Xuân Sắc Như Thế
Chương 27: Búi tóc

Lưu Huyên Thần là người không giỏi chờ đợi, càng không giỏi chờ đợi người lỡ hẹn với hắn. Đương nhiên, cũng chưa từng có ai dám để hắn chờ. Nhưng tối nay, không rõ cơn cớ gì mà hắn lại ngồi chờ một người, mà không phải chỉ chờ một lúc thôi đâu.

Sau khi xử lý xong quốc sự, bụng dạ cũng bắt đầu cồn cào, hắn lệnh cho La công công mang đến một chiếc ô rồi thong thả đi tới đây, trên đường đi, khóe miệng thấp thoáng nụ cười dịu dàng khôn tả.

Vào đến thái y viện, nụ cười còn chưa kịp rộng mở đã vội tắt lịm, chào đón hắn là căn phòng tối đen như mực. Sau khi La công công thắp đèn, Lưu Huyên Thần nhìn thấy ngân nhĩ và hạt sen đang được ngâm sẵn, bên cạnh còn có một bát gạo trắng vừa vo, trong lòng đột nhiên cảm thấy vô cùng ấm áp.

Trong dược phòng không có chút dấu tích đáng ngờ nào, sách thuốc vẫn mở để trên bàn, ghế tựa còn lưu hơi ấm của tiểu thái y. La công công vội giải thích, có lẽ do có việc gấp ở điện nào đó nên Vân thái y mới thất hẹn như vậy, để ông ấy thử tìm xem sao.

Lưu Huyên Thần khẽ lắc đầu rồi nói, đừng sốt ruột, trẫm chờ một lát không sao.

Chờ đợi một người sao lại ngọt ngào thế này. Lưu Huyên Thần ngồi dưới ánh đèn, nhàn nhã lật giở quyển sách thuốc trong tiếng mưa rào rào bên cửa sổ. So với tẩm cung lạnh lẽo của hắn, thái y viện thật là ấm cúng.

Sấm dậy đì đùng, mưa như trút nước. Từng khắc lặng lẽ trôi qua.

Lưu Huyên Thần bắt đầu đứng ngồi không yên, hắn đi qua đi lại không ngừng trong dược phòng. Cung cấm đã được tăng cường bảo vệ nên khả năng Vân Ánh Lục bị thích khách bắt cóc có thể bị loại bỏ, vả lại bắt cóc một tiểu thái y để làm gì cơ chứ. Vậy rốt cuộc vì sao Vân Ánh Lục lại lâu về như vậy?

Tiểu Đức Tử lại bị La công công gọi đến, run run bẩm báo một canh gờ trước Vân thái y còn ở thái y viện. Lúc cậu ta định mang bữa tối tới, Vân thái y còn nói tối nay sẽ tự nấu, không làm phiền đến cậu ta.

La công công không đợi hoàng thượng lên tiếng, vội vàng sai cấm vệ quân đến từng tẩm cung phi tần xem Vân thái y có ở đó hay không, Tiểu Đức Tử cũng chủ động xin được đi tìm. Đứng ở thái y viện, đối diện với vẻ mặt cáu giận của hoàng thượng, Tiểu Đức Tử không khỏi sợ tới mức chân cẳng mềm nhũn, thà đội mưa tìm người còn hơn!

Hoàng cung bao la rộng lớn, tìm người e chừng nói dễ hơn làm, huống chi người này hiện không ở trong cung. Lưu Huyên Thần như ngồi trên bàn chông, giờ khắc này hắn căm hận hoàng cung sao có thể lớn đến thế, trời sao lại đổ mưa lớn tới vậy.

Trong lúc hắn sắp phát điên lên, thì chợt nghe thấy bên ngoài vang lên tiếng bước chân lép nhép sũng nước, trên bậc thang, một “con gà nhúng nước” đang chớp chớp mắt nhìn hắn đầy tội nghiệp.

“Rốt cuộc khanh đã đi đâu, tại sao lại để trẫm chờ lâu như vậy?” Lời này hắn phải thể hiện nộ khí của long tử nhưng khi nhìn lên thấy Vân Ánh Lục cả người ướt sũng, nước mưa nhỏ tong tong dưới gấu y bào, giọng điệu của hắn lại chợt chùng xuống. Vân Ánh Lục chậm rãi lại gần, từng bước từng bước như giẫm lên trái tim hắn. Bao nôn nóng trong lòng chợt biến thành xót xa, lo lắng.

Vân Ánh Lục vừa mở miệng định nói, tức thì đã hắt xì một cái thật to, cô vội vàng quay mặt xua tay, “Lưu hoàng thượng, mau tránh xa tôi ra, hình như tôi bị cảm lạnh rồi, đứng gần sẽ lây bệnh cho anh mất”.

“Mưa lớn như vậy sao khanh lại đầu trần đi tản bộ?” Lưu Huyên Thần bán tín bán nghi hỏi.

Vân Ánh Lục rút một chiếc khăn trên giá lau khô mặt, “Đi bộ trong mưa lãng mạn lắm! Anh dầm mưa bao giờ chưa, cảm giác này… hắt xì, chỉ có người mang tâm hồn nghệ sĩ mới cảm nhận được”.

“Thần trí của trẫm rất bình ổn, xem ra không thể làm cái gì nghệ cái gì sĩ như khanh nói được rồi”. Lưu Huyên Thần lắc đầu, lo lắng quan sát vẻ mặt của Vân Ánh Lục, đột nhiên hắn phát hiện ở góc tay áo cô có một vệt máu, mắt rồng bỗng chỗ mở lớn. “Nói mau, khanh… rốt cuộc vừa rồi khanh đã đi đâu?”

Vân Ánh Lục đang tháo mũ y quan xuống để lau tóc, đột nhiên nhớ tới trong phòng trực ban của thái y viện còn có một bộ y bào khác, lát nữa cô sẽ thay cho đỡ bị ngấm lạnh.

“Đi tản bộ thật mà!” Từ cửa ngách hậu cung đến tận thái y viện cơ đấy.

“Vậy vết máu này ở đâu ra?” Lưu Huyên Thần nắm chặt ống tay áo của cô, “Không phải khanh lén lút hẹn hò với cung nữ, bày chuyện gian díu đấy chứ?”

Hôm giảng bài, đám cung nữ phi tần kia ái mộ tiểu thái y cuồng nhiệt thế cơ mà. Chỉ là gian díu thì mới lâu như vậy, hắn càng nghĩ càng thấy phán đoán của mình không sai tí nào, gương mặt anh tuấn như sắt lại, phẫn nộ trừng mắt nhìn Vân Ánh Lục.

Vân Ánh Lục nhìn lại hắn đầy khinh thường, “Anh nghĩ cái quái gì vậy?” Cô đâu phải dân đồng tính luyến ái, thích pha lê[1] mà tự làm đứt tay. Máu trên áo cô đã được nước mưa gột rửa nhiều, nhưng góc tay áo lại không ướt nên hắn mới phát hiện ra dấu vết lạ.

[1] Từ lóng chỉ giới đồng tính nữ ở Trung Quốc.

Ôi, làm người không nên nói dối, nói dối một câu ắt phải dùng thêm năm trăm câu nữa để che lấp sơ hở.

“Khanh thật sự không làm vậy?” Lưu Huyên Thần nhíu mày, chú mục quan sát bộ y phục ướt sũng trên nguời cô.

“Tôi thề với trời đấy, được chưa? Tôi… chờ mãi mà vẫn chưa thấy anh tới nên ra ngoài tản bộ một lát, không ngờ lại bị lạc đường, mưa thì đổi cơn trắng trời trắng đất, tôi đành đợi ngớt cơn rồi mới trở về. Hắt xì! Không được rồi, tôi phải thay quần áo ngay, nếu không sẽ sốt mất”.

Vân Ánh Lục ra sức bịa chuyện, nhưng Lưu Huyên Thần nhìn thấy cô thì vui mừng hết thảy, chẳng muốn nghĩ ngợi gì nhiều, “Có muốn trẫm giúp gì không?” Hắn nhiệt tình lẽo đẽo theo sau.

“Mau tránh xa tôi ra. Hiện giờ cơ thể tôi là một ổ vi rút lúc nhúc đấy, anh mà bị nhiễm cúm thì đừng có oán trách tôi dã không nhắc”. Hoàng thượng à, anh là người đứng đầu một nước đấy!

Vân Ánh Lục khoát tay, đi vào trong phòng trực ban, nhanh chóng thay bộ quần áo ướt ra, vừa thay vừa hắt xì không dứt.

Lưu Huyên Thần sốt ruột đứng ở bên ngoài, lòng không ngớt lo lắng.

Đội cấm vệ quân được phái đi tìm Vân thái y đã quay về, chuẩn bị diện kiến bẩm báo long nhan. La công công đang đứng chờ ngoài của vội lắc đầu, ra hiệu cho tất cả rời đi. Ông khép chặt áo ngoài, dựa vào cột gỗ ngoài hành lang, nhắm mắt nghĩ, xem ra trong cung lại sắp có thêm vị phi tần nữa rồi.

“Lưu hoàng thượng, anh vẫn còn ở đây sao?” Vân Ánh Lục bước ra, toàn thân ớn lạnh, môi cũng tím ngắt. Cô đang mải nghĩ đến việc sắc ít thuốc đề phòng cảm lạnh, nên lúc ngẩng đầu lên nhìn thấy đôi mắt sâu thẳm của Lưu Huyền Thần không khỏi giật mình bối rối. Nguyên do ánh nhìn khác lạ ấy là bới Vân Ánh Lục đang khoác trên người bộ y bào trắng, thả tóc thướt tha.

Thời bấy giờ, nam cũng như nữ đều để tóc dài, nên thả ra, cũng không khác gì nhau.

Lưu Huyên Thần thoáng thất thần. Tiểu y quan này danh xưng nho nhã, diện mạo nho nhã, ngay cả mái tóc cũng thanh tao hơn người.

Hắn không hiểu cô thả tóc sau lưng hay ngẫu hứng khoác cả dải mây mềm mại bên bờ vai. Sao lòng hắn lại rối loạn thế này? Mái tóc đen óng ả của cô càng tôn thêm làn da trắng tựa tuyết, và trong sắc trắng mờ ảo quyến rũ kia lại tô điểm thêm làn môi mềm mại đỏ hồng như cánh hoa đào. Tại sao hắn lại cảm thấy rạo rực thế này chứ? Lưu Huyền Thần nắm chặt bàn tay, cố gắng áp chế cơn lửa tình đang chực bùng cháy trong lòng.

“Trẫm còn… chưa dùng bữa tối mà!” Lúc này, hắn sao có thế dễ dàng rời đi được?

Đừng nói trên người lúc nhúc vi rút vi khuẩn gì đó, dù cho tiểu thái y có là hoa độc, hắn cũng nguyện chôn chân ở đây. Đây rốt cuộc là cảm giác gì mà lại khiến tim hắn đập thình thịch, hơi thở gấp gáp, bối rối không nên lời.

“Vậy để tôi đi nấu cháo, cháo hạt sen nhé, không cho ngân nhĩ nữa cho đỡ mất thời gian. Tiện thể tôi sắc luôn ấm thuốc, lát nữa anh cũng uống một ít đề phòng lây bệnh”. Nói xong Vân Ánh Lục nhanh nhẹn rửa sạch nguyên liệu, bỏ vào nồi rồi đặt lên bếp.

Tóc cô dài quá, cứ một chốc lại rủ xuống trước mặt làm cản trở tầm nhìn, cô hất tóc ra sau mấy lần, vẻ mặt hơi thiếu kiên nhẫn.

“Một lát nữa là được ăn rồi, Lưu hoàng thượng, anh chưa ăn gì sao?” Vân Ánh Lục xoa xoa tay, quay sang hỏi Lưu Huyên Thần.

Lưu Huyên Thần nhắm chặt mắt. Điên rồi! Lời nói dịu dàng, mái tóc dài như suối và cả mùi dược liệu phảng phất trên người tiểu thái y khiến trái tim hắn đập điên cuồng không thôi. Vân thái y rành rành là một nam nhân mà, rốt cuộc hắn bị sao vậy?

“Lưu hoàng thượng, anh thấy trong người khó chịu à? Bị lây bệnh rồi sao?” Vân Ánh Lục vội nắm lấy tay Lưu Huyên Thần xem mạch tượng. Vẫn khỏe mà, ngoại trừ nhịp thở hơi gấp gáp ra những thứ khác không có gì dị thường.

Bóng đêm thăm thẳm, mưa tạt vào cửa sổ rào rạt như nhịp gõ của trái tim.

“Vì sao khanh không búi tóc lên?” Nhất định là do mái tóc ma mị của tiểu thái y đã làm nhiễu loạn trái tim hắn, đây chính là đầu sỏ gây họa. Suối tóc thướt tha đen nhánh, dung nhan rực sáng như san hô mới vớt, ánh mắt lấp lánh tựa sao trời, Lưu Huyên Thần hắn như tan chảy trong vẻ quyến rũ khác thường của Vân Ánh Lục. Dung nhan kiều mị hóa ra chỉ cần mái tóc đen như mực nổi bật giữa làn da trắng mịn, mộc mạc, đó mới là cực hạn của cái đẹp.

Mặt Vân Ánh Lục thoáng đỏ, hằng ngày việc búi tóc là do Trúc Thanh đảm nhiệm, cô không khéo léo trong mấy khoản tỉ mẩn này.

“Tóc của tôi dày nên khô chậm, đợi khi nào khô hẳn, tôi nhét vào mũ quan là xong”. Cô ngồi bên bếp lò hơ tay cho ấm. Tối nay dầm mưa lâu như vậy không sốt mới là lạ, cô run rẩy nghĩ thầm, răng đánh lập cập.

“Để trẫm búi giúp khanh”. Lưu Huyên Thần bị chính lời nói của mình làm cho hoảng sợ.

Cháo trong nồi bắt đầu sôi, mùi thơm gạo mới sực nức căn phòng nhỏ, Vân Ánh Lục chỉnh lửa nhỏ một chút rồi nói, “Sao tôi có thể không biết xấu hổ như thế được, anh đừng để ý đến chuyện này làm gì, việc này cứ để nha đầu của tôi làm”.

“Không sao, trẫm cũng rảnh rỗi mà. Lược đâu?” Lưu Huyên Thần cố giữ nét mặt bình thản như không.

Vân Ánh Lục quay lại, gương mặt đỏ bừng bừng như cánh hồng, không hiểu là do ánh lửa hắt vào, do sốt hay xấu hổ nữa.

“Anh biết búi sao?”

Cô nhìn chằm chằm vào đôi bàn tay to lớn động một tí là giết người của Lưu Huyên Thần. Không biết bàn tay ấy cầm lược sẽ như thế nào nữa?

“Để trẫm thử xem”. Lưu Huyên Thần tự mãn đáp.

Vân Ánh Lục do dự một lúc rồi cũng đứng dậy đi vào phòng trong lấy ra một chiếc lược và một cây trâm, đưa cho hắn. Cô cảm thấy đầu nặng như búa bổ, thần trí phiêu diêu không tỉnh táo.

Lưu Huyên Thần một tay giữ vai cô, một tay cầm lược, lẳng lặng chải từng nhát lên suối tóc đen tuyền. Mỗi một lần đưa lược, trái tim hắn như lại mềm đi. Hắn chưa từng làm công việc của tiện nhân như thế này và cũng thừa hiểu đôi tay đàn ông không được phép động tới những món đồ trang điểm của nữa giới. Nhưng hôm nay, hắn lại cảm thấy sung sướng, hạnh phúc như đã làm việc này nhiều lần.

Hắn cúi xuống ngắm nhìn gương mặt thanh tú của Vân Ánh Lục, bên ánh lửa ấm áp, làn da sáng trắng như nguyệt bạch của tiểu thái y càng thêm lấp lánh.

Hắn không kìm được cúi xuống hôn nhẹ lên mái tóc Vân thái y.

“Lưu hoàng thượng, lúc sáng anh bảo có chuyện muốn nói với tôi, là chuyện gì vậy?” Lưu hoàng thượng chải tóc nhẹ nhàng chẳng khác gì Trúc Thanh, Vân Ánh Lục thoải mái nhắm mắt nghỉ ngơi.

Lưu Huyên Thần quẫn bách đáp bừa, “Trẫm muốn… muốn hai ngày nữa khanh xuất cung một chuyến với trẫm”. Hắn vốn định tâm sự mọi nỗi niềm trong lòng với tiểu thái y, nhưng lúc này đây, mọi ngôn từ đều mất dạng trong thần trí lộn xộn của hắn.

“Ban ngày hay buổi tối?” Vân Ánh Lục mơ màng hỏi, đầu càng lúc càng nặng, cô lấy tay chống má.

“Buổi tối!”

“Lưu hoàng thượng, vì sao tôi phải trực đêm nhiều như vậy, thật không công bằng chút nào”. Vân Ánh Lục thì thào nói, mí mắt trĩu nặng.

“Khanh… hay là khanh dọn luôn vào cung ở đi, tẩm cung của trẫm còn nhiều phòng lắm, có được không?” Lưu Huyên Thần thuận nước đẩy thuyền, nói ra tâm tư ẩn kín trong lòng.

Chờ một lúc lâu vẫn không có câu trả lời. Hắn len lén cúi đầu nhìn thì thấy mặt Vân Ánh Lục đỏ như quả cầu lửa, hơi thở gấp gáp không ngừng.

“La công công!” Lưu Huyền Thần hốt hoảng gọi to.

La công công chạy vào, ông đặt tay lên trán Vân Ánh Lục xem tình hình ra sao rồi cả kinh nói, “Hoàng thượng, Vân thái y đang sốt rất cao”.

“Vậy…vậy phải làm gì bây giờ?” Người thường mắc bệnh thì tìm thầy thuốc, nhưng thầy thuốc mắc bệnh thì biết tìm ai bây giờ?

“Bệ hạ, Vân thái y đang sắc thuốc ạ?” La công công nhìn hai cái nồi đang trào bọt trên bếp, vội vàng tắt lửa. Cháo và thuốc đều đã nấu xong.

“Đúng, đúng!” Lưu Huyên Thần vội đỡ lấy Vân Ánh Lục, “Vân thái y vừa sắc đấy, còn bảo trẫm uống một ít đề phòng bị lây. Ngươi mau đổ ra bát cho nguội, để trẫm cho uống”.

Trên mặt La công công thoáng qua một tia ngạc nhiên, nhưng chỉ trong tích tắc, ông lại cúi đầu cụp mắt, y theo quân ý mà làm.

Lưu Huyên Thần cho Vân Ánh Lục uống thuốc rồi đặt lên giường, đắp chăn cẩn thận. Cứ thế ngồi bên giường trông nom suốt đêm.

Đến nửa đêm, hắn lấy bát cháo Vân Ánh Lục vừa nấu, ăn sạch.

Khi những tia nắng đầu tiên trong ngày ló dạng đằng đông, hắn xoay xoay cần cổ đau nhức rời khỏi thái y viện, sắc mặt tiều tụy nhưng hai mắt sáng ngời, hạnh phúc.

Ánh nắng ấm áp rọi chiếu vào phòng, Vân Ánh Lục chậm rãi mở mắt, trong người cảm thấy dễ chịu hơn nhiều. Tiểu Đức Tử đứng trước giường, thông báo cho cô với vẻ mặt là lạ, hoàng thượng có chỉ, Vân Ánh Lục được phép hồi phủ nghỉ ngơi hai ngày.

Cô chớp chớp mắt ra chiều không tin nổi vào tai mình. Đây là biện pháp Cổ Lệ đã nghĩ ra sao?

Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Nhấn vào giữa màn hình để hiển thị Tùy chọn đọc.
Theo dõi Đọc Sách Hay trên Facebook, mỗi ngày chúng tôi cập nhật những cuốn sách, truyện hay nhất!
Xuân Sắc Như Thế Chương 27: Búi tóc

Có thể bạn thích