Đấu Y
Chương 377: Trái hồng chọn chỗ mềm mà nắn


- Sư phụ, đừng để ý đến lũ chó này, toàn một đám bại hoại giống nhau, vô ý thức, chúng ta không việc gì phải quan tâm đến.

Lời này vừa nói ra, tên hán tử trung niên đứng bên Lương Như Vân nhất thời toát mồ hôi lạnh, trước đó hướng về phía đồ đệ nháy mắt ra hiệu đúng là không ăn thua. Hôm qua nghe nói Thiên Mục Tháp do Thiên Võ Minh và Hợp Võ Môn xây dựng, kinh doanh hôm nay sẽ cử hành tự do giao dịch, bất kể thân phận tu vi, ngay cả tán tu cũng có thể tham gia. Vì vậy Lương Như Vân mới cùng sư phụ đến đây thử thời vận, ai ngờ dĩ nhiên bị đám thủ vệ kỳ thị ngăn cản, nói là giao dịch tự do kỳ thực là muốn nhìn theo thực lực, tu luyện giả có thực lực quá yếu hay qua mức nghèo khó đều không cho tiến vào. Lương Như Vân tuổi trẻ khí thịnh sao có thể chịu được kỳ thị như vậy, lúc này liền dùng ngôn ngữ sắc bén mở miệng mà phản bác.

Lương Như Vân đang muốn xoay người rời đi nhưng lại phát hiện phía sau mình đã bị ba gã đại hán mặc hoàng bào võ sam chặn lại, cả ba đều là môn nhân đệ tử của Hợp Võ Môn, đều có tu vi sư giai trung kỳ.

- Các ngươi muốn làm gì? Thật tốt cho đám chó không biết nghe lời.

Trong lòng Lương Như Vân biết không ổn nhưng vẫn như không vấn đề mà chất vấn hỏi. Ba gã kia đều đã là sư giai trung kỳ, sư phụ của mình hôm nay cũng mới chỉ có tu vi sư giai trung kỳ đỉnh phong mà thôi.

- Xú nha đầu, ngươi cho nơi này là chợ bán thức ăn hay sao? Muốn tới thì tới muốn đi thì đi là được à?

Phía sau truyền đến một tiếng âm trầm.

- Vậy ngươi muốn như thế nào?

Lương Như Vân xoay người lại, đối mặt với vị trưởng lão Hợp Võ Môn hỏi ngược lại, nhãn thần cũng không dám nhìn thẳng đối phương mà vội vã lướt nhanh qua tránh đi.

Lương Như Vân lúc này cẩn thận đi lại như một con nai con hoảng loạn mà vẫn còn cố khiêu khích. Đối với chính mình vừa mới ăn nói lỗ mãng không lo hậu quả cũng cảm thấy hối hận, thực lực không bằng người lại còn lưu lại nhược điểm, thật đúng là lỗ mãng.

Lý Mục thân là trưởng lão Hợp Võ môn lúc này đứng trước mặt thầy trò hai người vốn cũng chỉ là lấy sĩ diện, trước đó chỉ là bày ra bộ dạng cao cao tại thượng mà ngạo mạn, lại không nghĩ rằng con nhóc kia công nhiên mắng mình là bại hoại, phải biết rằng nơi này là giao dịch tháp lại là cửa chính nên số lượng tu luyện giả qua lại không hề ít, nhiều người có địa vị tương rất cao. Chính mình đường đường là trưởng lão Hợp Võ môn sao có thể nuốt trôi cục hỏa khí này, nếu là không sửa trị thầy trò hai người sẽ làm mất mặt cả Hợp Võ môn, ngay cả đám Tinh Vân Tông cũng dám nói lời bất bình, sau này còn đâu mặt mũi mà lăn lộn trong tu luyện giới.

- Hừ!

Lý Mục lên tiếng, bên người cũng truyền đến một tiếng hừ lạnh, Lý Du bên cạnh đã nghiêm mặt nói:

- Thầy trò hai người các ngươi nếu không quỳ dập đầu xin lỗi thì hôm nay đừng mơ tưởng ly khai khỏi đây!

Chút ý niệm hối hận nảy sinh trong lòng Lương Như Vân khi đầu óc vừa mới tỉnh táo lại, vừa nghe thấy một lời này tức thì một cỗ lửa giận trong lòng bốc lên:

- Sư phụ ta chính là tam đại trưởng lão Tinh Vân Tông, một trong tam đại môn phái Thập Quốc Minh, thân phận tôn quý sao có thể quỳ lạy người khác.

- Ha ha, buồn cười, Tinh Vân Tông các ngươi từ khi nào trở thành một trong tam đại môn phái Thập Quốc Minh? Là các ngươi tự phong hay sao? Ta chỉ biết Thập Quốc Minh có tứ đại phái chứ không có nghe ai nói qua có tam đại môn phái, mặt khác với địa vị ngươi, dạy dỗ ra một người đệ tử không hiểu chuyện như vậy, thân làm sư phụ tự nhiên là phải quỳ sám hối, ngươi bất quá chỉ là một tên hề mà thôi, không nên tự đề cao chính mình, xú nha đầu.

Lúc này người cuối cùng trong ba gã đệ tử Hợp Võ môn khinh thường cười nói.

Lời nói thật cay nghiệt làm Lương Như Vân đau đớn trong lòng, nhưng cũng không có nói gì mà chịu đựng, bất quá chính mình chịu nhục thì thôi, đằng này lại liên quan đến cả sư phụ cùng môn phái bị người ta nhục mạ. Lương Như Vân thực sự có chút không chịu nổi, muốn khóc mà không được. Cãi chày cãi cối nói:

- Tinh Vân Tông ta vốn là một trong tam đại môn phái Thập Quốc Minh, cái này vốn được công nhận, sao lại là tự phong?


Ba gã đệ tử Hợp Võ Môn vừa nghe lời này liền đồng thời cười rộ lên, trong đó có một người trào phúng nói:

- Thật đúng là không biết xấu hổ, thật chưa có thấy ai lại như vậy, đám Tinh Vân Tông các ngươi đúng là mù hay sao mà nhìn không ra Thái Vân Tông, Nguyệt Vân Tông cùng Đức Vân Tông? Chính mình là một cái môn phái tam lưu nho nhỏ, không nên tự thổi phồng môn phái mình nên, thực không biết xấu hổ!

- Ngươi…

Lương Như Vân giận dữ nghẹn lời, hướng nhãn thần cầu cứu về phía sư phụ nhưng cũng không có bất luận cái gì đáp lại. Trên thực tế sư phụ của nàng, Lưu Trúc thượng nhân vốn là một trưởng lão Tinh Vân Tông, nhưng lúc này hơi cúi đầu, ngay cả rắm mà không dám đánh một cái chứ nói gì đến thay mặt đệ tử đòi lại công đạo. Truyện Sắc Hiệp - https://truyenfull.vn

Lúc này trong lòng Lưu Trúc thượng nhân thầm đem bảo bối đệ tử này mắng cho té tát mấy lần. Hợp Võ Môn của người chính là một trong tam đại môn phái Thiên Võ Minh, chân chính là đại môn phái a, trong hàng môn nhân đệ tử cũng có rất nhiều người đạt sư giai trung kỳ, nếu ở Tinh Vân Tông chỉ bằng bậc tu vi này cũng có thể được một chân trưởng lão rồi.

Thực lực quá mức cách xa làm cho Lưu Trúc thượng nhân ngay cả lòng phản kháng cũng không có nghĩ đến. Vừa mới bị trưởng lão Lý Dương của Hợp Võ Môn muốn bắt phải quỳ xuống, hắn cũng đã chuẩn bị quỳ xuống nhưng thật ra đồ đệ đa sự lại lần thứ hai buông một tràng giận dữ, đem sự tình càng trở nên phức tạp hơn.

Thấy xung quanh có rất nhiều tu luyện giả dừng bước quan sát, Lý Mục đã rõ ràng mất đi sự kiên trì, thấy người vây xem càng ngày càng nhiều sẽ gây kinh động đến hai vị nguyên lão bên trong tháp, đến lúc đó đi ra trông thấy một màn hỗn loạn như này chắc chắn sẽ trách tội chính mình làm việc bất lợi.

- Lưu Trúc thượng nhân, ngươi có quỳ hay không?

Hai mắt Lý Mục ánh vẻ hung mãnh.

Tu luyện giả kỳ thực đều là những người cứng rắn, Lưu Trúc thượng nhân cho dù lúc này biểu hiện ra vẻ nhu nhược nhưng cũng chẳng phải là bản tính, chỉ là thực lực so với người ta quá kém, cũng không muốn chịu đau khổ, thế nhưng lúc này bị chỉ thẳng vào mũi mà yêu cầu một việc nhục nhã như thế này, cơ mặt lúc này cũng ro rúm lại, muốn phát tác nhưng lý trí lại không cho phép mà nhịn xuống.

Thấy sư phụ nhát gan như vậy, trong lòng Lương Như Vân nổi lên hàn ý, tâm ý phản kháng lúc này cũng từ từ hạ xuống, đôi môi run nhè nhẹ, trong hai mắt càng bị một tầng sương kín ủy khuất che phủ.

- Như Vân, quỳ xuống đi, cùng với vi sư hướng hai vị tiền bối Hợp Võ Môn xin lỗi.

Lưu Trúc thượng nhân chần chừ một hồi rốt cục buông lỏng sắc mặt nói.

Trong lòng Lương Như Vân như bị kim châm, nhục nhã như vậy trước đây nào phải chịu qua. Tinh Vân Tông tính ra không lợi hại cho lắm nhưng tuyệt đối cũng không phải chỉ là một môn phái nho nhỏ, trước đây nếu có mâu thuẫn tự nhiên sẽ được trọng thị mà xử lý. Thế nhưng lần này tham gia Thiên Lan hội nghị, Lương Như Vân mới phát hiện chính mình nguyên lai chỉ là ếch ngồi đáy giếng. Tinh Vân Tông tại toàn bộ tu luyện giới Nam Xuyên Giới căn bản không là cái gì, hai đại liên minh khác ngoài Thập Quốc Minh thậm chí có nhiều môn phái căn bản là không biết đến Tinh Vân Tông là môn phái gì.

Lương Như Vân không muốn quỳ, thế nhưng nàng biết nếu là không quỳ, không chỉ là hai người thầy trò nàng lập tức sẽ nếm phải khổ đau mà rất có khả năng môn phái sẽ gặp phải liên lụy, lấy thực lực của Hợp Võ Môn mà nhớ đến cừu oán này, nếu có động đến lửa giận, muốn đùa chơi chết Tinh Vân Tông sợ cũng chẳng phải chuyện gì khó khăn.

Quỳ sao? Lương Như Vân đành phải khuất phục dưới cường lực của đối phương, thế nhưng loại khuất nhục này lại đau đớn như thật, cho nên nước mắt cứ như thế ấm ức mà không ra. Nhìn thầy trò hai người chậm rãi khom người, sắc mặt Lý Mục cùng Lý Du vẫn âm trầm, lúc này mới hiện lên một nét đắc ý mà cười, ba gã đệ tử Hợp Võ Môn càng cười đến xán lạn, ánh mắt phảng phất như không phải nhìn hai người mà là hai con kiến hôi nhỏ bé tùy thời có thể bóp chết trong tay.

Tu luyện giả hai bên đường dừng bước, ánh mắt cũng cực kỳ lạnh lung, không có bao nhiêu người đồng tình, ngược lại là nghĩ thầy trò hai người này như rảnh rỗi không có việc gì làm, tự nhiên đi rước lấy nhục.

Tu luyện giới vốn là thế giới lấy thực lực vi tôn, đã không có thực lực thì nguoi phải quỳ xuống, cho dù ngươi có đến cả trăm lý do chính đáng vẫn là vậy thôi.

Lòng tự trọng của Lương Như Vân lúc này bị đánh cho đầy thương tích, nhìn chúng tu luyện giả vây xung quanh vô cùng lạnh lung lại càng thêm thất vọng, trong nháy mắt, đối với tu luyện giới lại có thêm nhiều hiểu biết sâu đậm.

Ngay lúc nước mắt Lương Như Vân trực trào ra, hai dòng nước mắt còn đang lăn xuống được nửa đường, bỗng nhiên một âm thanh trầm ổn vang lên.


- Như Vân muội tử đã lâu không gặp!

Lương Như Vân chỉ cảm thấy thanh âm này thật quen thuộc, cũng không có phản ứng gì nhưng sâu trong hai mắt lại thấy được tia vui vẻ, hai chân trực hạ xuống cứ như vậy lại đứng thẳng.

Lưu Trúc thượng nhân cũng là như vậy, không hề quỳ xuống, trong lòng cũng thầm kỳ quái không biết ai lại không tự lượng sức mình mà chọc vào phiền toái này.

- Lâm tiền bối!

Khi thấy rõ người này, Lương Như Vân kinh ngạc thất thanh kêu lên.

Lâm Khiếu Đường cũng không vui nói:

- Như Vân muội tử, sao lại xưng hô khách khí như vậy?

- Lâm đại ca!

Trên mặt Lương Như Vân hơi ửng đỏ, bất quá phản ứng cũng thật nhanh mà lập tức sửa đổi xưng hô, trong lòng cũng bắt đầu nổi nên một cỗ tâm ý mơ hồ không rõ, vị Lâm đại ca này thực lực nàng chỉ biết khả năng là linh hồn giai sơ kỳ, ngay cả cấp bậc trưởng lão Hiên Viên Tông, một siêu cấp môn phái nhìn thấy hắn cũng có vài phần khiếp ý.

Vị thiếu nữ thanh tú này vẫn làm cho Lâm Khiếu Đường một loại cảm giác thân thiết như tiểu muội trong nhà vậy, lần trước khi từ biệt đến nay, nguyên vốn tưởng rằng không còn có cơ hội tái kiến, cũng không nghĩ đến không bao lâu lại có thể gặp lại tại nơi này.

Kỳ thực lần trước tiếp xúc là lúc Lâm Khiếu Đường cảm giác thấy tại Lương Như Vân như có một loại cảm giác thân thiết nào đó nhàn nhạt, tuy là lần đầu gặp mặt lại giống như đã từng quen biết nhiều năm, phảng phất như cùng muội muội đã thất tán của mình vậy. Nếu không phải trong lòng hiện ra những ý niệm và cảm giác này, Lâm Khiếu Đường cũng quyết không tặng Lương Như Vân quyển bí tịch trước lúc chia tay.

Lý Mục quan sát người mới đến, ánh mắt có chút nghi hoặc, bản thân đúng là nhìn không thấu được thực lực đối phương sâu cạn ra sao, nhưng chỉ quan sát tướng mạo thì xác thật rất xa lạ, chưa hề gặp qua. Người này tuổi tác cũng không cao, đơn giản mà xét đoán thì cho dù sau này có chút thành tựu sợ rằng phát triển cũng có hạn mà thôi. Vật tụ theo đàn, người tự nhiên cũng vậy, đã cùng đám Tinh Vân Tông kết bạn thì gã tu luyện giả này sao có thể lợi hại hơn đây.

Nghĩ vậy, trong lòng Lý Mục đang rung động cũng lập tức bình ổn lại, ánh mắt khinh thường từ từ rời khỏi người Lâm Khiếu Đường, hung quang chợt lóe rối nói:

- Lưu Trúc thượng nhân, xem ra ngươi không chịu tỉnh ngộ? Đã như vậy liền tự cùng xuẩn đồ đệ để lại mỗi người một cánh tay, ngươi tự đi làm hay phải để ta động thủ?

Người tụ lại càng nhiều, Lý Mục lại càng phải cường thế, giết gà dọa khỉ là việc cần phải làm, càng cường thế càng biểu hiện được tư thế của Hợp Võ Môn.

Dứt lời ba gã tráng hán đệ tử Hợp Võ Môn nhất thời xoa tay, chuẩn bị tùy thời mà đem hai người Lưu Trúc thượng nhân bắt lại.

Lưu Trúc thượng nhân nhất thời hoảng loạn vô cùng, đang muốn nói lời tỏ vẻ yếu kém lại bị người nói trước một bước.

- Nếu ai dám động vào Như Vân muội tử một sợi tóc gáy, ta sẽ lấy của hắn một cánh tay, động vào hai sợi ta sẽ lấy đi một đôi.

Ánh mắt Lâm Khiếu Đường lấp lánh lạnh lùng nói.

Tâm tình của Lương Như Vân vô cùng ấm áp, vẫn có người lo lắng cho mình mà đứng ra, dù sao cũng không tình nguyện vì chính mình mà đại ca phải phát sinh xung đột với Hợp Võ Môn. Cho dù một thân tu vi của đại ca đã đến linh hồn giai sơ kỳ, nhưng như vậy trong mắt Hợp Võ Môn cũng chẳng phải cường đại, nghe nói hôm nay tại Thiên Mục tháp này có tới hai vị nguyên lão Hợp Võ Môn, cũng đều là linh hồn giai trung kỳ cao thủ. Nghĩ vậy, Lương Như Vân càng thêm lo lắng, không khỏi nháy mắt với Lâm Khiếu Đường ý muốn hắn không phải thêm lo lắng.

- Vô tri tiểu bối ở đâu tới, chuyện Hợp Võ Môn ta nào đến lượt ngươi quản, ta xem ngươi thật muốn chán sống hay rồi?

Một gã môn nhân Hợp Võ Tông quát mắng nói.

Trưởng lão Lý Mục đã nhìn không ra Lâm Khiếu Đường sâu cạn thế nào, người này là môn nhân đệ tử tự nhiên càng nhìn không ra, chỉ cho rằng người thanh niên trước mắt này tu vi cũng chỉ sàn sàn bình thường, bất quá chỉ là sư giai sơ kỳ mà thôi, ngay cả chính mình cũng có thể ngang hàng.

- Ta không quản ngươi là Hợp Võ Môn hay Tán Võ Môn, lập tức hướng Như Vân muội muội ta dập đầu tạ tội, kêu cô nãi nãi, bằng không ta cắt đứt cái chân chó của các ngươi.

Lâm Khiếu Đường nói lời này, ánh mắt cũng hướng Lý Mục mà không thèm nhìn tên môn nhân đệ tử kia.

Chúng tu luyện giả đang vây xem cũng đều đồng tình, nghe Lâm Khiếu Đường nói xong tự nhiên là thống khoái vô cùng, ai cũng hiểu được Hợp Võ Môn có chút khi dễ người khác. Nhưng thống khoái thì thống khoái, rồi họ lại vì người thanh niên hiệp nghĩa kia mà lo lắng, thật sự là đang đụng phải đá tảng rồi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Nhấn vào giữa màn hình để hiển thị Tùy chọn đọc.
Theo dõi Đọc Sách Hay trên Facebook, mỗi ngày chúng tôi cập nhật những cuốn sách, truyện hay nhất!
Đấu Y Chương 377: Trái hồng chọn chỗ mềm mà nắn

Có thể bạn thích