Gia Cát Linh Ẩn
Chương 116: Nụ cười của mỹ nhân

“Thừa tướng đại nhân,” Gia Cát Linh Ẩn hoài nghi nhìn Chu Lâm Quân, “Linh Ẩn có tội gì?”

“Hừ!” Chu Lâm Quân hừ lạnh một tiếng, “Nếu bản thừa tướng không nghe nhầm, thì bên trong bài thơ của ngươi có một câu là ‘đế tham long tường’? Còn dám ngụy biện!”

“Thừa tướng đại nhân, vừa rồi thừa tướng cũng đọc lại câu thơ ấy, vậy thì có ý đồ gì?” Gia Cát Linh Ẩn nói, “Thừa tướng gia còn không mau mau nhận tội!”

“Ngươi!” Chu Lâm Quân nhíu mày, chỉ vào Gia Cát Linh Ẩn, nói không nên lời!

“Đủ rồi!” Sắc mặt Sở Kim Triêu âm trầm, lạnh lùng nhìn Chu Lâm Quân, “Tam nha đầu nói rất có lý, nếu phải phạt, trẫm sẽ phạt luôn cả ngươi! Trẫm cảm thấy Tam nha đầu dùng từ đúng mực, thơ hay! Chu Lâm Quân, ngươi càn quấy cảm thấy có dã tâm ở chỗ nào?”

Chu Lâm Quân quỳ xụp xuống đất, liên tục nói: “Hoàng thượng bớt giận! Là lão thần hồ đồ! Lão thần nên bị đánh!” Nói xong, tự mình tát mạnh vào mặt mình.

“Còn không mau lui xuống!” Sở Kim Triêu thấp giọng nói.

“Dạ!” Chu Lâm Quân run rẩy đứng lên, nhanh chóng trở về chỗ ngồi của mình.

“Các vị, người thắng cuộc trong lần tỷ thí này chính là Tam tiểu thư của nước Lăng Nguyệt, mọi người cảm thấy đúng không?” Khương Diệp nói.

Mọi người gật đầu, sự thực hiển nhiên bày ra trước mắt, không thể phủ nhận Gia Cát Linh Ẩn quả thật là người thắng cuộc.

“Số điểm Gia Cát tam tiểu thư đsjt được là chín mươi chín điểm!” Tiêu Ôn vui vẻ thông báo.

“Sở lão nhân, lần sau ngươi sẽ không có vận khí tốt như vậy đâu!” Thẩm Vân Bác không phục nói, “Lần này xem như ngươi gặp may!”

“Ha ha ha!” Sở Kim Triêu cười to, “Bệ hạ nước Đại Mạc à, thua chính là thua. Các vị, chúng ta cùng thảo luận một chút về quyền kinh doanh ở khu Doanh Xuyên thế nào?”

“Trận đấu cuối cùng lần này của Lục Quốc Đại Điển là nước Lăng Nguyệt thắng, dựa theo quy củ, Lăng hoàng bệ hạ hãy chọn trước đi.” Hà Tần nói, “Sau đó là nước Đông Lan, bốn nước còn lại thì rút thăm.”

“Hay lắm hay lắm!” Sở Kim Triêu nói, “Đem bản đồ đến đây!”

Sở Kim Triêu giở bản đồ khoanh vào chỗ ruộng đất phì nhiêu, lại khoanh thêm hai mạch khoáng, rồi nói: “Chỉ vậy thôi, phải để lại một chút cho mọi người chứ.”

“Hừ!” Thẩm Vân Bác hầm hừ nói, “Hời quá rồi còn khoe mẽ, ngươi thật biết chọn chỗ tốt đấy.”

“Thẩm lão nhân à, ta nhớ có lần nước Đại Mạc thắng, sau khi ngươi chọn xong cũng chỉ chừa lại những nơi đất đai cằn cỗi mà thôi.” Sở Kim Triêu hạ giọng nói.

Tiếp theo nước Đông Lan cũng chọn vài nơi tốt, những nơi còn lại để bốn nước kia rút thăm quyết định.

Sở Lăng Thiên thấy Gia Cát Linh Ẩn vẫn luôn nhìn chằm chằm một nơi trên bản đồ, với hiểu biết của y đối với nàng, trong lòng nhất thời sáng tỏ: “Linh nhi nghĩ gì vậy?”

“Bắc Mạch của núi Doanh Xuyên.”

“Được!” Tuy rằng ở Bắc Mạch không có một ngọn cỏ, nhưng ngay cả một câu hỏi tại sao Sở Lăng Thiên cũng không hỏi, liền đồng ý với nàng ngay.

Rút thăm xong, chỉ nghe Thẩm Vân Bác lập tức làm ồn: “Xúi quẩy thật! Lại bắt nhầm Bắc Mạch và hoang mạc! Cái chỗ chim chẳng thèm ỉa!”

“Chúc mừng chúc mừng nha.” Hà Tần cười hề hề nói.

“Đi đi đi!” Thẩm Vân Bác tức giận phất tay lia lịa, “Xui quá!”

“Bệ hạ nước Đại Mạc, có thể mượn bước nói chuyện được không?” Sở Lăng Thiên đi đến bên cạnh Thẩm Vân Bác, nói.

“Chuyện gì?” Thẩm Vân Bác cảnh giác nhìn Sở Lăng Thiên.

“Chuyện tốt mà.” Sở Lăng Thiên nhỏ giọng nói, “Bệ hạ đi cùng ta sẽ biết thôi.”

Sở Lăng Thiên và Thẩm Vân Bác cùng nhau sóng vai đi ra ngoài, sau một lát, hai người quay trở vào, Thẩm Vân Bác mặt mày hớn hở, cười đến không khép miệng lại được, như là nhặt được của hời.

“Bệ hạ, chuyện gì vui vẻ quá vậy?” Thấy bộ dạng mừng rỡ của Thẩm Vân Bác, Hà Tần không nhịn được hỏi.

“Hì hì!” Thẩm Vân Bác cười cười thần bí, lớn tiếng nói, “Thất điện hạ dùng năm mươi ngàn lượng bạc để mua Bắc Mạch!”

Nghe Thẩm Vân Bác nói, những người khác đều khó tin nhìn Sở Lăng Thiên.

“Biểu ca.” Liên Mộ Vân tiến lên, đi đến bên cạnh Sở Lăng Thiên, nhíu mày, “Sao biểu ca lại mua Bắc Mạch? Chẳng phải là quá hời cho nước Đại Mạc hay sao? Từ lâu rồi, Bắc Mạch đều không sinh ra một phân tiền nào cả.”

“Không sao cả!” Sở Lăng Thiên không chút do dự nói.

“Thất điện hạ có phải điên rồi không?”

“Đúng vậy, năm mươi ngàn lượng mua Bắc Mạch đúng là không đáng mà, năm trăm lượng cũng không đến!”

“Thất điện hạ ra tay hào phóng như vậy, chẳng qua chỉ đổi lấy niềm vui mà thôi.”

“Thiên nhi, con làm gì vậy?” Sở Kim Triêu cũng vô cùng khó hiểu, ông cũng nghĩ năm mươi ngàn lượng bạc này chính là tặng không cho Thẩm Vân Bác.

“Sở lão nhân, ngươi thì biết cái gì?” Thẩm Vân Bác gấp gáp tiếp lời, lo lắng Sở Lăng Thiên bị ảnh hưởng bởi người khác mà đột nhiên thay đổi chủ ý, “Ngươi đúng là keo kiệt!”

Kinh Phong nhanh chóng mang ngân phiếu đến, Thẩm Vân Bác nhận ngân phiếu rồi đưa cho Nghiêm hoàng hậu, thì thầm với bà: “Người ta nói Sở Lăng Thiên tài trí hơn người, ta thấy là kẻ ngốc mới đúng!” Nghiêm hoàng hậu cười tủm tỉm nhận lấy ngân phiếu. đúng là buôn bán có lời mà.

Cùng lúc đó, Sở Lăng Thiên nhận được khế ước kinh doanh của Bắc Mạch, y đi đến bên cạnh, giao khế ước cho Gia Cát Linh Ẩn, Gia Cát Linh Ẩn mỉm cười nhận lấy.

Liên Mộ Vân kinh ngạc nhìn cảnh tượng này, năm mươi ngàn lượng để mua Bắc Mạch, hóa ra chính là đổi lấy một nụ cười của mỹ nhân. Nàng tự giễu lắc đầu, cười nhạo bản thân còn tốt bụng khuyên ngăn.

“Các vị, vì để chúc mừng Lục Quốc Đại Điển kết thúc suôn sẻ, buổi tối trẫm đãi yến tiệc, mời mọi người đến ăn uống no say một phen!” Sở Kim Triêu lớn giọng nói.

Thi đấu xong, về cơ bản đại điển đã hoàn thành được một nửa, giữa các nước còn tiến hành hiệp thương các công việc khác, chẳng qua đó chỉ là chuyện của những người nắm quyền của các nước, những người khác không có tư cách tham dự.

“Thiên nhi, con theo ta đến đây.” Liên Thương Hải đi đến bên cạnh Sở Lăng Thiên, thấp giọng nói.

Hai người đi đến một nơi yên tĩnh, Liên Thương Hải hỏi: “Chuyện thành thân với Mộ Vân, con nên cho ta một câu trả lời thuyết phục.”

“Cữu cữu, câu trả lời của con chỉ có một, đời này, con chỉ lấy một mình Gia Cát tam tiểu thư.”

“Haizz…” Liên Thương Hải thở dài, “Hy vọng con có thể kiên trì với suy nghĩ này cả đời, cho dù con không thành thân với Mộ Vân, phụ hoàng và mẫu hậu con sẽ không bắt con lấy nữ tử nào khác sao? Có nam nhân nào cả đời chỉ lấy một nữ nhân chứ? Thê thiếp nhiều, con cháu đầy đàn, là ước vọng của nam nhân.”

“Nếu mẫu phi của con còn tại thế, người nhất định sẽ hiểu được con. Nữ tử trong thiên hạ không có ai sánh bằng Linh nhi.”

“Con bướng bỉnh hệt mẹ con! Ta nói rồi, sẽ không miễn cưỡng con, nếu con không muốn, thì chuyện này hãy quên đi. Tam tiểu thư kia là một nữ tử thông minh, hy vọng nó có thể phò trợ cho con.”

“Đa tạ cữu cữu tác thành, nếu không có chuyện gì nữa, con xin cáo lui trước.”

“Đi đi.”

Sở Lăng Thiên rời đi, Liên Mộ Vân ở một bên bước ra, trong mắt tràn đầy thất vọng.

“Mộ Vân, con nghe chưa? Nếu hai đứa thành thân, người khổ chỉ là con thôi.”

“Nữ nhi sẽ không bỏ cuộc đâu.” Liên Mộ Vân kiên định nói, “Con sẽ đợi, đợi một ngày biểu ca phát hiện ra điểm tốt của con, đợi một ngày tình cảm của con sẽ lay động được huynh ấy, mặc kệ bao lâu, con vẫn sẽ đợi.”

“Mộ Vân!” Trong giọng nói của Liên Thương Hải mang theo vẻ tức giận, “Con gái của Liên Thương Hải ta không có cốt cách như vậy ư? Con thân là công chúa nước Đông Lan, ngoại trừ Sở Lăng Thiên, chỉ cần con nói thích ai, thì phụ hoàng sẽ đưa đến làm phò mã của con!”

“Phụ hoàng.” Liên Mộ Vân chảy nước mắt, “Trong lòng của nữ nhi chỉ có một mình biểu ca, không có bất kỳ ai khác. Phụ hoàng, phụ hoàng đồng ý với con đi, để con chờ đợi huynh ấy đi.”

“Ôi trời, con nha đầu này, đúng là tức chết ta!” Liên Thương Hải vừa tức vừa đau lòng, “Sao con cứ khăng khăng thích một mình nó? Phụ hoàng đồng ý với con, trong vòng hai năm, sẽ không bức bách con, nếu sau hai năm, nó vẫn lạnh nhạt với con, thì phụ hoàng sẽ chỉ hôn cho con.”

“Đa tạ phụ hoàng.”

“Đừng khóc nữa.” Liên Thương Hải đau lòng lau nước mắt cho Liên Mộ Vân, “Có phụ hoàng ở đây, đừng sợ.”

Sở Lăng Thiên trở lại, nhìn thấy Gia Cát Linh Ẩn vừa đi từ hướng khác về: “Đi đâu vậy?”

Gia Cát Linh Ẩn mỉm cười: “Vừa đi cầu xin Hoàng hậu một ân điển.”

“À, là gì?”

“Muốn một cung nữ.” Gia Cát Linh Ẩn lấy ra khế ước của Bắc Mạch Doanh Xuyên, “Dùng năm mươi ngàn lượng bạc mua tờ giấy này, người không đau lòng sao?”

“Chỉ cần là thứ nàng muốn, bao nhiêu bạc cũng không tiếc!”

“Giá trị mà tờ giấy này mang lại sẽ gấp vô số lần của năm mươi ngàn lượng!” Gia Cát Linh Ẩn mỉm cười thần bí, “Thẩm Vân Bác nhất định sẽ hối hận!”

“Ta chỉ biết nàng sẽ không làm chuyện vô ích, chiều nay cùng ta quay về vương phủ lấy chút đồ đạc, được không?”

“Dạ, ta đi về tiệm xem một chút.”

“Ta đi cùng nàng.”

Trong phòng Gia Cát Hồng Nhan, Tiểu Lục đang thuật lại tình hình tra được với nàng: “Chủ tử, nô tỳ đi nhờ mấy người bạn thăm dò, chỉ có một người chị em ở Lục vương phủ nói trước kia Lục vương gia cũng có một miếng ngọc bội thế này, mấy ngày nay thì không thấy nữa.”

“Lục vương gia?” Gia Cát Hồng Nhan nhíu mày, lẩm bẩm, “Không thể là y, đêm đó y phải ở chỗ săn bắn mới đúng, không có tin nào khác hay sao?”

Tiểu Lục lắc đầu, “Dạ hết rồi.”

“Ta biết rồi, chỗ săn bắn cách kinh thành bao xa?”

“Dạ năm mươi dặm.”

Gia Cát Hồng Nhan rầu rĩ, “Ta biết rồi, ngươi ra ngoài trước đi.”

“Chủ tử, chuyện đi thăm người thân…”

“Đã nói với cô cô chủ quản của ngươi rồi, không thành vấn đề.”

“Đa tạ chủ tử!”

Tiểu Lục vui vẻ chạy đi, đúng lúc nhìn thấy Tiểu Điệp từ bên ngoài trở về, nàng ta mang theo vẻ mặt đắc ý đi đến, nói với Tiểu Điệp: “Tiểu Điệp, nói cho ngươi một tin tốt này, ta có thể gặp cha mẹ rồi.”

“Thật ư? Tốt quá rồi!” Tiểu Điệp vui vẻ hỏi, “Tiểu Lục, ta thật sự mừng thay cho ngươi!” Nói xong, ánh mắt của Tiểu Điệp đột nhiên ảm đạm, nàng lại nhớ đến người mẹ bệnh nặng của mình, “Tiểu Lục, ngươi làm thế nào vậy? Ta cũng muốn gặp cha mẹ.”

“Là Gia Cát đại tiểu thư giúp ta cầu một ân điển.” Vẻ mặt Tiểu Lục mang theo chút khinh thường, “Ta đã sớm nói với ngươi rồi, phải tìm một chủ tử tốt, người xem, đại tiểu thư hay thưởng thứ này thứ nọ cho ta, còn để ta gặp cha mẹ nữa, còn chủ tử của ngươi thì chẳng giúp gì được cho ngươi!”

“Tam tiểu thư cũng rất tốt, tiểu thư ấy còn giúp ta mang bạc về nhà.” Tiểu Điệp cãi lại.

“Thôi đi, giúp mang bạc đi thì có gì ghê gớm, hơn nữa, sao ngươi biết được rốt cuộc người ta có giúp ngươi hay không? Nói không chừng người ta bỏ bạc vào túi riêng của mình rồi.”

“Tam tiểu thư không phải loại người như vậy!” Tiểu Điệp vội nói, “Tiểu thư ấy còn mời đại phu xem bệnh cho mẹ ta.”

“Chuyện này thì càng không thể tin.” Tiểu Lục cười nhạo nói, “Làm gì có người nào tốt như thế? Ngươi là quá ngu ngốc, nên mới bị tiểu thư ấy lừa.”

“Tiểu thư sẽ không lừa ta!”

“Đồ ngốc!”

“Tiểu Lục, Tiểu Lục có ở đây không?” Hai cung nữ tuổi tác hơi lớn đi vào, theo cách ăn mặc, có lẽ là cô cô chủ quản.

“Tham kiến cô cô!” Tiểu Lục và Tiểu Điệp bước đến hành lễ, mấy cung nữ khác thấy cô cô đến cũng nhanh chóng ngừng việc trong tay lại, chạy đến thỉnh an.

“Tiểu Lục mau đến đây!” Cô cô cười nói, “Đã thông báo cho cha mẹ ngươi mười lăm tháng sau vào kinh thành rồi, đến lúc đó ngươi có thể đi gặp họ.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Nhấn vào giữa màn hình để hiển thị Tùy chọn đọc.
Theo dõi Đọc Sách Hay trên Facebook, mỗi ngày chúng tôi cập nhật những cuốn sách, truyện hay nhất!
Gia Cát Linh Ẩn Chương 116: Nụ cười của mỹ nhân

Có thể bạn thích