Quan Thanh
Chương 677: Cố ý làm khó dể

Việc chuẩn bị xây dựng trường đại hoc Đông Sơn rất nhanh được xác định xuống dưới. Mảnh đất rộng hơn 2600m2 mà An Tại Đào nói với Hàn Mạnh Giang lúc trước, nếu bốn phía đều đồng thời đi vào quy hoạch thì trong tương lai, diện tích xây dựng trường đại học Đông Sơn ước chừng gần 3000m2. Đây đối với Phòng Sơn mà nói thì hẳn là một khoản kinh phí rất lớn.

Báo cáo đã được gửi lên, UBND tỉnh đặc biệt xử lý. Sở Giáo dục tỉnh, Sở Tài chính tỉnh, Sở Đất đai và nhiều bộ môn phối hợp với nhau, bật đèn xanh cho công tác, cùng ngày bản báo cáo đã được đặt lên trên bàn Phó chủ tịch tỉnh được phân công quản lý. Sau khi Phó chủ tịch tỉnh ký tên thì lập tức đặt lên trên bàn Chủ tịch tỉnh Hám Tân Dân. Hám Tân Dân lúc này phê xuống: "Thao tác linh hoạt, xử lý đặc biệt, đồng chí An Tại Đào ở Thành ủy Phòng Sơn và đồng chí Hàn Mạnh Giang mau chóng chứng thực, tích cực làm tốt hạng mục quy hoạch, tranh thủ sớm ngày khởi công".

Sau các trình tự và thủ tục được tỉnh phê duyệt, hiệu suất cao, các bộ môn và lãnh đạo tỉnh coi trọng cao độ, đây chính là một sự kiện nổi bật nhất trong lịch sử Phòng Sơn.

Cái gọi là chuẩn bị xây dựng trường đại học Tổng hợp Đông Sơn, kỳ thật là tổ chức hai cấp. Một bên là tỉnh, do An Tại Đào đảm nhiệm chức Chánh văn phòng xử lý, Hàn Mạnh Giang đảm nhiệm chức Phó chánh văn phòng, là cơ cấu chứng thực do tỉnh xây dựng. Còn một bên là văn phòng xử lý của thành phố Phòng Sơn do Dương Hoa làm Chánh văn phòng, còn Phó chánh văn phòng do HầÂu Dương Minh và Phó chủ tịch được phân công quản lý Cổ Vân Lan đảm nhiệm. Lúc trước Phó chánh văn phòng chỉ có một mình Cổ Vân Lan, sau tăng thêm HầÂu Dương Minh.

Nói cách khác, đây là hai bộ máy và cơ cấu hai cấp. Tỉnh xây dựng văn phòng xử lý, chủ yếu là cán bộ từ trường đại học và bộ môn liên quan ở tỉnh tạo thành. Còn văn phòng xử lý ở Phòng Sơn thì chủ yếu là do các lãnh đạo và bộ môn liên quan của UBND thành phố tạo thành.

Chuẩn bị xây dựng trường đại học Đông Sơn là một công tác quan trọng nhất của Phòng Sơn trong năm nay. Các bộ môn không dám chậm trễ, trên cơ bản đều phái ra nòng cốt của mình, thậm chí là cán bộ phân công quản lý để đảm nhiệm công tác chuyên trách này, thống nhất phối hợp với Chủ tịch thành phố Dương. Dù sao Dương Hoa cũng là lãnh đạo chủ chốt của UBND thành phố, không có nhiều thời gian và tinh lực dồn vào chuyện này, chủ yếu là phối hợp, còn lại là do hai người HầÂu Dương Minh và Cổ Vân Lan đảm nhận.

Kỳ thật, trước khi HầÂu Dương Minh đến đây, thì Cổ Vân Lan đã tham gia vào việc này, giai đoạn trước làm không ít công tác. Việc chuẩn bị xây dựng chủ yếu là do cô quản lý, phối hợp từ trên xuống dưới cùng với Hàn Mạnh Giang ở tỉnh.

Nhưng sau khi HầÂu Dương Minh tham gia, thì rất nhanh đã bày ra tư thế Ủy viên thường vụ, Phó chủ tịch thành phố của y, đảm nhiệm rất nhiều công tác trong việc chuẩn bị xây dựng. Rất nhiều công tác mà Cổ Vân Lan làm trước đó, y đều tham gia vào. Cổ Vân Lan trong lòng cảm thấy không thoải mái, nhưng không còn cách nào khác.

Cái gọi là quan lớn một bậc đè chết người. Người ta là Ủy viên thường vụ, Phó chủ tịch thành phố, đối với sự đoạt quyền của HầÂu Dương Minh, Cổ Vân Lan chỉ là một Phó chủ tịch bình thường, chỉ có thể nhẫn nại mà thôi.

Bốn học viện xác nhập lại, dưới sự phối hợp của sở Giáo dục tỉnh, bốn học viện đã thành lập một ủy ban công tác, Hàn Mạnh Giang làm Chủ nhiệm, Phó viện trưởng học viện Công nghiệp Đông Sơn Mã Minh Cơ làm Phó chủ nhiệm. Công tác thường ngày do Mã Minh Cơ cùng người ở Phòng Sơn liên hệ kết nối. Nói cách khác, Mã Minh Cơ trên thực tế là đại diện cho bên đại học tham dự vào công tác chuẩn bị xây dựng.

Mã Minh Cơ và người của bên trường đại học ở nhà khách Phòng Sơn mở một vài văn phòng, làm điểm dừng chân tại Phòng Sơn. Ngày 11 tháng 03, khi mặt trời đã lên cao, Mã Minh Cơ đang muốn đến Thành ủy Phòng Sơn để báo cáo với An Tại Đào một chút về tiến độ phê duyệt các thủ tục, trình tự chuẩn bị xây dựng trường, như đánh giá thổ địa và độ an toàn…thì nhân viên công tác của phía đại học được phái đến Phòng Sơn làm việc là Lý Khiết vội vàng bước vào phòng, ngồi xuống sofa, nổi giận nói:

- Phó viện trưởng Mã, chuyện này đúng là quá đáng. Bọn họ quả thật chính là cố ý làm khó dễ.

Mã Minh Cơ ngẩn ra, chợt ôn hòa cười:

- Tiểu Lý, sao vậy? Giận dỗi ai thế? Đúng rồi, không phải là cậu mang theo bản thiết kế quy hoạch đến thăm dò hiện trường à?

Lý Khiết cả giận nói:

- Phó viện trưởng Mã, anh hãy tìm lãnh đạo của bọn họ. Chúng tôi sáng nay chạy qua bên đó, đang muốn bắt đầu đo đạc vẽ bản đồ thì một đám nông dân liền vây quanh lại, đoạt lấy thiết bị và công cụ của chúng tôi, kiên quyết không cho chúng tôi thăm dò. Tôi đã can thiệp nhưng không có kết quả. Khi tìm người ở bên Phòng Sơn, thì bọn họ nói là không làm chủ được, muốn chúng ta đến tìm lãnh đạo. Được rồi, tìm lãnh đạo thì tìm lãnh đạo, nhưng cái người phụ trách là Phó chủ tịch thành phố HầÂu Dương Minh thì lại làm cao, chẳng những không gặp tôi mà còn bảo thư ký nói với tôi rằng, bảo chúng ta cứ tạm thời dừng việc đo đạc lại, sau khi thành phố Phòng Sơn giải phóng mặt bằng xong thì hãy nói sau.

- Rõ ràng là có một số công tác cơ sở đã được triển khai trước đó. Chờ bọn họ làm xong việc bồi thường, hoàn thành giải phóng mặt bằng thì đến bao giờ? Tôi nghĩ có khi hai tháng bọn họ cũng chưa làm xong. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL

Lý Khiết thở phì phì đứng dậy:

- Phó viện trưởng Mã, anh nên đến tìm lãnh đạo của họ đi. Bằng không thì chúng ta cũng không còn cách nào khác đâu. Bọn họ cố ý làm khó dễ cũng không phải lần đầu tiên.

- Ngày hôm qua, chúng tôi có đến Cục Đất đai Phòng Sơn, nguyên bản là thủ tục có thể hoàn thành trước, sau đó chuyển lên Bộ Tài nguyên và Đất đai ở Yên Kinh chờ ý kiến phúc đáp, nhưng bọn họ lại lấy đủ loại lý do, nói nơi này không hợp pháp, nơi đó làm trái quy định.

Mã Minh Cơ nhíu mày, trầm ngâm một chút, quyết định đi tìm Phó chủ tịch thành phố HầÂu Dương Minh nói chuyện. Tuy rằng Mã Minh Cơ biết rằng An Tại Đào đã từng nói qua, sẽ toàn lực ủng hộ công trình xây dựng trường đại học, luôn bật đèn xanh, nhưng lãnh đạo tỏ thái độ thì lãnh đạo cứ tỏ, còn chân chính chứng thực thì lại là chuyện khác.

Nhất là vị Ủy viên thường vụ Phó chủ tịch thành phố này. Tuy rằng mới nhậm chức chưa được bao lâu, nhưng đã tỏ ra thái độ mạnh mẽ, cứng rắn. Nguyên bản việc này do Cổ Vân Lan quản lý, nhưng hiện tại đều tập trung trên người HầÂu Dương Minh.

- Cứ bình tĩnh, không cần nổi nóng,

Mã Minh Cơ trầm giọng nói;

- Tiểu Lý, công trình xây dựng trường đại học của chúng ta cần phải có chính quyền địa phương phối hợp toàn lực. Cậu trước tiên hãy bảo các đồng chí vẽ bản quy hoạch tạm thời nghỉ ngơi, tôi sẽ đi nói chuyện với lãnh đạo thành phố.

Mã Minh Cơ bước ra khỏi phòng, không có đến Thành ủy mà đến UBND Phòng Sơn. Dưới chỉ thị của An Tại Đào, trung tâm quản lý xe công Phòng Sơn đã điều động bốn chiếc xe phục vụ cho tổ công tác của bên đại học.

Ngồi lên xe, Mã Minh Cơ nói với lái xe:

- Anh bạn, không biết là vị Phó chủ tịch thành phố Hầu mới đến có dễ tiếp xúc không?

Lái xe là một người đàn ông trung niên hơn 40 tuổi, lúc trước là lái xe cho cục Tài chính, nên cũng là kẻ lõi đời, nói chuyện rất cẩn thận:

- Phó viện trưởng Mã, thật ngại quá, tôi cũng chỉ là một lái xe, chỉ biết lái xe chứ cái gì cũng không hiểu. Tôi cũng nghe nói đến có một vị Phó chủ tịch thành phố mới đéyn, là Ủy viên thường vụ Thành ủy, còn về phần người đó như thế nào thì thật không biết.

Thấy lái xe không ngờ lại có vài phần khôn khéo như vậy, Mã Minh Cơ cười, cũng không để trong lòng, cũng không tiếp tục truy vấn nữa. Ông ta cũng thuận miệng hỏi, chứ không mong có thể khai thác được tin tức gì từ miệng lái xe.

Chiếc xe tiến vào cơ quan UBND thành phố, Mã Minh Cơ xuống xe thì trực tiếp bước thẳng vào tòa nhà, đến ngay phòng làm việc của các Phó chủ tịch tại lầu ba. Vừa mới quẹo cầu thang thì gặp phải Phó chủ tịch thành phố Cổ Vân Lan. Cổ Vân Lan tất nhiên là cũng vội vàng đi xuống nên hai người vừa lúc chạm mặt nhau.

- Phó viện trưởng Mã? Anh đến đây…

Tuy rằng Mã Minh Cơ chỉ là một cán bộ cấp Cục trưởng, nhưng Cổ Vân Lan lại không hề làm cao với Mã Minh Cơ, dừng bước chân, ôn hòa cười hỏi.

Hai người tất nhiên là quen thuộc, đã giao tiếp với nhau nhiều lần. Cổ Vân Lan không chỉ không có kiểu cách nhà quan, mà đối với công tác của bên trường đại học toàn lực ủng hộ, bất kể là Mã Minh Cơ hay là nhân viên công tác bình thường đều ấn tượng vô cùng tốt.

- Phó chủ tịch thành phố Cổ, chào cô.

Mã Minh Cơ cũng dừng bước, cười nói:

- Tôi đến xin chỉ thị của lãnh đạo một chút.

Cổ Vân Lan ngẩn ra:

- Tìm tôi hay là đồng chí Dương Minh?

Mã Minh Cơ thoáng do dự một chút, tiến lên hạ giọng nói:

- Phó chủ tịch Cổ, vừa rồi người của bên chúng tôi tiến hành đo đạc hiện trường để vẽ bản quy hoạch, nhưng lại bị nông dân ở đó đuổi đi, lại còn tịch thu cả thiết bị và bản vẽ của họ. Nhân viên công tác của chúng tôi đã tìm đến các đồng chí ở thành phố, nhưng các đồng chí ấy bảo là xin chỉ thị của Phó chủ tịch Hầu, nhưng thư ký của Phó chủ tịch Hầu lại nói, tạm thời chúng tôi nên dừng lại việc đo đạc, khi nào thành phố Phòng Sơn hoàn tất việc giải phóng mặt bằng thì hãy nói sau.

- Phó chủ tịch Cổ, Bí thư An lúc trước đã nói với chúng ta, các hạng mục công tác phải đồng thời tiến hành, như vậy mới có thể bảo đảm cho công trình thuận lợi khởi công. Nếu không thì chúng ta không hoàn thành được chỉ tiêu khởi công vào tháng 5 đâu.

Cổ Vân Lan nhíu mày, nhưng trong nháy mắt chợt tan đi:

- Không có gì đâu, Phó viện trưởng Mã không cần lo lắng. Bí thư An đã sớm ra chỉ thị, thành phố Phòng Sơn từ trên xuống dưới phải toàn lực phối hợp, ủng hộ công tác xây dựng trường. Tôi nghĩ, ở giữa chắc chắn là đã xuất hiện hiểu lầm. Anh hãy đi kết nối với đồng chí Dương Minh, tôi còn phải đến tỉnh tổ chức một cuộc họp. Chờ tôi trở lại, tôi sẽ tìm đồng chí Dương Minh nói chuyện. Nếu không được thì anh có thể trực tiếp tìm Bí thư An, khiến Bí thư An ra mặt phối hợp.

Nói xong, Cổ Vân Lan hướng Mã Minh Cơ gật đầu rồi vội vàng rời đi.

Mã Minh Cơ do dự một chút rồi tiếp tục lên lầu. Khi đứng ở bên ngoài cửa phòng HầÂu Dương Minh, đang muốn gõ cửa thì thư ký Chu Hiểu Tường đã xuất hiện trước mặt, thản nhiên nói:

- Phó viện trưởng Mã, ngài tìm Phó chủ tịch Hầu?

Chu Hiểu Tường không một tiếng động xuất hiện trước mặt làm cho Mã Minh Cơ thoáng chút hoảng sợ. Ông ta liền lấy lại bình tĩnh, cười nói:

- Đúng vậy, thư ký Chu, Phó chủ tịch thành phố Hầu có ở đây hay không? Tôi muốn tìm lãnh đạo báo cáo công tác một chút.

Chu Hiểu Tường liếc mắt nhìn Mã Minh Cơ, gật đầu nói:

- Vâng, Phó chủ tịch Hầu có ở đây, chỉ có điều lãnh đạo đang rất bận, ngài hãy nói nhanh một chút, đừng làm chậm trễ công việc của lãnh đạo.

Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Nhấn vào giữa màn hình để hiển thị Tùy chọn đọc.
Theo dõi Đọc Sách Hay trên Facebook, mỗi ngày chúng tôi cập nhật những cuốn sách, truyện hay nhất!
Quan Thanh Chương 677: Cố ý làm khó dể

Có thể bạn thích