Hoạt Sắc Sinh Kiêu
Chương 340: Ta là cha hắn

Yến Đỉnh không keo kiệt, hết sức thoải mái, nghe vậy gật đầu một cái:- Muốn nói chuyện gì, ta nói cùng ngươi.Nói xong, một tay đặt sau lưng bước đi về phía trước, Ô Đạt cũng ra sức đứng lên, đi theo sau sư phụĐại Lạt Ma dù bận vẫn ung dung, gương mặt mập mạp tươi cười:- Vừa quay lại, hay là suốt giờ vẫn chưa đi?Yến Đỉnh trả lời thẳng:- Ta như vậy, rất dễ giả mạo.Nhìn ra được, lão đang rất thích thú, nói xong thậm chí còn cười bổ sung thêm một câu:- Ta trước đây cũng từng bị người ta giả mạo, bị thiệt hại nặng.Chỉ cần một khuôn mặt sắt lạnh lẽo, một đôi gang tay da màu đen, một chiếc áo bào trắng rộng thùng thình, lại thêm chút bản lĩnh phúc ngữ, là có thể giả mạo Yến Đỉnh, không giấu được thân tín bên cạnh, nhưng muốn lừa gạt mật thám đang truy tung phía sau là điều không khó, Đại Lạt Ma hàng ngày đều nhận được báo cáo hành tung có liên quan tới Yến Đỉnh, bây giờ không cần hỏi nữa, những tình báo kia đều là quốc sư giả, Yến Đỉnh thật căn bản chưa từng rời khỏi Thánh thành.Đại Lạt Ma gật đầu, lại hỏi:- Lạt ma Cơ Kháp Kham Bố và Ô Đạt đều là đệ tử của ngươi?- Cơ Kháp Kham Bố không phải người của ta, nhưng gã cũng không phải người của ngươi, tính ra gã chỉ là bị ta thu phục, lợi dụng thôi. Ô Đạt thì khác, hắn là một trong những học trò ta xem trọng nhất. Khi mới lên thần điện, ta bảo Đạo Thảo gọi hắn là sư huynh, không phải không có đạo lý.Đại Lạt Ma nhíu mày:- Cơ Kháp Kham Bố rút cuộc là người thế nào?Câu hỏi này Yến Đỉnh không đáp, chỉ thản nhiên nói:- Nói ra rất phiền phức, cũng không quan trọng.Đại Lạt Ma cũng không truy đuổi, ngồi trong ngai vàng lắc đầu cười khổ:- Hai gã tâm phúc bên cạnh, không ngờ đều là thủ hạ của ngươi, thật là mất mặt quá rồi.Lần này ý cười trong mắt Yến Đỉnh càng đậm:- Đơn thuần chỉ là ngươi bị Ô Đạt lừa, thật không oan. Ngươi không biết hắn vì công phu này mà đã phải chịu bao nhiêu khổ cực…Khi hắn hai mươi tuổi phải có dáng người của đứa bé bảy tuổi, cố tình còn muốn một gương mặt của một người trung niên, khi hắn ba mươi tuổi lại trở thành một lão già năm mươi tuổi; đến nay sắp năm mươi rồi, nhìn qua tuổi mạo, tất cả những nỗi khổ cực này, ngươi không thể tưởng tượng nổi đâu.Ô Đạt cười ha ha tiếp lời đáp:- Thuốc tẩy luyện thân thể, ức sinh, thúc giục hoặc là kéo dài quá trình tuy rằng vất vả nhiều, nhưng đều là thủ đoạn của sư phụ, ta không cần quan tâm gì, trái lại ta học thuộc trăm nghìn lời tán dương Thánh Vương, khiến ta cảm thấy càng khó khăn hơn.Có liên quan tới thân thế, lai lịch của Ô Đạt, từ sớm đến thần thụ ca, từ đầu đến cuối đều là thiết cục, liên tiếp có những kì tích chỉ là để khiến Thánh cung chú ý đến, cho Ô Đạt cơ hội được Lạt Ma sắp xếp vào môn trường…Trong đó tính kế đương nhiên phức tạp, nhưng so sánh, Quốc sư vì ái đồ mà không ngừng thay đổi dáng vóc, thủ đoạn bộ mặt già nua mới là thần tích thực sự, nếu không phải "không có khả năng", làm sao có thể lừa gạt được Bác Kết.Bất cứ ai bị lừa thì trong lòng cũng không cảm thấy thoải mái, Đại Lạt Ma đương nhiên sẽ không khen ngợi thủ đoạn của quốc sư hoặc sự ẩn nhẫn của Ô Đạt, mà là thoáng có chút suy nghĩ:- Ngươi vừa nói Cơ Kháp Kham Bố không được coi là thân tín của ngươi, cho nên..ngươi cố ý để gã giả mạo, bị ta phát giác, mượn dao của ta giết gã?Yến Đỉnh gật đầu, nhưng vẻ đắc ý và nụ cười trong mắt đều không thấy nữa, giống như có chút không đành lòng:- Trước đó gã làm cho ta không ít việc, xét ra chỉ có ta nợ gã, cuối cùng ta vẫn hại sinh mạng của gã…Ngày đó, ta ở trước mặt ngươi nói với tấm da của gã " kiếp sau ta làm trâu làm ngựa cho gã", cũng không phải là ăn nói lung tung.Lúc Cơ Kháp Kham Bố chết, một là mưu đồ của Yến Đỉnh đã thành, người này không chỉ không có tác dụng, sau này có có thể vướng bận; Mặt khác, Đại Lạt Ma tuyệt sẽ không tin hai tâm phúc của mình đều là nội gian, sau khi truy xét, chẳng phải sẽ không hoài nghi thêm người khác, trái lại còn càng coi trọng Ô Đạt.Đối với thân phận thật sự của Cơ Kháp Kham Bố, Yến Đỉnh trước sau vẫn không kín miệng giấu diếm, Đại Lạt Ma không bắt được trọng điểm, cuối cùng chỉ có thể thở dài nặng nề:- Quả nhiên cao nguyên là nơi đầy màu sắc, không chỉ là Thịnh Cảnh đại sư nhớ tới, ngay cả những nhân vật không biết gọi là gì cũng phải vương vấn.Cung vàng điện ngọc trống trải mà cũng rất lớn, khi phát động thân pháp một đến một đi tuy nhiên chỉ nửa khắc, nhưng bây giờ chậm rãi hơn, Yến Đỉnh chưa qua nửa hành trình, đối với sự than thở của Bác Kết Yến Đỉnh toàn bộ không tỏ vẻ gì, tiếp tục chậm rãi bước.Đại Lạt Ma lắc đầu, sự cảm thán trên mặt bỏ đi, tiếp tục hỏi:- Ngươi làm sao có thể phát hiện ba mươi ám vệ của ta?- Nếu chỉ đến một hai lần, thật sự không phát hiện ra, nhưng một tháng ta đến Kim đỉnh của ngươi mười mấy lần, nếu còn không thể tra ra bọn họ, sư tôn cũng sẽ báo mộng mắng ta uổng phí sự dạy bảo năm đó của ông.Căn bản Đại Lạt Ma có hỏi Yến Đỉnh có đáp, nhưng sau khi giải thích xong, Yến Đỉnh dừng bước, nhắc nhở:- Thời gian của ngươi, chỉ còn tính từ khi ta từ cửa đi tới trước mặt ngươi, cho nên căn bản không cần "kéo dài", ta khuyên ngươi, vẫn là hỏi những thứ quan trọng hơn đi.Ô Đạt tuyên bố thân phận của phản đồ, quốc sư đang ở trong thần điện, có liên quan đến những thiết kế trước đây, âm mưu lúc này sớm đã không quan trọng nữa, Đại Lạt Ma lại giằng có với những tình tiết này lải nhải hỏi không ngừng, dụng ý thực sự chỉ là để kéo dài thời gian mà thôi, Yến Đỉnh thì giống như đang nghĩ tới điều gì, giơ tay chỉ lên ngai vàng của y:- Ồ, đúng rồi, tính ra ta ngươi vẫn là có duyên, hai cơ quan trên ngai vàng, là tổ tiên sư môn ta giúp tiền bối ngươi thiết kế, ngươi cho rằng chỉ có ngươi biết thôi là giấu được ta sao. Đối với chúng nó còn quen hơn ngươi nhiều lắm.Vưu thái y và Yến Đỉnh cùng sư môn, độc, võ, khí ba thứ được coi là tuyệt đỉnh thiên hạ, cơ quan trên ngai vàng điện ngọc chính là tiền bối trong gia môn thiết kế, làm sao có thể giấu được Ô Đạt?Yến Đỉnh nói xong lại tiếp tục nhấc bước, tuy chậm, nhưng thập tượng Cửu Long cũng đừng mơ ngăn được.Đại Lạt Ma cuối cùng không nhắc tới những câu hỏi nhàm chán nữa, đi thẳng vào vấn đề:- Ngươi đến làm gì?Yến Đỉnh thản ngôn:- Giết ngươi." Bốn vũ khí lợi hại và một cái không thể" của Bác Kết, bây giờ gần như bị phá vỡ hết, chỉ còn sót lại chiến lực của y. Quả nhiên, đến cuối cùng cái gì cũng không dựa vào được, duy nhất sẽ không vứt bỏ ta mà đi chỉ có nắm tay của chính mình. Chỉ có điều sự hung mãnh của Yến Đỉnh, dựa vào tu cầm của Bác Kết thì có hy vọng sao? Bất luận thế nào y cũng sẽ thử, nhưng đối phương từ chối từ xa, bây giờ còn chưa phải lúc động thủ, Bác Kết âm thầm tức giận, trong miệng lại cười lạnh hỏi lại:- Hà tất phải phiền phức như vậy, càng không cần đích thân quốc sư ra tay? Muốn giết ta, để Ô Đạt cho ta một chút độc dược là được.Không cần Quốc sư trả lời, Ô Đạt tiếp lời:- Đại Lạt Ma nói đùa rồi, các cao thủ thất vị biện độc dưới chân ngươi không phải chỉ là bài trí, ít nhất ta không giấu nổi chúng.Tất cả mọi thứ đều ngậm miệng, chỉ có bảy người vượt qua, tống tiễn, bình thường chính là Ô Đạt dâng trà, Đại Lạt Ma cũng sẽ không va phải, không phải hắn không tín nhiệm Ô Đạt, mà là thói quan đã dưỡng thành trong mấy mươi nămBác Kết lạnh lùng, không để ý Ô Đạt, lại nhìn Quốc sư hỏi:- Đã đến rồi, những việc khác cũng sắp xếp xong rồi chứ?Quốc sư gật đầu vững vàng:- Nửa canh giờ nữa, mới để Nhân Thứ dẫn dắt tâm phúc giết lên Kim điện, sau khi ác chiến Đại Lạt Ma và các võ si trong kim điện, cuối cùng song phương đồng quy vu tận, Ô Đạt chịu hẳn phải chết trọng thương, nhưng cuối cùng vẫn sẽ không chết.Tài Nhượng Nhân Thứ mới là nhân vật quan trọng trong Thánh cung, bình thường trung thành và tận tâm, trong tay còn nắm giữ một đội phiên binh thiết vệ, nhưng Đại Lạt Ma không biết, hắn là nghĩa tử của Cơ Kháp Kham Bố.- Sự việc nhanh chóng có thể điều tra rõ, quan hệ của Tài Nhượng và Cơ Kháp Kham Bố, hắn vì báo thù cho cha nuôi, phản lại thánh cung là chuyện bình thường. Đại Lạt Ma chết bất đắc kì tử, Thổ phiên sẽ loạn lạc, nhưng chết nguyên nhân không thể nghi ngờ, cuối cùng sẽ sóng êm bể lặng, Khi thi thể của ngươi sẽ cúi đầu vọng địa, thi thể của ngươi bị lửa thiêu cháy khói đặc thẳng tắp gió thổi không tan.Đại Lạt Ma giọng điệu hờ hững:- Ngươi sắp xếp linh đồng chuyển thế, ở trong Thánh thành?Thổ Phiên tuyển linh đồng chuyển thế vì tín nhiệm Lạt Ma, tự có cách riêng, trong đó, Đại Lạt Ma qua đời khi pháp thể, khi hỏa táng bụi mù phương hướng là một trong những căn cứ quan trọng, nhằm vào điều kiện tuyển chọn khác, quốc sư đương nhiên cũng đã sớm chuẩn bị, hắn tùy tiện sử dụng hai thi thể chỉ là nói cho Bác Kết biết: linh đồng chuyển thế đã chuẩn bị xong, việc này của hắn không chỉ là tính mạng của Đại Lạt Ma, mà là nước cao nguyên Thổ Phiên.- Thời gian gần đây, ta sẽ lưu lại, Ô Đạt bình ổn mọi việc, nắm lại quyền lực, sự chuẩn bị phía trước coi như là đầy đủ, hắn sẽ không đại loạn, không lâu sau tất cả, Thổ Phiên vẫn là Thổ Phiên, chỉ là đổi lại là người ngoài không nhìn thấy trời.Quốc sư còn chưa nói hết, kiên nhẫn giải thích với Đại Lạt Ma:- Phật Quang chỉ trung thành với ngươi, sau này e là không thể khống chế, cho nên hủy diệt, Phật Quang là tinh binh, cái gì rơi vào họ, ta rất đau lòng; trước đây quỷ binh Vọng Cốc là nghịch tặc của ngươi, sau này cũng sẽ là nghịch tặc của ta, cũng nhất định diệt trừ, đối nhân xử thế của Vọng Cốc tốt hơn so với ngươi, giết hắn ta không đành lòng.Thổ Phiên đã thành vật trong tay của Quốc sư, đương nhiên không dễ để lại đạo quân trung tâm với chủ xũ và chỉ một lòng muốn tạo phản, nghịch tặc nhập chủ Thố Đáp Tháp, hai đội ngũ này sớm đã rơi vào trong kế hoạch của Quốc sư, không để cho họ có thể tồn tại trên thế gian này.Sau một phen nói, Quốc sư đã đi quá nửa thần điện, một tay nhẹ nhàng vung lên, bình tĩnh nói:- Ngươi xem, ta thực sự đã tốn rất nhiều tâm tư, năm này qua năm khác.., khi ta còn đang học nghệ thì bắt đầu muốn làm sao lấy được cao nguyên, ta vừa xuất sư đã bắt đầu chuẩn bị thực sự, đến bây giờ, "Thổ Phiên" là việc lớn nhất trong đời ta làm được.Tâm tư tuyệt không đơn thuần chỉ dùng để ám sát Bác Kết, thực sự mưu đồ lo lắng, thời gian thiết kế và chuẩn bị toàn bộ đặt ở sau khi giết được người này, tiếp quản nước này thế nào.Nội kình vận động chậm rãi, Bác Kết chuẩn bị tư thế đã lâu, toàn thân đều đã điều chỉnh tới trạng thái cuối cùng, vẻ mặt giấu diếm một chút sơ hở, khinh thường cười nói:- Từ lâu đã nghe sư thần Yến Quốc thần cơ diệu toán, hóa ra khi học nghệ đã biết bản thân sẽ bị Cảnh Thái đuổi đi thành chó nhà có tang rồi, từ lúc đó bắt đầu tìm đường lui cho mình…, ta lại không hiểu, nếu ngươi đưa ra đối phó với tâm tư và thủ đoạn của ta, chưa chắc có được Cảnh Thái và giang sơn Đại Yến?Quốc sư lại cười lần nữa, bốn chữ không hiểu thế nào:- Ta là cha hắn.- Cha ai?Đại Lạt Ma sửng sốt, chợt bừng tỉnh, sự ngạc nhiên trong giọng nói cũng không giả bộ, hoảng sợ nói:- Ngươi là cha của Cảnh Thái.Yến quốc có hai quân vương, quan hệ giữa Phật chủ và nhân vương, đây mới là điều then chốt của tất cả mọi việc, Đại Lạt Ma coi một đôi thân nhân trở thành kẻ thù nước lửa, chỉ còn lại một kết cục "thua thảm".Sự kinh ngạc rất nhanh tan biến, Đại Lạt Ma thoáng suy nghĩ:- Đối lập là trò diễn cho người khác xem, thực tế ngươi đang giúp con trai mưu đồ thiên hạ?Nói xong, y vô tình cười lên, lắc đầu cười nói:- Kế hoạch hay, có ý nghĩa, có ý nghĩa….- Ngươi cũng có con trai?Khi Quốc sư hỏi câu này, đột nhiên dừng bước. Trước đây Yến Đỉnh đã nói rất rõ ràng, trước khi lão đến trước mặt Bác Kết, đó là thời khắc ra tay lấy mạng y. Lúc này lại dừng bước, ý cũng rất rõ ràng, mấy câu nói nhàm này là "tặng không".Đối với vấn đề này Bác Kết hiện ra vẻ nhàm chán:- Con trai rất quan trọng sao?Yến Đỉnh suy tư một lát, cười lên:- Ngươi cái gì cũng có, cũng không thấy con trai có gì quan trọng; ta lại không giống thế, ngoài con cái ra, ta không có gì cả. Bạn đang xem tại TruyệnFULL.vn - .TruyệnFULL.vnMột câu nói xong, lại bắt đầu bước lên phía trước.Đại Lạt Ma thờ ơ, hỏi thẳng vấn đề mà mình cảm thấy hứng thú nhất:- Tất cả những gì ngươi làm đều là vì mưa đồ thiên hạ cho Cảnh Thái? Nếu nói như vậy, ngươi đánh lén không chỉ mình ta, Khuyển Nhung, Hồi Hột và Nam Lý cũng đều có trong mưu đồ của ngươi.Quốc sư lắc đầu:- Ngươi quá coi trọng ta rồi, tính Thổ Phiên của ngươi đã khiến ta kiệt cùng tâm lực rồi, hao phí nửa đời.., sức người có hạn, ta cũng không phải thần tiên, làm có có thể một lát làm đảo điên mấy nước Trung thổ, ta nghiêng lực đối phó, chính là một mình người.Đại Lạt Ma khơi mào:- Nói như vậy, chính là coi như ta đen đủi rồi? Hồi Hột, Khuyển Nhung đều kém hơn so với Thổ Phiên ta, ngươi lại cố tình chọn ta.- Kém. Khuyển Nhung, Hồi Hột tuy cường thịnh, nhưng so với Thổ Phiên ngươi vẫn còn kém xa, lúc đầu ta quyết định mưu đồ cao nguyên, nhưng không phải là tay ta chọn ra..Quốc sư cười ha ha đáp.Đại Lạt Ma lại có hứng thú:- Thổ Phiên mạnh hơn thảo nguyên, đại mạc? Mạnh ở đâu? Bản thân ta cũng không biết, còn phải hướng Thịnh Cảnh chỉ giáo.Quốc sư lại chuyển đề tài, hỏi lại:- Ngươi có biết năm đó Đại Hồng thống nhất thiên hạ thế nào không?Đại Lạt Ma khoát tay, ra hiệu cho đối phương có gì cứ nói thẳng, không cần hỏi vòng vo.Quốc sư nói thẳng:- Đại Hồng bắt đầu từ Hán cảnh, sau khi thống nhất Hán cảnh, tình hình có chút giống với Đại Yến bây giờ. Đánh đi đánh lại với các nước chư hầu Tây, Nam, Bắc, nhưng cuối cùng cũng không thể có phát triển, cho đến khi ý kiến của một vị năng thần được Hồng Thái Tổ tiếp thu…Hồng gialuyện binh dưỡng ngựa, tập trung sức lực toàn nước một tiếng trống làm tinh thần hăng hái tiến công thẳng lên cao nguyên. Sau đó tình hình thế cục có biến đổi, quân mã Đại Hồng vô hướng, bình định tứ phương, cuối cùng đúc thành một sự nghiệp thống nhất đất nước duy nhất trên đời. Trải qua mấy trăm năm, Đại Hồng dần dần suy bại, nhưng nguyên nhân mất nước thực sự cũng nằm ở đó. Cao nguyên thất thủ, bị người địa phương đoạt lại, không lâu sau Hồng vương triều chia năm xẻ bảy, cơ nghiệp thiên thu bị lật đổ.- Ta giờ mới hiểu, Đại Hồng hưng thịnh và diệt vong không ngờ đều ở cao nguyên.Sắc mặt Đại Lạt Ma đầy vẻ khinh thường;- Chớ không phải trên cao nguyên này của ta có long mạch gì, có thể chiếm được thiên mệnh, có thể lấy được thiên hạ?Đếm không xiết lần thứ mấy, quốc sư lại cười, nói càng không chú ý:- Cao nguyên trơ trụi, có long mạch quái gì chứ, huống hồ chỉ dựa vào sự mê hoặc này làm sao có thể đánh được cả thế giời. Nhưng người cao nguyên có được thiên hạ tuyệt sẽ không sai, nói trắng ra là, đạo lý không thể đơn giản hơn, một chữ: cao! Trong năm nước trung thổ, đơn giản là lấy địa thế mà nói, Thổ Phiên là cao nguyên, chiếm giữ nơi này có thể thống trị khắp thiên hạ, đóng quân ở nơi này có thể giữ được thế cân bằng của thế giới.Hai quân chạm trán, ưu thế quan trọng nhất trong đó chính là chiếm được vị trí cao, chiến thuật như thế nào, chiến lược như thế nào cũng đều là đạo lý như nhau, theo sự hưng vong của Đại Hồng có thể nhìn ra, nhà nào chiếm được phần hạ cao nguyên, nhà đó liền chiếm được ưu thế chủ động. Đây mới là lý do Quốc sư không để ý tới Khuyển Nhung, Hồi Hột. Toàn bộ tâm tư đều dốc vào đối phó với Thổ Phiên.- Việc nhà mình tự mình biết, Đại Lạt Ma ngươi càng phải rõ hơn ta, thật muốn tiêu diệt cao nguyên, ngươi đánh thắng được dân tộc Hồi Hột sao? Ngươi chống đỡ lại Đại Yến ta sao? Dựa vào các ngươi, có thể trở thành một trong bốn đại cường quốc của Trung thổ, không phải là chiếm được tiện nghi ở cao nguyên sao. Người khác tới đánh các ngươi, hành trình phải một đường hướng về phía trước, ngươi đánh người khác cũng phải lao xuống mà đi, lúc này mới có thể cho các ngươi đứng vững vàng.Suốt đời mưu đồ đại cục một bước liền phải ra đi, Quốc sư vui vẻ có thể nghĩ được, cái bụng chấn động phúc ngữ không ngừng vang lên:- Cao nguyên đứng ngạo nghễ trong Trung thổ, nhưng điều kiện cho phép, thu hoạch không dài vả lại thời tiết cực đoan, nhân số cũng có hạn, tự mình thừa sức có thể tự bảo vệ bản thân nhưng không đủ sức để phát triển. Một nơi tốt như vậy, rõ ràng là ưu thế bao nhiêu năm của Mật tông. Tuy nhiên sau này đã không còn được như vậy nữa!Quốc sư vung tay lên, ngữ khí đột nhiên nang cao:- Thổ Phiên về sau bên ngoài nhìn tưởng như thống nhât, kỳ thật lại biến thành một châu cao nguyên của Đại Yến. Đại Yến giàu có và đông đúc có một không hai ở Trung thổ này, miếng đất quý này do ta kinh doanh, Trung thổ có kỳ hạn, thiên hạ cũng có kỳ hạn!Quốc sư lớn tiếng cười to, Đại Lạt Ma trong lòng cũng mỉm cười, nói chuyện hồi lâu, y rốt cuộc từ câu nói của Quốc sư đã tìm ra được điểm mấu chốt, không đợi tiếng cười của đối phương ta ra đã lạnh lùng lặp lại lời nói của lão:- Thổ Phiên bên ngoài nhìn giống như thống nhất… Ngươi thay Cảnh Thái lập được công lao lớn như vậy, cũng không thể truyền tin, thật sự rất đáng tiếc.Thổ Phiên không phải Đại Yến xuất binh chiếm được, mà do Quốc sư dùng quỷ kế trộm được. Cái công lao này đương nhiên không thể đem quảng bá cùng thiên hạ, nếu người Thổ Phiên biết được tin tức này, e rằng sẽ ngay lập tức vọt vào Thánh cung, đem Nhiếp Chính Ô Đạt và linh đồng giả lột da rút xương.Đối với sự châm biếm của Bác Kết, Yến Đỉnh không chút e ngại, chỉ lắc đầu tiếp tục cười, bước chân vẫn không ngừng, đã tiến vào cách Đại Lạt Ma khoảng mười trượng.- Quốc sư từng đưa ta một bức thư cầu viện trợ, chứng từ mượn binh, thư cảm tạ, giấy nợ. Tất cả ta đều bảo quản rất tốt. Bất luận ta sống hay chết, chỉ cần trong ba ngày không nhận được pháp chỉ của bổn tọa, những thứ này lập tức sẽ được Yến tước rải khắp Đại Yến, bất kể ai cũng không thể ngăn được.Giọng điệu của Đại Lạt Ma tràn đầy ý cười:- Đáng tiếc, Yến binh Yến dân không biết được nỗi khổ tâm của ngươi, những thứ kia ở trong mắt họ, không phải là công lao của Quốc sư, mà là chứng cứ bán nước của Đại Lôi Âm đài… Ngươi đoán xem tới lúc đó, Cảnh Thái có thể che chở cho ngươi không?Quốc sư càng bước càng gần, ngữ khí của Đại Lạt Ma nhanh hơn:- Vì yên ổn của ngai vàng, phụ tử phản bội là việc bình thường. Đang lúc lòng dân bắt đầu dậy sóng, khi sân rồng rung động, Cảnh Thái nếu muốn vị trí của mình vững vàng, chỉ có thể đem ngươi cùng Đại Lôi Âm đài xử theo pháp luật.- Thịnh Cảnh, vừa rồi chính ngươi nói, ngươi ngoại trừ đứa con cái gì cũng không có; nhưng chớ quên, ngươi là ngươi, Cảnh Thái là Cảnh Thái. Ngươi cái gì cũng không có, hắn lại cái gì cũng có, sẽ để ý được tới người cha như ngươi được mấy phần?Nói tới đây, Đại Lạt Ma xoay người cười lớn, giọng nói như chuông đồng phát ra:- Ngươi vì Cảnh Thái dốc bao tâm huyết; kết quả Cảnh Thái sẽ đối với ngươi như thế nào? Cha bần con phú, là việc đáng cười nhất từng trải qua trong thiên hạ…Lời nói còn chưa dứt, Bác Kết đột nhiên một quyền chém thẳng tới mặt Yến Đỉnh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Nhấn vào giữa màn hình để hiển thị Tùy chọn đọc.
Theo dõi Đọc Sách Hay trên Facebook, mỗi ngày chúng tôi cập nhật những cuốn sách, truyện hay nhất!
Hoạt Sắc Sinh Kiêu Chương 340: Ta là cha hắn

Có thể bạn thích