệt, không là bị những tên này bán đi làm gà rồi!" Mục Thuần nhào đầu vào ngực Lục Minh mà khóc, lại đánh cho hắn vài cái, tức giận nói : " Anh còn chờ cái gì nữa? Mau ra tay đi, đánh bọn họ thành bánh thịt luôn, nhất là con chó bốn mắt này, còn muốn sờ ngực em, ngực của em anh còn chưa sờ, mà thằng chó này muốn sờ, bọn chúng đều muốn sờ, lại còn muốn bán em đi làm gà, em thiếu chút nữa đã bị mất mạng rồi... hu hu, anh còn đứng đây làm gì, mau đánh bọn họ đi!"
"Vâng, nữ hoàng bệ hạ, xin chờ anh mười phút" Lục Minh phát hiện ra cô nàng này căn bản không có chuyện gì, nên trong lòng cũng thở phào một hơi.
May mà nàng không gọi điện cho cha của nàng, nếu không thì mình cũng chẳng biết nên làm thế nào.
Nhưng mà, nghĩ lại cũng thấy kỳ quái, tại sao nàng ta không tìm cha nàng, mà lại tìm mình chứ?
Cha nàng là phó thị trưởng, theo lý thuyết, nàng chỉ cần lấy tên ra hù cũng đủ dọa chết thằng đầu trọc rồi, hắn sẽ ngoan ngoãn mà tiễn nàng ra ngoài, tại sao nàng không nói ra nhỉ? Lục Minh còn đang trong kinh ngạc, thì nghe thằng bốn mắt cười lạnh nói : " Ai nha, mày cho rằng mày thật sự là thiên kim tiểu thư sao? Vào trung tâm làm đẹp của bọn tao mà ngay cả tiền cũng không mang, lại còn đập bể kính và đánh người nữa, mày còn muốn nói đạo lý à? Muốn đe dọa bọn tao phải không?Muốn đánh tao phải không? Các anh em, bắt con ** này lại cho tao, tao muốn tát cho mấy cái bạt tai... mày không phải nói lão tử muốn sờ ngực mày sao? Tao sẽ sờ cho mày coi!"
"Như vậy không tốt đâu, ít nhất trước khi mày làm, phải hỏi tao có đồng ý hay không?" Lục Minh mỉm cười, nhẹ nhàng lắc đầu.
"Mày vừa mới sủa cái gì đó? Không phải mày muốn nói với tao rằng, cha của mày cũng là phó thị trưởng chứ, toàn bộ phó thị trưởng của Lam Hải ai mà tao không biết đâu? Con cái của họ ai mà tao không nhận ra? Mày cho rằng mày là ai hả? Thẳng chó chui từng trong góc đường ra?" Thằng bốn mắt kiêu ngạo nói, hoàn toàn xem thường Lục Minh và Mục Thuần, cảm thấy bọn họ cùng lắm chỉ là con của một nhà giàu có.
"Bốn mươi vạn, nếu mày có tiền, thì lập tức mang người đi, nếu không thì biến ngay!" Thằng trọc cũng nói, nếu không có bốn mươi vạn, thì không chịu thả người.
"Bốn mươi vạn tao không có, nhưng mà tao có cái khác..." Lục Minh cười cười, quay đầu lại phất tay với Đỗ Tử Liên : " Tất cả người đang đứng, đánh ngã cho tôi, người nào phản kháng, đánh phế nó luôn! Tôi chỉ cho anh ba phút, bây giờ bắt đầu!"
"Vâng!"
Đỗ Tử Liên như mãnh hổ xuống núi, gấp đến không thể chờ được, hắn ta chờ câu nói này của Lục Minh nãy giờ.
Thiết quyền của hắn, còn nhanh hơn cả lôi điện, đấm một cái lên cằm thằng bốn mắt, làm cả người văng lên không trung, răng và máu lẫn lộn rơi ra, còn thằng đầu trọc muốn chụp lấy cây súng trên bàn, nhưng đã bị một chân dẫm xuống, làm tay hắn gãy nát ra, tiếng xương gãy có thể nghe rất rõ ràng, Đỗ Tử Liên hất chân lên một cái, cây súng bay lên nằm gọn trong tay hắn, chỉ vào đầu thằng đầu trọc, quát : " Quỳ xuống, nếu không sẽ chết!"
Đám côn đồ xung quanh bị hù dọa đến choáng váng, dao nhỏ và ống nước đều bỏ xuống đấy.
Hai tên đàn em bên cạnh Đinh gia muốn cứu chủ, nhưng Đỗ Tử Liên lạnh lùng nổ súng, bắn lên đùi bọn họ, làm cho hai người nhất thời ngã xuống, ôm đùi lăn lộn rên đau.
"Bọn mày quỳ xuống cho tao, tao không muốn lập lại lần thứ hai, hai người bọn mày lập tức kêu người quỳ xuống, tao chỉ cho bọn mày hai phút đồng hồ..." Phía sau Đỗ Tử Liên có người muốn chạy, hắn không thèm nhìn một cái, xoay tay lại nổ súng lên đùi người đó. Hắn không nhìn bất kỳ người nào, trên đường bước ra, tùy ý đá bay mấy tên côn đồ không vừa mắt, lại dùng súng chỉ vào thằng mập nói : " Tao đếm đến ba, ai mà còn đứng, tao sẽ lập tức mở một lỗ trên đầu nó!"
Đám người của tên mập vốn đang coi náo nhiệt, đều vội vàng ôm đầu quỳ xuống đất, bây giờ gặp phải sát tinh rồi, phản kháng chính là muốn chết.
Nhưng mà bọn chúng vẫn còn may, vì tên đầu trọc thì thảm hơn, một tay bị dẫm nát, nhưng vẫn phải quỳ xuống đất.
"Anh xem, Đỗ đại ca uy phong như vậy, tại sao anh không chịu ra tay, em muốn thấy anh đánh!" Mục Thuần cao hứng quá trời, chỉ có chút tiếc nuối là Lục Minh không ra tay, nếu mà Lục Minh chịu ra tay, thì tin rằng nàng sẽ càng thêm cao hứng.
"Nữ hoàng bệ hạ, kỵ sĩ phải ở bên cạnh ngài để bảo vệ ngài!" Nói vậy thôi chứ trong lòng Lục Minh đổ đầy mồ hôi, chỉ có mấy tên côn đồ mà muốn hắn ra tay sao?
"Báo cáo, thời gian là một phút ba mươi chín giây, đã cứu được con tin, khống chế cục diện!" Đỗ Tử Liên nhìn thấy có hai MM vừa khóc vừa chạy xuống lầu, chạy đến chổ Mục Thuần, mà đám người kia thì đang ôm đầu quỳ xuống, nhìn quanh một chút, rồi đi nhanh lại chổ Lục Minh, hành lễ kiểu quân đội, rồi cao giọng báo cáo.
Mọi người nhìn mà sợ muốn chết, người trẻ tuổi này rốt cục có lai lịch gì?
Căn cứ vào thực lực của thuộc hạ, phỏng chừng là người của cục quốc an, chẳng lẽ người kia là thái tử trong kinh?
"Gọi điện báo cảnh sát đi, chúng ta là tiểu dân, bị người ta ức hiếp, không báo cảnh sát trợ giúp là không được..." Lục Minh nói xong thở dài, làm cho thằng mập và thằng trọc muốn hộc máu chết ngay, hắn ta mà là tiểu dân??? Nói như vậy thì người khác là con kiến mẹ rồi? Chỉ là, khi đang nói chuyện, thì điện thoại của Lục Minh reo lên, Mục Thuần tò mò nhìn qua, hỏi : " Là ai vậy?"
"Bạn gái của anh, đừng lên tiếng, bình dấm chua của nàng ta lớn lắm..." Lục Minh nói xong, mọi người liền choáng váng muốn chết, người gọi là bạn gái, vậy thì cô nàng có cặp ngực siêu bự này là ai? Tiểu mật? Vợ hai? Vợ ba?

Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Nhấn vào giữa màn hình để hiển thị Tùy chọn đọc.
Theo dõi Đọc Sách Hay trên Facebook, mỗi ngày chúng tôi cập nhật những cuốn sách, truyện hay nhất!
Sống Cùng Vạn Tuế Chương 277: Lục Minh lại làm anh hùng cứu mỹ nhân

Có thể bạn thích