Hà Lăng Phong nói:

– Đây chính là loại Nữ Nhi Hồng, nên hơi có vị chua.

Phùng Viên lại lắc đầu nói:

– Ngươi sai rồi. Loại rượu này bản thân nó không có vị chua, mà là có người thêm vào.

Hà Lăng Phong thất kinh nói:

– Thật sao?

Phùng Viên nói:

– Nếu như ngươi không tin, ngươi có thể hỏi tiểu muội xem.

Không đợi cho Hà Lăng Phong hỏi, Phùng Uyển Quân đã vội lên tiếng:

– Không sai, thiếp đã bỏ thêm vào trong rượu Tán Công sa.

Tuy giọng nói của Phùng Uyển Quân vừa lạnh lùng vừa thản nhiên. Nhưng sắc mạt đã đỏ lên, thái độ cũng đã có chút hoảng sợ.

Hà Lăng Phong liền biến sắc nhảy từ trên giường xuống, nói lớn:

– Ngươi làm như vậy là có ý gì?

Phùng Uyển Quân trầm giọng nói:

– Không có ý gì cả, chỉ vì võ công của đại ca quá cao, nên thiếp sợ không phải là đối thủ của người nên không thể không ra tay trước.

Phùng Viên cười nói:

– Ngươi còn kêu ta là đại ca hay sao?

Phùng Uyển Quân nói:

– Tại sao lại không? Ta là thê tử của Thất lang, còn lão là Cửu huynh của chàng. Như vậy không phải ta gọi lão bằng đại ca sao?

Phùng Viên không hề có chút giận dữ, gật đầu liên tục nói:

– Nói rất phải, nói rất phải. Đã là huynh muội có gì ngươi cứ việc nói cần gì phải làm như vậy?

Nói xong, Phùng Viên ngửa cổ lên uống thêm một chung.

Hà Lăng Phong vội cản lại:

– Lão đại ca, không nên uống nữa.

Phùng Viên cười nói:

– Khi Tán Công sa đã vào trong người rồi, uống một chung hay mười chung cũng chẳng có gì khác biệt cả. Dẫu sao chuyện cũng đã như vậy, vậy tại sao không uống cho say chứ?

Đột nhiên Hà Lăng Phong há hốc miệng ra, còn mặt mày đã biến sắc.

Vì chàng đã phát giác, tuy mình chỉ nhấp môi có một ngụm. Vậy mà lúc này đã cảm thấy toàn thân khác thường. Dường như có ai đó dùng vật nhọn đâm vào đơn điền mình, tất cả thân khí đều thoát qua các lỗ thủng đó ra ngoài hết, không sao tụ khí lại được.

Phùng Uyển Quân cười nhạt, lại rót thêm cho Phùng Viên một chung khác nói:

– Lời của đại ca tuy không sai nhưng Thất lang nên uống ít lại một chút. Vì uống nhiều rượu sẽ có hại cho thương thế.

Hà Lăng Phong vẻ giận dữ nói:

– Ngươi đừng giả vờ thương hại kiểu mèo khóc chuộc. Nếu như ta có chết không phải rất hợp với ý ngươi hay sao?

Phùng Viên nói:

– Thất lang, ngươi đừng nói những lời vô tình như vậy. Các ngươi là phu thê tại sao hắn lại muốn cho người chết chứ? Nếu như ngươi thật sự chết đi, thế trận Đao Kiếm hợp bích của chúng ta làm thế nào luyện thành?

Phùng Uyển Quân cười gian xảo, nói:

– Đại ca thật anh minh và rất hiểu ý người.

Phùng Viên nói:

– Nhưng thế trận Đao Kiếm hợp bích đều nằm hết ở trong bụng ta. Cho dù ngươi có thể phá đi chân khí trong bụng của ta nhưng ngươi chưa chắc đã có cách lấy thế trận Đao Kiếm hợp bích ở trong bụng ta ra.

Phùng Uyển Quân nói:

– Việc đó cũng không khó, vì ta có thời gian và tính nhẫn nại. Đợi khi nào Thất lang hoàn toàn bình phục hẳn, chúng ta từ từ nghiên cứu cũng không muộn.

Nói xong, ả vỗ tay hai cái gọi:

– Người đâu?

Hai tên mang thức ăn vừa rồi liền đẩy cửa bước vào. Lần này trên tay chúng không có thức ăn và rượu mà là hai ngọn trường kiếm sáng loáng.

Phùng Uyển Quân nói:

– Cửu lão gia đã say rồi, mau đem người đến phòng khách nghỉ ngơi. Nhớ phải hết sức cẩn thận hầu hạ, không được sao lãng.

Hai tên a hoàn bước đến xốc nách Phùng Viên ngay. Phùng Viên không một chút phản kháng, chỉ cười hì hì nói:

– Tiểu muội, tại sao chúng ta không nói ra ngay bây giờ? Nếu như ngươi chịu nói cho ta biết manh mối của Phùng Uyển Quân, có lẽ ta cũng chịu nói ra thế trận Đao Kiếm hợp bích.

Phùng Uyển Quân cười nhạt nói:

– Ta không cần gấp muốn biết thế trận kia. Bây giờ đại ca đã say rồi hay là hãy đi nghỉ trước đi.

Phùng Viên nhún vai, gật đầu nói:

– Không sai! Trong bụng không có gì mà uống rượu thì rất dễ bị say. Thất lang, nhớ lần sau đừng để bụng không mà uống rượu.

Chưa nói hết câu Phùng Viên đã bị hai tên a hoàn lôi ra ngoài.

Đường đường là chủ nhân của Thiên Tuế phủ, vậy mà phải bại dưới tay một nữ nhân.

Trải qua một hồi lâu, Hà Lăng Phong giả vờ trách móc nói:

– Uyển Quân, nàng định làm gì vậy? Ta muốn giữ bí mật cho nàng, nhưng nàng lại đem bí mật ra nói hết.

Phùng Uyển Quân lạnh lùng nhìn chàng, rồi cười nhạt nói:

– Chàng thật sự có ý muốn giữ bí mật cho ta sao?

Hà Lăng Phong nói:

– Đương nhiên! Ta đã hứa với nàng rồi không ngờ nàng lại hạ độc vào trong rượu.

Phùng Uyển Quân nói:

– Ta vốn không có ý hạ thủ. Nhưng ai biết canh ba đêm nay chàng nói gì với lão ta? Nếu như để chàng nói đâu bằng để chính ta nói ra.

Hà Lăng Phong liền giật bắn người, nói:

– Thì ra nàng đã nghe thấy bọn ta nói chuyện?

Phùng Uyển Quân nói:

– Nếu muốn người ta không biết trừ phi mình đừng làm. Chàng đừng tưởng rằng ta đi ra sau bếp là tình hình ở đây ta hoàn toàn không biết.

Hà Lăng Phong cười ngượng ngập nói:

– Thật ra nàng đã hiểu lầm. Vừa rồi vì lão ta hoài nghi ta, nên ta không thể không nói như vậy. Ta đang định cùng nàng thương lượng, đêm nay phải giải thích với lão ta như thế nào?

Hà Lăng Phong lại nói:

– Đương nhiên ta sẽ không nói nàng là giả mạo. Còn việc nàng biết làm thức ăn, ta có thể nói sau khi kết hôn nàng mới học. Bởi vì ta thích ăn món gà hong khói cho nên...

– Được rồi!

Phùng Uyển Quân vẻ không kiên nhẫn, xua tay nói:

– Ý của chàng muốn nói với ta là chàng muốn hợp tác với ta và tất cả đều nghe theo lời của ta phải không?

Hà Lăng Phong nói:

– Đúng vậy. Ta bây giờ đâu còn đường để lựa chọn.

Phùng Uyển Quân gật đầu nói:

– Rất tốt, bây giờ ta giao cho chàng một công tác, ta muốn chàng phải vận lực để hoàn thành.

Hà Lăng Phong nói chắc:

– Ta nhất định sẽ hoàn thành.

Phùng Uyển Quân nói:

– Chàng hãy khuyên Phùng lão đại, kêu lão ta mau đem bí mật của thế trận Đao Kiếm hợp bích nói ra.

Hà Lăng Phong nói:

– Ta nhất định đi khuyên lão ta. Nhưng bây giờ lão đã hoài nghi ta, rất có thể lão sẽ không nói cho ta biết.

Phùng Uyển Quân nói:

– Nhưng ít ra lão ta vẫn còn cho rằng chàng chính là Dương Tử Úy. Chàng có thể nói với lão rằng Phùng Uyển Quân thật đang nằm ở trong tay ta, toàn bộ Thiên Ba phủ đang nằm ở trong tay ta. Nếu như lão không chịu nói ra bí mật của thế trận Đao Kiếm hợp bích thì Thiên Ba phủ và Thiên Tuế phủ từ đây sẽ mất tên trên giang hồ.

Hà Lăng Phong vẻ thăm dò hỏi:

– Nói vậy cô nương chính là người của Hương Vân phủ?

Phùng Uyển Quân không trả lơi mà còn hỏi ngược lại:

– Chàng cho rằng trong võ lâm ngoài Thiên Ba phủ và Thiên Tuế phủ ra chỉ còn có một mình Hương Vân phủ thôi sao?

Hà Lăng Phong vội cười nói:

– Cô nương từ đâu đến? Xưng hô như thế nào? Có thể tiết lộ cho ta biết chút ít, để ta dễ có lời khuyên Phùng lão đại.

Phùng Uyển Quân trầm ngâm giây lát:

– Ta chỉ nói với chàng bốn câu thơ mà thôi, còn những phần khác chàng tự đoán lấy.

Hà Lăng Phong nói:

– Nàng cứ nói.

Phùng Uyển Quân liền đọc:

– Nhược chất thiên thiên chí khí cao

Bất tập châm nhi tập thương đao

Bích lịch kinh phá ngốc nhân mộng

Phương tri hồng phấn thị anh hào.

*

Phùng Viên đang nằm ở tư thế hơi ngồi tựa lưng vào đầu giường, hai mắt nhắm nghiền, cơ hồ như đã ngủ rồi.

Khi nghe xong bốn câu thơ kia, Phùng Viên chợt hứ lên một tiếng nói:

– Bốn câu thơ này đâu có nói gì về lai lịch danh tánh của ả ta chứ. Chẳng qua chỉ muốn nói lên nữ nhân cũng muốn tranh bá đồ vương với nam nhân. Như vậy bằng với ả ta chẳng có nói gì cả.

Hà Lăng Phong nói:

– Nhưng điều này ít nhất chứng minh được một việc, là ả ta không phải là người của Hương Vân phủ.

Phùng Viên nói:

– Ta đã biết ả ta không phải là người của Hương Vân phủ từ lâu. Bây giờ ta cũng không muốn biết về lai lịch của ả, mà chỉ hy vọng muốn biết bọn chúng đã làm gì với tiểu muội.

Hà Lăng Phong thở dài nói:

– Ả ta chỉ thừa nhận Uyển Quân đang ở trong tay, còn nàng đang ở đâu ả không chịu nói ra.

Phùng Viên nói:

– Ả ta không muốn nói ra manh mối của tiểu muội, thì đừng mong rằng ta sẽ nói ra trận pháp Đao Kiếm hợp bích.

Đột nhiên Phùng Viên mở hai mắt ra nhìn Hà Lăng Phong nói:

– Các ngươi là phu thê, chẳng lẽ thê tử của ngươi bị người ta bắt đi mà ngươi một chút cũng không biết hay sao? Một chút cũng không thấy khác thường sao chứ? Ta thật không hiểu, thật ra con người của ngươi bằng máu thịt hay là được khắc thành từ gỗ?

Hà Lăng Phong cúi đầu thật thấp nói:

– Lão đại ca trách rất phải. Nhưng ả ta trang điểm quả thật quá giống. Bất luận là dáng vóc, giọng nói, thậm chí ngay cả cá tính cũng hoàn toàn giống như nhau. Cộng thêm hai a hoàn Mai Nhi và Tiểu Lan đã bị mua chuộc từ lâu, nên không có ai ngờ đến chuyện này.

Phùng Viên nói:

– Chẳng lẽ trước và sau sự việc đó phát sinh, trong thư phòng không có một chút gì khác biệt?

Hà Lăng Phong nói:

– Thật sự là không có gì là khác biệt cả. Không những mọi người ở trong phủ không một ai có thể nhìn ra, mà ngay cả đám bằng hữu của tiểu đệ cũng không phát hiện ra. Ngay cả lão đại ca đây, khi mới đến cũng đã từng bị ả ta gạt.

Phùng Viên hơi gật đầu nhè nhẹ, nói:

– Người nữ nhân này quả thật không đơn giản, ngoài việc cải trang dung mạo ra, ả ta còn an bày bố trí rất là chu đáo và cẩn mật. Nhưng ả ta vẫn còn sơ suất một việc.

Hà Lăng Phong liền hỏi:

– Là việc gì?

Phùng Viên cười cười nhưng không trả lời. Lão ta thuận tay lấy một chung trà ở trên bàn rồi đưa bàn tay phải ấn nhẹ lên mặt cái chung.

Ngay lúc ấy chỉ thấy toàn cánh tay phải lão ta đỏ rực lên giống như thanh sắt vừa lấy từ trong lò lửa ra vậy.

Sau đó không lâu, cánh tay Phùng Viên trở lại bình thường, lão ta lấy bàn tay ra, trong chung lúc này đã đầy tràn rượu.

Hà Lăng Phong vui mừng kêu lên:

– Lão đại ca, người...

Phùng Viên đưa mắt nhìn ra phía ngoài cửa, rồi cắt ngang lời chàng:

– Ngươi trở về nói với ả ta, ta đồng ý nói ra trận pháp Đao Kiếm hợp bích, nhưng trước tiên ta phải được biết sự an toàn của Uyển Quân như thế nào, nếu không thì mọi việc miễn bàn.

Hà Lăng Phong nói:

– Được! Tiểu đệ sẽ đi nói lại với nàng, hy vọng lão đại ca ráng bảo trọng...

Chàng còn định nói gì, nhưng Phùng Viên đã ra dấu cho chàng rời khỏi phòng.

Cái gì gọi là thông minh cả đời nhưng lại hồ đồ một phút. Phùng Uyển Quân đã biết võ công của Phùng Viên rất cao minh, nên đã bỏ Tán Công sa vào trong rượu. Nhưng ả lại không nghĩ Tán Công sa có thể hạ được lão ta hay không?

Chả trách gì Phùng Viên đã nói “để bụng không uống rượu sẽ dễ bị say”.

Câu nói này đã có ý cảnh giác đối với rượu và thức ăn cho nên thông minh như Phùng Viên tất nhiên sẽ không dễ gì bị người ám toán.

Phùng Viên giả vờ bị trúng độc, chẳng qua đó chỉ là khổ nhục kế mà thôi.

Một là vì lão muốn bảo vệ an toàn cho Uyển Quâ, hai là lão muốn mượn cơ hội này để thăm dò lai lịch của đối phương. Ngoài ra còn một nguyên nhân khác nữa, là vì thương thế của Hà Lăng Phong vẫn chưa hoàn toàn bình phục, cho nên lão phải nhẫn nại chờ đợi để tránh xảy ra biến cố.

Hà Lăng Phong cố nén giận, ngoài mặt giả bộ buồn rầu đem những lời của Phùng Viên nói lại cho Phùng Uyển Quân nghe.

Phùng Uyển Quân dường như đã đoán ra Phùng Viên nhất định sẽ nói như vậy, nên cười gằn nói:

– Ta chỉ có thể nói cho lão ta biết là người đang ở trong tay ta và rất an toàn. Nhưng ta không thể đưa ra bất kỳ một chứng cứ gì, tin hay không là toàn ở bản thân lão ta.

Hà Lăng Phong nói:

– Nhưng nếu như không có chứng cứ lão ta nhất định không chịu nói ra trận pháp Đao Kiếm hợp bích. Người đang ở trong tay các ngươi, vậy tại sao không để cho huynh muội của họ gặp mặt nhau chứ?

Phùng Uyển Quân lắc đầu nói:

– Làm không được. Đã không thể làm được, lão ta chỉ còn có cách gặp ta, một người có tướng mạo không khác mấy Phùng Uyển Quân thật.

Hà Lăng Phong nhún vai nói:

– Nếu như hai người cứ kiên trì ý kiến của mình, ta cũng đành hết cách. Dẫu sao Phùng lão đại cũng đã nói rất kiên quyết, nếu không gặp được mặt Phùng Uyển Quân, lão ta tuyệt đối sẽ không bao giờ nói ra trận pháp Đao Kiếm hợp bích.

Phùng Uyển Quân cười lạnh lùng:

– Tự ta sẽ có cách bắt lão ta phải nói ra, chàng cứ đợi đấy mà xem.

Hà Lăng Phong lại hỏi ả ta định dùng biện pháp gì, nhưng Phùng Uyển Quân chỉ mỉm cười mà thôi.

Nhưng cũng kể từ hôm đó và liên tiếp sau đó ba bốn hôm vẫn không thấy Phùng Uyển Quân có động tịnh gì.

Phùng Viên vẫn ở trong phòng khách, ngoài hai tên nô bộc ngày đêm canh giữ ra, gần như lão không bị hạn chế gì. Chỉ cần lão ta không rời khỏi Thiên Ba phủ, cơ hồ không một ai để ý đến hành động của lão.

Lão vẫn có thể ra vào hậu viện cùng đánh cờ với Hà Lăng Phong và cũng có thể tùy ý đi tản bộ trong hoa viên. Nếu như lão ta muốn cũng có thể cùng ngồi ăn cơm và trò chuyện với Phùng Uyển Quân. Họ vẫn gọi nhau bằng đại ca và tiểu muội rất là thân mật, dường như không có chuyện gì xảy ra cả.

Hà Lăng Phong thử thăm dò hỏi cả hai bên, đều được trả lời một cách không xác thực. Nhưng mà chàng cảm giác được, tuy ngoài mặt rất là yên lặng, ngược lại bên trong vô cùng phức tạp. Một trận phong ba dữ dội đang được hình thành, chỉ có điều không biết nó sẽ phát ra khi ào.

Mấy ngày qua Hà Lăng Phong vừa phát hiện ra một việc rất đáng sợ. Đó là bọn nô bộc và a hoàn ở hậu viện Thiên Ba phủ đại đa số đều là đồng đảng của Phùng Uyển Quân, hơn nữa võ công của bọn chúng vô cùng cao siêu.

Đám nữ nhân này hiển nhiên là đến từ một tổ chức từng được sự huấn luyện nghiêm khắc, tuyệt đối không phải là hạng tầm thường.

Cho nên ngoài mặt Phùng Viên tuy có vẻ rất ung dung tự tại, nhưng bên trong không lúc nào là không có kẻ giám sát lão.

Phùng Viên dường như cũng biết rõ điều này, cho nên rất an phận. Một khi gặp Hà Lăng Phong lão chỉ hỏi thăm qua loa, mà không hề nhắc đến chuyện chính sự.

Bọn họ dường như đang chờ đợi cái gì đó.

Cũng trong thời gian này, vết thương ở bụng Hà Lăng Phong dần dần lành hẳn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Nhấn vào giữa màn hình để hiển thị Tùy chọn đọc.
Theo dõi Đọc Sách Hay trên Facebook, mỗi ngày chúng tôi cập nhật những cuốn sách, truyện hay nhất!

Có thể bạn thích