Quan Thanh
Chương 529: Thỉnh cầu

Một bữa tiệc do Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố Quy Ninh được tổ chức để tiễn đưa Lý Nam và đón chào Bí thư Thành ủy tân nhậm Cổ Trường Lăng, Chủ tịch thành phố tân nhậm Mã Hiểu Yến và Bí thư Đảng ủy kiêm Trưởng ban quản lý khu kinh tế mới Tư Hà tân nhậm Khương Khôn.

An Tại Đào từ chối lời mời nhiệt liệt của đám người Cổ Trường Lăng, vội vàng quay trở lại thành phố. Hắn không đồng ý ở lại thì người của Ban tổ chức cán bộ Thành ủy cũng phải trở về. Ngay cả nước trà cũng không kịp uống khiến cho một số Trưởng phòng cảm thấy rất buồn bực.

Luận quan hệ cá nhân, hắn phải tham gia bữa tiệc đưa tiễn Lý Nam. Chỉ có điều thân phận của hắn đã khác xưa, là nhân vật số ba quyền cao chức trọng ở thành phố, hắn không thể không suy xét đến ảnh hưởng chính trị.

Con người là như thế. Một khi đã đạt đến cấp bậc nào đó thì bất kể làm việc gì cũng đều có một khung trói buộc, không chỉ suy xét đến kỷ luật của Đảng mà còn làm việc gì, nói câu gì cũng phải suy xét đến việc nó có phù hợp với thân phận của lãnh đạo hay không.

Đương nhiên, hôm nay An Tại Đào may mắn gặp dịp, có lưu lại cũng không sao. Nhưng hiện tại hắn đang chậm rãi triển khai phản kích Tống Nghênh Xuân, trong thời điểm mẫn cảm như vậy, hắn không thể không phá lệ chú ý đến những tiểu tiết nhỏ.

Cũng may An Tại Đào và Lý Nam cũng không phải người ngoài. Biết được An Tại Đào khó xử, Lý Nam cũng không kiên trì bảo hắn lưu lại.

Trở lại thành phố, Lý Kiệt liền đến văn phòng của An Tại Đào. Nhìn thấy Lý Kiệt, An Tại Đào kinh ngạc:

- Lý Kiệt, hôm nay không phải anh đến mỏ than đá đặt hàng sao? Sao lại chạy đến đây vậy?

Lý Kiệt thở dài, nhỏ giọng nói:

- Lãnh đạo, tôi đi không được, lại có chút việc.

Lý Kiệt một câu "lại có chút việc" khiến cho An Tại Đào theo bản năng mà chấn động. Hắn rất là mẫn cảm, mặc dù không thể nói là thần hồn nát thần tính, trông gà hóa cuốc nhưng vẫn được xưng là cẩn thận.

An Tại Đào chau mày, lập tức ngẩng đầu, ánh mắt sáng ngời nhìn Lý Kiệt, trầm giọng nói:

- Sao lại thế này? Có chuyện gì à? Mau nói đi.

Giọng nói của An Tại Đào đủ loại cảm xúc, Lý kiệt có chút không dám nhìn vào mắt của hắn, nhỏ giọng nói:

- Lãnh đạo, là như vầy, công ty chúng ta năm ngoái đã hướng thành phố gửi một bản báo cáo, muốn đầu tư xây dựng một hạng mục bất động sản, đem phần đất xây dựng nhà máy còn thừa khai thác, phát triển lên. Tối hôm qua, thư ký của Bí thư Tống gọi điện thoại cho tôi, bảo muốn giới thiệu một nhà đầu tư khai thác bất động sản đến từ thành phố Lục Đảo, bảo tôi đích thân ra mặt tiếp đón.

Nghe chuyện này, An Tại Đào thở phào một cái, tâm trạng khẩn trương lập tức thả lỏng, thản nhiên nói:

- Nếu là xí nghiệp Bí thư Tống giới thiệu thì anh hãy đi gặp đi.

Lý Kiệt cười khổ một tiếng:

- Lãnh đạo, mẫu đất này nằm bên cạnh con đường lớn hướng đường cao tốc kéo dài. Hướng bắc là khu kinh tế mới, hướng nam là nội thành, hướng tây là khu mới Phòng Sơn, vị trí địa lý rất thuận lợi. Có thể nói đây là căn cứ phát triển quy hoạch rất có giá trị của thành phố Phòng Sơn trong tương lai, là một đoạn đường hoàng kim. Tiềm lực giá trị của khu đất này rất lớn, chúng ta vốn muốn khai thác riêng, phát triển một hạng mục bất động sản, chưa muốn góp vốn cùng với người khác.

An Tại Đào thản nhiên liếc mắt nhìn Lý Kiệt, nở nụ cười đầy thâm ý:

- Lý Kiệt, loại sự việc nhỏ như thế này mà anh cũng tìm tôi sao? Anh là nhân vật số một của tập đoàn, làm ăn cái gì không biết? Nếu mọi người không muốn người khác góp vốn, vậy thì tự dùng vốn riêng mà khai thác. Mặt mũi của Bí thư Tống tất nhiên là phải nể, đàm phán được thì đàm phán, nếu không được thì không phải là chuyện lãnh đạo thành phố có thể quyết được.

Lý Kiệt vẻ mặt khổ sở, nhỏ giọng nói:

- Lãnh đạo, nếu vấn đề đơn giản như vậy thì tôi cũng không dám đến quấy rầy lãnh đạo. Báo cáo đầu tư của chúng tôi gửi lên đã lâu, nhưng thành phố vẫn chưa phê duyệt, lấy lý do là công ty chúng ta không có khả năng khái thác bất động sản, phải cùng với một công ty chuyên nghiệp về mảng này hợp tác hoặc góp vốn với nhau. Ủy ban Quản lý Giám sát Tài sản nhà nước đã trả lời chúng tôi như vậy.

Nghe xong Lý Kiệt nói, An Tại Đào sắc mặt âm trầm xuống.

Thật lâu sau, hắn ngẩng đầu nhìn Lý Kiệt:

- Lý Kiệt, kỳ thật thì chuyện này là chuyện nhỏ. Nên làm như thế nào thì anh đã nắm chắc rồi. Không cần suy xét nhiều lắm, càng không phải chuyện nào cũng tìm đến tôi. Nhớ kỹ, anh mới chính là người cầm lái cho tập đoàn Năng Nguyên Phòng Sơn chứ không phải là tôi.

An Tại Đào lời này còn có chút ẩn ý.

Lý Kiệt sắc mặt đỏ lên, xấu hổ đứng một chỗ, đi không được mà không đi cũng không được.

Nhìn thấy bộ dạng khó xử này của Lý Kiệt, An Tại Đào giọng nói dịu dàng:

- Lý Kiệt, tâm trạng của anh tôi rất hiểu. Chỉ có điều anh phải hiểu rằng, anh ở xí nghiệp có toàn quyền quyết định. Sự việc của một xí nghiệp và một cơ quan khác nhau, nên làm như thế nào thì anh phải có chủ kiến. Anh cũng đừng nên suy nghĩ quá nhiều.

- Tôi hiểu rồi, lãnh đạo.

Lý Kiệt trong lòng run lên, nhanh chóng trả lời. Kỳ thật, Lý Kiệt hôm nay đến tìm An Tại Đào, cũng muốn thử xem độ mạnh yếu trong cuộc đối lập giữa An Tại Đào và Tống Nghênh Xuân, từ đó quyết định hướng đi của mình. Tuy nhiên, tâm trạng này cũng là bình thường. Là dòng chính của An Tại Đào, y đương nhiên là như Thiên lôi sai đâu đánh đó. Nếu An Tại Đào quyết tâm phải cùng Tống Nghênh Xuân đấu đến cùng, y tất nhiên là cũng muốn bằng bất cứ giá nào cũng phải đi theo. Còn nếu An Tại Đào không có ý định liều chết với Tống Nghênh Xuân, thì Lý Kiệt cũng không thể không suy xét đến mặt mũi của Bí thư Thành ủy Tống.

Dù sao, y cũng là Chủ tịch của một tập đoàn, một cán bộ của huyện, không thể không cản được áp lực hùng mạnh của Bí thư Tống sao.

Đương nhiên, loại thăm dò này của y khiến An Tại Đào có chút không thoải mái trong lòng.

Lý Kiệt đi rồi, An Tại Đào ngồi trong phòng làm việc xử lý một số văn kiện. Sau đó gọi điện thoại cho Hạ Hiểu Tuyết, hỏi thăm tình hình mẹ con Mạnh Cúc.

Con trai của Mạnh Cúc đã đầy tháng. Vì để thỏa mãn tâm nguyện của vợ chồng Trần Cận Nam và Triệu lão ở Yên Kinh, Mạnh Cúc ngày hôm qua đã quyết định mang đứa bé trở về Yên Kinh ở lại một khoảng thời gian, rồi sau đó sẽ quay về Nam Dương. Về phần công việc của công ty ở Nam Dương, tất nhiên là giao cho Lưu Ngạn xử lý.

Hạ Hiểu Tuyết, Mạnh Cúc và Lưu Ngạn tuy rằng đều nắm giữ những tập đoàn khác nhau, nhưng trên thực tế vì cùng nhau đầu tư nên tập đoàn dầu mỏ Long Đằng nên cũng có sự kết hợp nhất định giữa ba doanh nghiệp. Trong rất nhiều lĩnh vực, nhất là trong việc điều hành tài chính, đều thống qua do Hạ Hiểu Tuyết thao tác.

Mà trên thực tế, ba cô đều hiểu được, có lẽ không bao lâu nữa, sản nghiệp trên danh nghĩa của ba cô sẽ xác nhập. Nguồn năng lượng, chế tạo máy móc, vận chuyển hàng hóa, giải trí truyền thông và nhiều ngành sản xuất tư bản lớn sắp được sinh ra. Nếu không phải vì chuyện Mạnh Cúc mang thai thì quá trình xác nhập này có lẽ đã sắp hoàn thành.

Trong lúc An Tại Đào gọi điện thoại thì Hạ Hiểu Tuyết đang chủ trì một hội nghị đầu tư đối ngoại. Nhìn thấy số điện thoại của ông xã, Hạ Hiểu Tuyết liền hướng Quý Mộng Khiết nhỏ giọng nói:

- Mộng Khiết, cô tiếp tục chủ trì cuộc họp nhé, tôi ra ngoài nghe điện thoại.

Vội vàng ra khỏi phòng họp, Hạ Hiểu Tuyết vừa đi về phía văn phòng, vừa nói chuyện điện thoại:

- Ông xã, anh đợi chút nhé. Em về văn phòng sẽ gọi cho anh.

An Tại Đào ổ lên một tiếng, biết được Hạ Hiểu Tuyết nói chuyện không tiện liền cúp điện thoại ngay. Không bao lâu sau, Hạ Hiểu Tuyết đã gọi điện thoại lại:

- Ông xã, em về phòng rồi. Hihi, em đoán anh gọi điện thoại là muốn hỏi thăm tình hình của chị Mạnh Cúc và Lập Hiển phải không?

Mặc dù ở Nam Dương, An Tại Đào đã thỏa mãn tâm nguyện của Tiếu lão, để đứa nhỏ làm con thừa tự ở Tiếu gia, đặt tên là Tiếu Trạch Dương, ghi tên vào gia phả họ Tiếu. Nhưng An Tại Đào và Hạ Hiểu Tuyết vẫn quen gọi là An Lập Hiển. Đương nhiên, vì quan tâm đến tâm tình của Tiếu lão, ngay trước mặt ông, Mạnh Cúc và Lưu Ngạn vẫn gọi là Trạch Dương.

Đứa bé tạm thời không có nhũ danh, bởi vì Mạnh Cúc vẫn kiên trì phải do Trần Cận Nam, ông nội thật sự của đứa bé đặt cho.

- Ừ, Cúc tỷ nói là hôm nay đến hay là ngày mai? Anh gọi điện thoại cho cô ấy mà không được,

An Tại Đào nói xong thì nhíu mày:

- Hiểu Tuyết, giọng của em sao khàn vậy? Em bị cảm à? Anh nói em làm ít thôi, tiền thì lúc nào kiếm chẳng được. Sức khỏe là quan trọng nhất.

Nghe An Tại Đào quan tâm đến mình, Hạ Hiểu Tuyết trong lòng cảm thấy ngọt ngào, nhưng ngoài miệng lại cười hì hì:

- Không sao đâu, sức khỏe của em rất tốt. Có thể là do hai ngày nay họp quá nhiều, nói chuyện quá nhiều nên mới bị khàn giọng. Hiện nay công ty có nhiều người, mỗi ngày mở mắt ra là có ngàn công nhân đang chờ phát tiền lương tiền thưởng, em không kiếm tiền sao được? Anh nếu đau lòng em, đau lòng Cúc tỷ và Lưu Ngạn thì từ chức đến quản lý công ty giúp tụi em. Ba đứa em sẽ thanh thản mà đưa đứa bé đi chơi.

An Tại Đào trong lòng thở dài, không nói gì thêm. Hắn hiểu được, Hạ Hiểu Tuyết chính là nói thật. Sự nghiệp của ba cô gái không chỉ đơn giản là kiếm tiền, mà phải suy nghĩ làm thế nào để phát triển công ty lớn hơn. Nếu không, một khi xí nghiệp sụp đổ, tiền của ba cô kiếm được có thể sẽ xài không hết, nhưng hàng ngàn công nhân của các cô sẽ vì vậy mà mất đi chén cơm.

- Thôi, em biết rồi, anh đang giận à? Em biết chăm sóc bản thân mình mà. Em cũng không còn là đứa trẻ nữa.

Trong điện thoại thấy An Tại Đào không nói gì, Hạ Hiểu Tuyết còn tưởng rằng hắn giận, liền dịu dàng nói:

- Cúc tỷ và đứa bé chiều nay sẽ đáp máy bay đến. Đến Yên Kinh sẽ khoảng bảy giờ. Em đang chuẩn bị lát nữa sẽ đến sân bay đón mẹ con chị ấy. Nghe Cúc tỷ nói, Tiếu lão lo lắng muốn đi cùng, nhưng Lưu Ngạn lại lo cho sức khỏe của ông không tốt, nên không đồng ý cho ông cụ đi. Ông cụ không còn cách nào, đành bảo thêm một vài bảo mẫu cộng đầu bếp đi theo.

Nghe tên con trai Lập Hiển của mình, An Tại Đào trong lòng cảm thấy rất vui.

- Ừ, anh biết rồi, Hiểu Tuyết, em hãy đón mẹ con cô ấy nhé. Sáng mai anh cùng ba, dì Âu Dương đến đoàn tụ với mọi người.

Sau khi nói vài câu yêu thương với Hạ Hiểu Tuyết, An Tại Đào cúp điện thoại rồi gọi cho Trần Cận Nam. Trần Cận Nam có một số điện thoại di động mà chỉ có người trong nhà mới biết.

Cho nên, khi điện thoại vang lên, Trần Cận Nam không nhìn liền tiếp ngay.

- Ba, Cúc tỷ và đứa bé hôm nay đến Yên Kinh, ba xem khi nào thì chúng ta đi được?

Giọng nói của An Tại Đào vang lên, Trần Cận Nam cảm thấy mừng như điên:

- Sao, đến rồi à? Được, được, sáng mai chúng ta đi sớm. Được rồi, con hãy chuẩn bị một chút, tối nay đến nhà ba đi, để sáng mai đi cùng. Được rồi, ba không nói nhiều với con nữa, ba phải lập tức nói với dì con chuẩn bị đồ đạc.

Không nói với An Tại Đào câu nào, Trần Cận Nam vội vàng cúp điện thoại.

Trần Cận Nam tuy rằng là một Chủ tịch tỉnh quyền cao chức trọng, đối nhân xử thế thâm trầm. Nhưng nghe nói đứa cháu nội trai mà mình chưa thấy mặt đã đến Yên Kinh, ông trong lòng hưng phấn vui mừng, vượt quá sự tưởng tượng của An Tại Đào.

Sau khi nói chuyện xong với Trần Cận Nam, An Tại Đào ngẫm nghĩ một chút rồi gọi điện cho Tống Nghênh Xuân, và Đông Phương Du xin nghỉ phép vài ngày. Là Phó bí thư Thành ủy, Phó chủ tịch thường trực thành phố Phòng Sơn, hắn khi rời khỏi thành phố thì phải xin phép. Đây là trình tự của tổ chức.

Trong phòng làm việc đi qua đi lại, hắn đang suy nghĩ nên mua món gì cho con trai thì bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa.

An Tại Đào có chút không ngờ. Hắn đã dặn Bành Quân, không cho bất cứ người nào đến quấy rầy. Sao lại có người đến thế?

- Mời vào!

Cánh cửa bị đẩy ra, Bành Quân sắc mặt kính cẩn, chỉ một nam một nữ đứng ở đằng sau, cười nói:

- Lãnh đạo, Trưởng phòng văn phòng Tỉnh ủy Trương và Trưởng phòng Đoàn Tỉnh ủy Lãnh đến đây tìm anh. Tôi liền dẫn họ vào gặp anh.

Thấy Trương Lâm Lâm và Lãnh Lực em Lãnh Mai, An Tại Đào đầu tiên là ngẩn ra, sau đó cười to lên:

- Lâm Lâm, Lãnh Lực, mau vào đi. Bành Quân, mau rót trà cho lãnh đạo tỉnh.

Tuy rằng năm ngoái đã cộng tác với An Tại Đào một thời gian, theo lý mà nói thì cũng khá quen thuộc. Nhưng An Tại Đào hiện giờ dù sao cũng là một Phó chủ tịch quyền thế hiển hách của một thành phố cấp địa (thành phố cấp 3), Trương Lâm Lâm trong lòng cũng có chút khẩn trương.

Thấy An Tại Đào vẫn bình dị, gần gũi như trước, tâm tình Trương Lâm Lâm cũng thả lỏng hơn. Cô âm thầm nhìn Lãnh Lực rồi hai người cùng bước vào, cười nói:

- Chủ nhiệm An, à không, Phó chủ tịch thành phố An, chúng tôi đến thăm anh.

- Với tôi mà còn khách sáo như vậy sao? Đến đây ngồi đi. Lãnh Lực, hút thuốc chứ?

An Tại Đào thân thiết vỗ bả vai An Tại Đào. Lãnh Lực và Lãnh Mai từ nhỏ đã sống nương tựa vào nhau, có thể nói Lãnh Mai là người thân duy nhất của Lãnh Lực.

Nhưng ngoài mặt, Lạnh Lực lại theo đúng trình tự cán bộ lãnh đạo, tỏ ra kính cẩn đối với An Tại Đào, có chút câu nệ nói:

- Cám ơn Phó chủ tịch thành phố An, tôi không hút thuốc.

- Sao lại không hút thuốc?

An Tại Đào đột nhiên nhíu mày, kinh ngạc nói:

- Tôi nhớ là khi còn ở tỉnh, cậu có hút thuốc mà.

An Tại Đào cố ý điều tiết không khí, nói cười chân thành, khiến tâm trạng căng thẳng của Lãnh Lực cũng dần dần bình ổn xuống, đang muốn nói gì thì lại nghe Trương Lâm Lâm cướp lời:

- Phó chủ tịch thành phố An, anh ấy đang cai thuốc lá.

- Haha, cai thuốc lá rất tốt. Hút thuốc là có hại cho sức khỏe.

An Tại Đào cười nói:

- Như thế nào, không cần khách khí đâu. Hai vị tìm tôi có việc gì?

Lãnh Lực đỏ mặt lên, cổ họng như ứ lại, một câu cũng không nói nên lời, âm thầm liếc mắt nhìn Trương Lâm Lâm.

Trương Lâm Lâm thoáng chút do dự, rồi lại cười hì hì:

- Phó chủ tịch thành phố An, hai chúng tôi sẽ kết hôn.

- Ồ, đây là chuyện tốt. Chuyện vui của hai người nhất định phải cho tôi biết. Tôi sẽ tặng cho hai người một phần sính lễ.

An Tại Đào khoát tay nói:

- Nhưng đầu tiên cũng xin chúc mừng hai người.

- Hihi, Phó chủ tịch thành phố An, chúng tôi nào dám nhận quà của anh chứ.

Trương Lâm Lâm đột nhiên cảm thấy hơi ngượng ngùng, nhẹ nhàng nói:

- Là như vầy, Phó chủ tịch thành phố An, chúng tôi đến tìm anh là cũng để bàn bạc một chuyện. Anh xem, chúng tôi đều đã trưởng thành, ở Tỉnh ủy vẫn chưa được đề bạt gì cả. Tôi là nữ thì cũng cho qua, nhưng anh ấy cũng đã hơn ba mươi, tham gia công tác nhiều năm như vậy mà cũng chỉ là một cán bộ cấp phòng nho nhỏ. Cứ như vậy thì biết đến bao giờ mới có ngày ngẩng đầu lên.

- Ở cơ quan thì biết đến bao giờ, cho nên hai chúng tôi nghĩ có nên xin điều ra Tỉnh ủy, đến tìm một đơn vị khác hay không?

Trương Lâm Lâm nói xong thì quay đầu lại nhìn Lãnh Lực, dường như nhớ đến điều gì nên trong lòng cảm thấy có chút không cao hứng.

Kỳ thật thì hai người đến Phòng Sơn là tìm Lãnh Mai. Hai người cảm thấy vô vọng khi muốn được đề bạt lên cơ quan lớn ở Tỉnh nên nghĩ đến tìm Lãnh Mai, khiến Lãnh Mai tìm cho hai người một đơn vị tốt, rồi ở lại Phòng Sơn kết hôn. Trương Lâm Lâm nghĩ rằng, Lãnh Mai dù sao cũng là Phó chủ tịch thành phố Phòng Sơn, một chuyện như vậy thì cô chỉ cần gọi điện thoại là xong.

Tâm tư của Trương Lâm Lâm, Lãnh Lực cũng tán thành. Y cũng muốn ở cạnh chị mình công tác. Chị em từ nhỏ đã sống nương tựa lẫn nhau, có thể ngày nào cũng gặp là một chuyện vô cùng tốt.

Nhưng không nghĩ đến, Lãnh Mai nghe xong hai người nói thì không đáp ứng yêu cầu của hai người, còn hung hăng thuyết giáo cho hai người một trận, nói họ mơ mộng hão huyền.

Trương Lâm Lâm có chút tức giận liền chạy đến tìm An Tại Đào. Phụ nữ dù sao trực giác cũng nhạy hơn đàn ông. Trương Lâm Lâm mơ hồ cảm giác Lãnh Mai và An Tại Đào quan hệ không tầm thường. Cô nghĩ rằng, An Tại Đào khẳng định sẽ giúp hai người.

Trương Lâm Lâm tuy rằng không có nói rõ, nhưng An Tại Đào vẫn hiểu rõ tâm tư của cô. Hơn nữa, hắn cũng đoán được, bọn họ nhất định là vừa mới bị Lãnh Mai từ chối.

An Tại Đào rất hiểu tính tình của Lãnh Mai. Cô nhất định là sợ người khác nói ra nói vào. Hơn nữa, cô tuy là Phó chủ tịch thành phố, nhưng trong tay cũng không nhiều thực quyền. Nếu muốn đem Lãnh Lực và Trương Lâm Lâm về đây thì khó khăn cũng không ít.

An Tại Đào trầm ngâm một chút. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - https://truyenfull.vn

Thấy An Tại Đào trầm ngâm không nói, Trương Lâm Lâm có chút không yên trong lòng, lại còn cảm giác bất an. Kỳ thật cô cũng là nhất thời kích động mà chạy đến đây, cũng không ít nhiều nắm chắc. Hiện tại, ngồi ở đây mới nghĩ lại là mình khá liều lĩnh và mạo muội.

Lạnh Lực có chút bất an kéo vạt áo của Trương Lâm Lâm, ý là khẩn trương đi thôi. Sự việc lớn đến như vậy, chị mình không quan thì Phó chủ tịch An làm sao mà quản chứ?

An Tại Đào ngẩng đầu, nhìn hai người, rồi đột nhiên cười, sau đó gọi điện thoại cho Lãnh Mai.

- Lãnh Lực và Lâm Lâm đang ở đây, lát nữa tan tầm, chúng ta cùng nhau đi ăn cơm. Người ta vợ chồng son vất vả đến Phòng Sơn một chuyến, chúng ta nhất định phải mời họ một bữa cơm.

Lãnh Mai cả kinh, vội vàng nói:

- Cái tên tiểu tử thối đó chạy đến tìm anh sao? Tiểu Đào, anh bảo họ mau chóng đi đi.

An Tại Đào cười ha hả:

- Được rồi, em không cần phải xen vào. Trong lòng anh tất có tính toán. Em nhớ kỹ, lát nữa tan tầm, chúng ta cùng nhau đi ăn cơm Tây đi.

Nói xong, thì An Tại Đào mau chóng cúp điện thoại.

Nghe An Tại Đào gọi điện thoại, Trương Lâm Lâm cẩn thận vểnh tai lên nghe hắn nói chuyện với Lãnh Mai. Cô đầu tiên là xấu hổ, nhưng chợt có chút mừng thầm, nghe ý tứ của An Tại Đào dường như là muốn quản.

Quả nhiên, An Tại Đào đứng dậy, bước ra khỏi bàn làm việc, ngồi trước mặt hai người:

- Lãnh Lực, Lâm Lâm, hai người thật sự không muốn ở cơ quan à? Hai người cũng không nên hối hận, có thể vào Tỉnh ủy công tác là mơ ước của bao nhiêu người đấy.

Trương Lâm Lâm thở dài:

- Phó chủ tịch thành phố An, chúng tôi nếu ở lại cơ quan thì cả đời này xem như là xong rồi.

- Haha, cũng được. Cơ sở cũng có những chỗ tốt. Tuy nhiên, tôi cũng không tán thành hai người đến Phòng Sơn.

An Tại Đào lời vừa dứt thì Trương Lâm Lâm và Lãnh Lực đều cảm thấy chột dạ, nhưng chợt nghe An Tại Đào cười nói:

- Như vậy đi, tôi sẽ nghĩ biện pháp giúp hai người điều đến thành phố Thiên Nam.

- Thiên Nam?

Trương Lâm Lâm và Lãnh Lực lập tức nhìn nhau vui mừng. Mục đích của hai người là có thể lăn lộn ở một đơn vị thực tế và thực quyền. Nếu có thể ở lại Thiên Nam công tác thì đương nhiên là còn tốt hơn Phòng Sơn gấp trăm lần.

- Phó chủ tịch thành phố An, cũng không biết cảm ơn anh như thế nào.

Trương Lâm Lâm kích động nói:

- Cám ơn lãnh đạo!

An Tại Đào nhẹ nhàng cười:

- Tuy nhiên, hai người cũng đừng cao hứng quá sớm. Một đơn vị tốt không nhất định sẽ được, tôi chỉ nói là làm hết sức thôi.

Cùng Trương Lâm Lâm và Lãnh Lực nói chuyện phiếm một hồi, An Tại Đào liền ngay trước mặt hai người gọi điện thoại cho Chủ tịch thành phố Thiên Nam Trương Bằng Viễn.

Trương Bằng Viễn có được ngày hôm nay cũng có một phần nhờ An Tại Đào. Cho nên, mối quan hệ giữa hai người cho đến nay vẫn rất thân thiết. Chuyện này không nói, con trai Trương Bằng Viễn có thể xuất ngoại du học, cũng là kết quả do An Tại Đào thao tác, và còn có Trần Cận Nam đứng ở sau lưng.

Cho nên, Trương Bằng Viễn rất sảng khoái đáp ứng yêu cầu của An Tại Đào. Là một lãnh đạo cấp thứ trưởng, nắm trong tay quyền to ở thành phố Thiên Nam, Trương Bằng Viễn ở thành phố an bài hai người vào cũng chẳng là việc khó.

Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Nhấn vào giữa màn hình để hiển thị Tùy chọn đọc.
Theo dõi Đọc Sách Hay trên Facebook, mỗi ngày chúng tôi cập nhật những cuốn sách, truyện hay nhất!
Quan Thanh Chương 529: Thỉnh cầu

Có thể bạn thích