Gia Cát Linh Ẩn
Chương 274: Âm mưu động trời

Hai người lại tạ ơn Gia Cát Linh Ẩn một hồi mới lên xe ngựa, Kinh Phong đánh xe, chạy vội về hướng cửa cung.

Gia Cát Linh Ẩn nhìn thị vệ lúc nãy, “Thừa tướng gia có nói vì sao không cho người dân của những địa phương này vào thành không?”

“Chuyện này tiểu nhân cũng không rõ.”

“Đây là quốc gia đại sự, Thất vương phi là nữ tử, không cần phải hỏi đến.” Chu Nham cưỡi ngựa, chậm rãi đi tới, “Đều lấy lại tinh thần cho ta, bản tướng quân nhận được tin, mấy ngày gần đây, có rất nhiều do thám của nước khác tràn vào Ngân Đô, canh phòng kỹ càng cho bản tướng quân, đừng để bất cứ tên do thám nào lọt vào! Nếu để bản tướng quân tra ra được, sẽ chém đầu các ngươi!”

“Ha ha, bản vương phi thấy thật nực cười, chuyện của tả quân, lúc nào đến lượt Chu tướng quân vung tay múa chân vậy? Là Hoàng thượng ban đặc quyền à? Thất điện hạ biết không?”

“Thất vương phi, đây chỉ là cách nghĩ của đám đàn bà, bảo vệ an toàn cho Ngân Đô, mỗi người đều có trách nhiệm. Bản tướng quân cũng là đang giúp Thất điện hạ, nếu có do thám lọt vào Ngân Đô, không phải Hoàng thượng sẽ truy cứu đến điện hạ à.”

“Chu tướng quân thật có lòng. Dù vậy, cũng chẳng phải ai ở những địa phương này đều là do thám, tất cả đều không được phép vào thành, cũng quá ngang ngược rồi.”

“Thất vương phi nói có lý, vậy thì trông có vẻ bản tướng quân rất không có tình người. Được rồi, người Tần Chầu, Tân Châu, Lương Châu, Vân Châu, Doanh Châu và Thanh Châu đứng sang một bên, bản tướng quân sẽ chuẩn bị một nơi sạch sẽ thoải mái, đợi sau khi xác minh thân phận xong thì sẽ phê chuẩn cho vào thành. Thất vương phi, như vậy được rồi chứ?”

Gia Cát Linh Ẩn gật đầu, nàng có chút đăm chiêu nhìn Chu Nham, cười cười, “Nghe nói tướng quân bị thương, nên nghỉ ngơi đừng đi lung tung, nhất là cưỡi ngựa, e rằng rất bất lợi cho việc hồi phục vết thương. Còn nữa, ngay cả sự an toàn của chính mình mà tướng quân còn không bảo vệ được, nói chi đến bảo vệ an toàn của Ngân Đô, đúng là buồn cười.”

“Ngươi…”

Gia Cát Linh Ẩn xoay người lên xe ngựa.

Lần trước hủy thư hồi âm, chính là đến từ Tần Châu. Đã nhiều ngày, lại liên tục có tin từ Lương Châu, Chu Lâm Quân nhất định lo lắng những dân chúng ở các địa phương này đến Ngân Đô để vạch trần hành vị phạm tội của ông ta, mới cố tình ngăn cản họ vào thành. Trong lòng nàng cả kinh, nếu là như vậy, những người đi theo Chu Nham, nhất định có nguy hiểm.

Hai ngày trôi qua, Ngụy Thành nhận được tin tức, Hoàng thượng truyền Đại tiểu thư Linh Thiên tiến cung. Gia Cát Linh Ẩn biết, Chu gia cuối cùng cũng ra tay. Thay đổi diện mạo, nàng lập tức tiến cung. Nàng cũng có chút không chờ nổi, để cho Chu gia ngang ngược lâu như vậy, giờ đã đến lúc rồi.

Quả nhiên không nằm ngoài dự đoán của nàng, Sở Kim Triêu cũng triệu cả Thương Y và Sở Lăng Thiên vào cung. Đang là lúc lâm triều, các quan lại đều ở trong cung, đây là mục đích của Chu Lâm Quân, để cho ‘âm mưu’ của họ bị bại lộ trước mặt mọi người.

Sắc mặt Sở Kim Triêu không tốt lắm, nhìn ba người đứng ở giữa điện, nặng nề thở ra, “Thừa tướng, trẫm đã truyền tất cả đến, có gì để nói khanh nói đi.”

“Dạ, Hoàng thượng.” Chu Lâm Quân khom lưng, khóe miệng hiện lên ý cười lạnh lùng, Đại tiểu thư, Sở Lăng Thiên, Thương Y, hôm nay chính là ngày chết của các ngươi, nơi này chính là nơi táng thân của các ngươi đó, “Chuyện thứ nhất thần muốn nói, chính là thân phận thật sự của Đại tiểu thư Linh Thiên.”

“Hửm?” Sở Kim Triêu chau mày, “Lần trước khanh nói Đại tiểu thư là nam tử, lần này lại muốn nói tiểu thư ấy là gì?”

“Hoàng thượng, lần trước là vi thần nóng lòng muốn lấy lại công bằng cho Nham nhi, thiếu cân nhắc, lần này quả thực vi thần có chứng cứ. Đại tiểu thư Linh Thiên, thân phận thật sự là công chúa nước Phượng Khê!”

Nghe Chu Lâm Quân nói vậy, tất cả mọi người đều biến sắc. Nước Phượng Khê vì Lăng Nguyệt mà diệt quốc, công chúa Phượng Khê đến nước Lăng Nguyệt định làm gì, không cần nghĩ cũng biết.

“Hả? Đại tiểu thư Linh Thiên lại có thể là công chúa Phượng Khê? Rất khó tin!”

“Khó trách hoàn toàn không tra ra được lai lịch của nàng, hóa ra căn bản không phải là người của nước Lăng Nguyệt.”

“Nàng ta vẫn luôn ẩn núp ở Lăng Nguyệt, tiếp cận Hoàng thượng và Thất điện hạ, nhất định không có chuyện gì tốt.”

“May mà Chu tướng quân tra được thân phận của nàng ta, bằng không hậu quả đúng là không tưởng tượng nổi. Nữ tử này, lòng dạ quá khó lường.”

Sắc mặt Sở Kim Triêu cũng biến đổi, “Thừa tướng, làm sao khanh biết được?”

“Khởi bẩm Hoàng thượng, đây là nàng ta tự nói với Nham nhi. Đại tiểu thư, ta nói đúng chứ?”

Gia Cát Linh Ẩn lắc đầu, vẻ mặt ngỡ ngàng, “Ta chưa từng nói như vậy, không biết Chu thừa tướng từ đâu mà biết? Cũng không biết tại sao Chu thừa tướng là bịa đặt ra lời nói dối thế này.”

“Còn tiếp tục ngụy biện!” Chu Lâm Quân cười lạnh, nói tiếp, “Hoàng thượng, có chuyện vi thần vẫn chưa nói với người, một trăm vạn lượng mà Nham nhi chuẩn bị, thực ra là Đại tiểu thư chu cấp. Nàng ta muốn mua chuộc Nham nhi để chuẩn bị chuyện báo thù của mình, nhưng Nham nhi một lòng tận trung với Hoàng thượng, đã không đồng ý.”

“Chuyện này thật buồn cười, nếu Chu tướng quân không đồng ý, tại sao lại nhận ngân lượng của dân nữ?” Gia Cát Linh Ẩn hỏi.

“Hừ! Là bởi vì Nham nhi cân nhắc đến chuyện nếu nhận bạc của ngươi, ngươi sẽ không đủ tài lực để báo thù, đồng thời có thể dùng chỗ bạc này để giúp nước Lăng Nguyệt, nhất cử lưỡng tiện, cớ sao lại không làm? Chỉ là một trăm vạn ngân phiếu, ngày hôm sau đã không cánh mà bay.”

“Không cánh mà bay?” Sở Kim Triêu rướn người về trước, “Vậy số ngân lượng sung vào quốc khố kia từ đâu mà có?”

“Hồi bẩm Hoàng thượng, vì không chậm trễ đại sự mộ binh, lão thần cùng Nham nhi phân công nhau mượn mỗi vị đại nhân một ít ngân lượng. Nhận được ủng hộ của mọi người, mới giao nộp đúng hạn.”

“À, hóa ra là vậy. Chu ái khanh vất vả rồi.”

“Vì Hoàng thượng phân ưu là may mắn của lão thần. Hoàng thượng, điều thần muốn nói là một trăm vạn lượng kia lại có thể gửi vào tiền trang của Thất điện hạ. Thần cả gan phán đoán, người trộm số bạc này, rất có khả năng có quan hệ chặt chẽ với Thất điện hạ. Hơn nữa, người biết chuyện này cũng chỉ có Đại tiểu thư, Nham nhi và vi thần. Ngay cả phụ thân của thần cũng là sau này mới biết. Vi thần và Nham nhi sẽ không tự trộm của mình, vậy người hiềm nghi lớn nhất chính là Đại tiểu thư. Đại tiểu thư có quan hệ thân thiết với Thất điện hạ, ngân lượng gửi vào tiền trang của Thất điện hạ cũng không có gì là lạ.”

Sở Kim Triêu nhìn Sở Lăng Thiên, vẻ mặt lạnh lùng, im lặng, ý bảo Chu Lâm Quân tiếp tục nói.

“Hoàng thượng, tất cả mọi người đều biết, Thanh Ngọc Môn và Linh Thiên có qua lại, môn chủ Thương Y từng ở trước mặt mọi người tuyên bố, Thanh Ngọc Môn là hậu thuẫn của cửa hiệu Linh Thiên, quan hệ giữa hai người họ không cần nói cũng biết.”

Hai tay Thương Y khoanh trước ngực, làm như chuyện này chẳng liên quan đến mình.

Chu Lâm Quân nhìn Thương Y, “Môn chủ Thương Y, vì sao không nói thân phận của môn chủ cho mọi người chứ? Thực sự thì môn chủ cũng là người của nước Phượng Khê, tổ phụ của môn chủ, là cánh tay đắc lực của vua nước Phượng Khê. Hoàng thượng, đây chính là quan hệ giữa ba người họ. Thương Y lập Thanh Ngọc Môn ở nước Lăng Nguyệt, Đại tiểu thư lại kinh doanh cửa hiệu Linh Thiên, cấu kết cùng với Thất điện hạ. Họ muốn làm gì, thần không dám phỏng đoán nhiều hơn, vi thần đã nói xong.”

Nghe xong phân tích của Chu Lâm Quân, ai nấy đều im lặng, đây là một âm mưu động trời. Thanh Ngọc Môn có vũ lực, cửa hiệu Linh Thiên có tài lực, Thất vương phủ có quyền lực, phóng tầm mắt ra khắp đại lục, đối mặt với tổ hợp như vậy cũng không dám khinh thường.

Sở Kim Triêu trầm ngâm, “Đại tiểu thư, môn chủ Thương Y, lão Thất, các người có gì muốn nói không?”

Gia Cát Linh Ẩn không nhịn được thật muốn vỗ tay khen ngợi Chu Lâm Quân, nàng chẳng những không nôn nóng, ngược lại dùng vẻ mặt sùng bái để nhìn Chu Lâm Quân, “Thừa tướng gia nói nghe hay quá, dân nữ nghe rất mới lạ, sao đột nhiên lại hết rồi? Dân nữ rất bội phục, Thừa tướng gia đúng là một tay biên soạn chuyện xưa cừ khôi.”

“Hừ! Đại tiểu thư, lúc này rồi, ngươi còn không thừa nhận sao? Nhiều lời vô ích, chỉ là vùng vẫy lúc hấp hối mà thôi.” Chu Lâm Quân cười lạnh, khinh thường nhìn Gia Cát Linh Ẩn.

“Thừa tướng gia, tất cả suy luận của thừa tướng, đều thành lập trên nền tảng dân nữ là người của nước Phượng Khê, đúng không?”

“Vậy thì sao?”

Gia Cát Linh Ẩn xoay người, hành lễ với Sở Kim Triêu, trấn tĩnh nói, “Các vị, ai nấy cũng biết nước Phượng Khê được thành lập bởi một vị tướng quân trốn khỏi nước Lăng Nguyệt. Hoàng thượng có nhớ, vị tướng này thân mang bệnh khó nói, là nam nhân, cũng không thể… làm nam nhân chân chính, cưới Hoàng hậu, nhưng không sinh hạ bất cứ người con nào. Thừa tướng gia, công chúa nước Phượng Khê ở đâu ra vậy?”

Chu Lâm Quân không biết chuyện này, nhưng Sở Kim Triêu biết. Sự thật chính như lời của Gia Cát Linh Ẩn nói, hoàng đế nước Phượng Khê, là tướng quân trốn khỏi nước Lăng Nguyệt, bệnh của hắn không tiện nói ra, nên có rất ít người biết.

“Chuyện này…” Chu Lâm Quân nhìn Gia Cát Linh Ẩn, “Đại tiểu thư, ngươi đang nói bậy! Sao ngươi biết hắn không có con nối dõi?”

“Chuyện này, Hoàng thượng hẳn là rất rõ.”

“Đại tiểu thư nói đúng, hắn không thể có con nối dõi.”

Sắc mặt Chu Lâm Quân biến đổi, “Vậy hắn cũng có thể nhận nuôi con để nối dõi mà Hoàng thượng.”

Gia Cát Linh Ẩn cười khẩy, “Chu thừa tướng, thừa tướng cho rằng, ai cũng có thói quen giống tổ tiên Chu gia, thích thu nhận con của người khác sao? Bản tiểu thư chẳng phải công chúa Phượng Khê, cho nên hết thảy tin do thám của thừa tướng đều không thành lập. Môn chủ Thương Y, chẳng phải môn chủ cũng nên giải thích một chút?”

Thương Y gật đầu, “Đương nhiên, nãy giờ ta cũng không nhịn được lão già họ Chu này ăn nói bậy bạ. Chu lão nhân, ông nói tổ phụ ta làm quan ở nước Phượng Khê? Đúng là nực cười, bản môn chủ hỏi ông, nước Phượng Khê lập quốc khi nào?”

Chu Lâm Quân bấm ngón tay nhẩm tính, “Mười lăm năm trước!”

“Vậy lạ nhỉ, tổ phụ ta, hai mươi năm trước đã tạ thế, sao có thể làm quan ở Phượng Khê được? Vì để hư cấu lời bịa đặt, bản môn chủ có phải nên cảm tạ ông đã cho tổ phụ ta sống thêm vài năm nữa không?”

“Chuyện này…” Sắc mặt Chu Lâm Quân càng trở nên khó coi, sự tình sao lại biến thành như vậy? Chẳng lẽ, đột nhiên, ông ngẩn ra, chúng đã sớm giăng bẫy, chờ ông chui vào! Sao lại có thể?

“Môn chủ Thương Y, không phải là môn chủ đang dối gạt chúng ta chứ?”

“Chuyện này có thể điều tra, Chu lão nhân, ông cho rằng bản môn chủ giống ông, thích nói năng bậy bạ sao? Thanh Ngọc Môn luôn lấy chữ tín làm đầu.”

Sắc mặt của Sở Kim Triêu cũng trở nên khó xem, “Thiên nhi, con giải thích chuyện một trăm vạn ngân phiếu xem.”

“Phụ hoàng, nhi thần mở tiền trang để làm ăn, có vụ làm ăn đến cửa, không thể không làm mà. Tin do thám của Chu thừa tướng thật xuất sắc, nhưng cũng không có căn cứ. Mới vừa rồi Đại tiểu thư và môn chủ Thương Y đã giải đáp những lời Chu thừa tướng nói, nhi thần không có lời nào để nói thêm.”

Trên mặt Sở Kim Triêu đã có vẻ tức giận, bình thường Chu Lâm Quân tác oai tác quái ông không quản, chuyện này không thể dung túng ông ta thêm, “Thừa tướng, khanh còn gì để nói không? Vừa rồi Đại tiểu thư và môn chủ Thương Y nói đều là sự thật. Sự tình chưa điều tra rõ ràng, lại dám ở trước mặt trẫm ăn nói quàng xiên, thật quá ngông cuồng! Hay là khanh dụng tâm kín đáo, muốn làm gì ba người họ?”

Chu Lâm Quân run rẩy không nói nên lời.

Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Nhấn vào giữa màn hình để hiển thị Tùy chọn đọc.
Theo dõi Đọc Sách Hay trên Facebook, mỗi ngày chúng tôi cập nhật những cuốn sách, truyện hay nhất!
Gia Cát Linh Ẩn Chương 274: Âm mưu động trời

Có thể bạn thích