Phù Diêu
Chương 295: Lạnh lùng

Vương Quốc Hoa tránh đi làm Lâm Thiếu Bách có quyền lên tiếng chủ đạo ở huyện. Trước khi xuất phát Lâm Thiếu Bách nói rất hăng hái, cảm thấy không chuyện gì làm khó được mình. Hầu hết người ngồi lâu trong văn phòng đều có tật là mắt cao hơn trán.

Lâm Thiếu Bách rất tự nhiên cho rằng Vương Quốc Hoa né đi là do áp lực mà thị trưởng Tương gây ra. Cầm sắn quy hoạch Vương Quốc Hoa đưa ra, Lâm Thiếu Bách trước khi đi khảo sát cũng không cho rằng mình có gì không bằng Vương Quốc Hoa. Y cảm thấy việc này mình tự xử lý không phải quá dễ dàng sao?

Trên thực tế chuyến khảo sát mới làm Vương Quốc Hoa biết gì là ra ngoài rất khó khăn. Trong huyện y được nhiều người ủng hộ, tới địa bàn người khác tuy chính quyền địa phương khá không khí liên lạc cho các công ty. Lãnh đạo chính quyền địa phương còn ra mặt cùng, kết quả các công ty kia không phải nói vài câu khách sáo thì cũng là đưa ra điều kiện rất khó khăn. Càng thú vị chính là các công ty toàn phái nhân viên bình thường ra, Lâm Thiếu Bách là bí thư huyện ủy không ngờ còn gặp việc này.

Lâm Thiếu Bách đầy tức giận về tới thị xã Bắc Câu. Y bảo nhân viên về huyện trước còn mình đến ủy ban thị xã báo cáo. Còn chưa tới ủy ban thị xã thì huyện đã gọi tới nói cán bộ xã phản ánh lên quần chúng không phối hợp triển khai hạng mục, thậm chí còn có ý chống đối. Cả huyện từng đó xã mà hiện nay mới chỉ có mười mấy hộ là chấp nhận làm hạng mục. Cán bộ xã phản ánh lên cho Uông Lai Thuận đang tạm thời chủ trì công việc, Uông Lai Thuận đương nhiên không chịu tiếp nhận việc khó khăn này, y nói việc này do bí thư Lâm phụ trách, y không tiện lên tiếng.

Con đường tiêu thụ không được giải quyết, bên dưới lại có chuyện càng làm Lâm Thiếu Bách tức giận. Đám cán bộ xã trước đó tên nào chạy cũng nhanh, kêu huyện đưa hạng mục xuống, bây giờ thì hay rồi, huyện vừa phát tiền thì lại phá chuyện như vậy.

Lâm Thiếu Bách đâu hiểu được thủ đoạn của cán bộ cơ sở. Bọn họ chạy chăm chỉ chủ yếu là tiền do huyện phát. Về phần hạng mục cuối cùng thành ra như thế nào thì bọn họ không quan tâm.

Lâm Thiếu Bách đến trước cổng ủy ban thị xã, y do dự một chút mới cắn răng đi vào. Thị trưởng Tương Tiền Tiến gần đây tập trung vào hai việc chính, thứ nhất là cải cách công ty nhà nước, chuyện này tiến hành khá thuận lợi. Đáng tiếc công lao chính của việc này không phải của hắn. Chuyện thứ hai là phổ biến hạng mục chăn nuôi gia súc sạch, sau đó tạo ngành nghề mới.

Tương Tiền Tiến muốn nhanh chóng làm ra thành tích cho mọi người thấy, dù sao lần này y có thể tới làm thị trưởng cũng là do Hứa Nam Hạ gánh chịu nhiều áp lực.

Thấy Lâm Thiếu Bách tới, Tương Tiền Tiến rất vui vẻ cho vào ngay. Lâm Thiếu Bách trước khi đi khảo sát đã tới báo cáo, nội dung chủ yếu là do có đồng chí còn trẻ tạm thời rời đi nên công việc tiến hành rất thuận lợi. Lâm Thiếu Bách có ý nắm được đại cuộc trong tay. Lúc ấy Lâm Thiếu Bách tỏ vẻ chỉ cần nhân lúc Vương Quốc Hoa học ở Thượng Hải, mình chứng thực vài chuyện chính xong thì dù Vương Quốc Hoa có về cũng không làm được gì cả.

Tương Tiền Tiến nghe xong cũng vui vẻ còn khen Lâm Thiếu Bách quyết đoán, làm bí thư huyện ủy phải như vậy… Lâm Thiếu Bách lúc ấy cũng nói nhất định làm tốt, không phụ kỳ vọng của lãnh đạo.

Thấy Lâm Thiếu Bách vào, Tương Tiền Tiến nhiệt tình đứng lên nói:

- Thiếu Bạch, về rồi à, anh vất vả rồi.

Vừa nói vừa sai thư ký đi rót trà. Nhìn Tương Tiền Tiến mong chờ như vậy, Lâm Thiếu Bách càng sợ hơn. Y suy nghĩ một chút cảm thấy không nên nói thật, qua một thời gian nữa rồi nói.

- so sánh với thị trưởng trăm công ngàn việc thì tôi có đáng gì.

Lâm Thiếu Bách nịnh bợ, Tương Tiền Tiến vui vẻ. Lần trước bị đâm sau lưng khiến Tương Tiền Tiến rất tức giận. Hai hội nghị sau đó trong lĩnh vực bên ủy ban thì Tương Tiền Tiến tỏ ra rất cứng. Thú vị chính là Nghiêm Hữu Quang không hề có ý làm khó, mấy đề tài Tương Tiền Tiến đưa ra đều thuận lợi thông qua, coi như lấy lại chút thể diện.

- Được rồi, không nói chuyện này, nói về kết quả chuyến đi khảo sát của anh đi.

Ánh mắt của Tương Tiền Tiến rất nóng bỏng càng làm Lâm Thiếu Bách quyết tâm nói dối:

- Chuyến đi khá thuận lợi, chính quyền địa phương cũng phối hợp chỉ là các công ty đưa điều kiện khá khắt khe mà thôi.

Lâm Thiếu Bách không ngu, nhận các yêu cầu khó khăn như vậy thì có nghĩa huyện gánh vác trách nhiệm rất nặng nề, nhưng so với tiền đồ của mình và cảm nhận của thị trưởng thì Lâm Thiếu Bách vẫn chọn cách nói dối.

Tương Tiền Tiến nghe xong không cho là đúng nói:

- Nhà kinh doanh có ai không vì lợi ích? Huyện cũng cần phải nhẫn nại, chuyện này nhất định phải làm tốt, làm ra thành tích thì mới có thể tổng kết kinh nghiệm báo cáo lên tỉnh rồi tiến hành phổ biến trong toàn thị xã. Bây giờ cả nước đang thu hút đầu tư, chỉ cần công ty đưa điều kiện không quá đáng thì địa phương chịu thiệt một chút có đáng gì?

Đây là cách suy nghĩ do cái mông quyết định cái đầu, Lâm Thiếu Bách nghe xong vội vàng đứng lên tỏ vẻ:

- Xin thị trưởng yên tâm.

Ra khỏi ủy ban thị xã, Lâm Thiếu Bách suy nghĩ rất nhiều. Lời của Tương Tiền Tiến có tính dụ dỗ rất lớn. Tổng kết kinh nghiệm báo cáo lên tỉnh, một khi được lãnh đạo tỉnh tán thành thì tiền đồ của mình sẽ như thế nào? Lâm Thiếu Bách không hề nghi ngờ việc Tương Tiền Tiến được bí thư Hứa tán thành, nói cách khác chỉ cần làm ra gì đó thì tiền đồ của mình rất sáng. Bây giờ mình là chính huyện thuận lợi không chừng lúc về hưu sẽ lên tới cấp giám đốc sở, may mắn thì còn cao hơn nữa.

Trên đường về huyện, Lâm Thiếu Bách dùng hết tâm tư để nghĩ xem có tìm được biện pháp gì giải quyết khó khăn trước mắt không? Y vừa về tới nhà khách huyện ủy liền gọi điện cho phó chủ tịch huyện Cát Hùng tới. Trong thời gian này Lâm Thiếu Bách không có nhà, Cát Hùng coi như người phát ngôn của hắn.

Bên ủy ban huyện theo lý thuyết còn có một suất thường vụ nhưng thị xã mãi không quyết định. Khi Vương Quốc Hoa đi học, thị trưởng Tương lấy lý do yêu cầu công việc nên tranh thủ giúp Cát Hùng, không ngờ chuyện được thông qua. Chuyện này là do Lâm Thiếu Bách nói giúp Cát Hùng. Một phó chủ tịch bình thường vào thường vụ cũng có nghĩa có quyền lên tiếng ở huyện ủy.

Cát Hùng rất cảm kích Lâm Thiếu Bách, nhận được điện lập tức tới. Lâm Thiếu Bách chưa ăn tối nên bảo Cát Hùng ngồi ăn cùng. Cát Hùng thấy vẻ mặt củ Lâm Thiếu Bách thì cũng biết nguyên nhân.

Uống vài chén, mặt Lâm Thiếu Bách hơi hồng lên. Y bỏ chén xuống thở dài nói:

- Chuyến đi này hiệu quả không quá tốt, cán bộ các xã làm việc không đắc lực, xem ra chuyện không đơn giản như chúng ta vẫn nghĩ.

Lâm Thiếu Bách nói có ý tự trách nhưng Cát Hùng không thể giải thích như vậy, cũng không nói theo ý. Lần này bị gọi tới, Cát Hùng biết Lâm Thiếu Bách muốn mình nghĩ biện pháp.

Cát Hùng là cán bộ địa phương nên hiểu rõ tác phong làm việc của cán bộ cơ sở. Nghe Lâm Thiếu Bách nói xong, y nói:

- Bí thư, vấn đề tiêu thụ có thể từ từ nói nhưng cán bộ cơ sở phải chú ý thật kỹ. Đám người này giỏi lừa trên dối dưới. Tôi đề nghị lãnh đạo huyện phải dùng chế độ phụ trách áp xuống từng xã, ai không hoàn thành nhiệm vụ phải chịu trách nhiệm.

Lâm Thiếu Bách nghe xong có chút giật mình nói:

- Huyện bỏ tiền phổ biến hạng mục, đây là có lợi cho chính quyền cơ sở, sao bọn họ lại làm như vậy? Tôi thật sự rất khó giải thích.

Cát Hùng thở dài trong lòng, Lâm Thiếu Bách ở văn phòng mãi thì sao hiểu được cơ sở? Suy nghĩ một chút, Cát Hùng rất khéo léo nói:

- Cán bộ cơ sở nghèo đến đáng sợ, thấy tiền huyện cấp đương nhiên là chú tâm. Lúc xin tiền thì vỗ ngực nói không vấn đề gì nhưng áp dụng vào thực tế thì đối đãi vấn đề sẽ khác.

Lâm Thiếu Bách không ngu nên biết mình sai ở đua. Đương nhiên y sẽ không nhận sai, cũng không cảm ơn Cát Hùng đã nhắc. Lâm Thiếu Bách có chút hối hận vì sự khinh suất của mình. Lâm Thiếu Bách gật đầu nói:

- Trách nhiệm tới người, ý này được, trong hội nghị thường vụ anh đưa ra.

Nếu áp dụng việc này sẽ đắc tội người. Vương Quốc Hoa vốn là người phụ trách nhưng Lâm Thiếu Bách do ỷ vào Tương Tiền Tiến nên đoạt quyền. Vương Quốc Hoa né đi không phải do hắn không có thực lực phản kích, điều này Cát Hùng biết rõ. Sức ảnh hưởng của Vương Quốc Hoa ở huyện hoàn toàn đủ để bác bỏ đề nghị này. Hơn nữa dù Vương Quốc Hoa không ở đây mà đề nghị được thông qua, trách nhiệm chẳng khác gì chia tới từng lãnh đạo huyện liên quan, có thành tích thì sao? Đó là do Lâm Thiếu Bách lãnh đạo mọi người. Điểm này Cát Hùng không ngờ Lâm Thiếu Bách lại không biết, chẳng lẽ còn cần mình nhắc sao?

Xảy ra vấn đề mọi người cùng gánh, có chỗ tốt một mình hưởng, Cát Hùng thấy nếu mình đưa ra đề nghị này không phải là khiến lãnh đạo huyện khác hận mình tới chết sao? Giờ phút này Cát Hùng thầm hối hận. Sự lạnh lùng của Lâm Thiếu Bách làm y run sợ, kẻ không có trách nhiệm mà cũng làm được bí thư huyện ủy sao?

Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Nhấn vào giữa màn hình để hiển thị Tùy chọn đọc.
Theo dõi Đọc Sách Hay trên Facebook, mỗi ngày chúng tôi cập nhật những cuốn sách, truyện hay nhất!
Phù Diêu Chương 295: Lạnh lùng

Có thể bạn thích