Mộ Dung Thanh Hoa thấy thần sắc Tiêu Di, biết kế sách đã có hiệu quả, liền nói tiếp: “Nguyệt Miên mùa hè năm năm tuổi, ta cùng Cẩm Hoa tới Giang Namthăm bằng hữu, đem Nguyệt Miên theo bên người. Một ngày, chúng ta đến Tây Hồ du thuyền dạo chơi thưởng hà (hoa sen), đang muốn lên thuyền, bỗng nhiên nghe được có tiếng một trận đánh nhau, Nguyệt Miên thích náo nhiệt, thừa dịp chúng ta không để ý, tự mình chạy đi xem.”

Mộ Dung Thanh Hoa ngừng một chút, nghiêng đầu nhìn Tiêu Di. Tiêu Di nhíu nhíu mày, không nói gì.

Mộ Dung Thanh Hoa nói tiếp: “Ta theo hắn một đường vọt tới phía trước, trong một cái hẻm vắng vẻ, chỉ thấy được một nam hài vẻ mặt toàn là máu, bị bảy tám thiếu niên vây ở chính giữa, quyền cước gia tăng. Nguyệt Miên liền đi kéo những người đó ra, ai biết, những thiếu niên kia đánh đến mắt đỏ, căn bản mặc kệ là ai, cũng một cước đạp tới. Nam hài kia vốn đã bị đánh cho đến không nhúc nhích, lúc này không biết lấy khí lực ở đâu, tiến lên đem Nguyệt Miên đặt ở dưới thân, chính mình lại bị người từ trên đầu đạp hai cước, ói ra khẩu huyết, thì ngất đi.”

Hắn nói đến đây, lại nhìn Tiêu Di một chút: “Cố sự này có đúng hay không rất quen thuộc?”

Tiêu Di vốn nghe đến nhập thần, lúc này thấy Mộ Dung Thanh Hoa hỏi, ngẩng đầu lên, lộ ra vẻ mặt mờ mịt, nói: “Quen thuộc? Tiền bối là có ý tứ gì?”

Lần này đến lượt Mộ Dung Thanh Hoa vô cùng kinh ngạc, hắn nhíu mày: “Ngươi không biết?”


Tiêu Di trong lòng càng kỳ quái: “Vãn bối phải biết cái gì?”

Mộ Dung Thanh Hoa lại nhíu mày, nói tiếp: “Vậy ngươi tạm nghe ta đem cố sự nói xong. Sau khi nam hài kia té xỉu, Nguyệt Miên lập tức khóc lớn lên, ta lúc này chạy tới, đem những thiếu niên kia đuổi đi. Nhưng Nguyệt Miên thế nào cũng không chịu lập tức theo ta trở về, nhất định canh giữ ở bên cạnh nam hài kia. Ta suy nghĩ một chút, liền quyết định đem nam hài cùng mang trở về.Namhài ở lại chỗ ta hai ngày, cũng không có tỉnh lại, nhưng sau đó liền tới một đám võ lâm cao thủ, nói nam hài này là công tử của Tiêu gia, nhất định phải dẫn về.”

Tiêu Di nghe đến đó, sắc mặt cuối cùng thay đổi.

Mộ Dung Thanh Hoa mỉm cười: “Nguyệt Miên đương nhiên không chịu, vừa khóc vừa nháo, ta nhưng biết không nên tùy tiện đắc tội Tiêu gia, huống chi bọn họ đối với nam hài kia xác thực là rất cung kính, không giống giả bộ, ta tất nhiên chỉ có thể thả người đi. Ta lục trên người nam hài kia, tìm ra một miếng ngọc khấu phỉ thúy, hướng Nguyệt Miên nói, thứ này quý giá, ca ca (sao lại là ca ca a????) đánh mất một thứ trọng yếu như vậy, nhất định sẽ quay lại tìm ngươi. Nguyệt Miên lúc này mới chịu đáp ứng.”

Tiêu Di giữa đôi lông mày cau lại, không có nói gì.


Mộ Dung Thanh Hoa nói: “Nguyệt Miên sau khi trở về, đem ngọc khấu đeo ở trên người, thường thường nhắc tới ngươi, ta còn từng dẫn hắn len lén đến Tiêu gia nhìn qua ngươi. Ta chỉ là không rõ, vì cái gì ngươi nhưng lại quên đến nhất kiền nhị tịnh (không còn một mảnh)?”

Tiêu Di thở dài: “Ta làm sao biết được, ngọc khấu là bị… là bị hắn cầm đi? Ta lần đó bệnh nặng một hồi, sau khi tỉnh lại, rất nhiều chuyện đều không nhớ được, đặc biệt là một đoạn sau khi nương ta mất. Nói như thế, tiền bối cùng Tần tông chủ xác thực là đối với ta có ân, vãn bối sau này chắc chắn báo đáp.” (đem thân báo đáp là hảo a =]])

Mộ Dung Thanh Hoa thiêu mi (nhướng mày) nói: “Sao vậy? Ngươi một câu ‘chắc chắn báo đáp’, liền nghĩ có thể đuổi ta đi? Nguyệt Miên thế nhưng từ khi đó bắt đầu đối với ngươi nhớ mãi không quên, ngươi lúc bị các ca ca ở Tiêu gia khi dễ, cũng đều là đệ tử Trầm Nguyệt Tông âm thầm che chở ngươi. Nguyệt Miên nói thích ngươi, cũng không phải là tùy tiện nói.”

“Ta tin tưởng hắn là thật tâm thích ta, thế nhưng điều này lại như thế nào?”

“Ngươi đều tuyệt không rung động sao?”

Tiêu Di không nói, y tự hỏi cũng không phải không rung động, ngược lại, nghe được Tần Nguyệt Miên một phen thâm tình như vậy, y chỉ cảm thấy ngực đều bắt đầu hơi nhức nhối. Y thậm chí không ngừng mà tự trách mình, điều gì không quên, lại vì cái gì đem đoạn gặp mặt chân chính đầu tiên của mình cùng Tần Nguyệt Miên liền quên đi? Nếu như có thể nhớ kỹ, thì từ nay về sau một người một nơi, không thể gặp lại, thì chỉ cần hồi tưởng cũng sẽ cảm thấy dị thường vui vẻ.

Y suy nghĩ, một lần nữa lấy ra miếng ngọc khấu kia, đặt ở trên thạch trác, đẩy đến trước mặt Mộ Dung Thanh Hoa, nói: “Một mảnh thâm tình của Tần tông chủ, ta là thế nào cũng phải phụ hắn. Thỉnh cầu tiền bối đem miếng ngọc khấu này trả lại cho Tần tông chủ, coi như là lưu lại một kỷ niệm đi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Nhấn vào giữa màn hình để hiển thị Tùy chọn đọc.
Theo dõi Đọc Sách Hay trên Facebook, mỗi ngày chúng tôi cập nhật những cuốn sách, truyện hay nhất!

Có thể bạn thích