Tuổi Xuân Của Em, Tòa Thành Của Anh
Chương 13-1: Trạm tiếp theo thiên hậu là cậu (1)

Thời gian thấm thoắt thoi đưa, chớp mắt đã đến cuối học kỳ.

Không biết cô giáo vụ có phải mắc chứng trầm uất sau khi sinh không mà cô đã sắp xếp lịch thi cuối kỳ vô cùng biến thái.

Một số môn sáng thi chiều cũng thi, thi liên tiếp mấy ngày rồi làm thiết kế công trình; một số môn hôm nay thi một phần ngày mai thi một phần rồi mấy ngày sau lại thi tiếp; cứ lắt nhắt như thế đến khi kết thúc.

Lịch thi chuyên ngành của bọn Trác Yến được gọi là biến thái nhất trường.

Thi trước một phần, trong quá trình đó nghỉ mấy ngày; rồi lại thi tiếp phần nữa, sau đó lại nghỉ mấy ngày; rồi lại tiếp tục thi, ngừng, thi, ngừng…

Những bạn bình thường học hành chăm chỉ đều bảo là lịch thi thế này thật lãng phí thời gian. Còn những người thường ngày không cố gắng, lúc này vì có thời gian đủ để ôn tập mà tỏ ra thích thú một cách biến thái với một lịch thi biến thái như thế.

Ví dụ Trác Yến, ví dụ Lộ Dương, ví dụ Tiểu Dư.

Những người nước đến chân mới nhảy như vậy trong mấy ngày dôi ra đều rất tích cực đến lớp để tự học. Trác Yến phát hiện ra một phòng học ở giản đường số 4, ở đó không bị xếp phòng thi. Cô cảm thấy rất vui mừng, có nghĩa là cô không cần chạy đi chạy lại vất vả tìm phòng học nữa.

Cô nói cho các bạn trong lớp biết về tin tốt lành này, từ đó phòng học ấy trở thành phòng chuyên dụng để ôn tập của lớp Ba Khoa Tự động, mọi người đều đến đó đọc sách làm bài.

Trong đám người đó có cả Giang Sơn.

Trong lớp, mọi người đều có vị trí ngồi cố định. Chỗ của Giang Sơn ở phía trước Trác Yến.

Bình thường khi không thi, Giang Sơn đều tổ chức cho mọi người đến tự học. Cậu tự khen mình là “lớp trưởng gương mẫu điển hình”.

Chiều hôm đó cậu lại không tới.

Chỗ ngồi phía trước lúc đó có người thì Trác Yến không thấy gì. Nhưng bỗng nhiên trống hẳn thì lúc ngẩng đầu lên, tầm nhìn không bị cản trở, cô lại cảm thấy có phần hụt hẫng.

Thế nhưng cô không nghĩ nhiều, chỉ thoáng nghĩ một lúc rồi lại cúi xuống làm bài.

Không đến thì không đến, có lẽ là có việc, chuyện thường tình thôi mà, có gì lạ đâu.

Trác Yến đang ôn tập hăng say tư duy thì bỗng bị Ngô Song cắt ngang.

Ngô Song nhìn thấy cô thì tiến thẳng đến, gương mặt có vẻ cuống quýt.


“Yến Tử, cậu ra ngoài với tớ một lúc được không?”.

Trác Yến buông bút, theo bạn ra ngoài.

“Yến Tử, cậu có nhìn thấy Giang Sơn đâu không? Buổi sáng tớ thi xong đã bắt đầu tìm anh ấy nhưng mãi không thấy, gọi điện cho anh ấy thì tắt máy! Anh ấy chưa bao giờ biến mất mà không nói tiếng nào cả, tớ lo là có chuyện gì đó đã xảy ra, thật cuống chết đi được!”. Ngô Song vừa ra khỏi lớp để gấp gáp hỏi ngay Trác Yến.

Trác Yến vội an ủi: “Chắc không có chuyện gì đâu, cậu ta thông minh lắm! Cõ lẽ đúng lúc di động hết pin chăng? Cậu đừng lo, bọn mình cứ chờ thử xem sao, đến tối nếu không thấy cậu ta thì bọn mình đi tìm thầy giáo!”.

Ngô Song được an ủi, hoàn hồn lại rồi đi về. Trác Yến vào lớp ngồi xuống.

Mắt chỉ nhìn sách chứ chẳng lọt nổi chữ nào vào đầu.

Ngẩng lên nhìn chỗ ngồi trước mặt, cô bất giác chau mày.

Vốn dĩ cô nghĩ chuyện này chẳng có gì to tát cả, Ngô Song có phần thần hồn nát thần tính thôi. Nhưng bây giờ nghĩ kỹ lại thì bắt đầu thấy có gì đó là lạ.

Giang Sơn luôn là người làm việc có trước có sau, nếu không thầy hướng dẫn đã không yên tâm mà chọn cậu làm lớp trưởng. Chuyện biến mất đột ngột như hôm nay, quả thật trước đây chưa bao giờ xảy ra.

Mang tâm trạng ngờ vực, Trác Yến vừa ngẩn người vừa xem sách.

Một buổi chiều đã trôi qua như vậy.

Đến tối, Trác Yến lúc vào lớp học đã nhìn thấy Giang Sơn.

Cô bất giác thầm thở phào nhẹ nhõm.

Đến gần chỗ ngồi, chọc chọc Giang Sơn, giọng có vẻ bất mãn, cô trách móc: “Anh Giang Sơn à, anh đi đâu cả buổi chiều thế hả?”.

Giang Sơn nhếch môi cười: “Bực bội, không muốn đọc sách nên ra ngoài quán net chơi game”.

Trác Yến nghe thế thì nổi giận, đưa ngón tay chọc vào vai cậu: “Cậu thật là… Tôi không biết nói cậu thế nào nữa! Chơi game thì chơi, sao không nói tiếng nào! Di động thì tắt máy, cậu có biết lúc cậu đang chơi game thì người ta lo lắng sốt ruột vì cậu không?”.

Giang Sơn không phản bác gì, gương mặt vẫn nụ cười ranh mãnh: “Lo lắng sốt ruột vì tôi? Thật không? Ai thế? Cậu? hay là người khác?”.

Trác Yến nghẹn lời, suýt nữa thì cắn phải lưỡi: “Ưm…”. Cô không nhịn được, lườm cậu: “Đang nói đàng hoàng với cậu, đừng đùa nữa! Bọn này đều lo lắng cho cậu! Cậu không tắt máy còn được, lần này tắt máy mà người ta không nghĩ linh tinh hay sao? Có phải di động bị trộm mất không? Hay là bị xe đâm? Có phải bị lừa gạt hay không…”.

Cô nói như súng bắn liên thanh, nói ra một đống những tình huống kinh khủng.

Giang Sơn nhìn Trác Yến, nụ cười tinh nghịch bên khóe mắt bị cậu giấu đi.

Trác Yến vẫn đang nói tiếp.

“Có phải là bị…”.

Giang Sơn bỗng cắt ngang: “Tôi hứa, lần sau tôi sẽ nhớ mở máy!”.


Trác Yến ngẩn người: “Cậu đừng hứa với tôi, cậu nói với tôi thì có ích gì! Cậu phải nói rõ với Ngô Song để bạn ấy yên tâm mới đúng! Bạn ấy lo cho cậu như thế!”.

Giang Sơn toét miệng cười: “Biết rồi!”. Quay đầu đi, bắt đầu xem sách.

Trác Yến nhìn sau lưng cậu, nhún vai rồi cúi đầu chăm chỉ ôn tập.

Từ hôm ấy, chỗ ngồi của Giang Sơn không còn vắng vô cớ nữa. Nếu có lúc không đến học được, cậu sẽ làm như vô tình cố ý nói cho Trác Yến biết.

“Buổi chiều phụ ít việc với thầy”. “Ngày mai phải đến khoa sắp xếp một chút thứ với thầy chủ nhiệm”. “Buổi tối phòng bọn tôi đi ăn với nhau”.

Cậu không nói thẳng là không đến ôn tập, Trác Yến mơ mơ hồ hồ, cũng không hiểu được ý đồ cậu làm thế là gì.

Đến mãi sau này, cô mới hiểu ra, thì ra chuyện mà cậu làm với cô, thực ra gọi là, khai báo.

Sau khi thi hai môn, tâm trạng vốn căng thẳng của mọi người đã trở nên lười biếng uể oải bởi lịch thi kéo dài quá.

Chiều hôm thi xong môn thứ hai, Trác Yến không đến phòng tự học.

Hôm sau cô vừa vào phòng ngồi xuống, Giang Sơn liền quay lại hỏi cô: “‘Trạm tiếp theo Thiên Hậu’ là gì?”.

Trác Yến vốn đang lười biếng, nghe câu hỏi của cậu thì lập tức có tinh thần, hào hứng nói: “Đó là một bộ phim rất hay, tôi cho là rất kinh điển đấy! Đáng được đề cử nhiệt liệt!”. Chiều qua cô không đi tự học là do trốn trong phòng xem bộ phim này.

Rồi Trác Yến khựng lại, bất giác nghi ngờ: “Này, sao cậu lại biết ‘Trạm tiếp theo Thiên Hậu’?”.

Giang Sơn cười giễu: “Có phải cậu đã quên rằng trong QQ của cậu có thêm một người bạn tên là ‘lớp trưởng’? Có phải cậu nghĩ người bạn này đui mù chắc, cái chữ ký dài thượt như vậy mà cậu ta không nhìn thấy?”.

Trác Yến vỗ trán, ngượng ngùng cườ hì hì.

Bộ phim hôm qua cô xem, có lẽ trong mắt người khác thực ra cũng chỉ bình thường, nhưng không biết vì sao mà cô lại thấy rung cảm sâu sắc.

Có lẽ vì ngụ ý mà nó ẩn chứa – Cố lên! ‘Trạm tiếp theo Thiên Hậu’ chính là bạn!

Cô thích điên cuồng ca khúc chủ đề cùng tên “Trạm tiếp theo Thiên Hậu’. Sau khi xem xong bộ phim này, cô lập tức chạy đến tiệm đĩa mua CD ca khúc phim. Nhưng mấy tiệm đều không thấy, cuối cùng đành buồn bã trở về phòng.

Lúc về rồi, cô viết dưới chữ ký của mình: Hầu ca vạn năng huynh mau cưỡi cân đẩu vân đến trước mặt muội nói rằng huynh sẽ tặng muội CD “Trạm tiếp theo Thiên Hậu” đi! Hầu ca tuy rằng huynh nhiều lông nhưng muội sẽ dũng cảm lấy huynh…

Trác Yến thở đài đau lòng với Giang Sơn: “Haizzz, tôi tìm rất nhiều tiệm đĩa cũng không thấy CD ca khúc chủ đề phim đó, đúng là ứng với câu nói kia, có tiền mà không mua được thứ mình thích, đau buồn quá!”.

Giang Sơn cười giễu cô: “Thi đến nơi rồi mà cậu còn có tâm trạng quan tâm đến thứ này, Trác Văn Tĩnh cậu đúng là có niềm khao khát mãnh liệt thật đấy! Nhớ lúc nợ môn phải mạnh mẽ lên, đừng khóc lóc nhé!”.

Trác Yền trừng mắt nhìn cậu, hậm hực: “Đồ mỏ quạ không có ước mơ! Mặc kệ cậu!”.

Nói xong cúi đầu xuống thật, không thèm đùa giỡn với Giang Sơn nữa.

Lúc gần ăn trưa, Giang Sơn vừa dọn đồ vừa hờ hững nói với Trác Yến: “Chiều nay anh đây mua phần thưởng giúp thầy, cô bé phải ngoan, phải ôn tập ngoan ngoãn lúc có anh hay không cũng vậy, cố gắng học hành, đừng lười biếng, coi chừng nợ môn!”.


Trác Yến vừa lườm cậu vừa suỵt một tiếng: “Đồ mỏ quạ!”.

Hôm sau lúc tự học, Giang Sơn bỗng quay lại.

Anh nhướn mày, có vẻ đắc ý hỏi Trác Yến: “Cậu nói xem cậu phải cảm ơn tôi thế nào đây?”.

Trác Yến ù ù cạc cạc, ngơ ngẩn hỏi lại: “Cái gì mà cám ơn cậu? Tôi còn nợ cậu tình người mà chưa trả à? Cậu đừng hòng lừa tôi nhé, tôi tỉnh táo lắm!”.

Giang Sơn phì cười thành tiếng: “Cậu cũng nói ra được câu này mà không ngượng à! Lừa gạt bản thân đúng là siêu thật! Cho cậu thêm cơ hội, mau nghĩ cách cám ơn tôi đi!”.

Trác Yến nheo mắt lại liếc xéo Giang Sơn: “Bạn à, hôm nay trước khi ra ngoài bạn đã uống thuốc chưa? Nếu uống rồi thì nói cái gì mà chị đây nghe hiểu được ấy!”.

Giang Sơn cười khà khà: “Được thôi, mồm miệng đáo để quá! Để xem cậu còn cứng miệng với tôi đến bao giờ!”. Vừa nói vừa đưa ra một vật có hình vuông.

Trác Yến nhìn thấy thứ mà cậu đưa ra, lập tức vui mừng kêu lên: “Wow! ‘Trạm tiếp theo Thiên Hậu’!”. Cô ngước lên hỏi Giang Sơn: “Cậu tìm ra ở đâu thế? Tôi chạy bao nhiêu tiệm đĩa mà không tìm thấy! Anh Giang, em nhận ra rồi, anh là một người tốt!”.

Giang Sơn nói với vẻ hờ hững: “Cậu ngốc, nhân phẩm không tốt nên không mua được, hôm qua lúc tôi mua đồ giúp thầy hướng dẫn thì đã nhìn thấy ngay, thứ này dù sao cũng không nặng, lúc đó tâm trạng tôi cũng tốt, nghĩ lại thì thấy có một cô ngốc thích cái này nên tiện tay mua luôn”.

Cậu đưa tay đẩy gọng kính, toét miệng hỏi Trác Yến: “Sao nào cô bé, vẫn không định cảm ơn tôi à? Còn nữa, lúc nãy cậu nói tôi gì ấy nhỉ? Uống thuốc chưa phải không?”.

Trác Yến vừa vò tóc vừa cười hê hê, vẻ mặt có chút ranh mãnh vô lại: “Ôi trời cái cậu này, sao lại nhớ chuyện vặt vãnh kỹ thế kia chứ? Làm chuyện lớn thì không nên để ý đến tiểu tiết! Những lời ban nãy tôi quên lâu rồi! Ha ha! Ha ha ha ha!”.

Giang Sơn nhìn bộ dạng cười ngô nghê của cô thì bất giác cũng mỉm cười theo.

Trác Yến vừa bóc đĩa CD ra vừa hỏi: “Bao nhiêu tiền?”.

Giang Sơn lơ đãng đáp: “Không đắt, thôi tặng cậu, xem như… ừ, phần thưởng chúc mừng cậu không nợ môn vậy! Nếu cậu nợ môn thì trả nó lại cho tôi!”.

Trác Yến đảo mắt, cười toe toét gật đầu: “Ừ! Nếu không nợ môn thì đến lúc đó, tôi sẽ mời cậu và Ngô Song ăn cơm!”.

Hàng lông mi khẽ rung, Giang Sơn cười với Trác Yến: “Đến đó hẵng tính!”. Rồi quay đi, bắt đầu xem sách.

Buổi tối tự học xong về lại ký túc, chiếc di động mới mua không lâu của Trác Yến bỗng réo rắt trong túi.

Nhạc chuông ngắn, chắc là tin nhắn.

Cô móc điện thoại ra, nhìn kỹ bên cạnh tin nhắn ở góc phía trên màn hình, ở đó ghi tên Trương Nhất Địch – anh hẹn cô xuống lầu, anh đang đứng dưới đợi.

Trác Yến nhảy nhót xuống dưới, nhìn thấy ngay Trương Nhất Địch.

Cô chạy đến trước mặt anh, hơi thở gấp, hỏi: “Tìm mình có việc gì thế?”.

Trương Nhất Địch đưa vật anh đang cầm trong tay cho cô.

Trác Yến nhận lấy, cúi đầu nhìn rồi sững sờ.


Trác Yến ngẩn ngơ nhìn đĩa CD trong tay, mãi không nói được gì.

Bìa đĩa quá quen thuộc, cô đã xem gần như cả buổi chiều.

Trương Nhất Địch nói: “Biết cậu thích, lúc ra ngoài mua đồ thì nhìn thấy nên tiện thể mua nó về cho cậu”.

Trác Yến vừa nghe vừa ngơ ngẩn.

Sao lúc cô đi mua thì tốn bao nhiêu công sức, đi qua bao nhiêu tiệm cũng không thấy bán; nhưng đến Giang Sơn và Trương Nhất Địch thì lại dễ dàng như vậy, hình như đều là vô tình mà nhìn thấy. Chẳng lẽ thứ CD này cũng biết trọng nam khinh nữ?

Trong lúc thất thần, cô nghe thấy giọng nói có vẻ ngần ngại của Trương Nhất Địch.

“Sao vậy? Không thích à?”.

Trác Yến vội lắc đầu: “Không phải!”. Rồi cô cười thật rạng rỡ: “Vì nhất thời không nghĩ đến, quá bất ngờ! Nên không biết phải nói gì cả!”. Cô lắc lắc đĩa CD trong tay với anh: “Cảm ơn nhé!”.

Cảm ơn xong, cô vội hỏi: “Bao nhiêu tiền?”.

Trương Nhất Địch mỉm cười: “Lần này thôi, xem như quà tặng cậu! Chúc cậu thi qua hết. Nếu có môn nào thi xong mà lại bị nợ thì đến lúc đó tôi sẽ đến thu tiền cậu!”.

Nghe anh nói xong, Trác Yến càng ngẩn ngơ.

Khoảnh khắc này, cô nghi ngờ rằng Trương Nhất Địch và Giang Sơn liệu có phải là anh em đã thất lạc bao năm? Những chuyện hai người họ làm với cô, nói với cô, sao lại giống nhau ý đúc vậy!

Về chuyện CD, Trác Yến cứ ngỡ chuyện này cũng chấm dứt tại đây.

Kết quả bất ngờ là vẫn còn có những niềm vui khác rớt xuống trúng đầu cô.

Lúc thi xong thêm một môn nữa, cô bất ngờ nhận được một gói bưu phẩm, nhìn địa chỉ thì lại là Đổng Thành gửi đến.

Mở gói bưu phẩm ra với một tâm trạng hoài nghi, đập vào mắt là những món ăn vặt kiểu hoa quả sấy khô.

Những thứ đó Trác Yến không thích ăn cho lắm, cái mà cô thích ăn là thạch hoa quả và chocolate, những món như hoa quả sấy khô thì thực ra là Lâm Quyên thích ăn hơn.

Cô tỏ ra hào hứng, đua tay vào trong thùng khuấy đảo.

Sau khi gạt những món ăn được ở trên cùng ra, cô thoáng đờ người.

Mấy giây sau, cô gần như không dám tin thứ mình nhìn thấy thật sự tồn tại, thậm chí cô nghi ngờ có phải mắt mình bị ảo giác hay không.

Dưới đáy thùng, một hộp đĩa CD đang nằm ngoan ngoãn. Nó như có thếm sức sống nào đó, lặng lẽ nằm yên dưới đó, cười híp mắt chờ cô nhấc lên.

Trác Yên nhấc đĩa CD lên.

Trên hộp đĩa CD còn có một tấm thiệp, bên trên có hai hàng chữ, là bút tích của Đổng Thành:


‘Trạm tiếp theo Thiên Hậu’ là cậu!

P/S: Đợi tôi, bọn mình hè này sẽ gặp nhau ở nhà!

Trác Yến áp đĩa CD thật sát vào lồng ngực.

Niềm sung sướng như thủy triều, trong phút chốc đã dìm cô xuống.

Nhất Định là Đổng Thành đã nhìn thấy dòng chữ ký tên của cô, nên mới gửi đến đĩa CD này. Mà nó có ý nghĩa gì? Có phải là nói rõ rằng cuối cùng Đổng Thành không còn phân vân nữa?

Nghĩ đến đó, Trác Yến cảm giác tim như muốn nhảy ra ngoài, khóe mắt không thể nào kiềm chế mà đã bắt đầu ươn ướt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Nhấn vào giữa màn hình để hiển thị Tùy chọn đọc.
Theo dõi Đọc Sách Hay trên Facebook, mỗi ngày chúng tôi cập nhật những cuốn sách, truyện hay nhất!
Tuổi Xuân Của Em, Tòa Thành Của Anh Chương 13-1: Trạm tiếp theo thiên hậu là cậu (1)

Có thể bạn thích