Cánh cửa sau lưng khép lại không một tiếng động, có cái gì đó cấn cấn dưới eo tôi, thò tay xuống lôi lên, là một chiếc giày, vừa mới đực mặt ra, Điển Mặc đã ra hiệu cho tôi chớ lên tiếng, rồi hai đứa tôi cùng nấp vào một cái xó nào đó trong đại sảnh.

Điển Mặc rù rì niệm chú gì đó, vung tay một cái, một tia sáng lóe lên, sau đó liền xuất hiện một kết giới hình tam giác, che giấu cho chúng tôi một cách hoàn hảo.

Ngay lập tức, từ sâu bên trong hành lang kia vang lên tiếng bước chân vội vã, tôi liền trông thấy một thanh niên kéo tay Lý Sơ dắt ra ngoài. Người thanh niên kia rất có năng lực, mặt mũi cũng rất được, có thể xem như mỹ nhân, tôi chăm chú theo dõi hắn, cảm giác huyền ảo này, mối tình đầu lại đến nữa rồi đây.

Chẳng qua, có điều hơi lạ. Pháp lực của người này sao lại có thể ngang bằng với Lý Sơ được nhỉ, mà dường như lại còn có chung nguồn gốc với pháp lực của Điển Mặc nữa.

Bọn họ nói cái gì thì tôi cũng không rõ, chỉ nghe thấy Lý Sơ đột nhiên hỏi, “Giày tôi đâu rồi?”, rồi lập tức ngó dáo dác xung quanh tìm giày.

Tôi cúi xuống dòm cái thứ trong tay mình, rõ là một chiếc giày. Ánh nhìn rét căm căm của Điển Mặc cắm phập vào lưng tôi, tôi đành rón rén đặt chiếc giày xuống đất, dùng đầu ngón chân chầm chậm hẩy nó ra khỏi kết giới.

Lý Sơ loay hoay hết cả buổi trời, mới chịu đưa mắt dòm qua đây, miệng làu bàu “Sao lại văng qua tuốt bên này vậy”, đi tới nhặt lên rồi ngồi bệt xuống đất mang vào chân.

Giọng nói Điển Mặc vang lên trong đầu tôi, “Đi.”

Gã ta vừa chộp lấy cánh tay tôi, tôi liền choáng váng đầu óc, hẳn là do gã vừa mới làm phép gì đó rồi, đến khi tôi mở choàng mắt ra thì mới phát hiện mình đã ở trong một căn phòng từ đời nào rồi. Trên giường có một người đang khỏa thân, nằm im bất động.

Tên này, chẳng phải là cha già lần trước Điển Mặc tìm tới đó sao?

Tôi thò tay ra chọt chọt ông ta, mới biết ông ta vẫn còn sống, chỉ là mãi vẫn không thấy tỉnh lại.


“Coi như lão ta cũng thông minh, thuật quy tức à.” – Điển Mặc buông một câu gọn lỏn – “Chẳng qua, cũng không ảnh hưởng gì. Hừ, hai thầy trò nhà này.”

Thầy trò?

Ông bác này và cậu thanh niên ban nãy là thầy trò à? Tôi nghi ngờ hỏi lại: “Sao lại vậy? Chẳng phải anh đã ký nghị ước gì đó với ông ta rồi sao? Ông ta mà bị gì thì chẳng phải sẽ bất lợi cho anh à?”

Điển Mặc phô ra cái hàm răng trắng hếu cùng với cái bản mặt viết chình ình mấy chữ “Mày tưởng những gì mày biết đã là tất cả rồi đấy à”. Sau đó gã mới ngoẹo đầu nói: “Đồ đệ của lão ta sắp quay lại rồi, đè lão ra, xử lão đi.”

Uầy, nếu là cái anh chàng khôi ngô ban nãy, thì tôi sẽ rất sẵn lòng đè ra để mà ấy ấy.

Cơ mà, phải chăng nhà ngươi chọn nhầm đối tượng rồi?

Lẽ nào nhà ngươi đã quên mất ta là tò he hay sao?

Đặc điểm lớn nhất của tò he làm bằng bột, lẽ nào chẳng phải làm mềm èo?

Đã thế thì nhà ngươi bảo ta “xử” cái kiểu gì đây?

Tôi cố gắng truyền đạt ý tưởng ấy đến cho Điển Mặc một cách tế nhị, thế mà hắn ta lại phá ra cười, rồi hơi thở nóng hổi của hắn chợt phà vào tai tôi, hắn thì thào: “Phải phải phải, là ta sai rồi,” – Điển Mặc mỉm cười đầy ác ý, chọt chọt ngón tay vào vai tôi, “Bởi vậy nên, nhà mi đừng ‘đè’ nữa, mà hãy ‘bị đè’ đi.”

Tôi chưa kịp phản ứng gì, gã liền quét giò một cái đánh ngã tôi, làm tôi té lăn kềnh ra đất.

Tôi lại còn phản bác: “Công lực của anh ta mạnh như vậy, làm sao mà tôi hút nổi chớ.”

“Sẽ được thôi, ta sẽ ở trong phòng này kiềm chặt lão ta.”

“Thế nhưng.” – Thật ra tôi có hơi kì thị cái trò hấp thu công lực của người khác này, công tình người ta tu luyện vất vả biết chừng nào, bản thân tôi cũng có nhiều năm kinh nghiệm rồi đây, bởi vậy nên loại hành vi này, làm tôi thấy hơi có lỗi với lương tâm.

Điển Mặc trừng tôi một cái.


Tôi liền nín nhịn một cách đầy hèn hạ, lương tâm của tôi vĩnh viễn không thể đấu lại được nhẫn tâm của gã, tôi không thể làm gì hơn ngoài biến về nguyên hình, nằm bẹp ra đất chờ thời.

Được một lúc, thì bắt gặp người trẻ tuổi kia luống cuống chạy sang đây, ngay khi hắn ta vừa giẫm một chân lên mình tôi, tôi lập tức phóng vọt lên trùm lấy cả người hắn. Ban đầu hắn có hơi hoảng, nhưng rồi cũng lấy lại bình tĩnh, pháp lực trong cơ thể nhanh chóng hội tụ, song hắn còn chưa kịp kháng cự lại, thì Điển Mặc đã ra tay, khiến hắn ngã cái oạch đè lên người tôi.

Đúng cái lúc mà Lưu Tịch té trên người tôi đó, tôi đã trông thấy vẻ mặt của hắn thay đổi từ kinh ngạc sang kinh hoàng, pháp lực ào ạt tuôn sang thân thể tôi thông qua nơi tiếp xúc da thịt. Dòng nhiệt vận động kịch liệt, là của Lưu Tịch, bên cạnh đó còn có thêm một luồng sức mạnh vững chãi, rõ ràng không thuộc về hắn. Sau cùng lại là một luồng khác nữa, hương vị chẳng khác nào thứ pháp lực trên người Điển Mặc, trong khoảnh khắc tôi như vỡ lẽ ra điều gì.

Chắc hẳn Điển Mặc cũng đã gạ gẫm hắn bằng mấy lời kiểu kiểu như là, cho hắn mượn pháp lực để xử lý lão già đang nằm một đống trong kia hay gì đó, để rồi sau đó lại mượn sức tôi để xử lý hắn.

Cơ mà, làm như vậy chẳng phải quá hời cho tôi rồi hay sao? Hấp thu được biết bao nhiêu pháp lực như thế.

Tôi có thể cảm nhận được luồng nhiệt bốc lên trong cơ thể, tôi bắt đầu giãy dụa, hiển nhiên là muốn nhanh chóng dung hòa các loại pháp lực lại với nhau rồi, tôi vẫn còn cần có một gương mặt nha, trong đầu tôi vụt hiện ra hình ảnh gương mặt của hai thầy trò này, thế là lập tức bắt chước theo diện mạo của bọn họ, rồi thật sự thoát được ra mà đứng lên.

Vẻ mặt kinh hoàng đến mất hình tượng của tên thanh niên nọ vẫn còn rõ mồn một trong mắt tôi, lòng tôi không khỏi ai thán: “Anh đó, lúc ra tay với sư phụ mình, sao không nghĩ tới việc rồi cũng sẽ có lúc đến phiên mình trở thành con mồi, hơn nữa thời điểm ấy lại còn đến nhanh như vậy chứ? Đây chính là cái đạo lý ác giả ác báo đó biết chưa, phải mà anh có thể…”

Trong lúc tôi còn đang say sưa trong mớ triết lý của bản thân, bỗng dâu có một cái thùng nước phi thẳng vào mặt làm tôi bỗng thấy sao bay đầy đầu.

Ngay sau đó tôi thấy mình bị ép dẹp lép như con tép, chật vật ngước đầu lên, thì thấy Lý Sơ đang nhìn chằm chằm vào mình.

Nhóc này hẳn là đang muốn cứu hắn ta đấy nhỉ, cơ mà thẳng tay phang một cú kiểu đó, nếu không nhờ có tôi làm lá chắn, thì tên kia có nước vỡ sọ mà chết mất thôi.

Tôi và Lý Sơ bốn mắt nhìn nhau, cậu ta la váng lên, rồi bỏ chạy mất dạng.

Lượng pháp lực dồi dào đáng ngạc nhiên không ngừng cuồn cuộn trong người tôi, song thần trí tôi vẫn còn tỉnh táo, tôi biết trước hết phải thăm dò ý kiến của sếp lớn cái đã. Nghĩ là làm, tôi bèn quét mắt vào trong phòng, Điển Mặc chỉ lú ra có nửa cái mặt dòm tôi, ý bảo: “Đuổi theo!”

Rồi rồi, muốnt tôi rượt theo Lý Sơ thì tôi rượt vậy.

Nhóc con này nói là chạy vậy thôi, chứ tốc độ chậm rì rì hà.


Thực ra mà nói thì nếu cậu ta cứ ngoan ngoãn chạy thẳng một đường, thì dù tốc độ có hơi chậm một tí cũng chẳng hề gì, cùng lắm tôi đuổi chậm lại cũng được đi. Thế mà cái thằng ranh Lý Sơ này không chỉ chạy cà rề cà rà, lại còn lạc đường liên tục nữa chớ. Toàn là nó chạy được một đoạn mới phát hiện ra nhầm đường rồi, thế là lại quay đầu chạy ngược trở lại, hại tôi rượt theo sau lưng nó mà lòng cứ nơm nớp lo sợ. Điển Mặc sai tôi đuổi theo Lý Sơ, nhưng lại không nói xem đuổi kịp rồi thì làm gì nó cả. Nếu áp sát cự ly quá, lại lo lỡ đâu tới khi nó quành trở lại tông thẳng vào người tôi, thì biết làm sao? Nhưng nếu cách quá xa, lại sợ mất dấu nó, đến khi đó thì phải làm thế nào đây? Tôi không còn cách nào khác đành phải chạy một xíu nghỉ một xíu, đảm bảo cho nó ở đằng trước có đủ thời gian để lạc đường rồi lại mò đường.

Nhưng điều khiến tôi bực mình hơn cả là, Lý Sơ này đã chạy chậm thì thôi đi, có lạc đường thì cũng thôi đi, đã thế lại còn vừa chạy vừa tranh thủ luyện giọng um sùm ỏm tỏi cả lên: “A a a! Người ngay hay khốn đốn! Muốn chạy trốn dễ đâu! A a a!!!”

Tôi vừa chạy vừa thầm chất vấn, Lý Sơ à nhà mi bỏ chạy vất vả vậy, chớ bộ ta đây rượt theo dễ dàng lắm chắc? Nhà mi làm người ngay khó khăn vậy, chớ bộ ta diễn vai phản diện thì thoải mái lắm phỏng?

Tôi mải lo nghĩ ngợi nên không chú ý nhìn đường, tới khi hoàn hồn lại thì thấy đã đuổi ra tới tận ngoài vách núi hồi nào hổng hay. Ngay khi nhận ra mình chỉ còn cách nó có mấy trượng, tôi liền thắng lại cái két.

Kế đó thì, tôi hết biết phải làm gì tiếp luôn.

Vừa mới đứng lại, tôi liền phát hiện ra có gì đó bất bình thường trong cơ thể mình.

Trong lúc chạy, thì vẫn chưa nhận ra, nhưng đứng lại một cái, là lập tức cảm thấy ngay luồng pháp lực nọ đang sôi sục trong người, khó chịu bỏ xừ luôn, có cái gì đó đang bốc cháy ngùn ngụt trong tôi.

Lý Sơ hình như đang lảm nhảm cái gì đó, nhưng bây giờ tôi không có rảnh để trông chừng nó đâu.

Kinh mạch khác thường, pháp lực hỗn loạn, thần trí bắt đầu mơ hồ, tôi sắp không khống chế được những thay đổi kì lạ trong người mình rồi.

Đột nhiên tôi sực nhớ tới một chuyện.

Bớt giỡn đi nha, đừng nói là do lượng pháp lực đột nhiên nạp thêm vào này vượt quá sức chứa của cơ thể tôi, dẫn tới việc thúc đẩy quá trình tái thành tinh thêm lần nữa?

Pháp lực đang rối loạn, ùn ùn dâng lên, thân xác tôi chống chịu không nổi nữa rồi, từng bọt khí bắt đầu lục bục thoát ra, tiêu rồi, đúng thật là sắp thành tinh thêm lần nữa rồi! Hơn nữa còn sắp sửa mất khống chế rồi.

Hậu quả của việc mất đi khống chế là gì, thì tôi không rõ lắm, chỉ biết rằng chắc chắn là phiền phức to rồi.

Đầu đau như búa bổ, tay chân tê dại, mà đáng sợ hơn là, năng lực tư duy cùng với kí ức đã bắt đầu hỗn loạn, nhưng tôi vẫn hiểu, đây là do hồn phách bị lượng pháp lực quá dồi dào chèn ép, bắt đầu tan vỡ.

Xong phim!


Không còn cách nào để giữ được hình người nữa, tôi rống lên thảm thiết, thân thể bắt đầu căng rộng ra, hình thành nên một tấm lưới, làm ơn đừng mà, tôi cố sức giữ cho mình tỉnh táo.

Phải thành tinh đến những hai lần, với một con tiểu yêu như tôi mà nói, rõ ràng chính là điều hết sức nguy hiểm, mặc dù là nếu có thành công, thì biết đâu sẽ tức khắc được đứng ngay vào hàng ngũ tiên giới, nhưng trên thực tế thì tỷ lệ thất bại, quả thật lớn không thể tưởng.

Nói trắng ra là, nếu như một con tiểu yêu vẫn chưa chân chính thành hình như tôi lúc này mà không trải qua hai ngàn năm tu luyện, đã trực tiếp thành tinh lần hai, thì trên cơ bản là hậu quả sẽ không nằm ngoài tám chữ ‘hồn phi phách tán, vĩnh viễn vùi thây’.

Đương khi phải chịu đựng sự dày vò thống khổ, bỗng dưng trong đầu vang lên tiếng gọi: “Mau qua đây!”

Cả người tôi bủn rủn, ngã ra đằng sau, bao phủ lấy cái người đang đứng sau lưng mình.

Là Điển Mặc? Là Điển Mặc!

Thôi chết, tôi sắp không xong rồi. Tôi vật vã trong cơn đau, cố sống cố chết đẩy lui quá trình tái thành tinh.

“Nhà mi chống đỡ được tới tận lúc này, xem như cũng khá lắm rồi.” – Điển Mặc đang bị tôi nằm đè lên tỏ ra hết sức hài lòng – “Được rồi, đến đây đi.”

Cơn đau kéo tới, pháp lực trong cơ thể thoát khỏi sự khống chế của tôi, bắt đầu nghịch lưu tán loạn, tôi không tài nào khống chế được chính mình nữa, rú lên một tiếng. Thứ đang tiếp xúc với da thịt tôi, đang điên cuồng hút lấy pháp lực trên người tôi, giống hệt cái trò mà tôi đã gây ra cho Lưu Tịch. Pháp lực di động hỗn loạn vô cùng, tạo nên những đốm ma trơi xanh lè bốc cháy hừng hừng quanh tôi.

Khi cơn đau ùa về, suy nghĩ duy nhất hiện lên trong đầu tôi là phải cố vùng vẫy để chạy thoát, song một bàn tay kiên quyết giữ chặt tôi lại.

Tiếp đến là cơn xây xẩm kéo tới, tôi chỉ còn cảm thấy cảnh vật trước mắt bỗng nhòe nhoẹt hẳn đi, mờ mờ ảo ảo, tiếng gió lùa kèm theo tiếng người trò chuyện văng vẳng bên tai, giọng của đàn ông, đàn bà, người già, trẻ nhỏ, thoáng chốc có cảm tưởng như đang đứng giữa khu phố xá sầm uất nhộn nhịp, thoáng chốc lại nghe như có tiếng gươm đao va chạm hô hào giết chóc. Tôi hoàn toàn không nắm bắt được hoàn cảnh xung quanh mình cũng như việc bản thân đang làm gì.

Chỉ biết thân thể của cái kẻ đang bị tôi đè bên dưới kia, đang dần dần lớn bổng lên, mà sức ép đến từ lần thành tinh thứ hai, đã bị đập tan, pháp lực trong người tôi, thì bị hút lấy sạch sẽ.

Người bị tôi đè lên kia, đang trưởng thành.

Không cần nhìn, tôi cũng cảm nhận được điều đó.


Sau đó tôi dần xụi lơ, tuột xuống khỏi người gã, dính sát lấy gã, với khoảng cách gần như vậy, tôi có thể thấy được gương mặt mà suốt cả đời này mình cũng không bao giờ quên được. Cho dù cả người tôi đã rã rời nằm chết dí ra đất, thì hai mắt vẫn dán chặt lấy cái kẻ đang đứng trước mặt này.

Về dung mạo của gã thì tôi thiết nghĩ cũng chẳng cần phải tả thêm lần nữa đâu, chi tiết xin liên hệ tác phẩm “Đằng nào cũng dính sao quả tạ”.

Chớ trách tôi sao lại làm ba cái trò không có tiền đồ như vậy, nếu nhan sắc khuynh thành này xuất hiện ngay trước mắt bạn ở cự ly gần mà vẫn không làm nhịp tim của bạn tăng tốc, thì chỉ có hai nguyên nhân:

Một là, bạn vốn dĩ không hề có tim, hai là, tim của bạn về cơ bản chỉ để trưng cho vui, không có chức năng đập.

Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Nhấn vào giữa màn hình để hiển thị Tùy chọn đọc.
Theo dõi Đọc Sách Hay trên Facebook, mỗi ngày chúng tôi cập nhật những cuốn sách, truyện hay nhất!

Có thể bạn thích