Xuyên Việt ABO
Chương 5

Thông tin công ty có một Omega đến giống như mọc ra cánh, nhanh chóng bay khắp các khu vực bộ ngành, mỗi ngày đều có người mượn đủ loại cớ, ba tầng trong ba tầng ngoài tham quan phòng hạng mục của La Lăng Vũ, nhưng may mà Thẩm Thư Lân biểu hiện vô cùng điềm tĩnh, nếu có chỗ nào không hiểu thì nhờ hướng dẫn, tiến lui đúng lúc, cho dù người khác hỏi những lời không thỏa đáng, cũng vẫn hòa nhã, có lẽ đã nhiều lần gặp tình huống như thế, nên mới không mất bình tĩnh giống như người mới, thành thử cậu nhanh chóng đạt được hảo cảm của tất cả mọi người trong nhóm.

Đối với đại đa số Beta, A và O đều chỉ là khách qua đường trong cuộc đời của bọn họ, tình huống BB có thể sinh ra AO cực kỳ ít, xác suất của nó gần như đột biến gien vậy. Mặc dù Alpha có thể thông qua tin tức tố dùng khí thế để áp chế hoặc uy hiếp đối với Beta, nhưng rất hiếm thấy, bình thường xem những người phát biểu trên ti vi, đều là đại nhân vật, địa vị vốn đã cao, Omega thì khỏi phải bàn tới rồi, cho dù có đẹp thì cũng là vợ nhà người ta, sau khi các Beta thỏa mãn sự tò mò của mình, thì mọi người tự ai nấy làm việc của mình. Đến buổi tối thứ sáu, quản lí khu Đông, Đại Mạnh Vinh nói muốn mời khách, khao mọi người vì đã vất vả một tuần qua, người sáng suốt đều nhìn ra được là mời ai, tất cả mọi người âm thầm suy đoán bối cảnh của Thẩm Thư Lân và nói ra nói vào, gì mà con riêng của cổ đông XX nữa, nhưng khi người ta đến thì xem như không có chuyện gì như trước, kéo La Lăng Vũ ra để nói “Tổng trưởng dẫn chúng ta đi ăn chực!”

Đôi khi La Lăng Vũ cũng sẽ nghe nói một ít về tâm tư của các thành viên trong nhóm, nhưng mà bởi vì đa số là nữ sinh, ít nhất nhìn bề ngoài thì giống, nên anh cảm thấy rất đáng yêu, tùy ý để bọn họ làm rộn. Nhóm lập trình viên hiếm khi được tự do, một đám người tấp nập ăn hết quán rượu Giang Đinh, hứng thú dào dạt xúi giục lão đại nhà mình đi KTV, La Lăng Vũ không thay đổi được ý kiến của bọn họ, đành đi theo, có khi một lát nữa, ai cũng đều ngẩng cao giọng hát gào thắm thiết.

Thẩm Thư Lân bị người khác rót vài chén rượu, gương mặt đỏ bừng ngồi bên cạnh anh, dựa vào quá gần, La Lăng Vũ có thể ngửi được mùi hương ngọt ngào tỏa ra từ da thịt trên cổ cậu, giống như quả đào mật chín muồi, hòa quyện hương vị của trái cây và bơ tươi. Bên chân chất đầy chai bia, một đám nam nữ cầm microphone phát tiết sức sống thanh xuân của khắp phòng, tạp âm bốn phía.

Có lẽ vì rượu cồn làm yếu đi sức phán đoán của anh, La Lăng Vũ giống như bị đầu độc dán tới, thấp giọng hỏi, “Cậu dùng nước hoa gì… mà mùi hương dễ chịu vậy.”

Trong tiếng ca ầm ĩ, có thể nghe thấy tiếng cười mơ hồ của Thẩm Thư Lân, “Anh thích không?”

Một ít tin tức hiện lên, giống như ảo ảnh lướt qua trước mặt La Lăng Vũ, dường như trong ký ức có ai đã từng nói câu đó với anh… Giữa ánh sáng nhập nhèm, anh lại mơ hồ bật thốt.

“… Thích. “

Lúc nói câu này, có lẽ anh cảm thấy được điều gì đó, nhưng lại quên đi trong nháy mắt, bởi vì một giây sau anh còn chưa kịp phản ứng, trên môi đã chạm vào một thứ gì đó vô cùng mềm mại.

Anh hơi trợn mắt, muốn nói gì đó, nhưng khi há miệng thì nhịn không được vươn đầu lưỡi ra, trước tiên liếm một cái.

Trong chớp mắt, xúc cảm tốt đẹp giống như kẹo đường khiến anh thèm ăn không thôi, không thể kiểm soát được bản thân cắn lại, lúc chân chính xâm nhập vào miệng cảm giác vô cùng trơn trượt, hương vị mềm mại vô cùng, mùi thanh tràn vào toàn bộ khoang miệng, anh giống như người bị đói bụng mấy ngày, không ngừng ngấu nghiến, khuấy động đầu lưỡi mà đòi lấy, mãi đến khi người dưới thân dường như bị anh đè không chịu nổi phát ra một tiếng kêu rên.

“Ưm!”

Một âm thanh vô cùng quyến rũ, lại khiến đại não La Lăng Vũ gần như ngừng lại, thanh tỉnh trong nháy mắt.

“Tôi — xin lỗi!”

Đẩy đối phương ra, hoặc nói chính xác hơn, La Lăng Vũ trực tiếp nhảy bắn lên từ trên ghế salon, lao ra khỏi phòng.

Gió lạnh thổi qua, cuối cùng cũng khiến cho nhiệt độ trên mặt anh giảm một chút, nhưng trong lòng La Lăng Vũ lại giống như một giọt dầu tưới vào trong nước sôi, bốc lửa — vừa rồi anh đã làm cái gì vậy?!

Những hình ảnh kia giống như thước phim quay cuồng trong đầu anh, ngay cả trốn tránh cũng không thể làm được.

La Lăng Vũ vô cùng rõ ràng nhận thức là —

Con mẹ nó! Lúc vừa nãy! Anh lại hôn một người đàn ông!

Điều càng làm anh hoảng sợ chính là cảm giác đầu tiên dâng lên trong lòng lại không phải là buồn nôn, mà là —

Dừng lại!

La Lăng Vũ nghiến răng, ngồi xổm xuống ôm đầu, không được nghĩ tiếp nữa!

Trong lòng lại có một giọng nói lạnh lùng nhắc nhở anh, Omega không thể xem là đàn ông.

Thế nhưng xúc cảm khi ôm thân thể kia vào trong lòng lúc nãy lại chân thực nhắc nhở anh, đối phương thật sự là một người đàn ông. Hơn nữa dựa theo lý lẽ logic, nếu như Omega không xem là đàn ông, vậy Beta có năng lực sinh dục khá thấp có lẽ cũng không thể xem là đàn ông, vậy nữ Alpha có cơ ngực đầy đặn lại không thể sinh dục rốt cuộc có được xem là phụ nữ hay không mới là vấn đề. Mẹ kiếp! Anh thật sự bị đống khái niệm nam không ra nam, nữ không ra nữ này làm cho điên rồi, ông trời ơi! Lúc nào tôi mới có thể trở về!

Đáng tiếc trời xanh đêm nay vẫn không thể thỏa mãn tâm nguyện của anh, La Lăng Vũ dùng hết tất cả can đảm còn lại, gửi một tin nhắn ngắn cho Tần Hiểu, nói với bọn họ mình có việc đi trước, rồi về nhà bịt kín đầu, lăn qua lộn lại mộng xuân, XXOO suốt đêm.

Mộng xuân không có vấn đề gì, XXOO cũng không có vấn đề gì nốt, đàn ông độc thân trưởng thành hiện nay ai chưa từng có vài lần mộng xuân, nhưng nếu đối tượng trong mộng là một người đàn ông thì sao? Nếu như người này là người quen trong hiện thực thì sao?

— Sau đó, mỗi lần chạm mặt với Thẩm Thư Lân anh đều cố ý lẫn tránh ánh mắt của cậu, đó là trợ lý của anh, cũng không phải người của những phòng ban khác, ngẩng đầu không gặp cúi đầu gặp, mỗi một lần ánh mắt chạm nhau đều là một lần thử thách ý chí của anh.

Cứ như thế đến mấy ngày sau, La Lăng Vũ rốt cục phát hiện bản thân đang đứng sát ranh giới giữa việc sắp cong hay không cong.

Nếu như ở thế giới cũ của anh, vấn đề này rất dễ giải quyết, chỉ cần tìm một em gái làm mấy phát, gánh nặng tâm lý gì đó hoàn toàn biến mất, nhưng ở chỗ này! Đầu tiên anh tìm được một nữ Omega, anh đã từng… Nhưng người ta chạy rồi. Điều này khiến cho anh không thể không đối mặt với hiện thực đau lòng là phía dưới dáng vẻ đáng yêu của nữ Beta là có một “hảo huynh đệ”.

Mà trong khi suy nghĩ của La Lăng Vũ vẫn đang hỗn loạn, lăn tăn để thích ứng, Thẩm Thư Lân lại đưa cho anh một tờ đơn xin nghỉ việc.

“Cậu, tại sao…!?”

Lướt qua bàn công tác, bắt lại cổ tay của đối phương, La Lăng Vũ cảm thấy một trận hoảng hốt, dùng lực rất mạnh, nắm lại vô cùng chặt chẽ.

Thẩm Thư Lân chỉ yên lặng nhìn anh, đôi mắt trong suốt sạch sẽ, phản chiếu rõ ràng ảnh ngược của anh, giống như đang nói tự bản thân anh biết nguyên nhân.

“Không phải, không phải…”

Lập tức anh giống như bị người bóp cổ, chật vật ấp úng. “Không phải, như cậu nghĩ…”

Cổ tay của đối phương, từng chút từng chút xoay tròn rồi rút ra khỏi lòng bàn tay anh.

La Lăng Vũ theo bản năng nắm chặt lần nữa.

“Đừng đi. “

Thẩm Thư Lân dừng động tác lại, lạnh lùng nói, “Tại vì sao chứ?”

La Lăng Vũ thốt ra, “Tại vì tôi thích cậu!”

Nói xong câu đó, cả người anh giống như giải trừ được một áp lực nặng nề nào đó, tựa vào ghế da ở phía sau. Đồng thời trong đầu trở nên rộng rãi sáng sủa, lo lắng trong lòng biến mất sạch sành sanh. Anh chỉ yêu thích Thẩm Thư Lân mà thôi, không phải yêu thích đàn ông.

“Ồ?” Thẩm Thư Lân đầy hứng thú hơi cong khóe miệng, “Yêu thích tôi còn trốn tránh tôi sao?”

“…” La Lăng Vũ xấu hổ đỡ trán, lắp bắp nói, “…Cậu cũng nên để cho tôi nghĩ rõ ràng chứ. “

Lúc nói chuyện, anh vẫn cầm lấy cổ tay của Thẩm Thư Lân, chưa thả ra.

Thẩm Thư Lân cũng không tránh ra, để anh nắm như vậy, cúi người mỉm cười hỏi, “Vậy anh đã nghĩ rõ chưa?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Nhấn vào giữa màn hình để hiển thị Tùy chọn đọc.
Theo dõi Đọc Sách Hay trên Facebook, mỗi ngày chúng tôi cập nhật những cuốn sách, truyện hay nhất!
Xuyên Việt ABO Chương 5

Có thể bạn thích