V Đại Có Một Bé Chuột
Chương 15: Phần đệm

Giáo sư Snape có thể nói là nhân vật được công chúng yêu thích nhất trong cả bộ tiểu thuyết.

Ở trong một bộ tiểu thuyết mang hơi hướm cổ tích, thường thì sẽ là không trắng thì đen như Harry Potter, có thể xuất hiện một vị gián điệp hai mang bí ẩn lại bi kịch như vậy quả thật là cực kỳ hiếm hoi, khiến cho bộ tiểu thuyết này càng thêm chân thực, phong phú, nội hàm và đẳng cấp. Hơn nữa, mối tình sâu đậm và quá trình công bố sự thật cũng quá cảm động rồi, trong phiên bản điện ảnh đầu tiên còn dùng không ít thời gian để khắc sâu quá trình tử vong và mỹ hóa ký ức của vị giáo sư này. Sau đó có rất nhiều thiếu nữ đã âm thầm thề với lòng mình, nhất định phải gả cho một người si tình như giáo sư vậy.

Đương nhiên, có nhận xét ủng hộ liền cũng có người phản đối. Người ngoài nhìn vào sẽ cảm thấy giáo sư rất chung tình, thế nhưng nếu ngươi dùng góc độ của LiLy Evans mà suy ngẫm sẽ cảm thấy được lựa chọn của cô là có bao nhiêu vô tội, có bao nhiêu thông thường.

Lúc còn bé, đối phương chỉ là một người bạn hàng xóm cá tính quái dị, không biết vệ sinh lại còn ăn mặc kỳ lạ. Sau đó hai người trở thành bạn học, thế nhưng lại được phân vào hai học viện đối nghịch với nhau, muốn duy trì tình bạn cũng đã là một chuyện vô cùng khó khăn rồi, cô còn kiên trì được nhiều năm như vậy. Sau đó trong lúc người bạn hàng xóm đánh nhau với những người bạn khác cô ấy còn đứng ra hỗ trợ, kết quả còn bị mắng là máu bùn.

Xin hỏi giáo sư Snape thân mến, ngài thích LiLy, ngài từng biểu hiện sao? Ngài có mở miệng bày tỏ sao? Ngài có làm ra chuyện gì để cô ấy biết rằng ngài yêu cô ấy sao?

Không có nha, thân mến!

Nói thật, giáo sư, ngài không theo đuổi được con gái hoàn toàn không phải là chuyện kỳ quái gì.

Bất quá, phương diện tình cảm thất bại cũng không ảnh hưởng đến thành tựu cuộc đời của hắn. Một người có thể làm gián điệp ngay dưới mí mắt của Voldemort, hơn nữa còn là dùng thân phận máu lai, một người có cá tính không dễ giao tiếp và cách ăn mặt lôi thôi vẫn có thể chiếm được chỗ đứng vững vàng trong nhà Slytherin, rõ ràng phải có năng lực đặc biệt không thể xoi mói, mà nói chính xác hơn chính là thiên phú ma dược hiếm có.

Danh vị ‘Đại sư ma dược trẻ tuổi nhất’ cũng không phải chỉ là cái vỏ không.

Một tấm biển mạ vàng sáng chói như vậy nếu không bắt lấy quả thực quá có lỗi với mình, chỉ tiếc rằng, người cha không nên thân của giáo sư Snape lại không phù hợp với điều kiện cần thiết của y, nếu không Fowler cũng không có cơ hội ra mặt rồi. Thế nhưng, giáo sư và mẹ của ngài tuyệt đối là nhân tài nha.

Gia tộc Prince đều là thiên tài ma dược, không lôi kéo là trực tiếp có lỗi với Merlin.

Đương nhiên, ngoại trừ một phần tâm tư lôi kéo, ý tưởng muốn giúp vị thiên tài bất hạnh này một chút cũng xuất phát từ thật lòng.

Vu Nghị vốn tính toán sau khi khai giảng thì từ từ tiếp cận đối phương, dùng một chút tiền tài đến để giúp đỡ, cũng coi như kết một mối thiện duyên, cũng thuận tiện vì đế quốc giải trí sau này lôi kéo một nhân tài không thể thiếu. (Có thể mua được các loại ma dược với giá ưu đãi vân vân)

Còn về phần phải tiếp cận như thế nào, chính là hoàn toàn không thành vấn đề. Giáo sư cho dù cá tính có quái gỡ hơn nữa, lúc đó cũng chỉ là một đứa trẻ mười một tuổi cô đơn tự ti, Lily có thể trở thành ánh mặt trời trong lòng hắn, y bên này cũng không thể không có cách tiếp cận chứ.

Chỉ là hiện tại đang rãnh rỗi, hơn nữa cũng có ý định muốn giúp người, cho dù y không thể trực tiếp dùng thân phận ở thế giới phù thủy đến giúp đỡ (Dù sao hiện tại Ảnh đế muốn rời nhà cũng không tiện, mà cha của giáo sư hoàn toàn là một người dị ứng với phù thủy), thế nhưng Fowler lại có thể nha.

Đừng nói có thể giúp được nhiều ít, nhà của giáo sư hiện tại sợ là ngay cả vấn đề ăn uống cơ bản cũng không thỏa mãn được.

Nếu đã nghĩ đến liền đi làm, Vu Nghị lập tức gởi cho Fowler một phong thư, mà cô bé Phoebe vừa mới đưa thư về lại phải đưa thêm một lá đến địa chỉ cũ liền rất bất mãn, lần nữa hướng mông về phía Vu Nghị.


Mà Vu Nghị lại lập tức dùng thức ăn cho cú mèo loại tốt nhất đến dụ dỗ cô bé, hết cách rồi, bởi vì năng lực của y, y chỉ có thể hạn chế cô bé ăn chuột, cô bé đã biểu hiện cực kỳ không vui rồi.

Mà bên phía bên kia, Fowler cũng là bị phong thư kỳ lạ này khiến cho thiếu chút nữa liền phun ra một ngụm máu.

Hắn đợi đến cực kỳ gian nan mới chờ được một khoảng tiền đầu tư, còn chưa kịp vui vẻ thì đã bị phong thư thứ hai làm cho phiền muộn rồi.

Dear Fowler!

Cháu gái của chú họ của em vợ của dì ruột của bác trai của cha ta gả cho một Muggle (Cũng chính là người bình thường như anh vậy), thế nhưng nghe nói người đàn ông kia vừa say xỉn vừa không chịu kiếm tiền, vì vậy chúng ta cực kỳ lo lắng cho người cô này (Cứ gọi là như vậy đi) và con trai của cô ấy.

Căn cứ vào lòng tự trọng của cô ta cùng với tình huống đặc biệt trong nhà bọn họ, ta không thuận tiện tham dự vào bên trong. Cần anh chiếu cố một chút.

Cần phải bí mật, không nên để lộ ra, cũng không nên để lại manh mối, vừa phải chiếu cố tự tôn của hai mẹ con người cô này, vừa phải phòng người đàn ông kia phá hoại mà giúp bọn họ cải thiện sinh hoạt.

Dưới đây là tư liệu cơ bản.

%^&^&(

$%$%^%&

Ta tin tưởng anh nhất định có thể làm được.

Best friend

Đối tác của anh.

Peter Pettigrew

“Tin tưởng em gái ngươi ấy!!” Rống giận, xé thư, đạp bàn.

Mà ngoài bên ngoài có một nhân viên đang chuẩn bị gõ cửa văn phòng của Fowler, nghe được ông chủ gào to như vậy cũng cứng người lại tại chỗ.

“Ông chủ muốn tưởng tượng em gái của ai?”

“Không biết, bất quá nghe giọng điệu này có chút giống như đang mắng người, có lẽ là ngôn ngữ địa phương đi. Ông chủ thỉnh thoảng sẽ nói ra một số từ ngữ kỳ lạ, cũng không biết nghe được từ đâu.”

“Như vậy hiện tại có nên vào báo cáo không?”

“Đương nhiên phải vào rồi, đây là tin tức tốt mà.”

“Tin tức tốt gì?” Fowler mở cửa bước ra, thế nhưng biểu tình vẫn còn khó chịu như trước.

“Ông chủ, Dunhill chấp nhận ý tưởng của chúng ta rồi.”


“Đã biết…”

“Ông chủ, vì sao lại mất hứng như vậy””

“Tôi đang phiền não phải làm thế nào mới có thể bí mật không để lộ manh mối mà giúp đỡ một đôi mẹ con. Vừa phải chiếu cố tự trọng của bọn họ còn phải không để chồng cô ta biết.” Đây là cái chuyện lộn xộn gì đây.

“… …” Trong nháy mắt biểu tình của các nhân viên đều trở nên mờ ám ‘ngươi hiểu ta hiểu’.

“Các người đang nghĩ gì! Đó là thân thích của tôi!

ngươi có ý tứ! Đó là ta thân thích! Cháu gái của chú họ của em vợ của dì ruột của bác trai của cha tôi!”

“Dạ dạ dạ, thân thích của ông chủ cũng là thân thích của chúng tôi.” Biểu tình của cả đám người đều là nghiêm túc đến không thể nghiêm túc hơn.

“Mặc kệ các người, được rồi đường Spinner’s End là ở chỗ nào?”



Bên phía thế giới phù thủy thật ra lại không có chút gợn sóng gì, vốn là chuyện của Vu Nghị cũng chỉ truyền bá trong phạm vi của mấy đứa trẻ, hơn nữa còn bị Voldemort cố ý ngăn chặn.

Chỉ là sau này Malfoy và Voldemort cảm thấy hôm đó quả thực đã làm khó đứa trẻ kia, vì vậy cũng coi như ngầm cho phép đáp trẻ vị thành niên tham dự cái trò ‘chụp ảnh nghệ thuật’ nọ, vì vậy khách hàng của Vu Nghị cũng tăng lên không ít, hơn nữa phần lớn đều là quý tộc. Dù sao gia đình bình thường muốn thoáng cái lấy ra mấy trăm galleon khẳng định cũng phải suy tính một chút, mà đám quý tộc sau khi nhận được tín hiệu mờ mịt từ phía trên, tự nhiên cũng sẽ nhiệt liệt hưởng ứng.

Dù sao, cái kỹ thuật này muốn mô phỏng cũng không phải chuyện quá khó khăn, tuy rằng phần lớn nhiếp ảnh gia của giới phù thủy đều làm việc cho các tòa soạn, không quá rõ cái gì là lấy góc độ, chỉnh ánh sáng, thế nhưng vẫn có thể tự học mà. Chỉ là chuyện này cũng là chuyện của người khác, mục đích của Vu Nghị đã từ sớm thuận lợi đạt được, hơn nữa còn bởi vì phong cách ‘rất trưởng thành’ này khiến cho đám trẻ con nhận được không ít lời khen ngợi.

Trẻ con luôn dễ đắc ý khi có được những thứ người khác không có, nhất là đám quý tộc trẻ con từ nhỏ vẫn luôn bị cha mẹ áp lực không ít. Mà có vài đứa trẻ cũng không phải gia đình bình thường, vốn là có thể biết được một chút, chỉ là bọn họ lại không thuộc vòng giao tiếp của quý tộc Slytherin, vì vậy cho dù có biết cũng không quá rõ ràng..

Tỷ như, nhà Potter.

Sirius Black hiện tại gần như đã dọn đến nhà Potter ở. Ai bảo chỉ cần hắn vừa về đến nhà Black thì cái loại cảm giác nội tâm giằng xé liền trực tiếp nảy lên.

Mà nhà Black cũng coi như đã quen rồi, con trai ở lại nhà Potter, chỉ cần lên tiếng đốc thúc liền không trở lại, mà nếu như không gọi về thì chẳng bao lâu sau liền có mặt. Đây là cái loại bệnh khiến người ta bất đắc dĩ đến thế nào đây.

Nếu như nhà Black có một chút quen thuộc với Muggle, phỏng chừng còn có thể biết một chút đến loại khái niệm “khám bác sỹ tâm lý”. Đáng tiếc, nhà Black không có Muggle, phỏng chừng dù là có, bọn họ cũng sẽ không đưa Sirius đi khám.

Mặc kệ như thế nào, hình thức xã giao của hai nhà gần đây vẫn chính là như vậy.

Mà thỉnh thoảng Sirius về nhà cũng nghe được một chút tin tức, nhưng căn bản không để vào lòng.

‘Hừ, đồ chơi của quý tộc, toàn là những thứ chỉ Slytherin mới có thể thích.’ Đây chính là đánh giá của chó bự ngu xuẩn.

Sau đó hắn liền chạy đi thêm mắm dặm muối kể cho James nghe một chút, liều mạng bôi đen tất cả những thứ có Liên quan đến Slytherin.

“Cái thứ gọi là Thalia kia nhất định là trò chơi mới mà đám quý tộc kia nghĩ ra, phục vụ cho những lần tiệc tùng thác loạn của bọn họ.”


“Là loại tiệc tùng gì?”

“Hay cái loại này cái loại này.” Thì thầm to nhỏ.

“Trời ạ, thật là đáng sợ.”

“Không chỉ như vậy đâu, một chút ngượng ngùng cũng không có.”

Thalia là nữ thần thơ ca cực kỳ dịu dàng, Vu Nghị dùng cái tên này để ca ngợi Mama Lisa của mình, nếu như không phải da mặt của Lisa quá mỏng, cái nghiệp vụ này liền trực tiếp dùng tên cô làm bảng hiệu.

Vì vậy, con chó ngốc kia lần thứ hai bỏ lỡ cơ hội biết được thế giới đã bắt đầu thay đổi, sau đó liền chỉ lo mang theo James đi ‘thám hiểm’ khắp nơi, hưởng thụ thú vui dạy dỗ bạn mình đến lớn, cũng dẫn đến sau này khi đến trường, hai vị ‘anh hùng’ cứ như thế hoàn toàn bị xem như tồn tại nhà quê lạc hậu.

Dù sao, khi đó Thalia đã là danh từ ngoại trừ các phù thủy xuất thân Muggle, còn lại những phù thủy khác đều biết đến.

Ngươi nói vì sao không ai nói cho hai người bọn họ biết?

Ai bảo bọn họ một người là con trai độc nhất của gia đình cốt cán trong Hội Phượng Hoàng, một người là trưởng tử của gia đình Tử thần thực tử trung kiên. Hiện tại thời cuộc một ngày so với một ngày càng nhạy cảm hơn, ai dám để con cái của mình chạy đến làm thân với cái tổ hợp quỷ dị kia?

Về phần các quý tộc Slytherin đều là không có phản ứng, bởi vì… chuyện đầu óc của Sirius bị hỏng trong giới quý tộc hoàn toàn là một bí mật đã được công khai, chỉ cần là Slytherin đều biết, mà với quan hệ thông gia trong giới phù thủy quý tộc….

Mà hai vợ chồng nhà Potter cũng là có chút sơ ý, thấy con trai mình có bạn chơi cùng, mà con trai cũng vui vẻ, nhà Black lại không có phản ứng gì liền trực tiếp không để tâm đến.

Người trong giới phù thủy cũng không nhiều, hai vợ chồng bọn họ cũng không phát hiện suốt mấy năm nay, những người bạn tốt của con mình đều dùng thư từ để liên hệ, thỉnh thoảng mới gặp mặt một lần.

Sirius tốt xấu cũng là trọng sinh, so với trẻ con hắn biết được thật nhiều, hơn nữa lá gan cũng lớn, suốt mấy năm nay hai người chơi với nhau càng lúc càng vui, có chút mùi vị không tranh giành cùng thế tục.

Mà cái câu chơi càng lúc càng vui này là do không muốn đối mặt với thực tế, hoặc là không biết nên đối mặt như thế nào cũng không phải người ngoài có thể đoán định.

Lý do luôn có rất nhiều, nhiều đến đủ để Sirius che mờ cảm giác của mình đối với thế giới bên ngoài, thẳng đến buổi khai giảng năm 11 tuổi.



“Ảnh chụp còn chưa có sao?”

“… …”

“Tốc độ quá chậm.”

“… …”

“Voldy, bảo trì trầm mặc cũng không có ích lợi gì.”

Voldemort ngẩng đầu nhìn Abraxas cả người đều đang tỏa ra tia sáng vui mừng, tuyên bố đối phương đang cực kỳ cao hứng. Gương mặt của hắn thực sự quan trọng đến vậy sao? Tự hồ không đúng lắm?


Vốn hắn cho là cái tính thích gương mặt đẹp của bạn tốt phát tác, vì vậy mới không tiếc buông tha hình tượng bắt buộc mình dừng thực nghiệm lại. Thế nhưng biểu hiện sung sướng hiện giờ của đối phương tựa hồ có chút quá phận?

“Cậu xác định tôi sẽ thua? “

“Đó là đương nhiên, kỹ thuật chụp ảnh của đứa trẻ kia không tồi.” Y đã để Lucius đi tìm hiểu tin tức, tất cả những người đã từng để đứa trẻ kia chụp ảnh đều nhận xét rất tốt.

“Thua thì lại thế nào?”

“Nếu cậu thua nhất định phải nghiêm túc kiểm tra lại, thậm chí là phủ định thực nghiệm hiện tại…” Abraxas vừa nói xong liền phát hiện không đúng, vừa nhìn sang đã thấy Voldemort bình tĩnh buông bút lông chim xuống, cuộn quyển da dê trước mặt lại, người tựa vào lưng ghế, hai tay khoanh trước ngực, dùng ánh mắt thâm thúy nhìn thẳng vào mình.

“Abra, cậu vẫn bất cẩn như vậy, lúc đắc ý vênh váo đặc biệt dễ bị người khác dò xét.”

“Cậu đang lợi dụng tình hữu nghị giữa chúng ta, Voldy.” Nếu không phải đối phương là ngươi, ta làm sao có thể trúng kế.

“Hiện tại trọng điểm cũng không phải lên án mà là giải thích. Cậu hẳn là không phải để ý gương mặt của tôi, như vậy cậu lải nhải nhiều năm như thế, lại còn hao hết tâm sức mà bày ra lần đánh cược này là vì lý do gì? Muốn tôi dừng lại thí nghiệm phân tách huyết thống.”

“Đúng vậy.”

“Lý do?”

“… Không có.” Nếu y có được lý do thì vì quái gì phải vòng vo như vậy đâu!

“… …” Có thể tưởng tượng được biểu tình của V đại hiện tại là có bao nhiêu ‘hiền lành’.

“Trực giác.” Bổ sung làm rõ, trực tiếp coi như là lý do.”Tuy tôi không tham gia thực nghiệm của cậu, thế nhưng tôi đã điều tra không ít tư liệu. Voldy, chuyện này căn bản là không thể.”

“Tôi đã có tính toán.” Linh hồn đã có thể xé rách, vậy thì vì sao không thể phân tách huyết thống không tinh khiết.

“Chỉ biết cậu sẽ nói như vậy, mặc kệ thế nào, lần này nếu như cậu thua nhất định phải thực hiện lời hứa. Chúng ta đã lập khế ước.”

“… …” Cái kia khế ước kia cũng không phải lời thề bất khả bội, muốn giải trừ cũng không quá vất vả, Abraxas chính là tưởng tượng hắn tuyệt đối không thất tín với bạn tốt.

Nhìn Abraxas sau khi nhận được cái gật đầu của mình liền thỏa mãn rời đi, Voldemort nghĩ người này rõ ràng không có chút hứng thú gì với thực nghiệm lại có thể bỏ công sức đi tra nhiều tài liệu như vậy…

“Vô luận thắng thua, tôi cũng sẽ nghiêm túc cân nhắc lại thực nghiệm này một lần nữa.”

Abraxas đã đi đến cửa nghe vậy thì bước chân có chút chậm lại, trong lòng cũng loáng thoáng cảm thấy chua xót, nếu sớm biết có thể dễ dàng như vậy y đã nói từ sớm rồi. Bất quá nếu không có mấy năm giằng co này, Voldy chỉ sợ cũng không dễ dàng thỏa hiệp như vậy.

Người cũng không quay đầu lại, Abraxas là trực tiếp dùng thanh âm trầm thấp quyến rũ của mình đáp lại.”Voldy, nếu cậu cứ như vậy tôi sẽ yêu cậu đấy.”

“… …” Quá mức lý hiểu rõ một người chính là có chút chỗ không tốt như vậy. Khóe miệng của Voldemort đã có chút co rút, hắn thực sự không muốn nghe nửa câu sau.

“Đại khái sẽ yêu cậu trong nửa ngày đi, hôm nào chúng ta rảnh rỗi tôi sẽ an bày một chút.”


——–

Tác giả có lời:

Về lịch sử phát triển ngành giải trí trong nước tác giả cũng không rõ ràng lắm, đừng nói đến quá trình tại nước Anh, mọi người không nên khảo cứu chuyện nà

Dunhill là một nhãn hàng dành cho nam giới của Anh quốc, tựa hồ trước kia còn từng sản xuất linh kiện ô tô, bật lửa, tẩu thuốc gì đó, từng được xưng là những gì có liên quan đến nam giới bọn họ đều sản xuất. Thành lập từ thế kỷ 19, nổi tiếng khoảng đầu hoặc giữa thế kỷ 20. Đây đều là tra Google ra, bởi vì khoảng thời gian vừa đúng nên mới dùng cái tên này, thực tế tác giả chưa từng nghe qua nhãn hiệu Dunhill

Về Abraxas và V đại, ừ… giữa đàn ông với nhau luôn có tình bạn thân thiết, bất quá mọi người đừng xem nó quá ám muội là được…(bất quá vì sao ta cũng tự cảm thấy cặp này rất có cảm giác đâu, khẳng định là do gần đây đọc nhiều văn chương khẩu vị nặng rồi). Về phần Abraxas coi như là nhân vật để trước khi Vu Nghị trưởng thành dùng cho các đọc giả YY đi, các chị em theo ta lặp lại ‘bọn họ đơn thuần là anh em tốt’ mộ trăm lần nào.

Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Nhấn vào giữa màn hình để hiển thị Tùy chọn đọc.
Theo dõi Đọc Sách Hay trên Facebook, mỗi ngày chúng tôi cập nhật những cuốn sách, truyện hay nhất!
V Đại Có Một Bé Chuột Chương 15: Phần đệm

Có thể bạn thích