Vũ Toái Hư Không
Chương 13: Đại dũng chi tâm (tấm lòng dũng cảm)

Theo Trầm Côn quát to một tiếng, Pháp tướng Bất Động Minh vương cũng di chuyển theo.
Minh vương này cực uy nghiêm, một tay giơ Trí Tuệ kiếm lên cao, một tay kia xuất ra Kim Cương tỏa (khóa), ngay khi Thiết Bối long quy bị Kim cương tỏa quấn quanh, Trí Tuệ kiếm đã từ trên đỉnh đầu long quy nhẹ nhàng chém xuống ba kiếm.
Minh vương tam kiếm, một đứt sợ hãi, hai đứt kinh sợ, ba đứt phiền não, chém xong ba kiếm, đạt được không thể lay động, đại dũng chi tâm!
"Thật thoải mái..."
Ba kiếm qua đi, long quy trong mai rùa bỗng nhiên cảm thấy trên người như thiếu đi thứ gì đó, nó không thể nói rõ là thiếu thứ gì, chỉ là cảm thấy có một điều gì đó cực kỳ chán ghét đã được hút ra, không bao giờ phải thấy nữa —— thân thể giống như vừa được ngâm trong nước nóng vậy, thoải mái nhịn không được rên rỉ thành tiếng!
Long quy chậm rãi xoay động thân mình, chui đầu ra, cuối cùng bốn chân cũng bò ra khỏi sự bảo hộ của mai rùa...
Thân mình nó chỉ lớn chừng tầm bàn tay, đứng thẳng ở trái tim Thiết hòa thượng, mặc dù nhỏ, nhưng dáng đứng vững vàng, chắc chắn như ngọn Thái Sơn bất động sừng sững!
"Ha, ha ha!"
Sau khi hoàn toàn triển lộ chân thân , long quy nhớ lại bộ dáng bản thân tránh ở trong mai rùa, nhịn không được cười ha ha thành tiếng.
Thật sự là buồn cười quá!
Sau khi bị đe dọa không ngờ mình lại nhu nhược trốn tránh trong mai rùa! ? Thế mà cũng xứng với dòng dõi Thiết Bối long quy sao? Người nhu nhược, cút ngay đi, thật đáng xấu hổ, ta không bao giờ trốn tránh trong mai rùa nữa, bởi ta là Thiết Bối long quy! Huyết mạch của rồng, hậu duệ thần quy Huyền Vũ! Thứ ta phải làm chỉ có chiến đấu, chiến đấu chỉ tiến không lùi!
"Trời ạ, đây là ý nghĩ của ta sao?" Thiết Bối long quy bị chính suy nghĩ của mình làm cho chấn kinh.
"Lão huynh, còn đang sợ hãi sao?" Trầm Côn cười hì hì hỏi.
Cảm nhận được phật quang hòa ái của Minh vương, long quy chợt hiểu được tại sao mình lại có biến hóa này, cúi đầu thật sâu: "Bằng hữu của ta, cảm tạ ngươi!"
"Đâu có, huynh đệ nhà mình cả, đừng khách khí, về sau trợ giúp cha nuôi ta thật tốt là được rồi!" Trầm Côn phất phất tay, hắn tuy tham tài cũng hiểu được muốn có bạn tốt phải trả giá lớn đến chừng nào.
"Ta sẽ như vậy, hơn nữa ta còn lấy tôn nghiêm của rồng, danh dự của thần quy Huyền Vũ thề! Chỉ cần ta còn sống, sẽ không có người nào có thể công phá phòng ngự của Thiết hòa thượng, xúc phạm tới thân người hắn!" Long quy ngạo nghễ ngẩng đầu, huýt một tiếng rồng ngâm vang vọng trời xanh.

Thôi!
Trầm Côn nhịn không được hưng phấn hô to một tiếng!
Theo biến hóa của long quy hắn cũng hoàn toàn hiểu được tác dụng thứ nhất của chân ngôn chữ Linh—— linh tự chân ngôn có thể trợ giúp Vũ hồn ổn định tâm tính, phát huy ra lực lượng mạnh nhất!
Đây là một loại lực lượng dùng để trợ giúp người khác!
Chân ngôn chữ Linh kia có phải cũng có thể mang lại cho bần tăng một ít ưu đãi không?
Phật tổ a, tác dụng chân ngôn chữ Linh của người không phải là...
Trầm Côn đột nhiên nảy ra một ý tưởng điên cuồng!
Đối với Vũ hồn chân ngôn chữ Linh có thể ổn định tâm thái, vậy chân ngôn chữ Linh có phải cũng có thể đem Vũ hồn ổn định trong thân thể bần tăng hay không?
Nói cách khác, giúp bần tăng một lần nữa đạt được Vũ hồn! ?
Càng nghĩ càng cảm thấy điều này rất có thể, Trầm Côn nắm chặt nắm tay, cơ hồ nhịn không được muốn thử một lần!
Nếu chân ngôn chữ Linh thật sự có thể giúp chính mình một lần nữa đạt được Vũ hồn, vậy một năm sau, biểu tình Trầm phu nhân cùng Trầm Trọng sẽ tuyệt vời đến thế nào a! Nhất là bọn họ cứ nhắc ra rả thường thức của đại lục: Vũ hồn một đi không trở lại, lại trơ mắt nhìn mình phủ định thưởng thức kia, một lần nữa có được Vũ hồn...
Ầm vang!
Trầm Côn còn đang mơ tưởng chợt một tiếng vang thật lớn truyền khắp linh hồn, Pháp tướng Bất Động Minh vương của hắn sụp đổ.
Trầm Côn lại trở về là Trầm Côn!
Đây là hiện tượng rất bình thường: Trước kia Trầm Côn hoàn toàn vô tâm tu luyện 《 Hồn kinh 》, mới chỉ luyện đến giai đoạn khởi đầu, bằng vào trình độ của hắn bây giờ, có thể chống đỡ được Pháp tướng Bất Động Minh vương một đoạn thời gian ngắn đã xem như có tiến bộ rất lớn!
Cứ đơn giản mà tính thì trong một ngày Trầm Côn chỉ có thể duy trì Pháp tướng một phút đồng hồ!

Đương nhiên, chỉ cần hắn tiếp tục cố gắng tu luyện, thời gian duy trì Pháp tướng hiển nhiên cũng sẽ dài ra. Nguồn truyện: Truyện FULL
Sau khi pháp thân tán đi, Trầm Côn bóp bóp trán, từ trong tư vị kỳ diệu của Bất Động Minh vương khôi phục lại, trộm mắt liếc nhìn Thiết hòa thượng trong phòng...
Chuyện mới xảy ra vừa rồi đều sinh ở thế giới linh hồn, âm dương cách biệt, hiển nhiên Thiết hòa thượng không biết Trầm Côn đã cải biến Vũ hồn của mình, hắn còn đang than thở vỗ vỗ mạn giường, mắng to bốn cô vợ bé: "Hồ đồ, cả bốn các ngươi đều là đồ hỗn đản a! Ta đã là phế nhân, các ngươi không đi còn muốn theo ta chịu khổ sao?"
Bốn cô gái xinh đẹp nói không ra lời, hai mắt đẫm lệ liên tiếp lắc đầu...
Trầm Côn bĩu môi cười, đẩy cửa định bước vào, chợt nghe sau lưng truyền đến tiếng bước chân.
"Trầm Côn, ngươi gặp Thiết hòa thượng rồi à, khuyên hắn chưa?" Hắc bá xách theo một bao lớn đi tới.
"Thật ra nghĩa phụ chưa thấy ta, có điều ta đã nhìn bộ dáng nghĩa phụ rồi..." Trầm Côn cười cười cổ quái: "Hắc hắc, ta tuy không biết nghĩa phụ nghĩ gì, song ta dám khẳng định, trong đầu nghĩa phụ tuyệt đối sẽ không có ý niệm tìm chết đâu!"
Đương nhiên sẽ không có ý niệm tìm chết, Vũ hồn Thiết hòa thượng chẳng những đã được khôi phục, thậm chí càng trở nên cường đại hơn, như vậy mà Thiết hòa thượng còn muốn đi tìm cái chết thì đúng là đầu óc có vấn đề!
"Nếu Thiết hòa thượng vô sự, ngươi liền rời khỏi Trầm gia đi!" Nghe được Thiết hòa thượng bình an, Hắc bá nhẹ nhàng thở ra, đưa bao lớn trong tay cho Trầm Côn: "Đây là ngân phiếu năm nghìn lượng, còn có khế ước năm trăm mẫu ruộng tốt, cầm chừng này cũng đủ nửa đời sau ngươi ăn dùng!"
"Hắc bá, ngài hình như hiểu lầm ý của ta, ta khi nào thì nói qua sẽ rời khỏi Trầm gia?" Trầm Côn lắc lắc đầu nói.
"Không rời đi, ngươi muốn chết sao?" Mặt Hắc bá đen xạm lại: "Trầm Côn, ngươi nghe ta, ta thu được tin tức, Trầm phu nhân đã quyết định ra tay với ngươi, nói không chừng sau buổi tối hôm nay, sát thủ của ả ta sẽ xuất hiện trong này a!" Chỉ chỉ bên trong phòng: "Ngươi nhìn lại bộ dáng Thiết hòa thượng xem, Vũ hồn bị hao tổn, võ công phế gần hết, một khi sát thủ của Trầm phu nhân xuất hiện, hắn lấy gì để bảo hộ cho ngươi? Làm người phải biết trước sau, đi thôi, ngươi đã là phế vật, không nên liên lụy đến những người khác!"
"Phật tổ a! Hắc bá, ngài có nghe lời ta nói không đấy?"
Trầm Côn ngồi xổm xuống ôm đầu rên rỉ: "Ta nói, tuy không biết vì cái gì song tựa hồ nghĩa phụ gặp được chuyện gì đó rất tốt, lập tức có thể lại vui vẻ lại!"
Hắc bá giật mình, hắn đúng là không lưu ý lời Trầm Côn, lập tức mắng: "Thúi lắm! Vũ hồn bị hao tổn, suốt đời không thể chữa trị, Thiết hòa thượng căn bản không có khả năng khôi phục!"
Người bảo thủ!
Trầm Côn bất đắc dĩ lắc đầu, cũng không thèm giải thích nữa...
Cũng không cần hắn lãng phí thêm nước miếng, Hắc bá vừa mới mắng xong trong phòng liền truyền ra một tràng cười to bất khả tư nghị!
"Hắn ***, quái, thực hắn *** quái!" (đoạn này do web tàu đả tự!!!chả hiểu quái gì cả)
Thiết hòa thượng kinh hỉ nói năng lộn xộn, mở choàng cửa phòng, lao tới ôm Trầm Côn, nước mắt rưng rưng, thần thái mừng như điên thế này đều dừng ở trong mắt Hắc bá, dừng ở trong mắt Trầm Côn, cũng dừng ở trong mắt bốn cô vợ bé xinh đẹp... Vì thế, mỗi người đều biết, Thiết hòa thượng chắc hẳn đã gặp một chuyện nào đó tuyệt vời đến cực độ ...

Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Nhấn vào giữa màn hình để hiển thị Tùy chọn đọc.
Theo dõi Đọc Sách Hay trên Facebook, mỗi ngày chúng tôi cập nhật những cuốn sách, truyện hay nhất!
Vũ Toái Hư Không Chương 13: Đại dũng chi tâm (tấm lòng dũng cảm)

Có thể bạn thích