La Phù
Chương 230: Bảy mươi năm

Mặc dù chỉ là một chút nho nhỏ nhưng cũng có thể giúp cho Lạc Bắc phát ra được nhiều hơn hai đạo kiếm cương. Hơn nữa, Lạc Bắc cũng cảm nhận được sau chút cải biến nho nhỏ đó, chân nguyên vận chuyển trong người có sức bật mạnh hơn. Điều đó có thể nói chính sự cải biến nho nhỏ đó nhưng khiến cho người tu luyện kiếm quyết Phá Thiên Liệt cũ có cùng tu vi với Lạc Bắc khi phát ra kiếm nguyên thì uy lực lại kém hơn hắn rất nhiều.

Lạc Bắc không khỏi nhớ về Thiên Nhược quật, nhớ về vị bằng hữu của mình...người mà có nụ cười ấm áp nhưng ngay cả tên của mình cũng quên.

Chẳng lẽ người đó chính là Diệp Khuynh Thành mà đôi mắt màu vàng nhắc tới?

Lạc Bắc ngẩng đầu lên nhìn về phía đôi mắt. Tuy nhiên đôi mắt trong hư không nhìn hắn đồng thời hỏi một câu:

- Ngươi có chắc chín đạo kiếm cương này là do Yến Kinh Tà dậy mình chứ?

Lạc Bắc lắc đầu. Mặc dù hắn cảm nhận được một điều gì đó khó hiểu, không biết tại sao đôi mắt lại có sự hiểu biết đối với kiếm quyết Phá Thiên Liệt tới như vậy nhưng chút thay đổi nho nhỏ đó đúng là không phải do Yến Kinh Tà dạy hắn.

- Vào thôi.

Trong không gian màu xanh mênh mông đó, đôi mắt màu vàng từ từ biến mất. Tuy nhiên khi âm thanh ôn hòa đó vang lên thì trước mặt Lạc Bắc lại xuất hiện một cái lỗ thủng cao hơn người.

Lạc Bắc giật mình bước vào qua cái lỗ đó thì thấy nó vẫn là không gian vô tận như trước tuy nhiên không gian này lại có mấy tấm bia đá nhỏ lơ lửng.

- Tại sao ngươi lại để cho ta gặp? Ngươi và vị sư thúc Diệp Khuynh Thành của ta có quan hệ thế nào?

Lạc Bắc đi tới trước một tấm bia đá trầm mặc một lúc rồi lên tiếng. Mặc dù không gian xung quanh không hề có bóng dáng của đôi mắt nhưng Lạc Bắc biết đôi mắt đó vẫn lắng nghe hắn.

- Bởi vì đó là điều căn dặn của chủ nhân.

Quả nhiên đôi mắt từ từ hiện ra trong không trung mà lẳng lặng nhìn Lạc Bắc:

- Về phần Diệp Khuynh Thành ta chỉ biết là người duy nhất của Thục Sơn trong hai trăm năm qua có thể sửa đổi kiếm quyết. Hơn nữa, ta đã gặp hắn, thấy hắn thi triển kiếm quyết vì vậy mà vừa rồi ta mới chợt nhận ra chân nguyên lưu chuyển khi ngươi phóng ra kiếm nguyên rất giống với hắn.

- Ngươi đã thấy sư thúc thi triển kiếm quyết? - Lạc Bắc nghĩ tới vị bằng hữu trong Thiên Nhược quật:

- Sư thúc trông như thế nào?

- Sư thúc?

Đôi mắt màu vàng chớp chớp:

- Khi ta thấy hắn thì hắn mặc một bộ trang phục màu trắng thanh tú, sạch sẽ. Đúng rồi...

Đôi mắt màu vàng chợt nhìn Lạc Bắc:


- Chẳng phải ngươi có vị bằng hữu đang ở trong tay Vân Hạc Tử cần phải ra ngoài sao? Tại sao lại muốn hỏi hắn?

- Bởi vì...có một vị bằng hữu cũng rất quan trọng với ta. - Lạc Bắc thầm nhủ cái tên Diệp Khuynh Thành rồi cười khổ:

- Hơn nữa bây giờ có vội vàng cũng chẳng được ích gì.

- Vội cũng không được ích gì? - Ánh mắt màu vàng hơi sững sờ. Lúc trước, cơ bản là Lạc Bắc không hiểu được nhưng bây giờ lại thay đổi thành y không hiểu rõ những lời Lạc Bắc nói.

- Những gì trên tấm bia này ngươi không xem? - Lạc Bắc đột nhiên hỏi.

- Chủ nhân nói những gì trên tấm bia đá hoàn toàn vô dụng với ta. Hơn nữa, chủ nhân nói cho đệ tử của Diệp Khuynh Thành xem. Người cũng chỉ nói rằng trên tấm bia đá này có cách để đệ tử Diệp Khuynh Thành ra khỏi trận, chứ không bảo ta xem. Vì vậy mà ta không xem. - Ánh mắt màu vàng trả lời hết sức chân thành.

Một nụ cười khổ xuất hiện trên gương mặt Lạc Bắc.

Không biết tại sao, ngoại trừ vị bằng hữu ở Thiên Nhược quật ra nhìn đôi mắt màu vàng, Lạc Bắc còn nhớ tới lão Triệu Nam.

Vì vậy mà Lạc Bắc không hề nghi ngờ cái người trung thành với chủ nhân của mình hay vì một lời hứa. Vào lúc này, Lạc Bắc cũng chẳng hề nghĩ ngờ câu nói của đôi mắt. Cho nên khi nghe đôi mắt nói vậy, Lạc Bắc chợt cảm thấy một chút gì đó ấm áp.

Đôi mắt màu vàng nói đúng. Trên tấm bia đúng là có ghi lại cách phá trận. Nhưng quan trọng là cái cách đó lại không để cho người ở trong trận chạy ra.

Trên tấm bia đá trước mặt Lạc Bắc ngoại trừ một chút quan trọng ra thì chính là pháp quyết tu luyện Thất Xảo Di thiên đại pháp.

- Chủ nhân của ngươi và vị sư thúc Diệp Khuynh Thành của ta có mối quan hệ như thế nào?

Lạc Bắc trầm ngâm một lúc rồi lại nhìn cặp mắt màu vàng hỏi:

- Ngươi nói sự ước hẹn của họa là chuyện gì?

- Bảy mươi năm trước, chủ nhân của ta cùng với vị Diệp sư thúc của ngươi đều là những nhân vật trẻ tuổi kiệt xuất trong thiên hạ. - Đôi mắt màu vàng cũng như chìm vào trong hồi ức:

- Sau đó bọn họ gặp nhau ở đây rồi giao thủ một chút. Đó là lần đầu tiên chủ nhân của ta thua. Có điều bọn họ lại trở thành bằng hữu. Chủ nhân của ta không có cách nào thắng được hắn vì vậy mới hẹn sau bảy mươi năm để cho đệ tử hai người so tài thử xem ai dạy được đồ đệ lợi hại hơn. Còn ba ngày nữa là ngày ước hẹn. Chỉ có điều... Ngươi tới đây, có được kiếm quyết của hắn nhưng ngay cả tên của hắn cũng chưa hề nghe nói tới. Chẳng lẽ hắn xảy ra chuyện rồi hay sao?

- Cái vết kiếm kia là do sư thúc để lại?

Mặc dù đôi mắt màu vàng nói hết sức bình thản nhưng trống ngực Lạc Bắc cũng đập thình thịch.

Hắn không khỏi tưởng tượng tới cảnh ngày đó hai người trẻ tuổi làm sao gặp nhau tại đây.

Rồi sau đó hai người đấu phép như thế nào và Diệp Khuynh Thành tại sao lại chém một kiếm long trời lở đất như vậy? Mà tại sao cuối cùng hai người lại trở thành bằng hữu.


Thừa nhận bản thân không bằng người nhưng không chịu thua. Cái hẹn bảy mươi năm kia tại sao lại có được sự ràng buộc như thế?

- Sau đó không biết xảy ra chuyện gì nhưng người quên mất tên của mình. Ngay cả tất cả những người ở Thục Sơn cũng đều im lặng không nhắc tới chuyện của sư thúc. Vì vậy mà đệ tử

Lạc Bắc trầm ngâm nhìn tấm bia thì thấy trên đó có một hàng chữ nhỏ.

- Đệ tử Bạch Nhàn Hạc của ta có thiên tư tuyệt vời, còn trên cả ta nhưng...

Những dòng chữ nhỏ đó như xuyên qua tấm màn bảy mươi năm mà làm cho cảnh tượng khi đó hiện rõ. Đồng thời chuyện Diệp Khuynh Thành để lại một kiếm kinh người kia đã được Lạc Bắc hiểu rõ.

Trong trận pháp để lại tấm bia đá này chính là chủ nhân của đôi mắt màu vàng và cũng là sư tôn của Vân Hạc Tử.

Cái trận pháp này và những dòng chữ nhỏ đã nói rõ những điều lão lo lắng. Lão thu nhận Vân Hạc Tử làm đồ đệ thì phát hiện ra y dường như là người có lòng lang dạ sói, để nâng cao tu vi của mình sẵn sàng bất chấp mọi thủ đoạn. Mà hiện tại, tất cả những gì lão lo lắng đã trở thành sự thật.

Lão muốn thay đổi tính tình của Vân Hạc Tử nhưng thất bại. Tuy nhiên, lão để lại trong cái trận pháp này một người hầu trung thành và tấm bia đá.

Bản ghi chép trên tấm bia đá mới là Thất Xảo Di Thiên đại pháp thật sự. Trong đó có rất nhiều pháp thuật mà ngay cả Vân Hạc Tử cũng không biết. Những gì Vân Hạc tử tu luyện chẳng qua chỉ là một thứ pháp quyết không hoàn chỉnh mà thôi.

Chẳng qua Vân Hạc Tử lấy được chưa hoàn toàn đầy đủ Thất Xảo Di Thiên đại pháp. Bởi vì chủ nhân của tấm bia đã này đã làm rất nhiều tấm. Lão cũng để lại ở chỗ khác một tấm bia đá mà Vân Hạc Tử có được. Còn tấm bia đá này thì chủ nhân của nó ghi lại những pháp quyết khác mà lão chư truyền cho y.

Thất Xảo Thiên Di đại pháp và Âm dương sinh tử đạo là pháp quyết cực mạnh có sự biến đổi không gian. Trên tấm bia đá này ghi lại một số pháp thuật mà Vân Hạc Tử không biết đến, còn có cả pháp thuật thoát ra khỏi cái trận pháp này. Mà đôi mắt màu vàng người đó để lại trong Hồng Mông không gian chính là Hồng mông linh viên.

Đó là một linh vật được hóa ra từ khí Hồng Mông, có thể từ hữu hình chuyển thành vô hình hay ngược lại. Cho dù Vân Hạc Tử có tới đây cũng không phát hiện được sự tồn tại của nó.

Lão để lại tấm bia đá này và một người hầu trung thành là đã tính toán kỹ càng. Để nếu như lão không thay đổi được tính tình của Vân Hạc Tử, chết trong tay y thì pháp quyết Thất Xảo Di Thiên đại pháp cũng có thể làm cản trở tốc độ tăng tu vi của Vân Hạc Tử.

Còn khi đệ tử của Diệp Khuynh Thành tới đây thì chỉ cần Hồng Mông linh viên dẫn người đó vào trong này, nhìn thấy tấm bia đá thì đánh bại Vân Hạc tử cũng không khó.

Thậm chí người để lại tấm bia đá này còn tính toán rất tốt, để lại một thứ pháp quyết kỳ dị. Thứ pháp quyết này có thể giúp chân nguyên của một người chuyển hóa thành chân nguyên của Thất Xảo Di Thiên đại pháp.

Rất nhiều công pháp nội đan đạo pháp khi tu được lực lượng chân nguyên đều có phần giống nhau. Tuy nhiên có một vài công pháp tu ra được lực lượng chân nguyên lại khác. Chẳng hạn như Lạc Bắc và Thái Thúc có thể thi triển được pháp thuật Lao Sơn nhưng nếu muốn sử dụng pháp thuật của Đạo Tàng Chân Nguyên Diệu yếu thì phải tu luyện nó mới được. Vì vậy mà Thái Thúc mới phải từ bỏ Đại Đạo Trực chỉ thúy hư quyết của mình.

Mà bộ Thất Xảo Di Thiên đại pháp cũng giống như Đạo Tàng Chân Nguyên Diệu yếu tu luyện được chân nguyên cũng hoàn toàn khác với những loại khác. Vì vậy mà nếu dùng lực lượng chân nguyên khác thì không thể nào phát ra được pháp thuật lợi hại của nó.

Trên tấm bia này có ghi lại một thứ pháp thuật kỳ lạ có thể khiến cho một người tu luyện đạo pháp khác có thể để một phần chân nguyên trong người chuyển hóa thành chân nguyên của Thất Xảo Di Thiên đại pháp. Vốn ý của sư phụ Vân Hạc Tử là muốn để cho sau khi đệ tử Diệp Khuynh Thành nhìn thấy tấm bia này có thể tu luyện sở trường của hai phái rồi lợi dụng pháp thuật trong đó mà thoát ra.

Tuy nhiên lão không ngờ được trong bảy mươi năm lại có nhiều thay đổi như vậy. Diệp Khuynh Thành lúc trước bây giờ ở Thục Sơn không có một ai biết. Lạc Bắc tới đây cũng không phải vì lời ước hẹn, cũng không phải được Hồng Mông linh viên đưa vào mà là do đánh Vân Hạc Tử trọng thương khiến cho lão mới phải nhốt hắn vào đây.

Ma xui quỷ khiến. Pháp thuật của lão lưu lại mặc dù huyền ảo nhưng Lạc Bắc lại không có thời gian.

Để chuyển hóa một lượng chân nguyên có thể phóng ra được cái pháp thuật đó thì ít nhất cũng phải mười mấy canh giờ thì làm sao kịp?

"Làm thế nào bây giờ?"

Lạc Bắc nhìn tấm bia đá đó. Có lẽ do tác dụng của đan dược màu đỏ khiến cho tâm trạng và chân nguyên trong cơ thể của hắn đều không giữ được sự ổn định. Nhưng Lạc Bắc biết hiện tại mình không còn sự lựa chọn nào khác. Vì vậy mà hắn liền cố gắng bình tĩnh lại, quan sát kỹ thứ pháp thuật đó rồi để cho chân nguyên trong cơ thể theo cái pháp thuật đó lưu chuyển trong kinh mạch.

- Tại sao?

Tuy nhiên sắc mặt Lạc Bắc lập tức thay đổi. Thứ pháp thuật này mặc dù kỳ dị nhưng Lạc Bắc tu luyện Vọng Niệm Thiên Trường Sanh kinh nên cũng không khó hiểu lắm. Chân nguyên lưu chuyển cũng không có gì khác thường. Nhưng điều khiến cho Lạc Bắc giật mình đó là chân nguyên Vọng Niệm Thiên Trường Sanh kinh của mình sau khi lưu chuyển theo thứ pháp thuật kia thì dường như cơ bản không thay đổi.

Từng đạo chân nguyên sau khi di chuyển theo lý thuyết phải biến thành chân nguyên Thất Xảo Di Thiên đại pháp, tuy nhiên chân nguyên ở trong Thức Hải của hắn vẫn là từng sợi có màu vàng kim.

Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Nhấn vào giữa màn hình để hiển thị Tùy chọn đọc.
Theo dõi Đọc Sách Hay trên Facebook, mỗi ngày chúng tôi cập nhật những cuốn sách, truyện hay nhất!
La Phù Chương 230: Bảy mươi năm

Có thể bạn thích