Trong linh đường phong ba tứ bề.

An Lạc hầu trúng kế bị bắt.

Lúc này Kim Kiền chỉ cảm thấy vỏ đại não thiếu oxy, gan bàn
chân máu chảy ngược, không vì gì khác, chính là cái vị được giang hồ xưng tụng
Nam hiệp, Ngự tiền tứ phẩm đới đao hộ vệ, đường đường cao thủ hàng đầu của Khai
Phong phủ kiêm bảo tiêu số một kia, chưa đầy năm phút đồng hồ đã bị thủ hạ của
An Lạc hầu bắt giữ, tước mất binh khí, lúc này đang bị mười mấy thanh trường
đao gí sát vào lưng, áp giải đến trước mặt An Lạc hầu Bàng Dục.

Không, không phải chứ?!

Đôi nhãn cầu của Kim Kiền nhảy vọt ra hồi lâu rồi mới quay về
vị trí cũ, đưa mắt liếc về phía Công Tôn Trúc Tử đang đứng trước quan tài.

Chỉ thấy Công Tôn tiên sinh sắc mặt trắng như tờ giấy, trừng
trừng nhìn thẳng vào mình.

Kim Kiền nhất thời giật thót tim, thầm nghĩ: Toi rồi, Công
Tôn Trúc Tử nhất quyết nhận định rằng mình là đứa lâm trận liền quay mũi giáo
xin hàng, lại còn kéo Tiểu Miêu chịu tội thay, ắt hẳn là lão đang suy nghĩ xử
lý mình như thế nào đây…

Quay đầu lại nhìn An Lạc hầu, chỉ thấy hắn nhướng mày, liếc
xéo đôi mắt phượng, tiếp nhận thanh Cự Khuyết do thuộc hạ dâng lên, cầm trong
tay, tỉ mỉ đánh giá nói: “Ai cũng nói Nam hiệp Triển Chiêu, khinh công tuyệt đỉnh,
võ nghệ siêu quần, trên giang hồ hiếm có đối thủ, trong tay cầm thanh cổ kiếm Cự
Khuyết, gọt vàng cắt ngọc… Nay xem ra…”.

Đột nhiên, cổ tay Bàng Dục vung một cái, hàn quang của Cự
Khuyết lóe lên, mũi kiếm chĩa thẳng vào cổ họng Triển Chiêu, cười nhạt nói: “Chẳng
qua cũng chỉ có vậy mà thôi”.

Nói đoạn, cổ tay ấn về phía trước một cái, một dòng máu đỏ từ
cổ Triển Chiêu chầm chậm chảy xuống.

Nhất thời, trong sảnh tiếng hít khí lạnh hết đợt này đến đợt
khác vang lên.

Chỉ thấy Triển Chiêu, lưng thẳng như thân tùng, áo trắng hơn
tuyết, thân hình bất động, thần sắc không đổi, ánh mắt sáng ngời chẳng mảy may
dao động nhìn chằm chằm vào An Lạc hầu.

Kim Kiền rụt lại bên cạnh An Lạc hầu, cũng bị ánh mắt này
nhìn đến mức toàn thân như kim châm, lòng thầm tán thán: Con mèo này quả nhiên
là lợi hại, tình huống như vậy, mà vẫn có thể duy trì được khí độ của bậc thần
tượng, bái phục bái phục.

Kim Kiền còn như vậy, huống chi là An Lạc hầu.

Chỉ thấy Bàng Dục biến sắc, một luống sát khí xẹt qua hai mắt,
giơ Cự Khuyết lên nhắm mắt vào đỉnh đầu Triển Chiêu mà chém xuống.

Kim Kiền đứng cạnh An Lạc hầu nên nhìn thấy rất rõ ràng, nhất
thời hai mắt tối sầm lại, thoắt cái đại não liền ra quyết định, dưới chân điểm
một cái, xông lên, chỉ là chân bước quá nhanh liền trượt một cái…

Trong một lúc, chúng nhân đều chấn kinh, trong linh đường im
lặng như tờ, hơn trăm con mắt trong sảnh đều đổ dồn vào Kim Kiền, ngay đến đôi
mắt đen sáng quắc đối diện An Lạc hầu cũng lộ ra đôi chút kinh ngạc.

Hồi lâu sau, Kim Kiền hoàn hồn lại mới phát hiện không biết
từ lúc nào mình đã ôm chặt bắp đùi Bàng Dục, sống chết giữ Cự Khuyết dừng lại
trên không trung.

Lúc này mồ hôi trên đầu Kim Kiền liền như nấm mọc sau mưa, ồ
ạt ồ ạt xuất hiện, Kim Kiền thầm hô to không xong rồi: Oh my God! Lẽ nào quãng
thời gian mình ở trên núi đã bị hai lão sư phụ quái đản cải tạo lắp ráp mới lại,
chẳng may lại lắp sai dây thần kinh… Chứ không thì đường đường một người hiện đại
đã tiến hóa hoàn toàn như mình, sao lại có thể làm chuyện điên rồ xả thân vì
người khác như thế này chứ?! Mà càng dở hơi hơn là, tại sao mình lại ôm lấy bắp
đùi con cua này…

Kim Kiền còn đang mặc niệm cho hành vi của chính mình, đột
nhiên cảm thấy một luồng sát khí lạnh lẽo bao trùm toàn thân, liền ngước mắt
lên nhìn, chỉ thấy An Lạc hầu Bàng Dục đang trừng mắt nhìn mình, trong đôi mắt
phượng ánh nhìn giết người bắn ra tứ phía.

Kim Kiền liền không thở nổi, thiếu chút nữa thì ngất ngay tại
trận, trong lúc hốt hoảng thì bỗng nghe thấy giọng nói lạnh như ngọc vang lên
bên cạnh:

“Hầu gia, Triển Chiêu không thể giết.”

Chớp chớp mắt, Kim Kiền dần nhìn rõ mọi vật trước mắt, liền
liếc mắt trông sang, chỉ thấy Băng Cơ đang đứng cạnh An Lạc hầu Bàng Dục, cung
kính thi lễ.

Hallelujah[1]! Cuối cùng sắc đẹp của Tiểu Miêu cũng phát huy
tác dụng, Băng Cơ đại nhân rốt cuộc đã ra tay cứu chàng!

[1] Hallelujah theo tiếng Do Thái có nghĩa là lời cảm tạ
Chúa. Đây đồng thời cũng là tên một bài hát của Leonard Cohen sáng tác năm
1984.

Kim Kiền vội buông bắp đùi An Lạc hầu ra, cung kính lui sang
một bên, phụ họa: “Không sai, không sai, Hầu gia, Triển đại… Triển Chiêu thực
không thể giết”.

“Hửm…?”

An Lạc hầu hừ mũi một tiếng, khiến Kim Kiền toàn thân da gà
da vịt rơi lộp bộp đầy đất, lén nhìn một cái, chỉ thấy An Lạc hầu nheo nheo đôi

mắt phượng, đang lạnh lùng đánh giá hai người Băng Cơ và Kim Kiền trước mắt,
nét cười lạnh như có như không thoáng hiện nơi khóe miệng.

Kim Kiền hít vào một hơi khí lạnh, hai mắt trắng dã đảo một
cái, phóng điện chíu chíu về phía Băng Cơ, thầm kêu: Băng Cơ đại nhân, còn
không mau tương trợ?

Chỉ thấy Băng Cơ, không hoảng hốt cũng chẳng luống cuống,
hơi cụp mắt xuống, cung kính nói: “Bẩm Hầu gia, Triển Chiêu theo quan khâm sai
xuất tuần, thân là Tứ phẩm ngự tiền đới đao hộ vệ, lại có phong hiệu ‘Ngự
Miêu’, nếu chết dưới kiếm của Hầu gia, e rằng sau này Hầu gia cũng khó ăn nói”.
Ngừng một chút, Băng Cơ bước về phía trước một bước, tới bên cạnh An Lạc hầu
Bàng Dục, thấp giọng nói: “Huống hồ Bao Chửng đã bỏ mạng, chỉ một tên Tứ phẩm hộ
vệ nhỏ nhoi, đâu cần phiền Hầu gia phải hao tâm tổn sức?”.

Kim Kiền ở bên nghe được rất rõ ràng, nhất thời trong lòng
cũng thả lỏng không ít, thầm nghĩ: Băng Cơ, hoa khôi đứng đầu khu đèn đỏ quả
nhiên không phải danh hão, những lời lẽ này thốt ra từ trong miệng người ta thực
là rõ ràng đâu ra đấy.

Về phần An Lạc hầu Bàng Dục, nghe xong những lời Băng Cơ
nói, quả nhiên sắc mặt hòa hoãn hẳn lên, nhắm mắt nửa khắc, mới chầm chậm gật đầu
nói: “Người đâu, trói Triển Chiêu lại, đưa sang một bên”.

Mấy tên tay chân vội vàng mang dây thừng tới, trói chặt Triển
Chiêu từ trên xuống dưới, rồi xô xô đẩy đẩy áp giải sang một bên.

Lúc này trong linh đường, đám nhân mã của An Lạc hầu Bàng Dục
đều tụ tập hết trước đại sảnh, lũ tay chân giang hồ, nội ứng đều có mặt hết thảy,
xét về nhân số lẫn khí thế tuyệt đối chiếm thế thượng phong; còn các nhân viên
Khai Phong phủ: cao thủ đứng đầu Triển Chiêu đã bị bắt, Tứ đại kim cương phải bảo
vệ quan tài Bao đại nhân không thể vọng động, Công Tôn tiên sinh chỉ là một thư
sinh, chẳng có đất dụng võ, còn các sai dịch khác thì lẻ tẻ ít ỏi, chẳng làm được
trò trống gì, gã sai dịch còn lại, Kim Kiền, đã làm phản.

Kim Kiền phân tích sơ qua tình hình, người lạnh đi một nửa,
thầm nghĩ: Ôi trời, tình huống hiện nay thực vô cùng, vô cùng bất lợi.

Quay cần cổ, Kim Kiền lại lén nhìn trộm An Lạc hầu đang
thong thả ngồi xuống ngay chính giữa sảnh, thầm nghĩ: Chậc chậc, con cua này
tuy không thuận mắt bằng Tiểu Miêu, nhưng méo mó có hơn không, miễn cưỡng cũng
coi như đẹp trai đi… Ừ, hay là mình thuận nước đẩy thuyền trực tiếp làm phản
luôn. Nghĩ coi An Lạc hầu, trấn thủ Trần Châu, một ông vua con thứ hai đúng
tiêu chuẩn, trong phủ vàng bạc châu báu ắt hẳn không ít, nói như vậy, bổng lộc
của mình cũng sẽ tăng lên mấy cấp ấy chứ, có thể từ đủ ăn đủ mặc thăng thẳng
lên hàng phú hộ…

Nghĩ đến đây, Kim Kiền không khỏi có chút vui sướng, khóe miệng
nhếch lên, đôi mắt nhỏ dài híp lại, con ngươi đảo một cái, không nghiêng không
lệch vừa vặn chạm vào đôi mắt đen lấp lánh như sao cách đó không xa.

Đôi mắt thâm trầm ẩn chứa ánh sáng, trong vắt mà tràn đầy
khí phách, lấp lánh như sao, vằng vặc như trăng.

Triển Chiêu tuy bị trói gô cổ, tay quặt ra sau lưng, nhưng
thân vẫn thẳng như cán bút, không chút đổi sắc.

Kim Kiền bỗng thấy như có chậu nước lạnh giội xuống toàn
thân, thoáng cái tế bào não trở nên tỉnh táo đến tám phần, giật mình một cái:
Phi phi phi, đường đường một thanh niên tứ hữu thời hiện đại như mình, sao lại
làm cái thứ nhân vật chó săn Hán gian thấp kém đó chứ?! Huống hồ dùng tri thức
lịch sử của thời hiện đại mà phán đoán, hiển nhiên là lão Bao sống lâu hơn hẳn
cái con cua kia, mình không thể bị những thứ giả dối bên ngoài làm mờ mắt, nhất
định phải lấy lợi ích lâu dài làm cơ sở, cái gọi là có mắt nhìn xa trông rộng,
khiêm tốn giấu nghề, không thể hiện lúc này thì còn đợi đến bao giờ?

Nghĩ vậy, Kim Kiền liền tỉnh táo lại, đôi mắt nhỏ mở lớn,
nhìn chằm chằm vào Công Tôn tiên sinh ở trước quan tài.

Chỉ thấy Công Tôn tiên sinh, khuôn mặt nghiêm nghị, cũng
đang nhìn thẳng vào Kim Kiền, đôi mắt thâm thúy.

Ớ?

Kim Kiền bỗng có chút không hiểu, nhìn chằm chằm hồi lâu,
suy nghĩ một lúc nhưng cũng không thể lý giải được ý tứ trong đó.

Phân vân hồi lâu, cuối cùng Kim Kiền xấu hổ thừa nhận chỉ số
thông minh của mình không đủ, chỉ đành thầm thở dài, cúi đầu không nói.

Nhưng Kim Kiền lại không ngờ được rằng hành động này của
nàng lại khiến cho khóe miệng Công Tôn t thoáng hiện lên ý cười.

Chợt nghe thấy Công Tôn tiên sinh bỗng cao giọng nói: “An Lạc
hầu, ngươi làm nhiều chuyện ác, thiên lý bất dung, tại hạ cho dù phải liều mạng
cũng nhất định sẽ khiến cho ngươi phải đền tội trước vương pháp!”.

Những lời này vừa thốt ra, Kim Kiền liền kinh hoàng thất sắc,
thầm nghĩ: Chà chà, hôm nay gió gì thổi ấy nhỉ? Sao mà một con mèo, một cây gậy
trúc cũng đều liều mạng nhảy lên chặn ngang họng súng vậy, này này này, tấm
gương của Hoàng huynh[2] không phải gương tốt để noi theo đâu!

[2] Ở đây chỉ Hoàng Kế Quang: Anh hùng liệt sĩ của quân đội
nhân dân Trung Quốc, anh đã lấy thân mình chặn họng súng của kẻ địch.

“Ha ha ha…”, Bàng Dục cười ngất một trận, cười đến nghiêng
ngả, cứ như vừa nghe được câu chuyện buồn cười nhất thế gian vậy, một hồi lâu
sau mới nói: “Để bản hầu đền tội trước vương pháp? Chỉ dựa vào ngươi, một tên
sư gia trói gà không chặt? Triển Chiêu của Khai Phong phủ đã bị bản hầu bắt…
Ngươi, một tên sư gia cỏn con, lẽ nào lại còn có bản lĩnh xoay chuyển càn khôn
sao?”.

Công Tôn tiên sinh giận đến toàn thân run run, hai mắt trợn
trừng, bước lên một bước, cao giọng quát: “An Lạc hầu, ngươi chớ có cho rằng
Bao đại nhân đã mất thì không còn ai có thể trị được ngươi! Bao đại nhân đã sớm
có sắp xếp, trong thư phòng…”.

Đột nhiên, tiếng nói ngừng bặt, Công Tôn tiên sinh hai mắt mở
lớn, trong mắt lộ ra vẻ kinh hãi.

“Trong thư phòng… có gì vậy?”, An Lạc hầu ngừng cười, nhướng
mày, tiếp tục nói, “Chẳng lẽ là mật tấu vừa nói đến?”.

Công Tôn tiên sinh nhíu mày, môi mím chặt, không nói ra nửa
lời.

“Hừ!”, bỗng An Lạc hầu cười nhạt một tiếng, dùng khóe mắt ra
dấu cho tên hầu đứng bên cạnh: “Lục soát cho ta!”.

“Dạ!”, gã hầu tuân lệnh, vội quay người đưa tay chỉ huy đám
tay chân phía sau: “Mấy người các ngươi, còn không mau vào thư phòng trong hậu
đường, tìm mật tấu về đây!”.

Mười mấy tên thủ hạ vội nhấc đao gấp rút đi về phía hậu đường.

Không lâu sau, bỗng phía hậu đường truyền ra hàng loạt những
tiếng binh khí choang choang, rất ầm ĩ.

Kim Kiền đứng một bên nhất thời đau tim, thầm nghĩ: Ôi ôi,
xong rồi, những đồ trang trí quý giá trong phủ Trần Châu này e là tận số hết rồi.

An Lạc hầu nghe được những tiếng này khóe miệng lại nhếch
lên, an nhàn tựa vào lưng ghế như trước, mân mê thanh Cự Khuyết trong tay.

Sau đó, hậu đường im bặt không một tiếng động.

Không lâu sau, chỉ thấy mấy gã nhân sĩ giang hồ kia mặt mày
xám như tro đi ra từ hậu đường, một tên nom tướng mạo có vẻ như là thủ lĩnh đến

trước mặt An Lạc hầu, ôm quyền nói: “Bẩm Hầu gia, chúng thuộc hạ đã lật tung
thư phòng, cũng không tìm thấy bức mật tấu kia”.

An Lạc hầu nghe vậy, liếc mắt nhìn Công Tôn tiên sinh phía đối
diện, chậm rãi nói: “Đưa vị sư gia của Khai Phong phủ đi cùng, tìm lại”.

Những lời này vừa thốt ra, Tứ đại kim cương phía sau Công
Tôn tiên sinh lập tức bước lên một bước, xoẹt một cái cùng giơ bốn thanh đao
lên, như muốn liều mạng.

An Lạc hầu thấy vậy, nhíu nhíu mày, đôi mắt phượng đảo một
cái, liếc mấy tên thủ hạ võ lâm bên cạnh Triển Chiêu.

Mấy gã đó cũng không phải kẻ ngốc, liền giơ binh khí trong
tay lên chĩa thẳng vào người Triển Chiêu, ý uy hiếp rõ ràng.

“Dừng tay!”, Công Tôn tiên sinh hét lên một tiếng, cũng
không biết là nói với đám thủ hạ của An Lạc hầu hay là nói với bốn vị Hiệu úy
phía trước, “Tại hạ theo các ngươi đi một chuyến là được”.

Mấy tay nhân sĩ võ lâm liền bước tới, túm lấy Công Tôn tiên
sinh.

“Công Tôn tiên sinh”, Bàng Dục khẽ chuyển mình, nghiêng người
tựa vào tay ghế bằng gỗ được chạm khắc tỉ mỉ, thong thả nói: “Chớ quên, con mèo
của Khai Phong phủ còn đang đợi tiên sinh về đó!”.

Công Tôn tiên sinh thân hình cứng lại, trầm giọng nói: “Tại
hạ đa tạ Hầu gia nhắc nhở”.

Dứt lời, liền theo mấy tên thủ hạ vừa nãy đi vào trong hậu
đường.

Không lâu sau, lại nghe thấy hậu đường truyền ra một loạt những
tiếng đổ vỡ, choang choang, rầm rầm, so với vừa rồi còn ầm ĩ hơn mấy phần.

Kim Kiền nghe vậy, thầm nghĩ: Hơ, đồ cổ trong Trần Châu phủ
này cũng nhiều nhở, đập đã đời một trận rồi mà vẫn còn để đập tiếp…

… Ế?

Kim Kiền chớp chớp mắt, đột nhiên cảm thấy không ổn, quay đầu
sang nhìn thì thấy An Lạc hầu sắc mặt cũng lộ vẻ lấy làm lạ.

Lại thấy trong hậu đường, im bặt một mảnh, chẳng hề phát ra
nửa tiếng, không khí có chút quỷ dị.

Trong đại sảnh, chúng nhân đều đưa mắt nhìn nh, anh nhìn
tôi, tôi nhìn anh, lâu sau cũng không có ai dám lên tiếng.

An Lạc hầu đợi một lúc lâu, cũng không thấy có người đi ra hồi
báo, nhất thời sa sầm nét mặt, quét mắt nhìn tên hầu bên cạnh một cái.

Tên hầu liền run như cầy sấy, vội vàng run giọng hô mấy người
phía sau: “Ngươi, mấy người các ngươi, còn không mau đi vào xem đã xảy ra chuyện
gì?”.

Một đám chừng hai mươi người chạy vội vào hậu đường.

Nhưng mấy tên đó xông vào hậu đường, tựa như hòn đá ném xuống
biển, ngay cả sủi tăm cũng chẳng có, cứ thế bặt vô âm tín.

An Lạc hầu Bàng Dục, đôi mắt phượng khẽ run lên, chíu một
cái bắn tia nhìn lên người Triển Chiêu.

Nhưng thấy Triển Chiêu thần sắc vẫn như thường, đôi mắt đen
láy thâm sâu như biển, không để lộ ra chút sơ hở.

An Lạc hầu nhíu mày lại, mắt phượng như điện, chíu một cái lại
bắn về phía Kim Kiền.

Kim Kiền còn đang không hiểu gì, vừa đúng lúc ấy chạm phải
ánh mắt của Bàng Dục, không khỏi sửng sốt, khó hiểu nhìn trả lại, thầm nghĩ:
Con cua kia, anh nhìn tôi thì có tác dụng gì? Có lẽ mấy tay thủ hạ của anh nhìn
thấy châu báu chất đầy trong phủ Trần Châu, lòng tham nổi lên, liền đoạt lấy
kim ngân châu báu rồi cao chạy xa bay, khả năng đó rất lớn đấy.

Bàng Dục nhìn Kim Kiền, sa sầm nét mặt, đứng dậy, cao giọng
quát: “Lại phái thêm người!”.

Thủ hạ của An Lạc hầu nào dám trễ nải, quá nửa trong số đó vội
vàng chạy vào hậu đường.

Như vậy, hơn trăm nhân mã An Lạc hầu mang tới, bao gồm năm
sáu người canh giữ bên cạnh Triển Chiêu, cộng thêm những kẻ phục mệnh bên cạnh
An Lạc hầu, hiện giờ chỉ còn hơn hai mươi người.

Nhóm thủ hạ thứ ba đi vào hậu đường, quả nhiên trong đó phát
ra một loạt những tiếng ồn ào, có điều lần này lắng tai nghe kỹ, thì thấy đó là
tiếng binh khí đao kiếm va chạm nhau, xen lẫn là mấy tiếng kêu thảm thiết, ai
nghe thấy đều không lạnh mà run.

Âm thanh quỷ dị liên tục phát ra chừng chưa tới một khắc,
sau đó hậu đường lại chìm trong tĩnh lặng.

Trong linh đường, quan tài đặt chính giữa, nến trắng chập chờn,
linh vị lạnh lẽo, gió thổi vi vút, tro bay lả tả, tình huống trong hậu đường lại
quỷ dị như vậy, đừng nói là đám nhân mã của An Lạc hầu, mà ngay đến Kim Kiền,
người vốn biết rõ kế hoạch lão Bao giả chết, lòng cũng không khỏi có vài phần sợ
hãi.

Chỉ thấy An Lạc hầu Bàng Dục đứng phắt dậy, xăm xăm bước đến
trước mặt Triển Chiêu, xoẹt một cái rút thanh Cự Khuyết ra, chỉ thẳng vào Triển
Chiêu, lớn tiếng quát: “Triển Chiêu, xem ra mấy kẻ Khai Phong phủ kia chẳng đặt
chuyện sinh tử của ngươi, đường đường một Tứ phẩm đới đao hộ vệ, trong lòng rồi!”.

Triển Chiêu rũ mắt liếc nhìn mũi kiếm đang cách mũi mình
chưa đầy nửa tấc, lại khẽ cười, mà nụ cười này lại như dung hòa giữa băng tuyết
thổi đầy trời với ngày xuân ấm áp, khiến cho đám người An Lạc hầu ngơ ngẩn ngay
tại chỗ.

Kim Kiền đứng phía sau Bàng Dục, lại cảm thấy một tia dự cảm
không lành bỗng xoẹt qua đầu.

Mà Bàng Dục, thanh cổ liếm trong tay đang định đâm tới, thì
vì nụ cười này mà hơi khựng lại.

Chính trong thời điểm khựng lại này, trước mắt đột nhiên có
một cơn cuồng phong nổi lên, chỉ thấy Triển Chiêu, mái tóc đen tung bay, vạt áo
phấp phới, là do nội lực khởi phát lên.

Chúng nhân nhất thời cả kinh, An Lạc hầu Bàng Dục dưới chân
lảo đảo, bất giác lùi lại mấy bước lớn, sớm đã mặt cắt không còn hột máu, vũ
khí trong tay run rẩy không ngừng.

Kim Kiền vừa nhìn, liền giật mình, thầm nghĩ: Ôi, ông trời của
tôi ơi, Tiểu Miêu mà nổi xung thì trời đất cũng phải biến sắc, quỷ khốc thần sầu,
mình phải mau đi tị nạn thôi.

Nghĩ đến đây, Kim Kiền lập tức quay người chạy, nhưng khóe mắt
vừa liếc lại thấy Băng Cơ còn ngẩn người ngốc nghếch đứng tại chỗ, liền vội
vàng xông đến trước mặt, không để ý đến vẻ mặt kinh ngạc của Băng Cơ, nắm lấy
cánh tay nàng, bịch bịch chạy thẳng ra cửa, đẩy Băng Cơ vào sau cánh cửa, còn
mình thì cũng cong người trốn vào đó.

Về phần Triển Chiêu, kình phong xoáy quanh thân, nội lực phát
ra, dây trói không chịu nổi nội lực cao cường, âm thanh phựt phựt vang lên, dây
thừng đứt tung mang theo luồng nội lực trong đó, xoáy trong gió, tựa như ám
khí, phóng nhanh như điện, nhắm chính xác vào mấy tên nhân sĩ võ lâm đang canh

giữ bên cạnh Triển Chiêu. Chúng kêu rú lên, ngã vật ra. Còn An Lạc hầu Bàng Dục
đang đứng trước mặt Triển Chiêu, bị trúng ngay một đoạn dây thừng vào chính giữa
mặt, lùi lại sau mấy bước, cuối cùng khó có thể giữ thăng bằng, ngã ngửa ra đất.

Dây trói Triển Chiêu đã mất, tựa như thuồng luồng gặp biển,
diều hâu liệng trời, chàng điểm mũi chân một cái, như tên lao khỏi cánh cung lướt
đến trước mặt An Lạc hầu Bàng Dục, mũi chân hất lên, Cự Khuyết vào tay, cổ tay
xoay một cái, mũi kiếm liền chỉ thẳng vào yết hầu Bàng Dục.

Một loạt động tác này, chỉ diễn ra trong nháy mắt, lũ thủ hạ
giang hồ của An Lạc hầu còn chưa kịp hoàn hồn thì chủ nhân của mình đã bị Cự
Khuyết kề cổ rồi.

Đôi con ngươi đen láy của Triển Chiêu rung lên, lớn tiếng
quát lũ thuộc hạ của An Lạc hầu: “Các ngươi còn không buông tay chịu trói?!”.

Lũ thuộc hạ này vốn là những kẻ cặn bã trên giang hồ, phần lớn
đều tiếng xấu ngập trời, làm môn hạ của An Lạc hầu chẳng qua là vì thù lao cao
ngất ngưởng của phủ Hầu gia, làm sao có dù chỉ một chút lòng trung thành. Thế
nên khi hơn trăm nhân thủ mới rồi bị tổn thất mất già nửa một cách khó hiểu,
chúng đã thấy run sợ trong lòng rồi; nay chứng kiến thân thủ của Triển Chiêu, lại
càng sợ hãi hơn nữa; lúc này thấy Hầu gia bị bắt, liền biết cục diện đã đổi,
hơn nữa còn bị Triển Chiêu quát lên như vậy, tên nào tên nấy đều kinh hồn táng
đảm, lập tức buông khí giới, quỳ xuống đất, đầu hàng.

Kim Kiền ló ra từ sau cửa vừa nhìn thấy cảnh tượng này, nhất
thời tảng đá đè nặng trong lòng liền rơi xuống đất, nàng chỉnh sửa lại y phục rồi
bước ra, tựa cửa khoanh tay xem náo nhiệt.

Lại nói về Bàng Dục bị đoạn dây trói đánh trúng làm ngã nhào
xuống đất, mắt thấy sao bay đầy đầu, trong lúc đó lại nghe thấy Triển Chiêu cao
giọng quát, tim như lạnh đi, đến khi giãy giụa ngồi dậy được, mới kinh hoàng nhận
ra mình đang bị Cự Khuyết kề cổ, nhìn đến đám thuộc hạ thì đã sớm buông vũ khí
đầu hàng rồi.

An Lạc hầu Bàng Dục là loại nhân vật nào chứ, hắn là quốc cữu
đương triều, là hoàng thân quốc thích, sao có thể bị đối xử như vậy, lập tức lửa
giận bốc lên, lớn tiếng quát Triển Chiêu: “Triển Chiêu, ngươi chẳng qua chỉ là
một tên Tứ phẩm hộ vệ, thế mà dám đối đãi với quốc cữu đương triều thế này, lẽ
nào ngươi không sợ phạm tội khi quân sao?!”.

“Triển hộ vệ chưa từng phạm tội khi quân, kẻ phạm tội khi
quân e rằng chính là Hầu gia.”

Giọng nói uy nghiêm phát ra từ chính giữa linh đường, Bàng Dục
quay lại nhìn, nhất thời sắc mặt xanh mét, môi trắng bệch, ngón tay run run chỉ
về phía trước, nửa chữ cũng chẳng thốt ra nổi.

Chỉ thấy ngay chính giữa linh đương, nắp quan tài được tứ đại
Hiệu úy mở ra, một người từ trong quan tài thong thả đứng lên, một thân quan
bào màu tía, sắc mặt đen sì, giữa trán là vầng trăng khuyết, râu dài ba thước,
không giận mà uy, chính là Bao đại nhân, người vừa được cho đã tự sát bỏ mạng.

Bao đại nhân bước đến trước mặt An Lạc hầu, đôi mắt sắc bén
chăm chú khóa chặt lấy Bàng Dục.

An Lạc hầu Bàng Dục bị nhìn chằm chằm như vậy liền thấy lạnh
cả người, hồi lâu sau mới hoàn hồn lại, cao giọng nói: “Bao Hắc Tử, ngươi thân
là khâm sai, vậy mà dám giả chết, bản hầu nhất định sẽ bẩm báo lên Thánh thượng,
trị ngươi tội khi quân!”.

Kim Kiền đang dựa vào cánh cửa, thầm thấy tức cười: Cái con
cua này nhất định là kiến thức trong bụng chả có bao nhiêu, nếu không thì sao cứ
nhai đi nhai lại mỗi một câu kịch “tội khi quân vậy”, thật chả có tí sáng tạo
nào, ít ra cũng phải nên nói mấy thứ như “giả thần giả quỷ, lừa gạt dân chúng”,
hoặc là “truyền bá tà giáo” mới được chứ.

Bao đại nhân nghe xong cũng không đáp, chỉ bình tĩnh nhìn
Bàng Dục một cái, đột nhiên quay người nói: “Chúng nhân Khai Phong phủ nghe lệnh!”.

“Có thuộc hạ!”, các sai dịch Khai Phong phủ mới rồi còn tản
mác ở các góc, liền rầm rập chạy đến trước mặt Bao đại nhân, chắp tay cao giọng
đáp.

“Giải thủ hạ của An Lạc hầu vào đại lao Trần Châu!”

“Thuộc hạ tuân lệnh!”

Các nha dịch người thì đi tịch thu binh khí, người thì lấy
dây trói trói chúng lại, rồi giải đi, không lâu sau trên đại sảnh chỉ còn lại một
mình An Lạc hầu Bàng Dục.

Bao đại nhân lại nhìn Bàng Dục một cái, đôi mày nhíu lại, tiếp
tục nói: “Vương Triều, Mã Hán!”.

Hai đại Hiệu úy lập tức ôm quyền tiến lên, cao giọng đáp:
“Có thuộc hạ!”.

“Mời An Lạc hầu di giá đến sương phòng, chăm sóc cẩn thận.”

“Thuộc hạ tuân lệnh!”

Dứt lời, hai người đồng thời tiến lên, kéo tay Bàng Dục quặt
ra sau, áp giải về phía cửa.

Lúc này An Lạc hầu Bàng Dục, sắc mặt đã khôi phục như bình
thường, vừa đi vừa cười nhạt nói: “Bao Hắc Tử, bản hầu muốn xem xem, ngươi có
thể làm gì bản hầu nào?!”.

Nói rồi liền ngẩng đầu sải bước, đi theo hai vị Hiệu úy ra cửa.

Kim Kiền đứng cạnh cửa, lúc này mới nhìn rõ dung nhan Bàng Dục,
không khỏi giật mình kinh ngạc.

Trên mặt An Lạc hầu, từ trán cho đến cằm, nổi lên một vệt
dây thừng tím bầm, chắc hẳn là do vừa rồi bị Triển Chiêu vận công làm đứt dây
mà bị văng trúng, có điều vị trí lại ở ngay chính giữa mặt, không xiên không lệch,
vừa vặn chia khuôn mặt trắng bóc của Bàng Dục ra làm hai nửa, cứ như là dùng
thước mà chia vậy, vị trí chuẩn xác vô cùng.

Kim Kiền nhất thời không nhịn được, phì cười thành tiếng, vừa
mới cười được một nửa thì giật nảy mình, ngước mắt lên nhìn, vừa hay chạm đúng
Bàng Dục đang đứng đối diện, đôi mắt phượng nheo lại, thâm độc hung hãn, tựa
như loài rắn độc đang nhìn chằm chằm vào nàng vậy.

“Hầu gia, mời!”, Vương Triều đưa tay ra, đẩy Bàng Dục ra
ngoài cửa.

Kim Kiền cũng chỉ nhìn vào mắt Bàng Dục trong một thoáng,
nhưng mồ hôi lạnh lại túa ra như tắm, đang lúc kinh hồn chưa định thần lại được
thì đột nhiên cảm nhận những ngón tay lạnh băng đặt lên trán mình, liền hoảng hốt
hét lên một tiếng, nhảy phắt ra sau.

Tiếng hét này của Kim Kiền lập tức thu hút ánh mắt của tất cả
mọi người trong đại sảnh, chúng nhân định thần nhìn kỹ, chỉ thấy Băng Cơ đang đứng
cạnh cửa, cánh tay vươn ra ngượng ngùng khựng lại giữa không trung, mà Kim Kiền
bên cạnh lại đeo bộ dạng như gặp ma hốt hoảng nghiêng ngó bốn xung quanh.

Chúng nhân không khỏi cảm thấy tức cười, lại thấy Trương
Long bật cười sang sảng nói: “Kim Kiền, lẽ nào chủ nhân mà ngươi vừa nhận vứt bỏ
ngươi, ngươi không cam lòng sao?”.

Lúc này Kim Kiền mới nhìn kỹ, thì ra những ngón tay vừa rồi
là của Băng Cơ, không khỏi có chút xấu hổ, định mở miệng phân bua thì nghe thấy
Trương Long nói vậy, nhất thời cả kinh, thầm nghĩ: Không hay rồi, cái tên khốn
Trương Long vốn ngứa mắt với mình từ trước, lần này lại hiềm khích hành vi làm
phản của mình, nếu để cho đám người cổ đại này gièm pha mấy câu trước mặt lão
Bao, mất việc là chuyện nhỏ, còn nếu bị “Cẩu đầu trảm chăm sóc”… đó mới chính

là lỗ nặng!

Nghĩ đến đây, thân hình Kim Kiền lập tức lướt nhanh như điện,
vọt đến trước mặt Bao đại nhân, khom người quỳ xuống, miệng hô lớn: “Đại nhân,
oan cho thuộc hạ quá, sở dĩ thuộc hạ làm vậy đều là vì nghĩ cho đại cục!”.

Nhưng vừa mới cúi người lạy được nửa chừng, Kim Kiền bỗng thấy
hai tay mình bị giữ chặt, thân hình không sao mà phủ phục xuống được, nàng bèn
ngước lên nhìn, chỉ thấy hai cánh tay mình đang bị hai người giữ hai bên, người
bên trái, khuôn mặt tràn ngập nét cười, chính là Trương Long vừa mới rồi đã vu
cáo hãm hại mình, còn người bên phải, đôi con ngươi đen láy ẩn hiện ý cười, đó
là Triển Chiêu.

Hả?

Kim Kiền ngó trái, nhìn phải, có chút không hiểu, do dự nửa
ngày, rồi đưa mắt nhìn thẳng vào mặt lão Bao, mở miệng nói: “Đại nhân, lòng
trung thành của thuộc hạ với đại nhân, có trời đất chứng giám, lòng kính ngưỡng
của thuộc hạ với đại nhân cuồn cuộn như nước sông chảy mãi không ngừng, đại
nhân ơi…”.

“Ha…”, mấy tiếng nén cười vang lên bên trái, Kim Kiền thề đó
tuyệt đối là hai cái tên không có tu dưỡng Trương Long, Triệu Hổ phát ra.

“Phụt…”, tiếng phì cười vang lên bên phải này, Kim Kiền thề,
đó tuyệt đối là từ cái vị Tứ phẩm hộ vệ vốn luôn nghiêm nghị, đức độ vô ngần
kia phát ra.

“Kim bổ khoái không cần phải vậy, mau mau đứng lên.”

Vẫn là lão Bao cho Kim Kiền chút mặt mũi, giọng nói không đổi,
đưa tay nâng tiểu sai dịch gầy nhỏ trước mặt lên.

Đương nhiên, Kim Kiền theo bản năng lờ tịt đi đôi mắt đã biến
thành hình trăng non trên khuôn mặt đen sì kia.

Kim Kiền đứng dậy, chỉnh lại quan phục, chắp tay ôm quyền,
nghiêm sắc mặt nói: “Đại nhân, hành vi vừa rồi của thuộc hạ…”.

“Kim bổ khoái không cần nhiều lời, đại nhân nhìn thấu mọi
chuyện, nỗi khổ tâm của Kim bổ khoái, đại nhân há lại không biết?”

Một tiếng nói từ sau sảnh truyền ra, Công Tôn tiên sinh tay
vuốt chòm râu đen nhánh, từ hậu đường chầm chậm bước ra, khuôn mặt mang ý cười.

Hả?

Kim Kiền mở to hai mắt, nhìn chằm chằm vào Công Tôn tiên
sinh đang khoan thai bước đến trước mặt Bao đại nhân, khom người thi lễ nói: “Đại
nhân, đám thuộc hạ của An Lạc hầu đều trúng kế mai phục trong thư phòng, đã bị
bắt hết rồi”.

Bao đại nhân gật gật đầu, nói: “Tiên sinh vất vả rồi”.

“Tại hạ nào có vất vả gì, Triển hộ vệ vì muốn làm An Lạc hầu
mất cảnh giác đã lấy thân mạo hiểm, cùng tại hạ diễn khổ nhục kế, nguy hiểm vạn
phần, thiếu chút nữa thì mất mạng dưới kiếm của An Lạc hầu, mới vất vả”, Công
Tôn tiên sinh thẳng người dậy, tiếp tục cười nói.

Bao đại nhân vuốt râu gật đầu, nhìn bóng người thẳng như cán
bút kia, mắt hàm chứa vẻ tán thưởng, nói: “Triển hộ vệ vất vả, có công rất lớn,
bản phủ đương nhiên hiểu”.

Triển Chiêu ôm quyền cúi đầu: “Đó là bổn phận của thuộc hạ,
đại nhân quá khen rồi”.

Công Tôn tiên sinh gật gật đầu, lại đưa mắt nhìn sang Kim Kiền,
ý cười trong mắt càng sâu, nói: “Nếu nói người có công lớn nhất lần này, e rằng
không ai ngoài Kim bổ khoái”.

Ơ hả?

Kim Kiền nghe vậy nhất thời kinh ngạc.

Chợt nghe Công Tôn tiên sinh nói tiếp: “Tại hạ lúc trước
ngàn tính vạn tính, cũng không ngờ tới Băng Cơ cô nương lại chính là thuộc hạ của
An Lạc hầu, kế ‘Mỹ nhân khóc tang’ này thiếu chút nữa đã khiến chúng ta mất mạng
vì nó”.

Nói rồi, khóe mắt liếc nhìn Băng Cơ.

Chỉ thấy Băng Cơ hơi nhún người vái, cúi đầu không nói.

Công Tôn tiên sinh cười cười, lại nói: “Lúc ấy An Lạc hầu
đòi khai quan khám nghiệm thi thể, tình huống ngàn cân treo sợi tóc, may mà Kim
bổ khoái đứng ra, nói dối rằng đại nhân đã chết, mới giải được nguy cơ”, ngưng
một chút, Công Tôn tiên sinh nhìn Băng Cơ một cái, hỏi: “Chỉ là tại hạ nghĩ mãi
cũng không hiểu, vì sao Băng Cơ cô nương ngay từ đầu đã không bộc lộ rõ thân phận,
đến lúc nguy cấp lại ra tay tương trợ?”.

Băng Cơ nghe vậy, hơi cụp mắt xuống, trầm tĩnh nói: “Băng Cơ
là thuộc hạ của An Lạc hầu, vốn phải bán mạng vì chủ nhân, chỉ là…”.

Băng Cơ ngưng một lát, đôi mắt đẹp trong veo lướt một vòng,
chậm rãi quét qua Bao đại nhân, Công Tôn tiên sinh, sau đó dừng lại trên mặt
Kim Kiền một chút, lại dừng trên người Triển Chiêu nửa khắc, cuối cùng thu ánh
mắt lại, cụp mắt xuống tiếp tục nói: “Bao đại nhân vì nạn dân Trần Châu, không
màng hiểm nguy, liều chết kháng cự; Công Tôn tiên sinh chỉ là một người đọc
sách, cũng xả thân tranh đấu; Kim bổ khoái tuy tuổi còn nhỏ, nhưng cũng biết mạo
hiểm vì nước; Triển đại nhân hiệp nghĩa can đảm…”, nói đến đây, Băng Cơ tựa hồ
như không còn lời nào để nói, im lặng hồi lâu mới tiếp: “Băng Cơ mặc dù lưu lạc
chốn phong trần, nhưng cũng chưa mất hết lương tâm, tất sẽ nguyện vì nạn dân Trần
Châu góp một phần tâm sức”.

Những lời này vừa nói xong, chúng nhân không biết đáp lời ra
sao, lát sau Bao đại nhân mới chầm chậm gật đầu: “Băng Cơ cô nương vất vả rồi”.

Băng Cơ nghe vậy, thân hình không khỏi khẽ run lên, trên đôi
mi dài cong vút lấp lánh ánh nước trong suốt.

Công Tôn tiên sinh tựa như đang suy nghĩ gì đó, vuốt râu gật
đầu, rồi hướng ánh mắt sang Kim Kiền nói: “Tại hạ còn một chuyện không hiểu,
Kim bổ khoái lúc ấy cách xa chúng ta như vậy, sao lại có thể biết được khi đó tại
hạ đang thì thầm bàn bạc với mấy người Triển hộ vệ, để Triển hộ vệ dùng khổ nhục
kế khiến An Lạc hầu mất cảnh giác, rồi dẫn đám thủ hạ của An Lạc hầu từng nhóm
một vào thư phòng, nơi vốn có mai phục sẵn để tiêu diệt”.

Lúc này Kim Kiền mới hiểu ra, chả trách thời điểm mình xun
xoe nịnh nọt con cua kia, Công Tôn tiên sinh sống chết gì cũng không cho Tứ đại
kim cương xông lên giết mình, thì ra là có ý đồ.

Công Tôn tiên sinh nhìn Kim Kiền một lát, đột nhiên bừng tỉnh
nói: “Tại hạ nhớ ra rồi, khi ấy tại hạ đang điều phục binh vào thư phòng thì thấy
Kim bổ khoái ở cửa nha môn, ắt hẳn lúc đó Kim bổ khoái đã biết trong thư phòng
có mai phục, thế nên mới nghĩ ra kế sách mật tấu trong thư phòng… Ừm… Kim bổ
khoái quả nhiên tâm tư mẫn tiệp, chúng ta có Kim bổ khoái trợ giúp, thực là may
mắn”.

Cửa nha môn?

Suy nghĩ của Kim Kiền đảo mấy vòng, đến khi nhớ ra thì có
chút dở khóc dở cười, thầm nghĩ: Cho xin đi, Công Tôn Trúc Tử, lúc đó tôi đang
lén chuồn đi tìm chỗ đánh một giấc, làm sao biết được kế sách mai phục gì đó chứ,
nếu không phải bị con mèo kia bức bách quá, lại thêm công phu thâm hậu của phim
truyền hình, thì làm sao có thể nghĩ ra cái kế “mật tấu” thần kỳ như vậy?

Công Tôn tiên sinh tựa hồ như rất vừa lòng với suy đoán của
chính mình, khuôn mặt tràn ngập vẻ vui mừng, nhìn Kim Kiền, sự tán thưởng trong

mắt còn nhiều hơn so với lời nói.

Kim Kiền bị nhìn đến mức giật mình, da mặt có chút không tự
nhiên cứ giật giật.

Bao đại nhân gật đầu, nhìn Kim Kiền vẻ tán thưởng, nói: “Kim
bổ khoái, vất vả rồi”.

Kim Kiền cứng ngắc ôm quyền nói: “Đó là bổn phận của thuộc hạ”.

Trương Long bên cạnh, gãi gãi đầu, đột nhiên bước lên một bước
ôm quyền nói: “Kim Kiền, Trương Long trước kia hiểu lầm ngươi rất nhiều, thực xấu
hổ, giờ xin được tạ tội”.

Triệu Hổ đứng một bên, cũng ngại ngùng nói: “Kim Kiền, ta,
ta cũng xin lỗi…”.

Kim Kiền thấy thần sắc xấu hổ của hai vị Lục phẩm Hiệu úy đại
nhân, khóe miệng thoáng hiện lên nét cười, cũng ôm quyền nói: “Hai vị đại nhân
khách khí rồi, Kim Kiền có thể làm thuộc hạ của hai vị đại nhân thực là may mắn
ba đời”.

Ba người nhìn nhau cười, Bao đại nhân và Công Tôn tiên sinh
nhìn nhau, gật đầu cười; Triển Chiêu đứng sau lưng Kim Kiền, cũng lộ ra nét cười.

Nhưng mấy người họ đâu có biết tiếng lòng lúc này của Kim Kiền:

Chậc chậc, Tiểu Miêu tuy quyền lực không nhỏ nhưng khổ nỗi
chức quan lại quá cao, theo Tiểu Miêu khả năng kiếm chác của mình không có đất
dụng võ, chẳng bằng đầu quân hẳn cho hai vị lãnh đạo này, về sau phúc lợi, tiền
lương, tiền đồ lại thêm “tiền” đồ[3] của mình rộng mở rồi…

[3] Hiện tượng đồng âm trong tiếng Trung, tiền đồ là tương
lai, tiền đồ còn có nghĩa là con đường kiếm tiền.

Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Nhấn vào giữa màn hình để hiển thị Tùy chọn đọc.
Theo dõi Đọc Sách Hay trên Facebook, mỗi ngày chúng tôi cập nhật những cuốn sách, truyện hay nhất!

Có thể bạn thích