Quân Lâm Thiên Hạ
Chương 416: Vui mừng không thôi


Nhìn linh lực lưu động cùng triều tịch, quả nhiên có chỗ không đúng! Đáng tiếc bị cách trở, linh thức của ta không thể xuyên thấu.

Một lần nữa bay lên chỗ cao nhất, Nhạc Vũ nhìn xuống bên dưới, trong lòng cảm thấy thật khác lạ. Thật ra bản thân đại trận không có vấn đề, cho dù uy năng bị ảnh hưởng cũng đủ ứng phó Phù Sơn Tông.

Nhưng làm cho hắn chân chính phiền não chính là nếu như Trận Phù sư của đối phương cũng có thể phát giác, tới lúc đó nhất định mình sẽ bị động rất nhiều.

Cũng được! Đi xuống xem một chút phía dưới linh trận xảy ra chuyện gì!

Nhạc Vũ thoáng suy ngẫm, liền lấy ra Ngọc Hoàng Long Nhạc Trấn, dùng nguyên từ lực lưỡng cực bao phủ quanh thân, xông vào trong lòng đất.

Từ lực có thể dùng ngăn trở kẻ địch, nhưng cũng có thể dùng hộ thân, nhưng hiệu lực không mạnh.

So sánh với Tam Diệu Như Ý Lôi Châm hiệu dụng không kém bao nhiêu, nhưng muốn ngăn cách nhiệt lực dùng Ngọc Hoàng Long Nhạc Trấn thi triển phương pháp độn thổ cũng có chỗ ích lợi không nhỏ.

Ước chừng xuống tận sâu bên dưới Hạ Cơ sơn, Nhạc Vũ liền cảm giác mình đã rời khỏi phạm vi linh trận bao phủ.

Lúc này ánh mắt Nhạc Vũ hơi nhíu lại, sau đó đi xuống thêm một trăm ba mươi trượng, quả nhiên cảm thấy quanh người không còn trở ngại, nhưng trên dưới lên truyền đến cỗ nhiệt lực kinh người, hẳn đã chạm tới tầng nham tương bên dưới lòng đất.

Thì ra là như vậy! Bên dưới lòng đất lại có núi lửa hoạt động sao? Càn Khôn Hoàn Tỏa Tinh Thông trận biến chủng chính là vì phân ra một phần lực lượng áp chế nơi này. Di? Thật giống như có chút không đúng! Nơi này tụ tập lực lượng địa hỏa đã tương đối khổng lồ. Nếu như lúc ban đầu bày trận, có được cường độ bậc này, lấy trình độ người bày trận quả quyết không thể nào bỏ qua. Mặc dù không lợi dụng cũng sẽ nghĩ biện pháp làm ảnh hưởng đối với pháp trận rơi xuống thấp nhất.

Nghĩ tới đây, Nhạc Vũ lại đi sâu vào bên dưới, bắt đầu kiểm tra trung xu linh lực nơi này, cùng cách bố trí linh thạch.

Trong chốc lát trong mắt hắn hiện ra vẻ ngạc nhiên.

Thì ra là như vậy! Ban đầu tuy nơi này có địa hỏa, nhưng nhất định cực kỳ yếu ớt. Vì vậy người bày trận liền trực tiếp đem áp chế. Chẳng qua không biết vì sao viêm lực bên dưới càng ngày càng mạnh, bắt đầu dùng càng nhiều lực lượng của đại trận hộ sơn. Nghe nói Hạ Cơ sơn ở vạn năm trước đã rơi vào tay Quảng Lăng Tông. Nói như vậy biến hóa này nhất định đã từ từ phát sinh trong vạn năm. Phải đi xem một chút bên dưới lại có ảo diệu gì.

Mặc dù là địa hỏa, Nhạc Vũ cảm giác nơi này liên lạc cùng địa tâm không thâm sâu lắm, chỉ là một nhánh núi nhỏ không đáng kể mà thôi. Nếu không phải như thế, với vẻ ôn hòa của hỏa mạch nơi này, ban đầu tiền bối Quảng Lăng Tông đã dẫn dắt đưa lên mặt đất sử dụng trong việc luyện đan luyện khí.


Một lần nữa đi sâu vào tầng nham tương, Nhạc Vũ tiếp tục đi xuống, xuyên vào trung tâm. Ước chừng đi sâu khoảng ba trăm trượng, nhiệt độ nơi này đã đột phá tới vạn độ, mặc dù có nguyên từ lực cách trở, cũng cảm giác được nhiệt độ nơi này đủ làm cho linh tài kim chúc lục phẩm trở xuống trong nháy mắt bị hòa tan.

Nhiệt độ thật manh, bên trong rốt cục có cái gì?

Trong lòng Nhạc Vũ hoảng sợ, trực giác của hắn cảm thấy được ảo diệu hỏa viêm lực đại thịnh nơi này ước chừng chỉ cách ba trăm thước phía trước. Chẳng qua nhiệt độ ở đây đã không cho phép hắn dùng hồn thức đi dò xét.

Xa hơn trăm thước, nguyên từ lực đã không thể tiếp tục bảo hộ thân thể. Nhạc Vũ không trực tiếp đem nhiệt lực hấp thu vào trong đan điền, lại trực tiếp rót vào bên trong Ngọc Hoàng Long Nhạc Trấn.

Vẫn Trầm Tinh Thạch là một trong mười mấy loại linh tài khó hòa tan nhất trên thế gian này, cũng dễ hút nhiệt nhất. Với thể tích của Ngọc Hoàng Long Nhạc Trấn trong tay hắn đủ dung nạp viêm lực vào bên trong.

Ước chừng không qua bao lâu, Nhạc Vũ đã đi gần tới chỗ hạch tâm chân chính. Lúc này vẻ mặt hắn biến thành khiếp sợ khó tả.

Tiên Thiên Ngũ Sắc Thần Thạch? Tại sao lại là Tiên Thiên Ngũ Sắc Thần Thạch? Tàn phiến sau khi hồng hoang vỡ tan làm sao có thể sinh ra được Tiên Thiên Ngũ Sắc Thần Thạch?

Nhạc Vũ cơ hồ ngây người nhìn ra phía trước. Nơi này đã không còn dung nham, chỉ có ngọn lửa trong suốt màu trắng đang nhảy nhót.

Ngoài hai trăm thước, ngay trung ương, rõ ràng là một tảng cự thạch năm màu phương viên khoảng chừng mười trượng. Nhạc Vũ đứng ngây ra nhìn, không dám tin vào hai mắt của mình.

Truyền thuyết Nữ Oa nương nương bổ thiên, từng đem toàn bộ Ngũ Sắc Thần Thạch của thế gian sử dụng. Mà trên thế gian chỉ có vài viên mà thôi. Chẳng lẽ ta đang nằm mộng? Vật này sao có thể nhìn thấy nơi đây?

Trong lòng Nhạc Vũ không ngừng nhảy lên dữ dội, Tiên Thiên Ngũ Sắc Thần Thạch theo truyền thuyết thời thượng cổ, chính là thần vật diệu dụng vô tận. Với thực lực hôm nay của hắn, tuy khó có thể dùng luyện khí, cũng không thể luyện hóa, nhưng nếu thu giữ ngày sau giúp ích hắn thật khổng lồ tới mức không thể tưởng tượng.

Tuy lúc này hắn có lòng muốn thu lấy, nhưng trong lòng hắn cũng hiểu thật rõ ràng nơi này tuyệt đối không đơn giản như vậy.

Ngũ hành linh lực cùng Không Gian linh lực thật mạnh mẽ. Bộ dáng đặc thù, không sai biệt với Ngũ Sắc Thần Thạch trong truyền thuyết. Mặc dù thật không biết vật này có phải là Ngũ Sắc Thần Thạch hay không, nhưng nhất định phải bất phàm. Chẳng qua thông thường cạnh những bậc linh vật thế này, nhất định phải có tuyệt đại hung hiểm!

Hắn đưa mắt nhìn chung quanh, từ từ ánh mắt bị một ít ngọn lửa màu trắng bên dưới tảng đá hấp dẫn. Vẻ bề ngoài của nó không khác gì ngọn lửa trong suốt, tựa hồ là cùng một loại. Chẳng qua lại nồng đặc hơn rất nhiều, có thể nói như đọng lại.


Tiên Thiên Du Suất Luật Viêm Chân Hỏa! Nguyên lai chính là nó!

Khi đem đặc thù của ngọn lửa này so sánh với hình ảnh bên trong đầu mình, trong mắt Nhạc Vũ hiện lên tia kinh dị, trong lòng mơ hồ hiểu được chút ít.

Loại vật tiên thiên này, nhất định đã tồn tại từ khi Thái Cổ hồng hoang mới bắt đầu. Chẳng qua Tiên Thiên Du Suất Luật Viêm Chân Hỏa bị Ngũ Sắc Thần Thạch trấn áp, vì vậy không hề bị người phát giác. Mười mấy vạn năm trôi qua, Tiên Thiên Du Suất Luật Viêm Chân Hỏa lại được tẩm bổ biến thành cường đại, rốt cục Ngũ Sắc Thần Thạch không áp chế nổi, vì vậy mới xuất hiện dị trạng liên tục nơi này.

Nhưng điều này cũng không phải nói Tiên Thiên Du Suất Luật Viêm Chân Hỏa mạnh mẽ hơn Ngũ Sắc Thần Thạch. Chỉ từ hình ảnh Ngũ Sắc Thần Thạch bị thiêu đốt mười mấy vạn năm, nhưng vẫn lù lù bất động liền biết được sự bất phàm. Chửng qua là vì vật này không phải đồ vật dùng áp chế Tiên Thiên Linh Hỏa, lại chưa từng sinh ra linh thức, có được linh lực khổng lồ trong thân thể nhưng không cách nào phát huy sử dụng.

Linh Hỏa tuy không phải hỏa chủng đứng đầu đương thời, nhưng ở thế giới hồng hoang đã cực kỳ nổi danh. So với Kiền Li Chân Diễm cùng Nguyệt Hỏa Chân Viêm thật không biết mạnh hơn bao nhiêu. Chẳng qua vật này hôm nay ta chưa đủ sức luyện hóa mà thôi.

Nhạc Vũ do dự một thoáng, lại hướng Ngũ Sắc Thần Thạch vọt tới. Trọng lượng của vật này nhất định không giống như Tiên Thiên Du Suất Luật Viêm Chân Hỏa, mặc dù còn chưa bằng, nhưng là tiên thiên linh vật thế gian hiếm thấy. Nếu dùng biện pháp tầm thường nhất định không thể thu nhiếp trong tay. Bất quá ngay vừa rồi Nhạc Vũ đã nghĩ ra được một loại phương pháp tuyệt diệu, đem hai vật này tạm thời thu lấy, thậm chí còn có thể mượn lực.

Mặc dù viêm lực nơi này cũng cực kỳ lợi hại, tu sĩ Nguyên Anh cũng chưa chắc có thể toàn thân thối lui. Bất quá hắn tu luyện Đại Tiên Thiên Huyền Băng Ly Hỏa Chân Quyết, trong tay có Ngọc Hoàng Long Nhạc Trấn, đủ đối kháng tuyệt đại đa số Linh Hỏa. Nếu Tiên Thiên Du Suất Luật Viêm Chân Hỏa có được uy năng như trong sách thuật lại, như vậy chỉ cần ty chân nhanh nhẹn khéo léo một chút cũng không cần quá sợ hãi.

Hắn cũng không dám dùng tốc độ quá nhanh, thật cẩn thận bước chậm dò xét. Khi hắn xông vào gần tám mươi thước, trong lòng hắn đã dần nắm chắc, cho tới hiện tại hắn vẫn chưa phát hiện có điều gì dị thường. Ngọc Hoàng Long Nhạc Trấn trong tay vẫn vô cùng băng hàn, hiển nhiên hỏa lực xa xa còn chưa tới mức cực hạn.

Nhưng chỉ tích tắc sau, sắc mặt Nhạc Vũ liền trắng bệch như tờ giấy. Nguyên từ lực hộ thân đột nhiên rối loạn một trận liền giải tán ra. Ngọn lửa trong suốt trong nháy mắt liền đốt sạch quần áo trên người hắn, thẳng đốt da thịt của hắn. Nhạc Vũ không cách nào tiếp tục đem hỏa lực truyền vào bên trong Ngọc Hoàng Long Nhạc Trấn, chỉ có hỏa hệ phù trận bên trong đan điền tự động vận chuyển, đem viêm lực thâm nhập vào trong cơ thể hắn hấp thu.

Không xong, lần này thật sai lầm lớn! Thật không biết Tiên Thiên Du Suất Luật Chân Viêm lại có khả năng đốt cháy linh hồn! Vì sao trong sách chưa từng nhắc qua? Chẳng lẽ cực kỳ khó gặp? Thật phải nghĩ ra, tin vào sách vở không bằng không tin, vật này chỉ sợ ngay cả người viết sách cũng chưa từng nhìn thấy.

Trong lòng Nhạc Vũ vô cùng hối hận, lần này thần hồn của hắn sắp bị ngọn lửa màu trắng kia đốt cháy, cho dù hắn muốn bảo vệ tâm thần cũng không còn kịp, căn bản vô lực khống chế Ngọc Hoàng Long Nhạc Trấn trong tay. Thậm chí hắn cũng không cách nào sử dụng Thông U Định Minh Châu cùng những linh vật khác trong giới chỉ. Mà Đại Tiên Thiên Huyền Băng Ly Hỏa Chân Quyết mặc dù có khả năng tự động thu nạp viêm lực, nhưng cuối cùng vẫn có cực hạn, có thể sẽ mất thăng bằng thủy hỏa, thân thể bạo liệt hoặc bị Tiên Thiên Du Suất Luật Viêm Chân Hỏa đốt thành tro tàn.

Khổ rồi! Lần này chẳng lẽ phải chết ở chỗ này hay sao? May mắn đã cải tạo xong linh thể cho ba người Nhiễm Lực, với tư chất của họ ngày sau nhất định sẽ được tông môn chiếu cố.

Nhạc Vũ còn đang cười khổ nghĩ tới hậu sự, đột nhiên chỉ cảm thấy Thông U Định Minh Châu trước ngực chấn động lên kịch liệt, ngay sau đó truyền đến không gian ba động.

Là Chiến Tuyết, nàng tới sao?

Ngay khi trong lòng hắn còn đang kinh ngạc, tiếp theo chuyển thành ảm đạm. Cho dù Chiến Tuyết tới đây lại có ích lợi gì? Trong tay nàng tuy có hai thanh huyền binh, là vật kháng hỏa, nhưng đến cũng như không. Tiên Thiên Du Suất Luật Viêm Chân Hỏa ngay cả vu lực cũng không thể chống lại, dù nàng có tới cũng sẽ rơi vào hậu quả giống như hắn. Nguồn: https://truyenfull.vn

Quả nhiên trong tích tắc một bóng người thướt tha mềm mại từ sau hắn bay ra, trong nháy mắt bộ quần áo trắng tinh liền bị Tiên Thiên Du Suất Luật Viêm Chân Hỏa thiêu thành tro tàn.

Nhưng ngay khi ngọn lửa trong suốt vừa nhập vào thân thể nàng, Chiến Tuyết đã từ phía sau ôm lấy Nhạc Vũ, sau đó một cỗ vu lực cường đại liền bảo vệ lấy thần hồn hắn.

Nhạc Vũ vô cùng mừng rỡ, vội vàng thúc giục Ngọc Hoàng Long Nhạc Trấn bảo vệ hai người, vừa mới thở ra một hơi, hắn liền cảm giác được da thịt trơn như tơ lụa đang dán sát sau lưng mình.

Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Nhấn vào giữa màn hình để hiển thị Tùy chọn đọc.
Theo dõi Đọc Sách Hay trên Facebook, mỗi ngày chúng tôi cập nhật những cuốn sách, truyện hay nhất!
Quân Lâm Thiên Hạ Chương 416: Vui mừng không thôi

Có thể bạn thích