Ngự Phật
Chương 170: Bạn cũ

Bạn cũ

Không riêng gì nàng ngẩn người, Khổng Uyên đứng sau lưng Lăng Loan cũng đờ ra.

“Hoa Liên?” Khổng Uyên ra sức mở to mắt nhìn, dáng vẻ không thể tin nổi. Hắn vẫn cho là Hoa Liên đã chết, sao nàng có thể xuất hiện ở đây?

“Khổng Uyên… Tại sao ngươi lại ở Ma Giới?” Nếu nói thời gian trên trời một ngày bằng một năm của nhân gian, tính ra, hắn hẳn đã phi thăng rồi. Nhưng kiểu gì hắn cũng không nên “phi” đến Ma Giới chứ.

“Chuyện này nói ra rất dài.” Khổng Uyên dường như nhớ đến chuyện gì đó, nụ cười trên mặt có chút ảm đạm.

“Nếu đã là bằng hữu của Đặc sứ, không giới thiệu chúng ta với nhau sao?” Lăng Loan đứng một bên mỉm cười nhìn về phía Hoa Liên.

“Vị này là con gái của Cửu U Vương, Lăng Loan công chúa.” Hoa Liên nhìn Lăng Loan một cái, không đứng dậy, chỉ hơi gật đầu nhẹ, coi như chào hỏi. Lăng Loan kia trái lại rất lễ độ, vậy mà không hề để ý.

“Hai vị khó có dịp gặp lại, không bằng đến chỗ ta hàn huyên một chút, thế nào?” Lăng Loan đề nghị.

Hoa Liên do dự một chút, liếc nhìn Khổng Uyên, gật đầu đồng ý.

Bên trong tòa lầu các bài trí xa hoa, Khổng Uyên và Hoa Liên ngồi đối mặt nhau. Đối với Hoa Liên mà nói, chẳng qua chỉ là thời gian một cái chớp mắt, nhưng đối với Khổng Uyên, hai người bọn họ đã quá lâu rồi không gặp mặt.

“Có phải nhân gian đã xảy ra chuyện gì không, ngươi… tại sao lại thành Ma?” Nàng nhìn ra được, Khổng Uyên đã thay đổi rất nhiều, đằng sau nụ cười bất cần đời kia của hắn, tràn ngập cay đắng.

Câu hỏi của Hoa Liên khiến cho tầm mắt của hắn trở nên tan rã, ngay cả giọng nói cũng trở nên mơ hồ.

“Khi đó ta cho là ngươi đã chết rồi, ta tiếp nhận ngôi vị Khổng Tước Hoàng một ngàn năm, tiêu diệt cả Linh Lung cung. Sau đó, lại có thần tiên từ trên trời xuống, lúc ấy ta đang đánh nhau với Phong Biệt Tình ở cấm địa của Ma Môn, bọn chúng không tìm được ta, giận chó đánh mèo đuổi giết người của Khổng Gia Trại, bao gồm cả Phượng Vũ. Chờ ta thoát ra khỏi nơi đó, ngay cả thi thể cũng đã không thấy.”

Khổng Uyên cười thảm một tiếng rồi tiếp, “Sau đó ta thành Ma.”

Hắn sinh ra trong cơ thể đã có Ma loại, nhiễm tưởng có thể bình an vô sự mà dựa vào chuỗi Phật châu Ân Mạc đưa cho, vốn thành tiên rồi, độ Thiên Kiếp xong là có thể loại trừ hoàn toàn Ma loại, kết quả Phượng Vũ vừa chết, Ma loại cũng không thể áp chế nổi nữa, khiến hắn sa thẳng vào Ma đạo.

Hoa Liên trầm mặc, không biết nên nói sao mới an ủi được hắn. Tất cả những chuyện này, lại còn vì nàng mà ra.

Thấy vẻ đau lòng trên gương mặt nàng, Khổng Uyên cười cười nhéo nhéo mặt nàng.

“Tiểu Hoa Hoa, đừng mang vẻ mặt này, ta không phải vẫn còn sống hay sao.” Chỉ cần còn sống thì vẫn còn hy vọng báo thù, đây là lý do để hắn kiên trì tiếp tục sống,

Cái chết của Phượng Vũ, hắn chưa từng oán hận Hoa Liên, chỉ hận mình lúc trước tại sao lại để nàng lại một mình. Nàng đã đi rất nhiều năm rồi, mỗi lần muốn gặp nàng, cũng chỉ có thể ở trong giấc mộng tự mình dựng lên.

Chỉ có ở đó, nàng mới còn sống, mới còn có thể cười với hắn. Còn nhào vào người hắn, dùng giọng nói mà cả Khổng Gia trại đều có thể nghe thấy mà reo lên, nàng có thai rồi.


Nhìn nụ cười trên mặt hắn, trái tim Hoa Liên chợt phiếm đau, nàng chưa từng nghĩ tới, Khổng Uyên không câu nệ tùy tính, chưa từng biết phiền não mà nàng quen, lại biến thành dáng vẻ này.

Từ trên người hắn, nàng chỉ có thể nhìn thấy nỗi tuyệt vọng.

“Đừng nói chuyện của ta nữa, ngươi thế nào rồi? Khi ấy nhân gian đều đồn là ngươi đã chết, ta vốn không tin, sau khi thành Yêu Hoàng, ta đi tìm Kiến Tuệ hòa thượng, chính miệng ông ta chứng thực.”

“Cũng coi như đã chết rồi đi, lúc đó ta bị Ân Mạc đưa xuống Địa Phủ, ở đó độ kiếp thành tiên.”

“Thành tiên?” Khổng Uyên ngẩn ra.

“Ừ… Ân Mạc vốn là Phật, nhưng giờ sa vào Ma đạo, ta liền theo hắn đến.” Khổng Uyên bị tin tức này của nàng làm cho cả kinh sững sờ. Ân Mạc luôn khiến cho người ta cảm thấy thật thần bí, hắn biết người này bất phàm, không ngờ lại là Phật. Có điều, thành Ma cũng hợp với tính cách kia của hắn.

“Hắn có đối tốt với ngươi không?”

“Có, tốt lắm.” Nghĩ đến cái người đang ngủ không ngừng như gấu ngủ đông trong nhà, trên mặt Hoa Liên không khỏi dâng lên một nụ cười. Khổng Uyên gật đầu một cái, trong lòng nghĩ đến người bạn tốt kia của mình. Xem ra hắn không có chút hy vọng nào rồi. Có điều, chuyện đó, hẳn hắn đã sớm hiểu rõ trong lòng.

Hai người mặc dù nhiều năm không gặp mặt, nhưng thứ gọi là tình cảm, một khi đã có sẽ khó mà thay đổi. Cho nên hai người hàn huyên đến tận đêm khuya, Hoa Liên mới đứng dậy rời đi.

Vốn Khổng Uyên muốn giữ nàng ở lại qua đêm, có điều ngại nhà nàng còn nuôi một thứ nguy hiểm lòng dạ hẹp hòi, đành phải không tình nguyện mà tiễn Hoa Liên về.

Sau khi Hoa Liên đi rồi, Lăng Loan tươi cười bước vào phòng. “Công chúa có việc gì không?” Thấy Lăng Loan tới, Khổng Uyên có chút bất đắc dĩ trong lòng. Nữ nhân này thực đúng là không buông tha cho bất cứ cơ hội nào, có điều đáng tiếc, lần này vô luận cách nào nàng ta cũng không thể đạt được mục đích.

“Vị bằng hữu kia của bằng hữu tu vi bất phàm đấy.” Lăng Loan bước tới trước mặt Khổng Uyên ngồi xuống.

“Nếu công chúa muốn chiêu mộ nàng thì nên từ bỏ đi, nàng khác ta.” Nếu chỉ có mình Hoa Liên, có lẽ còn có khả năng, có điều cộng thêm một Ân Mạc thì hoàn toàn không thể.

Nghĩ kiểu gì cũng thấy người kia sẽ không chịu cúi mình trước kẻ khác. Hơn nữa tu vi của Hoa Liên đã cao hơn cả hắn, Ân Mạc có khả năng còn cao hơn nữa.

“Không thử thì làm sao biết là không thể, nếu Đặc sứ có thể chiêu mộ nàng đến dưới trướng phụ thân, hẳn phụ thân nhất định sẽ rất cao hứng, nói không chừng sẽ giúp ngươi hoàn thành tâm nguyện đó.” Trong lời nói của Lăng Loan mang theo vài phần dẫn dụ.

Nàng ta biết Khổng Uyên muốn báo thù, cho nên mới phải đi theo cha mình, mặc dù vậy, người này vẫn không dễ khống chế. Nhìn ra được, hắn rất coi trọng Hoa Liên, nếu kéo được nàng đến dưới trướng phụ thân thì càng đảm bảo hơn. Huống chi thực lực của Hoa Liên đích xác là khiến cho người ta đỏ mắt.

“Nếu công chúa muốn thử thì cứ việc đi cũng không sao, chuyện này, ta sẽ không quản.” Khổng Uyên lắc đầu, biết nữ nhân này không chịu đả kích thì sẽ không dễ dàng buông tha.

“Thật đáng tiếc.” Công chúa Lăng Loan đứng dậy, “Đặc sứ cũng biết tính tình của phụ thân rồi, ngươi như thế này, sợ là rất khó khiến phụ thân yên tâm.”

“Đa tạ công chúa đã nhắc nhở, không tiễn.” Khổng Uyên nhìn bóng lưng của nàng ta, không khỏi cười lạnh trong lòng. Cửu U Vương đối với bất cứ kẻ nào cũng không thể yên tâm thực sự, giữa bọn họ chỉ có lợi dụng mà thôi. Sau khi rời khỏi Tuyết Oa, Hoa Liên thừa dịp bóng đêm quay về nhà, vừa mới vào cửa đã bị người nào đó ôm eo, áp lên bức tường lạnh như băng.


“Trễ vậy mới về.” Hai người dính vào nhau, Ân Mạc thì thầm bên tai nàng, thanh âm khàn khàn chui vào trong lỗ tai khiến cho người ta nhũn hết cả người.

“Ta đã gặp Khổng Uyên.”

“Sao? Hắn thành Ma rồi?”

“Ừ, hắn nói đã từng có Tiên nhân hạ giới giết hết mọi người trong Khổng Gia Trại, cả Tiểu Phượng Vũ nữa, là người của Long Vương Thái tử đúng không?” Lúc Khổng Uyên kể cho nàng, nàng đã đoán được đại khái ai là kẻ cầm đầu. Không đối phó được nàng, liền hạ thủ với bạn bè của nàng, loại thủ đoạn này đối với gã mà nói, hẳn là rất bình thường.

“Khả năng rất lớn, nàng muốn báo thù thay cho hắn?” Mặc dù hắn không thích toàn bộ mọi nam nhân đến gần Hoa Liên, nhưng Khổng Uyên có thể coi là bằng hữu tốt nhất của nàng, lấy tính tình của nàng, không thể coi như chưa có chuyện gì xảy ra được.

“Hắn nhất định sẽ phải trả giá đắt.” Hai tay vòng qua cổ Ân Mạc, bị hắn ôm thẳng lên giường, trong ánh mắt Hoa Liên vẫn lóe ra từng luồng hàn quang. Long Vương Thái tử gần như chưa xung đột ngay trước mặt với nàng bao giờ, nhưng ngấm ngầm động tay động chân thì rất nhiều lần.

“Chúng ta sẽ còn gặp lại hắn.” Trong bóng tối, Ân Mạc ôm nàng nằm trên giường. Chuyện ở Tiên Giới vẫn còn chưa kết thúc, bọn họ sớm muộn cũng phải đối mặt. Đến đây, chẳng qua là để có chút thời gian thả lỏng.

Sáng hôm sau, Hoa Liên còn chưa mở mắt, ngoài cửa đã vọng đến tiếng gõ cửa, nàng ưm một tiếng, trở mình vùi mặt trong chăn. Đến bái phỏng nàng trừ Khổng Uyên ra cũng chẳng có ai khác, vấn đề là bao nhiêu năm như vậy rồi, tại sao Khổng Uyên lại càng ngày càng chịu khó vậy, trước kia hắn có dậy sớm như vậy bao giờ đâu.

“Đừng lộn xộn, đi mở cửa đi.” Mới vừa xoay người để lộ ra nửa bờ vai trần, cảm giác mềm mại bên trên khiến cho thân thể nàng khẽ run lên, vội vàng túm chăn lại.

“Không phải khách, không cần để ý.” Mặc dù chăn đã bị túm đi hết, nhưng tư thế nằm nghiêng của Ân Mạc vẫn ưu nhã như trước, giống như thể người đang trần như nhộng là kẻ khác vậy. Thấy không ai ra mở cửa, tiếng gõ cửa cứ được một lúc lại vang lên. Gương mặt nhỏ nhắn của Hoa Liên ló ra từ trong chăn, trừng mắt nhìn Ân Mạc một cái, Ân Mạc bất đắc dĩ, đành đứng dậy. Vung tay, một bộ quần áo đã chỉnh tề mặc trên người. Cửa được người ta mở ra từ bên trong, trên mặt Lăng Loan vừa hay nở nụ cười, mới ngẩng đầu đã đối diện với cặp mắt của Ân Mạc.

“Ngươi là ai?” Quét mắt ra ngoài cửa, không thấy Khổng Uyên, Ân Mạc nhướn mày, mở miệng hỏi.

Lăng Loan quát sát Ân Mạc trên dưới một lượt, thấy tu vi của hắn cũng không cao, trong mắt lóe lên một tia sáng tỏ, lễ độ mỉm cười với hắn.

“Chào công tử, ta tên Lăng Loan, ta là đến tìm cô nương Hoa Liên, nàng không có ở đây sao?”

“Nàng bây giờ… không tiện gặp người lạ.”

Sóng mắt Lăng Loan lưu chuyển.

“Không biết công tử và cô nương Hoa Liên có quan hệ thế nào?”

“Chuyện này có liên quan gì đến ngươi sao?” Ân Mạc tựa vào cửa, tư thái lười biếng mà tùy ý.

Nụ cười trên mặt Lăng Loan có chút cứng đờ, ở Ma Giới, chưa từng có nam nhân nào dám nói chuyện với nàng ta như vậy.

“Nếu công tử không muốn nói cũng không sao, ta chỉ muốn mời cô nương Hoa Liên vào phủ một chuyến mà thôi.” Mặc dù dáng dấp của Ân Mạc không tệ, nhưng thân tu vi này của hắn thực chẳng ra cái dạng gì, vì thế Lăng Loan cũng chẳng đặt trong lòng. Ở Ma Giới, ma nữ cũng có thú vui nuôi nam sủng, cho nên chỉ mới nhìn mặt, Lăng Loan cũng đã xác định thân phận của Ân Mạc.

“Ta cũng đã nói rồi, giờ nàng không tiện gặp người lạ.”

“Không sao, ta có thể chờ.” Lăng Loan tốt tính đáp.

“Vậy thì tránh xa một chút, ta không quen có người đứng ngoài nghe.” Nói xong Ân Mạc chẳng hề thương hương tiếc ngọc chút nào, đóng sập cửa lại. Lăng Loan đứng ngoài cửa mà nghiến răng nghiến lợi, đứng được một lúc, bên trong lại vọng ra những tiếng động ái muội như có như không, khiến sắc mặt nàng ta trở nên đen sì.

“Tình yêu à, thoải mái không?”

“Ừm, nhẹ một chút, chàng muốn bóp chết ta à…”

“Sao có thể, không bằng chúng ta đổi cách chết đi, ta bảo đảm nàng sẽ thích.” Ân Mạc dán vào vành tai Hoa Liên cười nói.

“Biến!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Nhấn vào giữa màn hình để hiển thị Tùy chọn đọc.
Theo dõi Đọc Sách Hay trên Facebook, mỗi ngày chúng tôi cập nhật những cuốn sách, truyện hay nhất!
Ngự Phật Chương 170: Bạn cũ

Có thể bạn thích