“Lão tử cái rắm! Lời này chỉ có lão Đại nữ vương có thể nói, ngươi xưng lão tử với ai hả?”

“Ha ha, vậy thì…”

“Ta thấy nơi này rất quái dị…”

“Huyễn Hải mê uyên lại có thể không quái dị sao? Ta nghe nói…”

Vừa tiến vào phạm vi của Huyễn Hải mê uyên, đám hung đồ ác sát đi

theo Phong Vân chẳng những không bị dọa cho chết khiếp mà ngược lại lại

càng tỏ ra cao hứng phấn chấn.

“Nữ vương…”

“Gọi ta là Phong Vân!” Đi trước Hải Long một đoạn và đang nhìn ngó xung quanh, Phong Vân liền thản nhiên mở miệng nói.

Hải Long trầm ngâm trong nháy mắt rồi gật gật đầu, “Phong Vân lão Đại.”

Luyện ngục có quy củ của luyện ngục, là lão Đại thì phải gọi là lão Đại.

“Cô vào trong Huyễn Hải mê uyên này rốt cuộc vì cái gì? Có lẽ cũng nên nói cho chúng ta biết một chút để chúng ta còn chuẩn bị?” Hải Long trầm giọng nói.

Lời này vừa dứt, Phong Vân lập tức quay đầu nhìn Hải Long. Trong đám

tam đại đầu sỏ của luyện ngục, Hải Long thoạt nhìn có khí phách nhất

nhưng cũng là người trầm ổn nhất. Ba Ngân lại là người lạnh lùng nhất,

hắn có thể một tháng không nói một lời cũng được, thế nhưng hắn cũng là

người thẳng tính nhất, với người này, cho dù nàng muốn tới nơi nào thì

hắn có thể hoàn toàn chẳng quan tâm mà chỉ nhất mực đi theo nàng. Về

phần Bạch Sa, người này nhìn qua thì trông rất thanh tú và thật sự rất

giống một thư sinh yếu ớt nhưng lại là kẻ điên cuồng nhất, muốn làm

những chuyện điên rồ thì tìm hắn là thượng sách. Dựa vào tính cách của

ba đầu sỏ này, Hải Long đúng là người có thể nhờ vả được.

Phong Vân cũng không hề giấu diếm. Nàng vừa đi đằng trước vừa thản nhiên trả lời, “Ta muốn đưa Li Á ra khỏi nhà lao.”

Lời nói nhẹ nhàng lãnh đạm nhưng nội dung của nó lại…

Ba Ngân vốn không nói một lời và là người thẳng tính nhất cũng bị

kinh ngạc dừng lại một chút, sau đó hắn mới mặt không đổi sắc tiếp tục

đi theo.

Không gian trong nháy mắt trở nên tĩnh lặng.

“Huýt!” Tiếp đó, Bạch Sa huýt một tiếng rõ to, “Ta thích!” Một nhiệm vụ điên khùng mà kích thích như vậy, hắn thích, hắn cực thích!

Còn Hải Long thì trầm tĩnh trong nháy mắt rồi tiếp tục hỏi Phong Vân, “Lão Đại biết được bao nhiêu về Huyễn Hải mê uyên?”

“Biết không nhiều lắm.” Phong Vân nhìn không chớp mắt. Những điều nàng biết về Huyễn Hải mê uyên thực ra chính là những chuyện nghe

được lúc còn ở tộc người tùn và tộc tinh linh, sau này Mặc Đế cũng nói

với nàng một chút. Còn cụ thể thế nào thì nàng không biết nhiều.

Nhưng mà, kể cả hoàn toàn không biết gì về nó thì hôm nay nàng cũng phải đi tới đó.

Dường như đã nhận ra sự kiên định của Phong Vân, Hải Long không mở

miệng nói ra bất cứ lời khuyên can nào, hắn chỉ trầm giọng nói, “Ta đã từng tới nơi này, có một chút chuyện lão Đại có thể tham khảo.”

“Hải Long lợi hại thật, ngay cả nơi này cũng đã từng tới rồi cơ à!” Hải Long vừa dứt lời thì Bạch Sa lập tức hai mắt lấp lánh nhìn Hải

Long. Hôm nay bọn họ thuận lợi tiến vào nơi này là vì có được lệnh bài.

Nếu không có lệnh bài thì có lẽ cho dù là hắn cũng khó mà qua được trạm

kiểm soát kia, vậy mà Hải Long lại đã từng đi qua đây, hơn nữa lại còn

có thể trở về, tên này quả thực rất lợi hại.

“Nói!” Phong Vân chỉ lạnh lùng ném lại một chữ.

Hải Long cũng không nhiều lời mà nói thẳng luôn, “Huyễn Hải mê uyên này…”

Cả thế giới dưới đáy biển đều biết Huyễn Hải mê uyên là nơi nguy hiểm nhất, nhưng nguy hiểm thế nào thì lại không ai biết cả, bởi vì những kẻ được biết thì đều đã chôn thân ở bên trong đó rồi. Huyễn Hải, vì sao

lại gọi là Huyễn Hải, bởi vì mọi thứ tại nơi này luôn luôn thay đổi,

luôn luôn biến ảo hàng vạn hàng nghìn lần trong nháy mắt.

Mấy vạn năm trước, khi tộc mỹ nhân ngư mới dời tới nơi này, cả Huyễn

Hải đều đang dao động, nơi nơi đều là nguy hiểm, chỗ nào cũng có thể là

nơi tử địa của bọn họ. Để áp chế mọi biến động của nó, tộc mỹ nhân ngư

đã phải hao tổn rất nhiều công sức. Cuối cùng bọn họ tìm được trung tâm

của Huyễn Hải ở nơi sâu nhất trong lòng Huyễn Hải và cửa biển. Tiếp đó,

bọn họ dùng linh lực mãnh mẽ để áp chế các dao động nơi cửa biển và

phong ấn trong lòng biển. Mà phong ấn này lại chưa được đầy đủ, nó phải

được hiến tế bằng con người.

Năm đó Li Á nhảy xuống chính là làm vật hiến tế, đến bây giờ sống chết của nàng ấy cũng không rõ thế nào.

Mà nếu không có vật hiến tế là con người và phong ấn thì Huyễn Hải

trong nháy mắt sẽ xảy ra những chấn động gì, không ai biết rõ cả, bởi

vậy mà không ai dám đi xuống, cũng chẳng có ai dám động vào.

Mọi thứ vẫn như vậy đến bây giờ, chờ cho đến lúc Phong Vân đến đây.

“Thứ nguy hiểm nhất của Huyễn Hải chính là…”

Hải Long còn chưa nói xong thì Phong Vân đột nhiên dừng bước.

“Vù…”

“Trời…”

Khi Phong Vân dừng bước, cả đám người đi theo nàng cũng đều dừng lại. Khi trông thấy cảnh tượng trước mắt, một đám không khỏi kinh hô thành

tiếng.

Một vực sâu thăm thẳm và vô cùng rộng lớn hiện ra trước mặt, bên

trong dường như có một quả cầu nước to bằng cả luyện ngục đang không

ngừng quay cuồng chấn động. Mà ở bên trong quả cầu nước này lại có một

nửa là màu xanh lam của nước và một nửa là màu đỏ rực của lửa.

Nước vào lửa giao hòa tàn sát quay cuồng. Cột sóng gió động trời này

làm cho người ta cơ hồ không thể thở nổi. Không ai biết sâu trong lòng

vực thẳm kia sao lại có một ngọn lửa dữ dội mạnh mẽ đến thế.

Luồng khí nóng bỏng phả thẳng vào mặt Phong Vân. Nàng đứng ở bên cạnh miệng vực và chậm rãi cúi đầu nhìn xuống, nhìn vào trong chỗ sâu thẳm

nhất bên dưới Huyễn Hải mê uyên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Nhấn vào giữa màn hình để hiển thị Tùy chọn đọc.
Theo dõi Đọc Sách Hay trên Facebook, mỗi ngày chúng tôi cập nhật những cuốn sách, truyện hay nhất!

Có thể bạn thích