Đợi tâm tình Tiểu Hạ Thu bình tĩnh lại, Canh Nhị cũng không bảo họ tránh đi, chỉ lấy ba giọt máu tươi của Tiểu Hạ Thu trước mặt mọi người rồi bắt đầu tra xét tung tích của Vương Tiêu.

“Ta tưởng sẽ cần ngày sinh tháng đẻ của tướng quân…” Ba người Vương Tùng Lâm cùng nhìn về phía Truyền Sơn.

Truyền Sơn đang trông Canh Nhị, ôn tồn nói với ba người: “Ngày sinh tháng đẻ chỉ có thể suy tính đại khái phương hướng chứ cũng không chính xác. Nhị ca của các ngươi thì có thể thông qua loại trận pháp huyết mạch này tìm được chính xác nơi người ấy đặt chân, kể cả an nguy hiện tại của người đó cũng có thể tra ra được.”

“Canh Nhị ca ca giỏi quá! Giỏi hơn cả tên đạo sĩ mắt mù tự xưng tính toán tài tình kia!” Tiểu Hạ Thu ngẩng đầu từ trong lòng Truyền Vịnh lên, mắt rưng rưng nhìn Canh Nhị, trong mắt ánh lên sự bội phục và tôn kính.

Truyền Sơn nhìn về phía Vương Tùng Lâm.

Vương Tùng Lâm cười xấu hổ, “Từ sau khi chúng ta trốn chạy, để yên tâm, chúng ta từng đi tìm ông thầy bói được đồn là tính toán tài tình kia để tính sự an nguy và tung tích của tướng quân. Chỉ là…”

Truyền Sơn đã từng hưởng qua sự tính toán tài tình của mấy vị ấy, cười lạnh một tiếng, “Chỉ nói kiểu lấp lửng nước đôi phải không?”

“Không phải lấp lửng nước đôi, căn bản họ nói không đúng!” Tiểu Hạ Thu tức giận lau nước mắt.

Vương Tùng Lâm ở bên cạnh giải thích, “Chúng ta không dám nói ra thân phận của tướng quân, chỉ bảo rằng muốn biết tung tích và an nguy của ngài ấy. Kết quả họ còn chẳng tính được tướng quân đã từng ngồi tù, người thì nói tướng quân cát người hiền tự có vận hiền, ít ngày nữa sẽ gặp chúng ta, bảo chúng ta cho hắn bạc, hắn liền nói ra nơi chúng ta sẽ gặp được tướng quân.”

“Chỉ có một thôi sao?” Truyền Vịnh cũng là lần đầu nghe nói tới việc này, nghe vậy không khỏi hiếu kỳ hỏi.

Vương Tùng Lâm cười khổ, “Còn có người khoa trương hơn nữa, nói tướng quân có 3 kiếp nạn trong đời, bây giờ chính là giây phút nguy cấp, bảo chúng ta cho hắn 10 lượng bạc, hắn mới bằng lòng nói cách hóa giải. Chúng ta nói không có nhiều bạc như vậy, hắn liền hạ giá xuống, kết quả cuối cùng cho hắn 20 đồng hắn đã nói ra.”

“Hắn nói cách gì vậy?”

Vương Tùng Lâm còn chưa trả lời thì đã nghe Tiểu Hạ Thu hầm hừ reo lên: “Hắn lại đi bảo cha ta cưới một nữ nhân 60 tuổi làm vợ, hắn bảo như vậy có thể làm cha ta và ta đổi được vận đen!”

“Lại còn bảo nhất định phải là hoàng hoa khuê nữ nữa chứ.” Vương Tùng Lâm lắc đầu. (cần gái còn trinh ạ)

Hai huynh đệ Truyền Sơn, Truyền Vịnh ngạc nhiên, “Không phải do các ngươi cho hắn ít tiền quá nên hắn cố ý nói bậy chứ?”

“Nào phải chúng ta cho hắn ít tiền, là do chúng ta muốn đi, hắn cứ lôi kéo chúng ta nói chỉ cần 20 đồng tiền là được.”

“Không đánh hắn?”

“…. Đã phá sạp hàng của hắn.”

“Đáng ghét nhất là có tên còn rêu rao chúng ta không nghe hắn thì đại họa sẽ ập xuống, cả nhà đều gặp xui xẻo hết lượt. Thế mà mấy người bán hàng rong bên cạnh và những kẻ bâu nhâu xung quanh còn cho lời hắn nói là chính xác, bảo chúng ta phải nghe hắn, thật đáng ghét!” Tiểu Hạ Thu cắn răng.

Tuy Truyền Sơn ghét những tên bói toán đó, nhưng cũng không phải kiểu người vơ đũa cả nắm, “Trên đời này cũng không phải tất cả thầy bói đều nói bậy, có những người cũng có bản lĩnh, chỉ là khó gặp được, hơn nữa dù có gặp được, chúng ta cũng khó nhận biết thật giả.”

“Vậy Canh tiểu thần y là người có gia thế?” Vương Tùng Lâm nói bóng nói gió.

Truyền Sơn liếc hắn một cái, nói thẳng: “Canh Nhị đã nhập giới tu hành, những thứ này đều là pháp thuật mà tu giả mới có thể hiểu rõ.”

Đương nhiên, hắn cũng không giải thích nhiều rằng loại pháp thuật này không phải tu giả nào cũng làm được, pháp thuật này liên quan tới rất nhiều tri thức khác.

Nghe vậy, Vương Tùng Lâm trước là sửng sốt sau là vui mừng, kích động nói: “Ta biết ngay mà! Ta đã đoán y không phải người phàm. Quả nhiên, Canh tiểu thần y đúng là tu tiên giả trong truyền thuyết! Truyền Hải nói hắn nằm mơ có tiên nhân chỉ điểm, ta đã nghi ngờ rồi.

“Bệnh của ông nội cũng không phải dễ chữa lành như vậy, đến cả thần y có thần hơn đi chăng nữa cũng không thể làm một ông lão khôi phục nhanh như thế! Cả cái chân gãy của bà ngoại nữa, vị thần y nào có thể làm bà cụ bước đi được trong vòng 10 ngày sao? Đến khi ta xem lại sự thay đổi địa hình nơi đây, ta đã biết ngay có người đại thần thông đang giúp đỡ chúng ta, quả nhiên! Qủa nhiên là như thế!”

Truyền Vịnh và Tiểu Hạ Thu thì ở một bên nghe mà há hốc miệng.

Truyền Sơn cũng không thấy lạ vì Vương Tùng Lâm nhận ra những điều ấy, mấy phó thủ lĩnh bên đệ hắn đều là những kẻ khôn khéo, nếu không nhận ra sự kỳ quái của hắn và Canh Nhị thì đó mới là lạ.

Chỉ là những người thông minh đều giữ im lặng, không nói thẳng ra ngay mặt.

Nhưng hắn có chút ngạc nhiên vì em rể hắn lại biết tới ba chữ tu tiên giả, “Ngươi biết tu tiên giả?”

Vương Tùng Lâm gật đầu, kiềm chế tâm tình kích động, nói: “Biết chút ít thôi. Ta nghe tướng quân từng nhắc với ta, hắn còn nói cũng bởi có tu tiên giả nhúng tay nên Lãng quốc mới có thể tạo thành uy hiếp lớn trong khoảng thời gian ngắn ngủi như vậy đối với Hi triều. Trước khi hắn và Trịnh quân sư bị bắt, Trịnh quân sư còn từng phái người đi tìm tu tiên giả của Hi triều, nhưng chưa tìm được thì đã bị Hồ tặc bắt được…”

Nói đến đây, Vương Tùng Lâm vơi đi bớt vẻ buồn bã, mừng rỡ nói rằng: “Giờ thì tốt rồi, thì ra Hi triều chúng ta cũng có tu tiên giả. Không biết Canh tôn giả có còn những sư huynh đệ nào khác không?”

“Ha, ngươi đừng gọi y là tôn giả, y sẽ bị hù đấy. Ngươi cứ gọi y là Canh Nhị ca như trước là được.”

Vương Tùng Lâm thấy Truyền Sơn không đáp lại vấn đề của hắn, cho là mình đã hỏi tới điều không nên hỏi nên lập tức không dám nhiều lời nữa.

Truyền Vịnh thấy chồng có phần lo lắng liền nghĩ cách hòa giải, nhỏ giọng hỏi đại ca: “Đại ca, Canh Nhị ca rốt cuộc bao tuổi?”

“Lớn tuổi hơn các ngươi là được.”

Truyền Sơn cũng không có ý trách cứ Vương Tùng Lâm, hắn hiểu Vương Tùng Lâm muốn có nhiều sự giúp đỡ hơn nữa. Nhưng sư huynh đệ của Canh Nhị… cái tên Đào Hoa kia rảnh rang tới chọc phá thì sao?

Sau đó làm người ta hoài nghi họ là yêu quái, lấy lý do trừ yêu cho Hi triều và Lãng quốc, coi họ là kẻ địch chung của thiên hạ để đuổi đánh thì sao?

Tu giả này không phải ai cũng có ích, ngoại trừ năng lực bản thân, ngoại hình mặt mũi, cử chỉ ngôn ngữ, thái độ xử sự với người ngoài cũng rất quan trọng. Bởi không những họ đại diện cho năng lực, mà còn tượng trưng cho một cái gì đó. Có một tu giả tiên phong đạo cốt làm chỗ dựa, và một tên vừa nhìn đã biết là yêu quái làm chỗ dựa, hiệu quả đạt được hoàn toàn khác xa nhau.

“Thảo nào ngươi bảo chúng ta gọi y là Nhị ca, thì ra…” Truyền Vịnh có chút hâm mộ nhìn về phía Canh Nhị mặt như nhi đồng.

“Sao? Hâm mộ à? Ngươi cũng muốn tu tiên?” Truyền Sơn hài hước cười bảo.

“Tất nhiên là muốn. Nhưng mà đại ca, ngươi và Canh Nhị có quan hệ như thế nào, sao ngươi lại không tu tiên với Canh Nhị ca?” Truyền Vịnh bộc tuệch, đùa giỡn hỏi.

“Sao ngươi biết ta không tu?”

“… Ca!” Truyền Vịnh kêu lên sợ hãi, lại vội che miệng đi.

Vương Tùng Lâm và Vương Hạ Thu cùng nhìn về phía Truyền Sơn, trong mắt có sự sửng sốt, cũng có mấy phần hâm mộ kính nể. Thảo nào Truyền Sơn đại ca khí thế hùng mạnh như thế, thì ra người ta đã nhảy vào giới tiên nhân từ sớm.

“Chờ giải quyết hết những ân oán hiện giờ, sau này nếu mọi người muốn tu hành, ta và Canh Nhị tự nhiên sẽ mang bọn ngươi nhập môn. Việc này các ngươi để trong lòng là được, chớ nói ra ngoài.”

Ba người mang vẻ mặt lơ tơ mơ như vẫn còn trong mộng, Vương Tùng Lâm và vợ nhìn nhau một cái, cũng không rõ bản thân rốt cuộc có muốn tu tiên hay không. Nhưng Tiểu Hạ Thu đã nắm chặt tay, dường như đã có quyết định.

Sau khi khiếp sợ xong, tâm tư Vương Tùng Lâm càng thêm phức tạp. Ban đầu hắn vẫn chỉ hy vọng hai huynh đệ Truyền Sơn có năng lực giúp hắn cứu tướng quân ra là được rồi, nhưng bây giờ…

Truyền Sơn nhìn Canh Nhị ngồi trong trận pháp nhắm mắt tìm người, trên mặt hiện lên nụ cười ấm áp, vừa nhìn có vẻ là một người thành thật trung hậu, nhưng dưới bản mặt chính khí nghiêm nghị ấy, ai biết được trong lòng người này mưu mô tính toán những gì?

Hắn có thể tùy tiện nói ra thân phận tu giả của mình sao?

Dĩ nhiên không phải.


Với tâm sức và suy tính hiện giờ của hắn, bất kỳ một hành động, lời nói nào cũng đều có mục đích riêng.

Tâm tư của Vương Tùng Lâm hắn hiểu rõ, cũng bởi vì hiểu rõ nên hắn mới muốn hoàn toàn cắt đứt ý nghĩ không nên có trong đầu hắn ta.

Đệ hắn muốn có sự giúp đỡ, nhưng không thể không để lại đường lui.

Vương tướng quân và Trịnh quân sư hắn nhất định phải cứu, nhưng hắn hy vọng Vương Tùng Lâm và Vương Hạ Thu có thể hiểu rõ, La Truyền Sơn hắn không còn là một gã binh lính nhỏ dưới trướng Vương đầu năm đó, Truyền Hải cũng không phải là lực lượng trợ giúp để Vương đầu ra sức trừ gian.

Ngược lại, đệ hắn hiện tại thiếu nhất chính là tướng quân có thể thống lĩnh binh lính, mưu thần có thể bày mưu tính kế giúp hắn. Không cần nhắc tới Vương đầu, Vương Tùng Lâm cũng là một tướng tài. Hắn hy vọng dù Vương đầu không đồng ý thì Vương Tùng Lâm cũng phải phân rõ lập trường, hoàn toàn đứng ở bên đệ hắn.

Thái độ của Vương Tùng Lâm đang dao động, hắn ta chủ động tham dự xây dựng thành trì, chủ động tới tìm hắn nói chuyện, điều này chứng tỏ hắn ta đã có lòng muốn đứng chung ở phía La gia. Nhưng vẫn chưa đủ kiên định.

Còn tư cách tu giả của hắn và Canh Nhị rõ ràng có thể thúc đẩy Vương Tùng Lâm nhanh hơn, còn làm hắn ta kiên định quyết đoán hơn.

Còn về đứa bé Vương Hạ Thu này… đôi lúc trẻ nhỏ còn hiểu rõ hơn cả người lớn, bởi chúng không có nhiều suy nghĩ lắt léo như người lớn, cũng không có những loại ràng buộc tâm lý mà người lớn ngày một khoác lên cho mình.

Chỉ cần người nhà họ La đối xử toàn tâm toàn ý với nó, so với những hoàng tộc Hi triều trước giờ chẳng gặp mặt, còn hãm hại nhà nó, nó sẽ chọn thuần phục ai, không nói cũng đoán ra được.

“Truyền Sơn đại ca, tu tiên giả có phải giỏi giang lắm không? Họ có biết bay không? Có thể biến ra một thứ gì không? Có thể đánh bại quân đội Lãng quốc không?” Tiểu Hạ Thu đánh bạo hỏi.

Truyền Sơn cười nhìn về phía tiểu tử lén đi tới bên cạnh mình, không trả lời thẳng, chỉ xoa đầu nó nói: “Ngày mai các ngươi đều dời lên trên núi ở đi.”

Vương Tùng Lâm vội từ chối, “Đại ca, không cần đầu. Dù sao căn nhà gạch vuông này cũng không ở được mấy hôm, dọn đến nơi khác cũng phiền phức, chúng ta liền…”

“Nhà cửa ta đã chuẩn bị cho các ngươi từ sớm, không phải bảo các ngươi ở cùng với những thành viên khác trong gia đình, ta đã chuẩn bị cho các ngươi phủ đệ biệt lập, các ngươi đi xem là biết. Căn nhà thứ hai bên tay trái tính từ trên núi xuống chính là nhà của các ngươi. Ngày mai ta sẽ bảo Truyền Hải qua giúp các ngươi dọn nhà.”

Truyền Sơn không tính giúp họ, tuy hắn chỉ cần phất tay một cái là có thể giúp họ dọn nhà nhanh gọn, nhưng để không làm người khác hoài nghi, hắn chỉ có thể để họ tự lao động.

Phủ đệ? Chính là căn nhà gạch vuông kia? Vương Tùng Lâm và Vương Hạ Thu nhìn nhau một cái, nghĩ thầm có phải đại ca dùng sai từ không?

Chờ đến ngày hôm sau, ba người nhà họ Vương dọn vào nhà mới, thấy diện mạo bên trong còn hơn cả phủ tướng quân ngày trước thì sửng sốt nghẹn họng nhìn trân trối. Mà chờ đến khi họ sống trong phủ đó càng lâu dài thì càng cảm nhận được sự tốt đẹp không tả nổi từ đó, căn nhà này đừng nói là phủ tướng quân, kể cả dùng hoàng cung Hi triều đổi cho họ, họ cũng không không hề muốn đổi.

Đó là chuyện sau này, tạm thời không đề cập tới.

Lại nói tới lúc Truyền Sơn bảo nhà em gái dọn tới nhà mới, Canh Nhị cũng mở mắt ra.

Canh Nhị khẽ động, Truyền Sơn liền biết ngay tức khắc, lập tức hỏi y: “Thế nào?”

Vương Hạ Thu thấy Canh Nhị đứng dậy, là người đầu tiên xông đến bên cạnh y, còn không ngừng hỏi tới: “Canh Nhị ca ca, cha ta còn sống không? Ngươi tìm thấy ông ấy chưa?”

Canh Nhị gật đầu, “Cha ngươi còn sống, hiện tại hắn ở ngay phía Đông Nam, cách nơi này chừng vạn dặm.”

Vương Hạ Thu nhảy dựng lên, “Cha ta còn sống thật sao? Ngươi không gạt ta chứ? Cha ta thực sự còn sống?!”

Vương Tùng Lâm cũng vui mừng như điên, nhưng người vẫn đang ở cách đây vạn dặm, vậy không phải có nghĩa là đã ra khỏi lãnh thổ Hi triều, tới đầu biên cảnh khác của Lãng quốc rồi sao?

“Thật.” Canh Nhị giấu diếm vấn đề hiện tại Vương Tiêu hình như rất suy sụp.

Vương Hạ Thu trong cơn sửng sốt, bỗng gào khóc, “Cha! Cha ───!”

Truyền Vịnh đứng dậy khỏi kháng, kéo đứa bé vào lòng.

Tiểu Hạ Thu ôm Truyền Vịnh vừa cười vừa khóc, “Tẩu tử, cha ta còn sống! Cha ta còn sống!”

“Ừ ừ, đừng khóc, đây là chuyện tốt lành mà, chờ Truyền Sơn đại ca và Canh Nhị ca ca của ngươi cứu cha ngươi về, các ngươi có thể đoàn viên rồi.”

“Oa oa! Tẩu tử, ta rất nhớ cha…” Tiểu Hạ Thu quệt nước mắt, buông Truyền Vịnh ra, lại xông tới trước mặt Canh Nhị, cầm lấy tay áo hắn cầu xin: “Canh Nhị ca ca, van ngươi cứu cha ta có được không? Chỉ cần ngươi có thể cứu cha ta về, ngươi bảo ta làm gì cũng được!”

Canh Nhị nào gặp qua cảnh này bao giờ, khó xử quay đầu nhìn Truyền Sơn.

Truyền Sơn thích nhất cái dáng vẻ khó xử bất đắc dĩ của rùa ngốc nhà hắn, chỉ lẳng lặng mỉm cười chứ không đáp.

Canh Nhị thấy Truyền Sơn không thể dựa vào được, thở dài, gãi đầu, thấy thằng bé khóc đáng thương quá, vừa định mở miệng đồng ý lời cầu xin của thằng bé, nhưng vừa thấy thằng bé lau nước mắt nước mũi lên người y, bệnh sạch sẽ tái phát, lập tức vươn một ngón tay ra, nhẹ nhàng để lên trán thằng bé, còn y thì lùi về sau một bước.

Tiểu Hạ Thu vẫn khóc lóc, nhưng phát hiện cơ thể nó không làm sao tiến lên trước được, ngạc nhiên nghi ngờ một hồi, đột nhiên biến sắc mặt, “Canh Nhị ca! Đây có phải pháp thuật không? Thật là lợi hại! Ngươi dạy ta có được không?”

Canh Nhị thấy đứa trẻ vừa có thể hoạt động liền muốn nhào tới tiếp, lúc này liền chuồn ra đằng sau Truyền Sơn, chỉ ló đầu ra nói: “Ta có thể dạy ngươi, nhưng ngươi đừng nhào tới đây, nước mắt nước mũi của ngươi…”

Truyền Sơn xoay người che cái miệng của y, nhìn lại đứa trẻ đang mếu máo, dịu dàng nói: “Ý của Canh Nhị ca ca là bảo ngươi đừng khóc nữa, y sợ nhất là trẻ con khóc, vừa nhìn thấy là y cũng muốn khóc theo.”

“Ô ô…” Ngươi nói bậy! Canh Nhị giãy dụa.

Truyền Sơn nhéo y, lại mở miệng dời sự chú ý của y, “Chờ cứu cha ngươi về, ta đảm bảo Canh Nhị ca ca của ngươi sẽ dạy ngươi tu luyện. Nhưng trước đó, ngươi phải ngoan đã, tuyệt đối không thể khóc.”

Tiểu Hạ Thu gật đầu lia lịa, nghiêm túc nói: “Truyền Sơn ca ca, Canh Nhị ca ca, chỉ cần các ngươi có thể cứu cha ta về, các ngươi không dạy ta tu luyện cũng được, ta tuyệt đối không khóc!”

Truyền Sơn bật cười, thì ra đứa trẻ này tưởng họ từ chối khéo nó?

Thôi, có một số việc cũng không cần nói thẳng ngay lúc này, chờ sau này xem cơ duyên của nó đi. Nếu tâm tính đứa trẻ này thực sự không tệ, Vương đầu cũng đồng ý thì hắn có thể suy xét việc nhận nó vào Hậu Thổ Môn.

An ủi thằng bé xong, Truyền Sơn cúi đầu nhìn Canh Nhị đang giãy dụa trong lòng hắn, cứ ôm y như thế, nói: “Ngươi nói hiện giờ Vương đầu đang ở phía Đông Nam? Cách nơi đây chừng vạn dặm? Chẳng lẽ là…”

Canh Nhị cũng hiểu ra, theo phương hướng và khoảng cách, vị Vương tướng quân kia rất có khả năng ở cái nơi y và Truyền Sơn đều cực kỳ quen thuộc.

“Nếu biết trước thì đã nghe lời ngươi, cứu những nô lệ mỏ kia ra trước.” Truyền Sơn hối hận.

Canh Nhị rất muốn nói câu ‘Không nghe lời người già, thiệt hại ngay trước mắt’, nhưng thấy cỏ non nhà y đã khó chịu thì chớ nên y cũng hào phóng không đả kích hắn.

“Đại ca, ngươi và Nhị ca có phải đã biết hiện tại tướng quân bị nhốt ở đâu rồi không?” Nhìn từ giọng điệu và nét mặt của hai người, Vương Tùng Lâm suy đoán ra. Còn về cử chỉ thân mật giữa hai người, hắn sáng suốt coi như không nhìn thấy.

Sắc mặt Truyền Vịnh cũng có chút khác lạ, quan hệ của ca nàng và Canh Nhị ca dường như có phần quá tốt? Kể cả là hai huynh đệ, cũng sẽ không hở tí là xoa nắn bấu véo chứ?

“Coi như đã biết. Đúng lúc chỗ chúng ta thiếu than đá, tuy rằng hơi xa, nhưng vừa vặn làm luôn mấy việc cùng một lúc, cũng coi như nhất cử ngũ tiện.”

“Năm cái tiện thể kia là…?” Truyền Vịnh chuyển tâm tư, hiếu kỳ hỏi.

Truyền Sơn cười nhe hàm răng sắc bén, “Một là than đá; hai là cứu người, ba là dạy bảo Lãng quốc, bốn là cảnh cáo phái Thanh Vân, năm là linh thạch.”

Truyền Vịnh nghe Truyền Sơn trả lời ba cái tiện thể đầu tiên, không những không gỡ được nghi hoặc mà ngược lại còn nghi vấn nhiều hơn.


Truyền Sơn giơ tay lên, nói: “Ta biết các ngươi có rất nhiều nghi vấn cần giải đáp, sau này ta sẽ từ từ kể cho mà nghe. Hiện giờ việc cấp bách là cứu Vương đầu và Trịnh quân sư ra. Để nhanh chóng hơn, ta và Canh Nhị đêm nay sẽ đi luôn. Tùng Lâm, hiện giờ ngươi và ta cùng đi tìm Truyền Hải, hắn là thủ lĩnh ở đây, việc này phải báo cho hắn biết, bất kể có cứu người về được hay không, đều phải thông báo để hắn chuẩn bị tâm lý.”

“Được.” Vương Tùng Lâm đồng ý luôn. Hắn không đòi theo cứu người, bởi hắn biết hắn có đi theo cũng chỉ làm vướng cẳng.

Vương Hạ Thu muốn đòi theo, bị Vương Tùng Lâm khuyên ở lại.

Đêm đó, bốn người ở trong căn nhà chuyên dùng để đãi khách của La gia, tiến hành một cuộc thảo luận bí mật kéo dài cả đêm.

Vương Tùng Lâm không nhìn ra được dáng vẻ thật sự của phủ đệ nhà họ La vẫn đang thấy lạ, đại ca thân là tu giả, xây một căn nhà chắc là rất đơn giản đi? Vì sao còn để người nhà ở trong căn nhà kiểu này? Bởi vậy cũng đoán, đại ca nói ngày mai bảo họ dọn tới ‘phủ đệ’, chắc là đã dùng sai từ rồi.

Vương Tùng Lâm không biết, bởi vì Truyền Hải không biết huynh trưởng đã từng cố ý để lộ chuyện hắn là tu giả, thấy Vương Tùng Lâm tới thăm, tự nhiên liền đưa hắn đến căn nhà gạch vuông. Còn Truyền Sơn căn bản không để ý hoành cảnh xung quanh, có hắn và Canh Nhị ở đây, cũng không cần lo có người có thể nghe trộm được nội dung cuộc nói chuyện.

Cho nên, hiểu lầm nho nhỏ ấy đã tạo thành như thế, cũng làm Vương Tùng Lâm lúc dọn vào nhà mới đã phải ra ra vào vào hơn 10 lần chỉ để xác nhận mắt mình không nhìn lầm

Lúc đó hắn còn rất ngại, xấu hổ cười nhìn Truyền Hải và cha La tới giúp hắn dọn nhà, ra sức bảo cả nhà Truyền Hải vào ở trước.

Truyền Hải nghe vậy, không nói không rằng, dẫn hắn vào nhà mình dạo một chuyến trước.

Sau khi thăm quan xong, Vương Tùng Lâm cũng yên tâm hơn, vui mừng cùng vợ với Tiểu Hạ Thu dọn vào nhà mới. Đương nhiên, họ đều dặn dò kỹ Tiểu Hạ Thu, bảo nó chú ý không nên tiết lộ tình hình đặc biệt trong nhà.

Lại nói tới chuyện sáng cùng ngày, Vương Tùng Lâm mãi đến tảng sáng mới ra khỏi căn nhà gạch vuông của La gia.

Tuy nét mặt hắn mệt mỏi rã rời, nhưng bước đi và vẻ mặt lại rất thoải mái, dường như đã xác định một điều gì đó, mà dường như cũng đã bỏ bớt được một gánh nặng nào đó.

Sau khi tiễn Vương Tùng Lâm, Truyền Sơn một mình dặn dò đệ đệ, cũng bảo hắn thông báo hộ cho các trưởng bối, cứ nói mình ra ngoài làm việc, ít ngày nữa sẽ về, bảo họ không cần lo lắng.

Truyền Hải ghi nhớ hết những lời căn dặn của huynh trưởng, nghe nói huynh trưởng sắp đi, vội nhắc hắn: “Ca, chỗ chúng ta thiếu than, thiếu lương thực, còn thiếu cả người có thể lao động nữa. Lúc ngươi đi cứu Vương tướng quân, nếu thấy người đáng để cứu, có thể mang về thì nhất định phải mang về, càng nhiều càng tốt. Kể cả có nhiều người hơn nữa, ta cũng có thể thu xếp được hết.”

Truyền Sơn liếc hắn, “Ta là tu giả, không phải tiên nhân. Túi Càn Khôn của ta cũng chỉ có thể đựng đồ vật, chứ không thể đựng được người sống. Nếu ngươi muốn người cũng được, chờ họ từ từ tới đi.”

“Ca, năng giả đa lao(*), ta tin ngươi nhất định có cách.” Truyền Hải cười mỉm chi beo đẩy vấn đề trở lại.

(*) năng giả đa lao: người có khả năng làm nhiều việc nên mệt nhọc hơn, người có năng lực thì thù lao cũng nhiều hơn.

“Ngoại trừ Vương đầu và Trịnh quân sư, cùng lắm ta chỉ có thể mang thêm hai mươi người.” Đây là cực hạn của thoi bay. Trước đó hắn chưa từng luyện chế pháp bảo phi hành nào có dung lượng lớn hơn nữa bởi vì không cần tới, hiện tại dù có muốn luyện chế cũng phải cần thời gian, còn không biết tài liệu có đủ để luyện chế thành công hay không.

Canh Nhị ho khan một tiếng.

Hai huynh đệ cùng nhìn về phía y.

Canh Nhị nhắc nhở, “Có thể dùng truyền tống trận.”

“Động tĩnh quá lớn, có thể làm các tu giả khác phát hiện ra không?” Truyền Sơn cũng từng nghĩ tới truyền tống trận, nhưng hắn lo sẽ làm các tu giả khác trên Lam tinh chú ý tới.

Dù sao bình thường truyền tống trận và pháp bảo kiểu không gian có thể chứa vật sống, theo lời Canh Nhị thì ở giới tu giả không có bao nhiêu người có thể nắm giữ được, gần như đã thất truyền. Hiện tại, các môn phái còn lưu giữ truyền tống trận và pháp bảo kiểu không gian cỡ lớn, phần lớn đều là lưu truyền từ xa xưa tới nay.

“Thứ gì một khi đã biến mất quá lâu, nếu còn cần tồn tại, tự nhiên sẽ có ngày xuất hiện.” Canh Nhị chầm chậm nói như thể đọc kinh.

Truyền Sơn nghĩ thấy cũng đúng, hắn đã dự định kiếm linh thạch dựa vào việc luyện các pháp bảo như tiên cư cỡ nhỏ, việc này có muốn giấu cũng khó.

Chỉ là việc hắn có thể luyện chế ra pháp bảo như tiên cư thôi đã chứng tỏ trong tay hắn chắc chắn có thiên tài địa bảo cực phẩm như đá không gian, sợ là sẽ rước phải một số tu giả tham lam.

Nhưng… ma tu mà, đánh nhau nhiều cũng tốt, tu vi cũng có thể tiến bộ nhanh hơn một chút. Trong lòng nam nhân dâng lên dục vọng hiếu chiến, vẻ mặt nôn nóng muốn thử.

Canh Nhị liếc hắn.

Trải qua nhiều năm tu luyện như thế, y còn tưởng tính tình người này cuối cùng cũng tôi luyện được thành như gương mặt lừa người của hắn, nào ngờ… chẳng lẽ sự cuồng bạo và ước số gây sự của người này đều chỉ là tạm thời ẩn dấu?

Truyền Sơn nhìn mặt y, bấu mạnh mông y một cái.

Canh Nhị… giận, gạt ra!

Truyền Hải không biết cái gì gọi là truyền tống trận, nhưng chỉ nghe tên cũng đoán ra công dụng của nó. Thấy hai người sau khi bàn bạc xong muốn để lại một truyền tống trận cố định tại một nơi nào đó ở Đông Sơn, cảm thấy rất hứng thú, cũng không đi ngủ bù, theo chân ca hắn và Canh Nhị, còn đưa ra mấy ý kiến nói nơi này tốt, nơi kia tốt linh tinh.

Sau đó, Truyền Sơn thấy bực quá, trên đường gặp Vạn Tư Triết, liền đá người qua, “Không ngủ được thì đi làm việc đi! Trong thành có một đống việc chờ ngươi ra quyết định đấy!”

Truyền Hải tằng hắng một tiếng, chỉnh lại quần áo, giả vờ không nhìn thấy Vạn Tư Triết, xoay người đi về, bị Vạn Tư Triết tiến lên ngăn cản.

“Thủ lĩnh, ngài muốn đi đâu đấy? Đúng lúc ta có việc cần tìm ngài.”

Thấy đệ đệ làm phiền mình bị thủ hạ túm được, lúc này Truyền Sơn mới bình tĩnh chọn địa điểm đặt truyền tống trận với Canh Nhị.

Một nơi phải bí ẩn, phải vững chắc, còn không thể đặt truyền tống trận này ở địa điểm quan trọng, phòng ngừa tương lai có người thừa cơ lợi dụng truyền tống trận này, phá tòa thành trì từ bên trong.

Tuy Truyền Hải nói chuyện với Vạn Tư Triết, những nghĩ tới dù sao lát nữa chọn được địa điểm ca hắn vẫn phải tìm hắn nên cũng không đi đâu nữa, cứ ở lại đi chầm chậm theo sau hai người.

Họ đi cùng nhau, mấy nạn dân hễ thấy họ là đều tươi cười chào hỏi.

Dường như họ rất thích Canh Nhị, có mấy đứa trẻ con đi theo sau y một đoạn đường, hỏi y đủ kiểu vấn đề kỳ lạ.

Một đứa bé 4,5 tuổi, cũng không biết có phải người lớn đã dạy nó không hay nó nghĩ như thế thật mà cứ lảo đảo đuổi theo y gọi: “Ca ca, dạy ta xem bệnh có được không, ta cũng muốn làm thần y!”

Những đứa trẻ khác thấy nó gọi với theo như vậy, cũng gọi theo: “Ta cũng muốn học, ta cũng muốn làm thần y!”

Những người lớn thấy cảnh tượng ấy đều cười hiền, cũng không ngăn cản. Hiện tại phong trào học tập trong đồn đang lên, có lẽ mọi người nhìn thấy hy vọng nên đã an tâm, có không ít người có tay nghề cũng bắt đầu thu nhận và dạy dỗ đồ đệ.

Hai huynh đệ Truyền Sơn cũng rất thích nhìn thấy bầu không khí vui vẻ như vậy, đây mới chỉ là bắt đầu, sau này nhất định sẽ càng ngày càng tốt hơn. Vạn Tư Triết đang chuẩn bị mở học đường, dạy bọn nhỏ đọc sách, hôm nay hắn tìm Truyền Hải cũng là vì thế.

Ban đầu Canh Nhị còn vui vẻ vì nhân duyên của y đã tốt hơn, nhưng khi thấy bọn trẻ ùa tới phía y như ong vỡ tổ, y hoảng sợ bỏ chạy.

Hai huynh đệ Truyền Sơn cười ha ha, Vạn Tư Triết cũng không kìm được ý cười.

Truyền Hải đang muốn tiến lên giải vây giúp Canh Nhị, chỉ thấy ca hắn tiện tay lấy ra một vốc kẹo mạch nha cũng không biết là lấy ra từ đâu, chia cho đám trẻ đuổi theo kia.

Đám trẻ bị kẹo mạch nha thu hút, chờ đến khi chia chác cho nhau xong, ngẩng đầu lên thì đã thấy mấy vị ấy đã đi xa rồi.

“Phù! Đáng sợ thật đấy!” Canh Nhị quệt mồ hôi vốn không có trên mặt, đưa tay đòi kẹo với Truyền Sơn.

Truyền Sơn rất tự nhiên tiện tay lấy ra một cái kẹo mạch nha lén đưa cho y.

Ban đầu Truyền Hải còn thấy lạ, ca hắn sao lại mang theo cái loại kẹo mạch nha dính nhằng nhằng bên người, thấy tình cảnh này thì không cần hỏi nữa, nhất định là ca hắn chuẩn bị cho Nhị ca tham ăn.

“Tình cảm của Truyền Sơn đại ca và tiểu thần y thật tốt.” Vạn Tư Triết hâm mộ nói.

“Nếu ngươi muốn, tình cảm của hai chúng ta cũng có thể tốt.” Truyền Hải liếc hắn một cái.

Vạn Tư Triết mỉm cười, “Thủ lĩnh đại nhân, chắc ngài cũng biết, tại hạ bán nghệ không bán thân. Nếu ngài thật sự có ý đấy, ta nghĩ Bạch Thái Bang cũng không tệ.”

“Biến!”

Truyền Hải cũng không thấy lạ vì sao Vạn Tư Triết lại nhận ra, Lão Vạn là người nhạy cảm, còn tình cảm của ca hắn và Canh Nhị thì căn bản không giấu diếm.

Hắn thậm chí còn thấy lạ vì sao những người khác trong nhà đến bây giờ vẫn chưa nhìn ra đầu mối?

Đi một lát lại dừng một lát, Truyền Sơn và Canh Nhị cuối cùng cũng quyết định được vị trí truyền tống trận, địa điểm ngay ở một bãi đất giữa Đông Sơn và Tây Sơn, cũng là vùng phụ cận cổng thành mà họ dự định để lại trước đó.

“Xác định chính là nơi đây?” Truyền Hải thấy ca hắn không có ý di chuyển, liền dẫn Vạn Tư Triết tới hỏi.

Truyền Sơn ‘ừ’ một tiếng, còn Canh Nhị đang tính phương hướng.

“Hôm nay ta và Canh Nhị sẽ bày xong truyền tống trận, đến lúc đó ngươi phái nhiều người tới trông coi nơi này, đừng để những người không liên quan tới gần, phải tìm người đáng tin.”

Truyền Hải nhìn Vạn Tư Triết, tuy Vạn Tư Triết không rõ nơi này dùng để làm gì, những xuất phát từ tâm tính cẩn thận, hắn vẫn thận trọng nói: “Cứ giao cho ta, để ta tìm người tới.”

“Phải là người giữ miệng.”

“Vâng.”

Nhưng vào lúc này, Canh Nhị vẫn đang bận rộn đột nhiên ngẩng đầu nhìn về phương xa.”

HẾT7

Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Nhấn vào giữa màn hình để hiển thị Tùy chọn đọc.
Theo dõi Đọc Sách Hay trên Facebook, mỗi ngày chúng tôi cập nhật những cuốn sách, truyện hay nhất!

Có thể bạn thích