Khắp Chốn Giang Hồ Đều Là Thổ Hào
Chương 130: Chợ mua bán ở biên cảnh!

Edit: Spum-chan

Beta: Kaze

Lần này mọi người lẫn vào thương đội lấy buôn bán châu báu và lá trà làm đầu, đầu lĩnh gọi là Diêm lão nhị, là nhà giàu số một số hai Thất Tuyệt quốc. Có một lần đi buôn bán lạc đường trong sa mạc, lúc đói khát tưởng đã toi mạng, thì may mắn gặp được Mộ Hàn Dạ, vì thế cùng nhau đi ra ngoài. Từ đó về sau thường xuyên qua lại, cũng thuận lợi trở thành tai mắt ở dân gian của Mộ Hàn Dạ.

Chợ biên cảnh rất náo nhiệt, thương đội của La Sát quốc và Thất Tuyệt quốc đều tụ tập lại, thậm chí còn có thương nhân từ Sở quốc và Tây Dương chạy tới. Thẩm Thiên Lăng giật mình nói, “Lớn vậy sao?”

“Đây là chợ biên cảnh lớn nhất.” Mộ Hàn Dạ ở một bên nói, “Hiện tại lại là thời điểm thông thương phồn vinh nhất, tất nhiên sẽ có rất nhiều người.”

“Diêm lão nhị.” Khi mọi người nói chuyện, một nam tử mặc áo da đã đi tới, phía sau mang theo tùy tùng, lớn tiếng cười nói, “Lần này thật không giống phong cách của ngươi, kéo tới bây giờ mới đến, hàng tốt đều đã bị lấy đi hơn phân nửa.” Giọng điệu máy móc, mày cao mắt sâu, làn da rất trắng, còn có một mái tóc quăn màu đỏ, liếc mắt một cái là có thể nhận ra đây là người La Sát quốc.

“Cũng hết cách rồi.” Diêm lão nhị khoanh tay, “Trong nhà xảy ra chút chuyện, cũng không còn cách nào a.”

“Lần này còn mang khách mới đến sao?” Nam tử đánh giá đoàn người Tần Thiếu Vũ, “Hình như lúc trước chưa từng gặp qua.”

“Là bằng hữu đến từ Sở quốc.” Diêm lão nhị giới thiệu với mọi người, “Vị này tên là Môn Sa Khắc, là thương nhân có tiền có thế nhất trong chợ.”

“Đừng nghe Diêm huynh nói bậy. Muốn nói có tiền, sao ta có thể so được với bằng hữu đến từ Sở quốc, nghe nói ở đó chỗ nào cũng có hoàng kim.” Môn Sa Khắc cười to, hơi khom người với Tần Thiếu Vũ, “Xin chào.”

Đã lâu chưa thấy người da trắng, Thẩm tiểu thụ nhịn không được liền nhìn nhiều thêm mấy cái. Ám vệ cũng hưng trí bừng bừng, thậm chí còn muốn đi đến lấy hai sợi tóc đỏ về làm kỷ niệm.

Tần Thiếu Vũ cười nói, “Các hạ nói đùa, nếu khắp Sở quốc đều là hoàng kim, thì ta cần gì phải ngàn dặm xa xôi tới đây cầu đường phát tài.”

“Lần này ta đưa mấy vị bằng hữu đến, là muốn xem thử có đường phát tài nào không.” Diêm lão nhị nói, “Không biết tối nay Môn Sa Khắc tiên sinh có thời gian hay không? Đã lâu không gặp, cũng phải cùng nhau ăn bữa cơm.”

“Đương nhiên là có.” Trong lòng biết tài lực của Diêm lão nhị không tầm thường, bằng hữu bên cạnh hắn chắc cũng là nhà giàu, Môn Sa Khắc đáp ứng rất sảng khoái.

“Tối nay, chúng ta gặp mặt tại chỗ cũ được không?” Diêm lão nhị nói, “Đến lúc đó mới nói tiếp chuyện kinh thương buôn bán.”

“Không thành vấn đề.” Môn Sa Khắc gật đầu, “Mới đến lần đầu, cũng nên đi dạo vòng vòng xung quanh, xin các vị cứ tự nhiên, ta không quấy rầy nữa.”

Trong lòng ám vệ rất tiếc nuối, cứ vậy mà đi sao, còn chưa lấy được tóc mà.

Không biết tối nay có cơ hội không nhỉ.

Sau khi thấy Môn Sa Khắc rời đi, mọi người cũng tự mình tản ra, đi dạo loanh quanh trong chợ. Ám vệ giật mình nói, “Lão nhân tóc bạc cũng đến họp chợ sao?” Càng đi càng giật mình, “Thoạt nhìn thật trẻ tuổi.”

“Chắc là đến từ Tây Dương.” Thẩm Thiên Lăng nhỏ giọng giải thích, “Nhân chủng (gen) khác nha, màu tóc cũng sẽ không giống.”

Ám vệ nghe vậy nghi hoặc, “Nhân chủng?” Phu nhân chúng ta nghe không hiểu.

Thẩm Thiên Lăng nghĩ nghĩ, nói, “Giống như Đạp Tuyết Bạch và Lục Thông Ngọc vậy, tuy đều là ngựa, nhưng bởi vì được sinh ra ở những nơi khác nhau, cho nên dù là màu lông hay màu mắt đều sẽ khác nhau.”

Ám vệ bừng tỉnh đại ngộ, đồng thời ai nấy đều tỏ vẻ sùng bái, phu nhân thật là bác học, bởi vậy có thể thấy được bàn tay nhất định rất mềm mại. (liên quan? ÒoÓ~)

Rất muốn sờ.

Bởi vì bất đồng ngôn ngữ, cho nên khắp nơi trong chợ đều có dịch quan, nếu muốn thì chỉ cần vẫy tay một cái, là có thể nhanh chóng gọi người đến, cũng rất là tiện, mười người có hết chín là người của La Sát quốc.

Hàng rong đằng trước có không ít người, mọi người chen vào, chỉ thấy toàn là mấy món đồ chơi của Tây Dương.

“Xem này.” Thẩm Thiên Lăng cầm lấy, lắc lắc trước mặt Tần Thiếu Vũ.

“Là gì vậy?” Tần Thiếu Vũ nhận lấy.

“Đồng hồ bỏ túi.” Thẩm Thiên Lăng nói, “Dùng để tính thời gian, rất tiện lợi.”

“Tính thế nào?” Tần Thiếu Vũ khẽ nhíu mày.

“Hai vòng chính là một canh giờ.” Thẩm Thiên Lăng chỉ vào vạch giờ, tận lực giản thích đơn giản một lần.

(*) 1 canh giờ = 2 tiếng đồng hồ.

Tần Thiếu Vũ cười nói, “Nghe qua thì đúng là đồ tốt.”

“Mua được không?” Thẩm Thiên Lăng hỏi.

Tần Thiếu Vũ gật đầu, nhìn lướt qua chủ quán, còn chưa kịp hỏi giá, thương nhân Tây Dương đã đưa lên bốn ngón tay, miệng chi chi chít chít nói một chuỗi dài.

Thẩm Thiên Lăng ngẩn người.

“Làm sao vậy?” Tần Thiếu Vũ thấy vậy gõ gõ đầu y.

Thẩm Thiên Lăng lắc đầu, bảo ám vệ gọi dịch quan đến, mua cái đồng hồ bỏ túi kia, đi đến nơi không có người mới nói với Tần Thiếu Vũ, “Ta có thể nghe hiểu hắn đang nói gì.”

Tần Thiếu Vũ giật mình, “Tiếng Tây Dương?”

Thẩm Thiên Lăng gật đầu, bát ghé vào tai hắn nói, “Trước khi tới nơi này, ta từng học qua.”

Tần Thiếu Vũ bật cười, “Lăng nhi thật lợi hại.”

Thì thầm gì đó, hoàn toàn không nghe được a! Ám vệ ai nấy nhón chân, cảm thấy vô cùng sốt suột.

“Sau khi giải quyết xong chuyện này, chúng ta lại đến Vương Thành đi.” Đi một hồi, Thẩm Thiên Lăng đột nhiên nói.

“Vì sao?” Tần Thiếu Vũ giúp chỉnh chỉnh áo cho y, “Không phải lúc trước luôn tâm tâm niệm niệm muốn về Truy Ảnh Cung sao.”

“Hiện tại Sở quốc rất cường đại, nhưng sẽ không vĩnh viễn cường đại.” Thẩm Thiên Lăng rất thành thật, “Dựa vào lương thực, lá trà và con tằm, đồ sứ, thì không thể đấu lại súng và đại pháo.”

“Nói rõ ràng một chút.” Tần Thiếu Vũ nói.

“Hoàng Thượng chưa chắc để Chu Giác vào mắt, bởi vì hắn chỉ đơn giản là một tên hề nhảy nhót.” Thẩm Thiên Lăng nói, “Nhưng đối với chư quốc Tây Dương, thì dù thế nào cũng không thể khinh thường. Hôm nay bọn họ có thể làm ra súng và đồng hồ bỏ túi, ngày mai sẽ có vũ khí lợi hại hơn. Giống như lúc trước ngươi từng nói, không có quân vương nào không muốn khuếch trương lãnh thổ của mình, sở dĩ án binh bất động, chỉ là vì lực lượng quân đội chưa đủ lớn mạnh. Đợi đến khi Tây Dương có đủ năng lực xây dựng quân đội, đánh thẳng đến biên cảnh Sở quốc, thì cái gì cũng đã muộn.”

“Sao lại đột nhiên nghĩ tới mấy thứ này.” Tần Thiếu Vũ có chút ngạc nhiên.

“Nơi ta ở trước đây, cũng từng xảy ra tình huống như vậy.” Thẩm Thiên Lăng nói, “Quân đội Tây Dương mang đến thuốc phiện, súng và chiến tranh, sau đó chính là gần trăm năm tăm tối, Sở quốc không nên như vậy.”

“Vậy phải làm thế nào?” Tần Thiếu Vũ hỏi.

“Chúng ta đi tìm Hoàng Thượng, bảo hắn dùng tốc độ nhanh nhất chọn ra quan viên và học sinh, đến Tây Dương trao đổi học tập.” Thẩm Thiên Lăng nói, “Đại Sở mênh mông có biết bao nhiêu nhân tài, chắc chắn có thể lấy thừa bù thiếu, học được không ít những thứ hữu dụng.”

“Được.” Tần Thiếu Vũ gật đầu, “Đều nghe lời ngươi.”

“Ngươi thật tốt.” Thẩm Thiên Lăng cười nói, “Nếu đổi là người khác, chắc chắn sẽ xem những lời ta nói là nói điên nói khùng.”

“Bởi vì Lăng nhi vẫn luôn rất thông minh, lời nói tất nhiên sẽ có đạo lý.” Nếu không phải vì dịch dung, Tần Thiếu Vũ gần như sắp nhịn không được nghiêng qua hôn một cái. Từ lúc vừa gặp nhau, mình thích nhất chính là bộ dáng này của y, hai mắt sáng long lanh, cả người đều là vẻ mặt phấn khởi.

Như lời Mộ Hàn Dạ nói, phiên chợ này rất lớn cũng rất phồn hoa, chi phí ăn mặc đều cực mắc, cũng có không ít thứ hiếm lạ, ám vệ thậm chí còn mua một cái hộp bát âm (*), định mang về cho vợ —— tuy rằng bây giờ chúng ta còn chưa có vợ, nhưng loại chuyện này không ai có thể nói chính xác được, lỡ đi dọc đường gặp nhau thì sao, dù gì chúng ta cũng anh tuấn như thế, đi đến đâu cũng rất được hoan nghênh.

Giữa lúc nói nói cười cười, lỗ mũi đột nhiên ngửi được một mùi hương, đi theo mùi hương đó, vật biểu tượng giang hồ nháy mắt liền bị sợ ngây người.

Tuy hiện tại đã là tháng tư hoa nở, nhưng bởi vì La Sát quốc ở cao nguyên Bắc bộ, cho nên vẫn còn rất lạnh, vì sao mấy cô nương đằng trước đều đi chân trần vậy.

Chân trần gì đó, rất hung tàn a!

Ám vệ nhanh chóng nhắm mắt lại, vô cùng thuần khiết.

“Không cho nhìn.” Tần Thiếu Vũ cũng khẽ quát Thẩm Thiên Lăng.

Thẩm tiểu thụ: …

Keo kiệt.

“Các vị mới tới à.” Bên cạnh có thương nhân nhìn thấy thì cười giải thích, “Nghe nói phong tục La Sát quốc chính là thế này, không cần để trong lòng.”

Thật là đáng sợ a… Ám vệ thầm run rẩy, may là chúng ta không sinh tại La Sát quốc.

Đi một vòng lớn trong chợ, Thẩm Thiên Lăng ăn không ít món ăn vặt, trong tay mỗi ám vệ đều ôm không ít đồ, trông vừa có tiền lại vừa là mặt, vô cùng phù hợp với hình tượng nhà giàu mới nổi của Sở quốc.

Môn Sa Khắc sớm đã chờ trước cửa tửu lâu, sau khi nhìn thấy mọi người thì mỉm cười chào đón, “Chơi vui không?”

“Ừ.” Thẩm Thiên Lăng cười tủm tỉm gật đầu, “Thật nhiều thứ lạ chưa từng thấy qua.”

“Sớm biết thế, chúng ta đã sớm đến đây.” Tần Thiếu Vũ vỗ vỗ bả vai Diêm lão nhị, “Cũng là Diêm huynh không tốt rồi, sao không viết thư cho ta sớm chứ, không thì ta đã sớm phát tiền, cần gì ở nhà nghe lão cha cằn nhằn.”

“Giờ vẫn chưa muộn mà.” Diêm lão nhị nói, “Xin Tiền thiếu gia yên tâm, vị Môn Sa Khắc tiên sinh này có chính là phương pháp, chỉ cần đủ bạc, tất nhiên có thể một vốn bốn lời.”

Môn Sa Khắc cười lắc đầu, “Diêm tiên sinh quá khen, ta chỉ là thương nhân thôi mà, mời các vị vào trong.”

Trong bao sương (*) đã sớm chuẩn bị xong rượu ngon và xúc xích, còn có không ít món ăn đặc sản của La Sát quốc. Sau khi ngồi xuống không bao lâu, Môn Sa Khắc liền lấy cớ muốn chọn cá, kéo Diêm lão bản ra ngoài —— nếu muốn hợp tác làm ăn, tự nhiên phải biết chi tiết về đối phương mới được.

(*) Bao sương: hay còn gọi là ghế lô, là ghế ngồi thiết kế đặc biệt trong kịch trường, một gian có vài chỗ ngồi.

Mọi người trong phòng tiếp tục ăn uống đùa giỡn, cùng nhau bàn xem sau khi phát tài thì phải làm cái gì. Chắc là vì bất đồng ngôn ngữ, mấy tùy tùng của Môn Sa Khắc vẫn luôn dùng bữa uống rượu, trầm mặc không nói lời nào.

Lần này thân phận mọi người rất đơn giản, là khách từ Sở quốc đến tìm vàng. Tên giả của Tần Thiếu Vũ là Tiền Sơn, là nhị thiếu gia của nhà giàu nhất Giang Nam, ngày thường không học vấn không nghề nghiệp chơi bời lêu lổng, lại một lòng muốn phát tài cho cha mẹ xem, lần này đến là để chứng minh mình không hề thua kém đại ca. Thẩm Thiên Lăng thì là đường đệ của hắn, tên là Tiền Chiêu Tài, rất là bình thường dễ nhớ. Về phần Mộ Hàn Dạ, tuy rằng màu mắt có thể ngụy trang, nhưng bởi vì mi nhãn thâm thúy rất có đặc điểm riêng của dị quốc, nên không vào được Tiền gia, đành phải nói là thân thích xa của Diêm lão nhị.

“Của cải thế nào?” Môn Sa Khắc hỏi.

“Tiên sinh còn không tin ta sao.” Diêm lão nhị nhỏ giọng nói, “Cứ yên tâm đi, người này là đầu dê béo, hơn nữa còn không có đầu óc.”

Những người trong phòng có nội lực cao cỡ nào, tất nhiên cũng nghe được tiếng xù xì nói nhỏ ngoài phòng. Ám vệ rơi lệ đầy mặt, ở trong lòng nhiệt liệt vỗ tay. Rốt cục cũng có người dám nói cung chủ như vậy, đó chính là tiếng lòng của chúng ta!

Thật là vô cùng muốn mang phu nhân và thiếu cung chủ đi đến nơi khác lập môn phái.

Dưới sự cam đoan hết lần này đến làn khác của Diêm lão bản, Môn Sa Khắc cũng thả lỏng. Sau khi trở về nói với nhau vài câu, càng thêm xác định những người này quả thật không có kinh nghiệm gì, vì thế cười nói, “Chư vị yên tâm, nếu là bằng hữu của Diêm tiên sinh, làm ăn với ta chắc chắn không chịu thiệt.”

“Ta chỉ muốn biết hai chuyện.” Tần Thiếu Vũ đặt chén rượu trong tay lên bàn, “Làm gì có tiền nhất, làm gì mau có tiền nhất.”

Ám vệ ai nấy chậc chậc, con nhà giàu ăn chơi trác táng gì đó, cung chủ diễn thật là thuận buồm xuôi gió, vừa thấy liền biết bản tính chắc cũng y như vậy.

“Buôn bán được tiền có rất nhiều, nhưng không nhanh được.” Môn Sa Khắc cười trấn an, “Tiền thiếu gia không cần nôn nóng, từ ngàn dặm xa xôi đến nơi này, ta nhất định sẽ không để ngươi tay không mà quay về.”

“Môn Sa Khắc tiên sinh nói rất đúng.” Thẩm Thiên Lăng cũng nói với Tần Thiếu Vũ, “Nếu đến đây, tất nhiên phải ở thêm mấy ngày. Ta thấy nơi này cũng rất tốt, không chỉ ăn ngon chơi vui hơn Giang Nam, mà cũng không có người lảm nhải bên tai mỗi ngày, vui vẻ biết bao nhiêu.”

Ám vệ liều mạng nhịn xuống, mới không có nhào lên nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn của phu nhân —— vì ngụy trang, lần này Tần Thiếu Vũ cố ý tô mặt y thành màu đen, lại dịch dung ngũ quan một chút, kỳ thật trông có hơi khôi hài. Nhưng trong lòng fan não tàn, dù phu nhân có thế nào thì vẫn luôn là một đóa hoa trắng nhỏ bé đáng yêu, dù là mặt đen cũng thấy!

Vẫn rất là muốn nhéo.

“Nói cũng đúng.” Tần Thiếu Vũ ngửa đầu rót một chén rượu xuống, “Nếu mấy người trong nhà còn tiếp tục gây phiền, gia cũng không về nữa.”

Diêm lão nhị cũng ở một bên nói, “Kỳ thật ở lâu một chút cũng tốt, ta đã đặt cho các vị phòng trọ tốt nhất, bên trong còn có suối nước nóng. Đi nhiều ngày đường như vậy, vừa lúc tẩy bụi trần.”

“Không sai, khách điếm này là của ta.” Môn Sa Khắc cười nói, “Bên trong còn có vũ nương tốt nhất, nếu Tiền thiếu gia thích, mọi lúc đều có thể gọi vào trong phòng, xem như ta mời.”

Mời cái đầu ngươi! Thẩm tiểu thụ nháy mắt liền nổi giận, đây là nam nhân của ta biết không, chỉ có thể xx với ta, ngươi mau câm miệng!

Tần Thiếu Vũ khinh thường, “Hôm nay ta không có hứng thú.”

Thẩm Thiên Lăng đạp chân hắn, cái gì gọi là “Hôm nay không có hứng thú”, sao ngươi không nói mình không lên được đi, vậy cái gì cũng dễ làm hết rồi!

Tần Thiếu Vũ lại nói, “Ngày mai cũng không có hứng thú, lần này ta là tới kiếm tiền, không liên quan đến nữ nhân.”

Diêm lão nhị vội vàng nịnh hót, “Tiền thiếu gia quả thật là người làm đại sự.”

Tần Thiếu Vũ mỉm cười, nhìn qua vô cùng tàn khốc, đúng là đang tự tâng bốc bản thân.

Đã gặp nhiều loại thiếu gia giàu có ăn chơi thế này này, Môn Sa Khắc cũng cười theo, tự mình châm rượu cho hắn.

Nhìn qua đúng là đầu dê béo a…

Sau một bữa cơm, đã gần tới đêm khuya. May là khách điếm ở phố đối diện, cũng không xa lắm. So với rường cột chạm trổ ở Trung Nguyên, khách điếm ở nơi này đơn giản hơn nhiều lắm, cũng lớn hơn.

Trong đại sảnh tiếng đàn sáo không ngừng vang lên, mọi người vừa vào cửa, liền thấy trên đài ở chính giữa, mấy vũ nương Tây vực đang vặn eo vẹo mông ca múa, ăn mặc cực kỳ thiếu vải, thương nhân đứng xung quanh không ngừng vỗ tay ủng hộ, xem tư thế chỉ hận không thể ôm xuống cắn một cái.

Vì thế Thẩm tiểu thụ lập tức lại không vui, đồi phong bại tục, mau che ngực lại!

Lớn như vậy làm cái gì, thật là phiền.

Eo còn rất nhỏ!

Thẩm tiểu thụ một bên oán niệm, một bên yên lặng hấp bụng lại.

Tần Thiếu Vũ nhịn cười, dẫn y xuyên qua đám người, lập tức trở về chỗ ở.

Phòng ở rất lớn, Thẩm Thiên Lăng vừa vào cửa liền nhéo mặt hắn, “Sau này không cho nhìn nữa!”

“Ừ, ta không nhìn.” Tần Thiếu Vũ rất thức thời, “Ta chỉ nhìn Lăng nhi.”

Cái này còn được. Thẩm Thiên Lăng khụt khịt mũi, ngồi ở bên giường nói, “Giờ phải làm thế nào?”

“Chúng ta không cần làm gì cả.” Tần Thiếu Vũ nói, “Môn Sa Khắc kia sẽ chủ động tìm tới cửa.”

Thẩm Thiên Lăng nghe vậy khó hiểu, “Vì sao?”

Tần Thiếu Vũ trả lời rất trắng trợn, “Bởi vì chúng ta có tiền.”

Thẩm Thiên Lăng: …

Thiếu hiệp những lời này của ngươi thật là khoe khoang.

“Mục đích buôn bán, chính là kiếm bạc.” Tần Thiếu Vũ nói, “Nay Môn Sa Khắc có hàng, chúng ta có tiền, ngươi nói nên là ai tìm ai? Huống hồ bây giờ còn có Diêm lão nhị ở giữa xúc tiến, vậy nên yên tâm đi, không lâu nữa, Môn Sa Khắc chắc chắn sẽ chủ động tìm đến chúng ta.”

“Nói cũng đúng.” Thẩm Thiên Lăng ngáp.

“Mệt mỏi?” Tần Thiếu Vũ ngồi ở bên người y.

“Cứ luôn phải gấp rút lên đường, còn đi dạo một ngày trong chợ.” Thẩm Thiên Lăng nói, “Chân cũng sắp gãy rồi.”

“Tắm rửa xong thì ngoan ngoãn ngủ đi.” Tần Thiếu Vũ nói, “Ngày mai chúng ta không đi đâu cả, cứ nằm ở khách điếm đi”

Thẩm Thiên Lăng bật cười, “Ừ, chúng ta nằm cả một ngày!”

Trong phòng trọ này có hai cái giường, vừa vặn cho hai người ở. Nhưng hiển nhiên Tần Thiếu Vũ sẽ không nỡ để Thẩm Thiên Lăng ngủ một mình, tắm rửa xong liền ôm lên giường.

Tuy có hơi chật, nhưng ôm lấy nhau cũng rất ấm áp.

Đồng hồ bỏ túi tích tắc dưới gối đầu, Thẩm Thiên Lăng nói, “Đã thật lâu không nghe thấy âm thanh này.”

“Lại không dễ nghe.” Tần Thiếu Vũ đắp chăn lại cho y.

“Đúng là không dễ nghe.” Nhưng là âm thanh của khoa học kỹ thật đó! Trong lòng Thẩm tiểu thụ nhảy ra những lời này, sau đó liền bị chính mình làm chấn động.

“Biểu tình gì vậy.” Tần Thiếu Vũ bị chóc cười.

Thẩm Thiên Lăng nghiêng qua hôn hắn, “Nếu sau này có cơ hội, chúng ta cũng đến Tây Dương một lần đi.”

“Được.” Tần Thiếu Vũ gật đầu đáp ứng, không chút do dự.

Thẩm Thiên Lăng cười tủm tỉm, “Ta nói cái gì ngươi cũng nói được.” Thật là không nguyên tắc, nhưng đồng thời lại vô cùng lãnh khốc.

“Bởi vì ta thương ngươi.” Tần Thiếu Vũ nhéo nhéo mũi y, “Ngươi lại không thương ta.”

“Ai nói.” Thẩm Thiên Lăng kháng nghị, ta cũng rất thương ngươi mà!

“Thật sao?” Tần Thiếu Vũ nói, “Vậy đêm nay đứng xx đi.”

“Nằm mơ!” Thẩm Thiên Lăng không cần suy nghĩ lập tức thốt lên.

Tần cung chủ lập tức dùng ánh mắt “Xem đi, vậy mà còn nói thương ta” nhìn y.

Thẩm tiểu thụ: …

Tần Thiếu Vũ thất vọng thở dài.

Thẩm Thiên Lăng bình tĩnh nói, “Được rồi, ta quả thật không thương ngươi.” Đứng xx gì đó nghĩ cũng không muốn nghĩ, ta sẽ không đáp ứng đâu.

“Vậy cho ta sờ mông đi.” Tần Thiếu Vũ lại đòi hỏi.

Đừng không biết xấu hổ như vậy a! Thẩm tiểu thụ gắt gao nắm chặt đai lưng, “Không được.” Đây là ở bên ngoài!

Tần Thiếu Vũ lại thất vọng thở dài.

Thẩm Thiên Lăng: …

“Xem ra sờ bụng cũng không được.” Tần Thiếu Vũ thì thào tự nói.

Tâm tình của Thẩm tiểu thụ rất phức tạp, sao lại nói mình đáng thương vậy chứ.

Người đáng thương rõ ràng là ta đó.

Đáy mắt Tần Thiếu Vũ tràn ngập tủi thân.

Thẩm Thiên Lăng đầu váng mắt hoa, đừng tùy tiện học cái ánh mắt khi phải ăn rau xanh của con ngươi a! Vì thế giận dữ kéo áo lên, “Chỉ cho sờ một cái.”

Tần Thiếu Vũ bật cười, thuận thế hôn xuống.

Thật sự là ngốc đến chọc người thương.

Ngày hôm sau, hai người quả nhiên ở trong khách điếm hết cả một ngày, đợi khi Môn Sa Khắc tìm đến, Diêm lão nhị nói, “Hôm qua Tiền thiếu gia gấp rút lên đường nên rất mệt mỏi, cho nên hôm nay không ra ngoài.”

“Nhưng chợ chỉ có mấy ngày này, hắn xác định không đi xem?” Môn Sa Khắc hỏi.

“Loại thiếu gia nhà giàu, không chịu khổ được.” Diêm lão nhị nói, “Luôn chỉ biết ăn uống cờ bạc, lần này nếu không phải ở nhà bị cằn nhằn, thì cũng sẽ không ngàn dặm xa xôi chạy tới nơi này.”

“Số hắn rất tốt, mới gặp được Diêm huynh.” Môn Sa Khắc nói, “Nếu một mình một ngựa tới đây, nhất định sẽ bị người ta ăn đến cả xương cốt cũng không chừa.”

“Môn Sa Khắc tiên sinh quá khen.” Diêm lão nhị cười nói, “Ở đây, ta toàn phải dựa vào tiên sinh mới đúng.”

“Lại nói, lần này đúng thật là làm ăn lớn.” Môn Sa Khắc nói, “Vốn đã định tới tìm Diêm huynh bàn bạc, đúng lúc hôm nay không ai quấy rầy, không bằng cùng đi uống chén rượu đi?”

Diêm lão nhị gật đầu, theo hắn ra khỏi khách sạn.

Ám vệ trở về phòng, báo lại cho Tần Thiếu Vũ đoạn đối thoại thám thính được vừa rồi không thiếu một chữ.

“Làm ăn lớn?” Tần Thiếu Vũ sờ sờ cằm, nói với Mộ Hàn Dạ, ” Thất Tuyệt vương thấy thế nào?”

“Diêm lão nhị là thương hộ lớn nhất Thất Tuyệt quốc, vốn cũng là làm ăn lớn.” Mộ Hàn Dạ nói, “Thời điểm phồn thịnh nhất, đoàn xe hàng hóa ngân lượng gần như chỉ thấy đầu không thấy đuôi. Chữ ‘đại’ trong mắt người thường, với hắn mà nói cũng không đáng nhắc tới.”

“Mà lần này Môn Sa Khắc lại đề xuất, có thể thấy được đúng là làm ăn lớn.” Tần Thiếu Vũ nói, “Nhưng hẳn là khác với những vụ lớn ngày trước.”

“Hắc thủy anh?” Thẩm Thiên Lăng phản xạ có điều kiện, nghĩ đến cái này đầu tiên.

Tần Thiếu Vũ cũng gật đầu, “Nghĩ giống ta.”

“Nhưng sao Môn Sa Khắc có thể tin tưởng Diêm lão nhị như thế?” Thẩm Thiên Lăng khó hiểu.

“Phàm là có thể làm ăn lớn, không mấy ai có khởi đầu sạch sẽ.” Mộ Hàn Dạ nói, “Diêm lão nhị vốn không phải thương nhân tuân theo quy củ gì cả, ta vốn luôn muốn xử lí hắn, sau lại trời xuôi đất khiến để cho ta sử dụng. Trên đời này, gian trá luôn dễ làm hơn thành thật, cho nên ta cũng chưa từng bắt buộc hắn phải thay đổi, chỉ mong không quá trớn là được.”

“Cho nên trong lòng Môn Sa Khắc, Diêm lão nhị vốn là không phải người tốt có phẩm hạnh đoan chính gì cả.” Thẩm Thiên Lăng nói, “Vậy thì cũng có thể hiểu được.”

“Diêm lão nhị có biệt danh là Diêm La, trên thương trường luôn xuống tay ngoan độc.” Mộ Hàn Dạ nói, “Bằng không cũng sẽ không có địa vị hôm nay, ta chưa từng mảy may giúp hắn chút nào.”

“Đáng tiếc tạm thời không quen thuộc hoàn cảnh, không thì thuộc hạ cũng đi theo.” Ám vệ nói, “Không chừng có thể nghe được vài thứ.”

“Không cần mạo hiểm.” Thẩm Thiên Lăng nói, “Chờ xem, đợi Diêm lão nhị trở về, tự nhiên sẽ có câu trả lời.”

Vốn tưởng ra ngoài bàn chuyện này, lâu lắm thì đến chiều tối là có thể về, ai ngờ mọi người chờ đến đêm khuya, Diêm lão nhị vẫn không có tin tức. Thẩm Thiên Lăng ngáp liên miên, nằm sắp trên bàn ngủ khò khò.

Phu nhân thật là khiến người thương a… Ánh mắt ám vệ sáng ngời.

Tần Thiếu Vũ nhẹ nhàng ôm lấy y, tính toán mang vào phòng nghỉ ngơi trước.

Ám vệ kiễng chân vươn cổ, vô cùng không nỡ, còn chưa nhìn thấy cái miệng nhỏ nhắn của phu nhân chảy nước dãi mà.

Tần cung chủ lãnh khốc lại tàn nhẫn, “Cút.”

Nhìn một cái cũng không được sao.

Ám vệ rơi lệ đầy mặt, cảm thấy vô cùng ủy khuất.

Chúng ta rõ ràng cái gì cũng chưa nói.

Cung chủ thật vô tình.

Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Nhấn vào giữa màn hình để hiển thị Tùy chọn đọc.
Theo dõi Đọc Sách Hay trên Facebook, mỗi ngày chúng tôi cập nhật những cuốn sách, truyện hay nhất!
Khắp Chốn Giang Hồ Đều Là Thổ Hào Chương 130: Chợ mua bán ở biên cảnh!

Có thể bạn thích