Lòng thích cái đẹp người người đều có, Thục phi cũng không ngoại lệ,
thấy con dâu tương lai da thịt như ngọc, bộ dáng như hoa, tựa nhiên như
tiên nữ từ cửu thiên dao trì bay xuống, bẽn lẽn ngượng ngùng, mỉm cười
ngây thơ lại nhã nhặn, vừa thấy liền thích, ôn nhu kêu: "Mau vào trong
phòng, cẩn thận đừng phơi ngoài trời."

Thục phi nhu hòa làm cho Phó Dung kinh ngạc.

Tuyển phi ngày đó nàng chờ ở ngoài lương đình thì xa xa liếc mắt nhìn
qua Thục phi, có thể sinh ra Từ Tấn như vậy, Thục phi mĩ mạo không thể
nghi ngờ, đoan trang ung dung như Hoàng Hậu, kiều diễm quyến rũ như Đoan phi. Thục phi chỉ riêng một thân quần áo bình thường không có gì lạ,
cùng các nàng ngồi một chỗ, cũng không thua kém nửa phần.

Lúc ấy Phó Dung không dám nhìn nhiều, sau khi vào lương đình càng
buông mi thu liễm, bây giờ cách gần hơn, Thục phi vừa mở miệng, phảng
phất có gió xuân ôn hòa thổi tới trước mặt, xua tan trong lòng nàng khẩn trương bất an.

Phó Dung bản năng mà cảm thấy, Thục phi hẳn phải là mộtngười rất dễ gần.

Nhưng nàng quả thực là sợ hai chữ "Mẹ chồng", thà rằng cẩn thận là
vàng, quy củ hướng Thục phi bái xuống: "Tiểu nữ Phó Dung, gặp qua Thục
phi nương nương."

Đây là lễ nghĩa, Thục phi bất đắc dĩ cười cười, đi qua đem người đỡ
dậy, nắm tay Phó Dung đi vào trong, "Trời vừa hửng sáng liền đem ngươi
gọi vào cung, rất mệt đi? Sau này chúng ta chính là người một nhà, đến
ta bên này không cần khách sáo, ngươi nhìn ta cũng không thích làm dáng
vẻ nương nương, ngươi liền đem ta làm bá mẫu bình thường nhìn đi."

Đi chưa được mấy bước, phát hiện lòng bàn tay cô nương đổ mồ hôi, Thục phi âm thầm buồn cười, đến cùng số tuổi nhỏ, lần đầu thấy mẹ chồng nào
có không khẩn trương?

"Ngồi đi ngồi đi, Oản Oản cũng ngồi lại đây." Tự tay dắt theo Phó
Dung ngồi tại bên giường, Thục phi tỏ ý bảo Thôi Oản cũng lại ngồi.

Thôi Oản lắc lắc đầu, cố ý ngồi ở bệ cửa sổ bên kia: "Bác trước cùng Phó tỷ tỷ trò chuyện đi, chúng ta đã từng gặp nhau,không vội."

Cháu gái từ nhỏ hiểu chuyện, Thục phi không để ý nàng nữa, chăm chú
nghiêm túc quan sát Phó Dung, càng nhìn càng thích, "Nghe nói ngươi nhũ
danh gọi là Nùng Nùng?"

Phó Dung nhìn chính mình như cũ bị chuẩn mẹ chồng nắm tay, có chút
ngại ngùng mà giải thích: "Hồi nhỏ mồm miệng không rõ, đem Dung kêu
thành Nùng, nương ta vẫn bảo ta như vậy."

"Nùng Nùng tốt, tên này xứng với ngươi, kiều kiều làm cho người ta yêu thích, ta về sau cũng gọi ngươi như vậy." Thục phi lập tức thân mật,
lại hỏi Phó Dung gần đây ở nhà bận cái gì, tất cả đều là nói chuyện nhà, chuyện cửa, cung nữ bưng hai đĩa lớn anh đào Phúc Sơn lại, nàng mới
buông tay, gọi Phó Dung ăn chút gì giải khát.

Phó Dung cầm một trái, thả vào trong miệng thì lặng lẽ liếc về phía Thục phi.

Thục phi cũng cười nhìn nàng đâu.

Phó Dung mặt nóng nóng, trái tim chân chính buông xuống. Xem ra Thục
phi thật sự thích nàng, bằng không người ta đường đường là chủ một
cung, không cần giả trang thân thiện, hai người một tôn một ti, cho dù
nàng thành Túc vương phi, cũng phải nhìn sắc mặt Thục phi.

Nhưng nàng cũng không thật sự liền đem Thục phi trở thành phu nhân
bình thường, bắt đầu lôi kéo làm quen, Thục phi hỏi cái gì nàng liền đáp cái ấy, vốn định đợi hai người không có gì để nói thì lại chủ động làm
sinh động bầu không khí, ai ngờ Thục phi vẫn không để loại tình hình xấu hổ đó xuất hiện, cũng không phải tận lực dẫn nàng nói chuyện, liền như
vậy dịu dàng nhỏ nhẹ, người thân bình thường.

"Ngươi thấy qua Cảnh Hành sao?" Hàn huyên một hồi, Thục phi nhỏ giọng hỏi, trong mắt thế nhưng có chút hoạt bát.

Cái này, nên trả lời như thế nào?


Phó Dung trong đầu nhanh chóng chuyển mấy vòng, ngượng ngùng buông mi: "Thấy qua hai lần, năm ngoái theo các ca ca đi xem đua thuyền rồng,
ngẫu nhiên gặp gỡ vương gia cùng Tần muội muội, năm nay tháng giêng ở
tướng quân phủ, cũng đụng phải..."

Thục phi mau chóng thay nhi tử giải thích: "Đúng vậy, lần kia Cảnh
Hành cũng nói với ta, nói hắn vốn định thay ngươi giải vây, chỉ là..."

Còn chưa nói hết, bên ngoài một cái tiểu cung nữ cúi đầu đi vào trong: "Nương nương, Túc vương điện hạ đến thăm ngài."

Phó Dung lập tức đứng lên, trên mặt tất cả đều là khiếp sợ.

Thục phi cũng vô cùng kinh ngạc. Hôn sự đã định ra, bởi vì ngại nàng
hạch hỏi, nhi tử đã rất lâu không đến bên này thăm nàng, lần trước là
bị nàng quấn lấy không tha mới đem quan hệ của hắn cùng Phó Dung nói cho nàng. Hôm nay đột nhiên lại đây, chẳng lẽ là nghe nói nàng mời Phó Dung tiến cung?

"Nương nương, ta, ta đi ra phía sau tấm bình phong tạm tránh đi một
chút, nương nương đừng cho điện hạ biết ta ở chỗ này." Thục phi nghi
hoặc thì Phó Dung đỏ mặt mở miệng, ở phía trước Thục phi níu kéo dẫn Mai Hương vội vàng trốn đến phía sau tấm bình phong. Nàng không sợ thấy Từ
Tấn, nhưng thân làm một cô nương thủ lễ, hiện tại liền nên làm như vậy.

Tiểu cô nương đã trốn đi, Thục phi tuy rằng muốn gọi nhi tử gặp tức
phụ, lại không muốn đem người kéo ra, liền như trước ngồi ở trên giường.

"Tứ ca tới a." Thôi Oản sớm từ bên cửa sổ đứng dậy, cười dịu dàng cùng Từ Tấn chào hỏi.

Từ Tấn vào nhà thì trước mặt nhìn thấy chính là Thôi Oản, gật gật đầu, ánh mắt quét về phía bên trong.

Nhìn đến mẫu thân hắn đang ngồi trên giường ăn anh đào đâu.

Từ Tấn bất động thanh sắc liếc mắt nhìn bình phong bên kia, bước nhanh tới phía trước người Thục phi, "Nương gần đây có khỏe không?"

Thục phi ngó nhìn hắn, vừa nghĩ tới nhi tử mặc kệ tức phụ bị người khi dễ liền tức hắn không thông suốt, thái độ so với bình thường nhạt nhẽo
hai phần: "Còn tốt, ngươi ngày hôm nay sao lại rảnh rỗi đến đây? Công
sự đều xử lý xong?"

"Ừm, cuối cùng cũng có thể thoải mái hai ngày." Từ Tấn chính mình cầm
quả anh đào ăn, ăn xong một quả khó được cười cười: "Nương, vừa vào thì
ta nhìn thất trong vườn đinh hương nở rất đẹp, nhi tử bồi ngài ra ngoài
đi dạo? Đừng luôn ở trong phòng buồn bực."

Đổi một ngày khác Thục phi khẳng định sẽ đáp ứng, hôm nay tuyệt đối
không có khả năng, thở dài: "Sắp đến đoan ngọ, bên ngoài ánh nắng chói
chang, liền tại trong phòng ngồi đi." Nhi tử nàng bộ dạng tốt, để con
dâu ở phía sau tấm bình phong nhìn thêm một chút, hảo cảm càng nhiều, có lẽ sẽ quên chuyện ngày đó bên hồ.

Từ Tấn cũng không cưỡng cầu.

Thôi Oản bước nhẹ tới gần, ở bên cạnh Thục phi dừng lại, ngẩng đầu
trêu ghẹo Từ Tấn: "Tứ ca nhanh đón dâu, nhưng ngươi còn chưa nói cho
chúng ta biết ngươi là khi nào nhìn trúng Phó tỷ tỷ a?"

Lời này Thục phi thích nghe, chờ mong mà nhìn chằm chằm vào nhi tử.

Từ Tấn trong tay nắm một quả anh đào đỏ thẫm thưởng thức, thấp giọng
nói: "Ai nói ta thích nàng? Phụ hoàng đem nàng chỉ cho ta, ta chỉ có thể nhận."

Một bộ ngữ khí miễn cưỡng.

"Tứ ca nói gì vậy?" Thôi Oản nghi hoặc mà nhíu mày, "Không phải Tứ ca chủ động cầu tứ hôn?"

Thục phi vừa muốn ám chỉ với nhi tử Phó Dung đang ở chỗ này, Từ Tấn
trước cho nàng một ánh mắt, lại phủ nhận: "Ở kinh thành, cô nương mĩ mạo nhiều không đếm hết, ta nhìn nàng cũng không có gì đặc biệt, ta chưa
bao giờ cầu phụ hoàng. Về phần phụ hoàng vì sao đem nàng chỉ cho ta,
nương có hay không nghe phụ hoàng nhắc tới?"


Thôi Oản khiếp sợ, đi theo hơi hơi cúi đầu, không biết đang nghĩ cái gì.

Thục phi sắc mặt cực kỳ khó coi.

Tứ hôn về sau, nhi tử từng cùng nàng nói rõ, hắn không hi vọng sự tình chủ động cầu hôn truyền ra ngoài, khiến cho người khác hoài nghi. Thục
phi không hiểu rõ, truyền ra ngoài người khác có thể hoài nghi cái gì?
Phó Dung đẹp như vậy, nhi tử vừa gặp đã thương hoàn toàn giải thích a,
vô duyên vô cớ ai sẽ đoán được kỳ thật là bởi vì nhi tử chỉ có thể chạm
vào Phó gia Tam cô nương? Nghĩ tới nghĩ lui, liệu định nhi tử da mặt
mỏng, không muốn có loại đồn đãi hồng phấn (sến súa) này.

Không truyền liền không truyền, cũng không phải việc gì quan trọng,
nhưng hiện tại con dâu ở trong phòng đây, nghe thấy vị hôn phu nói như
vậy, có thể không khổ sở?

"Là ta cầu Hoàng Thượng đem Nùng Nùng chỉ cho ngươi."

Nhịn xuống một bụng lửa giận sôi trào, Thục phi lạnh mặt nói: "Nùng
Nùng tư sắc xuất chúng, người cũng nhu thuận, ngày đó ta nhìn nàng, vừa
nhìn thấy liền thích, sau đó cố ý cầu phụ hoàng ngươi. Cảnh Hành, nương
chỉ nói một lần, Nùng Nùng là con dâu ta tự mình tuyển, trước mắt ngươi
cùng nàng ở chung không nhiều, có thể không thích nàng, một khi nàng qua cửa, ngươi nếu là dám cùng Nùng Nùng bày ra gương mặt thối này, đó
chính là cho ta thối mặt, về sau đừng có đến Chiêu Ninh cung nhìn ta!"

Nhi tử thân thể dị thường, quan hệ tới cưới vợ sinh con, vẫn luôn là
tâm bệnh của nàng, thật vất vả gặp được cứu tinh, vẫn là như thế quốc
sắc thiên hương, hắn thế nhưng một chút cũng không quý trọng! Nhi tử
niên thiếu không hiểu chuyện, Thục phi lại không nguyện nhìn vợ chồng
son hợp mặt cách lòng. Sau này kết hôn, cô nương da mặt mỏng, con dâu có tâm sự cũng không dám mở miệng cùng nàng, nàng chỉ có thể khuyên nhi tử săn sóc chút.

"Bác đừng nóng giận, Tứ ca thuận miệng nói một chút thôi, Phó tỷ tỷ
tốt như vậy, hắn sao lại có thể không thích?" Thôi Oản nắm lấy tay Thục phi, nhẹ nhàng vỗ lưng cho nàng, lại cầu xin mà nhìn về phía Từ Tấn,
"Tứ ca ngươi liền đừng nói lời trái lương tâm, đem bác tức đến thế này,
việc vui yên lành, ngươi..."

"Nương yên tâm, nếu là người ngươi nhìn trúng, nhi tử sẽ hảo hảo cùng
nàng qua ngày." Từ Tấn đứng dậy cáo từ, "Phía trước còn có việc, nhi tử ngày khác lại đến gặp ngài."

Thục phi quay đầu.

Từ Tấn quay người rời đi, đi hai bước rồi phát giác Thôi Oản muốn đưa tiễn, cũng không quay đầu lại nói: "Biểu muội dừng bước."

Thôi Oản đành phải dừng lại, nhìn bình phong, khó xử gọi Thục phi: "Bác, đây..."

Thục phi khoát khoát tay: "Ngươi ra ngoài trước đi, ta cùng Phó tỷ tỷ ngươi nói riêng vài câu."

Thôi Oản lo lắng hốt hoảng mà đi ra ngoài.

Không cần Thục phi mời, Phó Dung liền cùng Mai Hương từ phía sau tấm
bình phong đi ra, Mai Hương thức thời mà đi ra ngoài, Phó Dung thì đi
tới bên người Thục phi, cúi đầu nhận lỗi: "Nương nương đừng giận vương
gia, như ngài đã nói, vương gia cùng ta chưa từng gặp nhiều, không để
tâm là rất bình thường a. Có thể được nương nương ưu ái, Nùng Nùng đã
rất thoả mãn, nếu là bởi vì ta hại ngài cùng vương gia tức giận, ta sẽ
ăn ngủ không yên."

Nàng mặt mày bình tĩnh, gương mặt thanh tú trong trắng lộ hồng, nhu thuận, cũng không phải miễn cưỡng cười vui.

Như vậy khéo hiểu lòng người, Thục phi càng thích, kéo tay Phó Dung
lên thở dài: "Cảnh Hành từ nhỏ đã như vậy, trong lòng có thích, cũng
không chịu dễ dàng nói ra miệng. Nùng Nùng đừng coi lời của hắn là thật, hắn nếu thật không thích ngươi, tuyệt đối sẽ không đáp ứng mối hôn sự
này, tựa như Thất thúc hắn, hai người kém nhau một tuổi, đều là thà
thiếu không ẩu."

Phó Dung đỏ mặt gật đầu: "Đa tạ nương nương nhắc nhở, ta hiểu được."

Nàng tin tưởng Từ Tấn vừa mới nói ra toàn bộ là từ gan ruột, hắn như
vậy lãnh đạm đối với nàng, tuyệt đối sẽ không chủ động cầu hôn nữa,
nhưng nàng cũng đồng ý Thục phi đã nói, Từ Tấn quả thật là thà thiếu
không ẩu, đời trước hắn tới chết cũng chỉ có nàng một người thiếp thất,
không phải ánh mắt quá cao là gì? Mĩ nhân dung mạo, tầm thường quả thật
khó vào mắt hắn đi?

Cho nên Từ Tấn sẽ không chủ động cầu hôn, người khác đem nàng tặng cho hắn thì hắn cũng sẽ không cự tuyệt.

Hắn cam lòng cự tuyệt bỏ được sao?

Nam nhân ở bên trong màn giường tham lam vô sỉ, đòi hỏi vô độ, Phó
Dung nhớ rõ ràng rành mạch. Chính vì vậy, nàng chưa bao giờ lo lắng
chính mình sẽ không thu phục được Từ Tấn, Từ Tấn còn chịu thấy nàng,
nàng sẽ không sợ hắn không muốn. Huống chi có Thục phi che chở như thế,
Phó Dung không còn lo lắng buồn phiền, có thể thanh thản ổn định ứng
phó Từ Tấn một người.

Hôm nay hắn để Mai Hương thấy nàng bất công bị hắn tổn thương, ngày
khác Phó Dung cũng sẽ làm cho bọn nha hoàn cười hắn trời sinh mặt dày.

Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Nhấn vào giữa màn hình để hiển thị Tùy chọn đọc.
Theo dõi Đọc Sách Hay trên Facebook, mỗi ngày chúng tôi cập nhật những cuốn sách, truyện hay nhất!

Có thể bạn thích