Mạc Trạch nhìn đại quân tiến lên, trong lòng vô cùng… khó chịu.

Lúc áo lót nhà hắn rời đi quả quyết như vậy, ngay cả đầu cũng không quay lại một chút, có phải là chỉ cần rời khỏi hắn thì cứ như vậy không thể chờ đợi được nữa không?

Vốn dĩ giết Tuyết Dao xong hắn muốn tùy ý tìm một thuộc hạ đảm nhiệm, dù sao thì hắn có không dưới một trăm loại phương pháp đem người ngụy trang thành yêu tinh ba ngày, còn sau đó sống hay chết… Là một thuộc hạ tốt, không phải nên chết vì chủ tử sao?

Cố tình áo lót nhà hắn tựa như nhìn thấu hắn vậy, vẫn cứ nhận lấy chuyện này.

Ngẫm lại cũng đúng, nếu như áo lót nhà hắn cũng không hiểu hắn, còn có ai có thể nhìn thấu hắn?

Mà hiểu thì hiểu, hắn vẫn là vô cùng vô cùng không vui.

Là một nhân vật chính – bánh nhân mè đen – trọng sinh ta không vui người khác làm sao có thể vui vẻ tốt nhất người trên toàn thế giới đều không vui, hắn đưa mắt khóa chặt trên người Bách Lý Thần ở sau lưng Đại hoàng tử.

Lúc này, khe nứt không gian đột nhiên lung lay một chút, thân thể Mạc Trạch hơi động liền biến mất, một giây sau, một người giống Mạc Trạch như đúc lặng yên đứng ở vị trí vừa rồi.

Đồng thời biến mất còn có Bách Lý Thần.

Trong khe nứt không gian có rất nhiều ngã ba, không có chỗ nào mà không phải là chỗ tốt để tiêu hủy chứng cứ, Mạc Trạch liền tìm một chỗ cực kỳ bí mật, sau đó tiện tay đem Bách Lý Thần vứt trên mặt đất.

Dọc theo đường đi Bách Lý Thần đều đang nghĩ làm thế nào đem hai vị Mạc Trạch cùng Lâm Sơ Dương kia giết chết, kết quả phút chốc thất thần liền thay đổi địa phương, liếc nhìn người nào đó trước mắt, trong lòng hô to hỏng việc, đứng dậy liền muốn chạy.

Ánh mắt Mạc Trạch ôn hòa, mặt mỉm cười, cả người tản ra khí tức khiến người ta ấm áp như gió xuân, hai tay chậm rãi bẻ gãy hai chân Bách Lý Thần, “Bách Lý huynh đây là muốn đi nơi nào?”

Bách Lý Thần đau há mồm hô to, lại không phát ra một âm tiết nào, y sợ hãi nắm cổ, lần đầu tiên cảm nhận được chênh lệch giữa hai người.

Bị vạch trần âm mưu từ thế gia công tử lại trở thành chó nhà có tang nhưng y chưa từng biết sợ, bị bắt đem bán để thải bổ trở thành nam sủng y chưa từng biết sợ, nhưng bây giờ, y sợ.

Y dùng khẩu hình nhiều lần miêu tả hai chữ —— ác ma!

Mạc Trạch xem hiểu, sau đó cười càng nhu hòa, đầu ngón tay tựa như khiêu vũ đem từng đoạn từng đoạn xương cốt Bách Lý Thần bóp nát tan, ngay cả xương ngón tay cũng không buông tha…

Đây hoàn toàn là một hồi hành hạ đơn phương đến chết.

Hắn dùng cường độ bóp nát rất tốt, khiến người cảm thấy đau lại không thấy một giọt máu, mãi đến khi xương cốt toàn thân nát tan, người còn sống, giống như là… búp bê vải bị rách…

Cuối cùng, hắn đem người ném vào một chỗ sâu không thấy đáy trong khe nứt, lấy khăn tay ra chà ngón tay một chút, sâu kín thở dài.

Cũng không biết sư huynh bên kia thế nào rồi.

Nếu không phải thân phận của hắn đặc thù không ai có thể thay thế, thật muốn qua xem một chút mà.

******

Một bên khác thuộc hạ Yêu vương phái đi mang theo Bạch Tuộc Nhỏ vòng một vòng, quả nhiên phát hiện một vết nứt không gian.

Tiểu Chương: “Chu chu ~” bên trong có mùi vị của người xấu.

Người xấu = người cách ly Bạch Tuộc Nhỏ với đồng loại áo lót = Mạc Trạch.

Bạch tuộc cũng thù rất dai, đặc biệt là bạch tuộc hồng nhạt.

Kỳ thực đám yêu tinh thuộc hạ cũng nghe không hiểu tiếng kêu của Bạch Tuộc Nhỏ, dù sao thì chủng loại khác nhau, cho nên chỉ có thể đi vào nhìn, sau đó lập tức nghe thấy tiếng bước chân giống như thú hoang lao nhanh.

Nhóm tiểu yêu tinh: mama cứu mạng, đại quân ma giới quả nhiên muốn tấn công yêu giới!

Đợi đến khi tin tức truyền tới Yêu vương, sắc mặt Yêu vương triệt để thay đổi, suốt đêm sốt ruột cùng các vị tâm phúc thương nghị đối sách.

Bởi vì Lâm Sơ Dương là người phát hiện, cũng bị xách lại đó, sau đó tất cả âm mưu dương mưu liền thuận theo lỗ tai của cậu chảy đến chỗ Mạc Trạch, tiếp đó Mạc Trạch lại đem an bài của ma giới truyền đạt lại.

Hai người cấu kết với nhau làm việc xấu rất vui vẻ, mà lũ yêu tinh cũng bởi vậy càng thêm tín nhiệm Lâm Sơ Dương.

Cứ như vậy qua ba ngày, đại quân ma giới rốt cục giết tới yêu giới, cùng đại quân yêu giới đối mặt.


Tình cảnh hiện trường là như vầy:

Cỏ xanh không nhìn tới phần cuối, trải rộng vô số hoa dại, dùng sông nhỏ ở giữa làm biên giới, phía đông một đám đại hán thô kệch ông lão gầy gò nữ hán tử cao lớn vạm vỡ mặt đầy râu ria cộng thêm ma thú khô lâu con rối con dơi các loại không đâu ra đâu thượng vàng hạ cám không nhìn thấy đầu → đây là đại quân ma giới.

Phía tây một đám em gái xinh đẹp em trai tuấn tú ông lão đẹp trai da dẻ thủy nộn dáng người hoàn mỹ mặt như hoa đào khuynh thành cùng với sư tử lão hổ hồ ly hà mã lợn rừng các loại → đây là đại quân yêu giới.

So sánh quá rõ ràng, quả thực không đành lòng nhìn thẳng.

Lâm Sơ Dương mang theo một cái mặt nạ màu bạc ở phía trước đội ngũ, yên lặng nhịn xuống kích động muốn che mặt.

Loại cảm giác tựa như đi dạo vườn động vật hoang dã này, không nói cũng được…

Hai quân giằng co, ngày thứ nhất gần như không có động thủ, chỉ là chửi bới lẫn nhau.

Nhóm yêu tinh mắng ma binh thô lỗ xấu xí không có văn hóa, ảnh hưởng bộ mặt thành phố không nói mấu chốt nhất còn không biết thương yêu người khác.

Nhóm ma binh nói yêu tinh trang điểm ngụy nương thích làm ra vẻ, từ sáng đến tối chỉ biết thông đồng người ta không tính, còn rất thích chơi nhân thú khẩu vị nặng.

Cuối cùng biến thành:

Nhóm tiểu yêu tinh: Ngươi vô tình ngươi tàn nhẫn ngươi cố tình gây sự!

Nhóm ma binh: Chúng ta vô tình thế nào nữa tàn nhẫn thế nào nữa cố tình gây sự thế nào nữa cũng sẽ không càng vô tình càng tàn nhẫn càng cố tình gây sự hơn so với các ngươi!

Vô hạn tuần hoàn…

Lâm Sơ Dương lần thứ hai yên lặng nuốt xuống một ngụm máu.

Đạo văn đáng xấu hổ, cảm giác thật tội lỗi!

Tác giả quân, ông muốn đại diện quảng đại độc giả đàm luận nhân sinh với ngài!

Sau đó, cậu cảm thấy đối diện có người lại nhìn cậu.

Hai mắt Mạc Trạch ẩn tình, nhấc lên một đầu ngón tay giống như vô tình chỉ chỉ bờ môi mình, truyền âm nói: “Sư huynh, tách ra mấy ngày, ta thật sự rất nhớ ngươi, không biết có phải sư huynh cũng nhớ tới ta hay không?”

Yết hầu Lâm Sơ Dương hơi động, lặng lẽ nuốt nước miếng, dung mạo nam chính tự nhiên là không thể chê, động tác câu dẫn như có như không như vậy, đặc biệt là ở trước mặt nhiều người như vậy, quả thực… rất mẹ nó mê người!

Thật muốn đẩy ngã áp chế rồi như vậy như vậy lại như vậy như vậy.

Điều kiện tiên quyết là nhân vật chính phối hợp…

# bàn luận tính khả thi việc đè lại nam chính #

Sau khi Lâm Sơ Dương đem ba mươi sáu kế suy nghĩ một lần, yên lặng nghiêng đầu qua chỗ khác, thực lực cách biệt quá lớn mưu kế hoàn toàn vô dụng đó có được không!

“Sư huynh…” Mạc Trạch hồi lâu không đợi được trả lời, trong giọng nói nhiều thêm một tia u oán.

Lâm Sơ Dương bị một tiếng gọi này khiến tâm đều nát: “Ta tất nhiên là nhớ ngươi, nhớ tới… ăn không ngon, ừm… ngủ không yên.”

Hơn nữa thường xuyên cảm thấy bên người trống rỗng, cảm giác thiếu mất cái gì đó, đặc biệt khó chịu.

Cho nên cậu là không thể rời bỏ nhân vật chính hắc hóa đến biến thái này sao?

Cảm giác hơi đắng lòng…

Lại nhìn đối diện, giời ạ nam chính cười rực rỡ như vậy thật sự được không, đây là chiến trường, chiến trường đó thân ái!

Có dám nghiêm túc một chút không!

Trên thực tế Mạc Trạch không chỉ là cao hứng, còn đặc biệt… kích động, phải biết áo lót nhà hắn mặc kệ là trên giường hay là dưới giường đều rất hàm súc, hiện tại trước mặt nhiều người như vậy nói ra lời này, càng có một loại khoái cảm đang trộm tình.

Hai mắt hắn nổi lên chút ánh nước, càng thêm chăm chú si mê nhìn chằm chằm người ở bờ sông đối diện, mang tính lựa chọn không nhìn ân ái mấy ngày trước, “Ngày xưa rất ít nghe được sư huynh nói những lời này, cũng không biết lại quan tâm ta như vậy, sư huynh, ta yêu ngươi.”


Thật, thật buồn nôn.

Lâm Sơ Dương cảm giác mặt nạ của mình đều bị xem thấu, mặt đỏ muốn chết.

So sánh với nam chính, cấp độ quyết đoán của cậu quá thấp.

Mạc Trạch còn ngại không đủ, tiếp tục nói một đống một đống lớn lời tâm tình.

“Sư huynh, nghe nói yêu giới có một kỳ cảnh tên là Viết Vọng Vân Nhai, chờ chuyện bên này xong, chúng ta liền qua đó ở một đoạn thời gian, chỉ có hai người chúng ta, một bên ngắm cảnh một bên ân ái, lại làm ở trên mây, nghĩ rằng sư huynh nhất định cũng sẽ thích.”

“Sư huynh, nếu ngươi thích thì ta liền đem thế giới này đều tặng cho ngươi, chúng ta không xa rời nhau nữa, được không?”

“Sư huynh, ngươi gầy.”



Em gái anh, có dám im miệng hay không!

Thế giới tính là gì, anh dám đưa ông liền dám muốn!

Có, dám, đừng, buồn, nôn, như, vậy, không, hả! ! !

Đầu Lâm Sơ Dương càng ngày càng thấp, mặt càng ngày càng nóng, tiếng tim đập càng lúc càng lớn…

Cậu đã từ bỏ trị liệu.

Lúc này, tâm phúc của Yêu vương lặng lẽ đẩy đẩy cậu, cuối cùng cũng coi như làm cho cậu tạm thời hoàn hồn.

“Chuyện gì?”

Mỗ tâm phúc nhìn nhìn sắc trời, lại nhìn nhìn quân địch đối diện, cung kính nói: “Tôn giả, ngài thấy thế nào?”

Lâm Sơ Dương: “Đều lui về mười dặm, nghỉ ngơi một chút lại bàn.”

Lũ yêu tinh yêu giới sớm mắng khô miệng, đề nghị này vừa đưa ra tự nhiên sôi nổi tỏ vẻ ủng hộ.

Bất luận là nguyên tác hay là hiện tại, bởi vì nội dung truyện cần, Yêu vương là một kẻ ngu ngốc, cho nên mọi người nói nhiều hơn cũng đồng ý, tùy tiện phái một sứ giả qua đó đàm luận.

Bên này Lâm Sơ Dương sớm cùng Mạc Trạch qua lại giao hảo, cho nên sứ giả đi qua không phải chịu bất kỳ sự khó dễ nào, thuận lợi khó có thể tin, kế tiếp, hai bên quân đội bắt đầu lùi về sau, dựng trại đóng quân.

Lâm Sơ Dương là một đại năng giả cao ngạo lãnh khốc, tự nhiên là đơn độc một cái lều bạt, cách chủ trướng cũng rất gần, còn có yêu tinh chuyên môn hầu hạ.

Chẳng hạn như ban ngày đưa cơm đưa nước quả buổi tối đưa nước tắm gì đó, phục vụ đặc biệt chu đáo.

Đương nhiên, những thị giả này không có chỗ nào mà không phải là dáng người xinh đẹp xinh đẹp như hoa, nếu như đại năng giả cần phục vụ đặc biệt bọn họ cũng có thể cung cấp.

Lâm Sơ Dương bưng chén rượu, uống cạn, sau đó bỏ chén đứng dậy, dưới ánh mắt thẹn thùng mặt đầy đỏ bừng của em gái, đẩy người ra ngoài.

Em gái có đẹp hơn nữa cũng không sánh bằng nam chính, cho nên thưởng thức thưởng thức… là tốt rồi.

Vì sao lại cảm thấy một tí tẹo chua xót như thế?

Em gái không dám tin trừng lớn đôi mắt đẹp, hồi lâu mới phản ứng được, cắn răng, giọng căm hận nói: “Lại là một tên cơ lão chết tiệt!”

Lâm Sơ Dương ngẩng đầu nhìn trời, là một tên đàn ông, nhất định không được chấp nhặt với con gái, cho nên cái gì cậu cũng không nghe thấy a không nghe thấy!

Ai, trở về phòng, tắm rửa.

Cậu cởi sạch quần áo thử nước một chút, còn chưa tiến vào liền bị một bóng đen ở phía sau bổ nhào vào trong nước.

Hơi thở cùng xúc cảm quen thuộc không đến mức khiến cậu lập tức đem người đập chết, quay đầu nhìn lại, quả nhiên thấy gương mặt tuấn tú hận đời kia của nam chính.

Đám tiểu yêu tinh kia sao lại thả người này tiến vào! ! !

Hai tay Mạc Trạch vỗ vỗ lồng ngực trần trụi của áo lót nhà hắn, thỉnh thoảng chạm qua hai bên x: “Lúc ban ngày nghe sư huynh nói ăn ngủ không ngon, ta không nỡ, sư huynh, có được hay không?”

Hai người bẹp bẹp lâu ngày như vậy, đối với điểm nhạy cảm của đối phương tất nhiên là cực kỳ quen thuộc, vừa tìm liền chuẩn, chỉ ngắn ngủi trong một câu như thế, Lâm Sơ Dương đã thở hồng hộc, địa phương nào đó cũng sục sôi ý chí chiến đấu.

Lúc này còn có gì mà có được hay không, thân thể cũng đã khuất phục hỏi lời này còn có tác dụng quái gì.

Có điều lại nói mấy ngày nay xác thực là cậu cũng rất muốn.

Cậu gật đầu một cái, lập tức bị kéo vào trong tình cảnh (hài hòa không thể viết)…

Lũ yêu tinh tuần tra bên ngoài nghe thấy rõ ràng trong lều truyền ra tiếng người, tiếng nước, tiếng bẹp bẹp, đều hiểu ý nở nụ cười.

Yêu tinh A: “Ai u, còn thật sự cho rằng đại năng tôn giả cao lớn các loại chứ.”

Yêu tinh B: “Quả nhiên bề ngoài đều là gạt người.”

Yêu tinh C: “Ta đột nhiên cảm thấy vị này càng thêm dễ gần đáng yêu có được không!”

Hết

Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Nhấn vào giữa màn hình để hiển thị Tùy chọn đọc.
Theo dõi Đọc Sách Hay trên Facebook, mỗi ngày chúng tôi cập nhật những cuốn sách, truyện hay nhất!

Có thể bạn thích