“Lãnh Huyêt ngươi bây giờ sao vẫn chưa trở lại?”

Đã tối như vậy Lãnh Huyết còn chưa về, Lâm Phong cảm thấy rất lo lắng. Không được ynhất định phải ra ngoài tìm Lãnh Huyết trở về, nhỡ đâu hắn bị chó cắn thì phải làm sao?

Sắc trời ngày càng u ám, trong làng càng trở nên tĩnh mịch hơn. Thỉnh thoảng trên đầu lại nghe thấy tiếng thét chói tai của vài con quạ. Lâm Phong mặc áo lạnh dày cộm quấn chằng chịt đến che kín hết cả cổ. Trên cổ còn quấn mấy dòng khăn dày cộm,chỉ để lộ hai mắt, xa xa nhìn cứ như một khối cầu thịt. Quần áo quá dầy nên Lâm Phong đi đứng cực kỳ chậm rãi, vừa đi vừa réo tên Lãnh Huyết.

“Là ai?…” Lâm Phong đi được một đoạn đường thì gặp một cô gái thần sắc hoảng hốt đi ngược lại.

“Là ai?…” Cô gái kia nhìn thấy người đối diện chẳng biết là ai thì hoàng hốt hỏi, trong tay giơ lên một cây trường tiên

“Lam Nhược Phi?” Lâm Phong không biết bản thânnghĩ thế nào mà trong đầu lại hiển hiện ra tên của nữ nhân trước mặt.

“Ngươi… ngươi làm thế nào lại… lại biết danh tánh của bản cô nương! Ngươi…ngươi là người hay là quỷ?


Thấy Lam Nhược Phi ăn nói lắp bắp, Lâm Phong nhịn không được đành nói: “Ta là Vô Tình của thần bổ ti đây!” Lâm phong gỡ chiếc khăn choàng che tận miệng ra để chậm rãi nói.

“Ngươi… ngươi thật là Vô Tình?” – Lam Nhược Phi thu cái trường tiên lại, ghé sát mặt vào vào mớ quần áo của Vô Tình. Quả nhiên đôi mắt của Vô Tình thật đẹp, hàng lông mi dài đung đưa. Lam Nhược Phi càng nhìn càng mê mẩn đi. Cô nàng này xem ra mê Vô Tình lộ rõ ra mặt, bộ dạng bánh mỳ lớn bắt đầu nhỏ dãi ròng ròng. Lam Nhược Phi ngoại trừ việc chưng ra bộ mặt bánh mì lớn, ngũ quan cũng coi như tinh xảo, nhưng mà hình như có điểm ngốc nghếch, thảo nào có thể cùng Thiết Thủ phối thành 1 đôi. Trong đầu Lâm Phong không giận mà nghĩ ngay đến điều đó.

Nhìn khối thịt cầu ngươi cũng có thể nhìn lâu như vậy? Nhìn đủ chưa? Nhịn không được, lần thứ 2 Lâm Phong nói:

“Cô đến đây là gì?”

“Người ta đến tìm huynh mà”.

“Căn bản cô ta không có nói cà lăm” Lâm Phong nghĩ

“Tìm ta? Ngươi phải tìm Thiết Thủ chứ?”

“Ta làm cái tên đầu gỗ đó là gì?”

Đừng nói với ta là Lam Nhược Phi cũng thích Vô Tình nha…

“ Người ta lo cho huynh mà” – Khuôn mặt bánh mì lớn nói, lộ ra vẻ “đang yêu” cực kỳ sâu sắc…


“Ta bộ dạng như vậy ngươi cũng lo lắng…” – Lâm Phong vòng vo. Hiện tại tuy hắn không thể thấy rõ hình dạng của mình, nhưng nếu bắt hắn tưởng tượng thì hình dạng này không biết có bao nhiêu điểm quái dị

“Mặc kệ huynh có bộ gì cũng được, nhưng tâm ý của ta đối với huynh nhất quyết không thay đổi…” – Lam Nhược Phi cuối đầu trưng ra khuôn mặt bánh mì, giọng nói nhỏ dần.

“Vậy cô có thể đồng ý làm cho ta một việc được không?”

“Việc gì…?” Khuôn mặt bánh mì chờ mong vô hạn

“Tránh ra một tí rồi nói”

Chẳng hiểu vì sao nhìn bộ mặt bánh mỳ của Lam Nhược Phi là Lâm Phong lại nhớ đến Lãnh Huyết. Y cảm thấy lo lắng, một ngày nay chẳng thấy hắn đâu rồi.

“Vô Tình, sao huynh lại ăn mặt thành bộ dạng thế này?” – Lam Nhược Phi quả nhiên nghe được lời này, quay sang hỏi Vô Tình

“Tìm Lãnh Huyết”


“ Huynh nói Lãnh Huyết à… ta vừa gặp hắn…”

“Giờ hắn ở đâu..?” Vô tình lo lắng hỏi

“Hắn hiện giờ đang ở trong phòng nơi của Tang y sư…”

Lãnh Huyết tìm được tang y sư, vì sao lại không đến gặp mình… Lâm Phong cảm giác mình như một chú chó nhỏ bị bỏ rơi

“Vô Tình ta dẫn huynh trở về tìm bọn họ..”

“Ừ…” Vô Tình tư thế quái dị cứ thế mà bước theo sau Lam Nhược Phi

Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Nhấn vào giữa màn hình để hiển thị Tùy chọn đọc.
Theo dõi Đọc Sách Hay trên Facebook, mỗi ngày chúng tôi cập nhật những cuốn sách, truyện hay nhất!

Có thể bạn thích