Keng~

Chủy thủ của Lam Khanh Khanh bị chặn lại giữa không trung bởi một thanh nhuyễn kiếm, nàng cười lạnh nhìn Thiên đang chặn kiếm của nàng xoay tròn người đối phó hắn. Lam Khanh Khanh được lợi thế về tốc độ, Thiên đã nhanh nàng còn nhanh gấp bội chưa đỡ được mười chiêu Thiên đã bị nàng đánh xa.

Hủy và Huyền thấy thế liền rút đoản kiếm ra hướng Lam Khanh Khanh ra chiêu, chỉ thấy nàng khẽ lắc người đã chết trụ khiếm của Hủy xoay người một cái trong tay nàng đã có hơn một thanh đoản kiếm.

Lam Khanh Khanh lắc đầu "yếu quá" Vân cũng rút kiếm ra cùng Hủy, Huyền đánh đến. Lam Khanh Khanh nhưng một lóc xoáy lướt qua, chưa kịp định thần nàng đã nói "ta đã bảo các người kém mà". Kiếm trong tay bọn họ đã không biết khi nào nằm trpng tay nàng, bọn họ há miệng kinh ngạc, nàng động thủ nhanh thật khi nảy bọn họ còn khinh thường nàng nên mới chủ quan như vậy.

Một luồng khí mạnh ập vào Lam Khanh Khanh, nàng giật mình kịp thời né được la lên "này không chơi nội lực nhá, biết bà đây không có nội lực mà còn ra tay mạnh vậy". Lam Khanh Khanh đưa mắt lườm Phong Nguyệt Vô Thần, khi nảy nếu nàng không né kịp thì cũng phải nằm giường nữa tháng.

Mọi người ngạc nhiên tập hai, nàng...nàng cư nhiên không có nội lực, trời vậy mà thủ pháp có thể nhanh như vậy. Huyền thoát khỏi sự kinh ngạc hỏi "ngươi năm nay bao nhiêu tuổi", Lam Khanh Khanh nghĩ nghĩ "à hình như mười sáu".

Huyền suýt rớt cằm "vậy ngươi...học võ lúc mấy tuổi", nàng nhẩm nhẩm "à ờ hình như là mười tuổi, sáu năm rồi" tứ đại hộ vệ trực tiếp ngã, bọn họ ấy vậy mà đánh thua một con nhóc đã vậy học võ công từ nhỏ qua mười mấy năm rèn luyện lại bại với nàng mới học sáu năm không có nội lực.

Lam Khanh Khanh bĩu môi "ta nói các ngươi thật quá kém, kiếm cũng bị lấy đi, các người không nên khinh thường kẻ địch, cho dù bền ngoài ra sao nhưng...bên trong không rõ được". Đúng là năm đó nàng cứ nghĩ bọn họ tốt, luôn tin bọn họ thì ra lại là kẻ thù diệt môn.

Phong Nguyệt Vô Thần cau mày nhìn Lam Khanh Khanh, nàng ngồi đó tỏ ra vẻ lạnh lùng nhưng không giấu nổi vẻ bi thương trong mắt. Lam Khanh Khanh thở hắn ra một hơi cười nhạt "nà vương gia, thuộc hạ của người chỉ có thế thôi sao, ôi thật thất vọng"

"Lui ra ngoài hết đi" Phong Nguyệt Vô Thần phất tay lập tức Thiên, Hủy, Vân, Huyền, Liễu Mộng cùng Nhan Nhi nối đuôi đi ra. "Làm sao?" Phong Nguyệt Vô Thần đi đến bên Lam Khanh Khanh đưa tay vuốt tóc nàng, nàng lườm hắn một cái "nam nhân các người luôn thích làm vậy à". Phong Nguyệt Vô Thần đen mặt "nam nhân? Nàng hình như có nhiều nhỉ", nàng cười cười "chậc ta đâu nhiều bằng người", "ồ vậy sao?"

Lam Khanh Khanh cảm thấy không ổn liền đổi chủ đề "nha ta là thuộc hạ của người thì có nên hưởng lợi chút không?", Phong Nguyệt Vô Thần nhàn nhã nói "ngươi muốn gì?".

Nàng cười vô lại "ta nghe nói phố Kim Vương là của ngươi", "nếu ngươi muốn ta bảo Vân sắp xếp" Phong Nguyệt Vô Thần nói tựa như cho một con gà con vịt. "Nha thì ra vương gia lại hào phóng thế, thôi thì ta nhận vậy" nàng có ngu đâu mà không nhận, trừ thành Tây ra thì phố Kim Vương là con phố náo nhiệt nhất vả lại Viên Linh các ở đó đang cạnh trang với Túy Yên lầu của nàng nha.

Phong Nguyệt Vô Thần mặt Lam Khanh Khanh nhưng đang có âm mưu khẽ lắc đầu. "À khi nảy Liễu Mộng tại sao gọi người là Tôn chủ?" Lam Khanh Khanh thắc mắt hỏi, hắn nhìn nàng cau mày "ngươi thật không biết", "ta biết thì hỏi ngươi làm gì nhỉ"

"Về phòng đi" Phong Nguyệt Vô Thần đi vào trong, Lam Khanh Khanh đứng dậy đi theo "ế sao ngươi chưa trả...", "Muốn thay Liễu Mộng thị tẩm à" hắn đột nhiên quay đầu lại nói làm nàng xuýt nữa tông vào hắn "xí ta không thèm"

Lam Khanh Khanh phất tay đi ra ngoài, Phong Nguyệt Vô Thần nhì theo bóng nàng không biết nên khóc hay nên cười, có ai lại như nàng kể cả Tôn chủ cũng không biết.

*****

"Cô nương" Lam Khanh Khanh đang đi về tẩm thất của mình thì nô tỳ bên cạnh Liễu Mộng tên Nhan Nhi chặn lại. "Có chuyện?" nàng đối với người khác luôn lạnh nhạt như vậy, "à tiểu thư muốn gặp người" Lam Khanh Khanh gật đầu, Liễu Mộng là người của hắn chắc không có màn hãm hại gì đó đâu nhỉ

Nhan Nhi đưa nàng đi đến Liễu viên của Liễu Mộng, nơi này là một biệt viện có rất nhiều Dương Liễu bên trong có một thủy đình nắm giữa hồ sen, chậc nữ nhân này đúng là thanh tao.

Nhan Nhi đưa Lam Khanh Khanh vào phòng cẩn thận đóng cửa lại, "cô nương...", "ta tên Lam Khanh Khanh". Liễu Mộng cười nhẹ "ta có thể gọi người là Khanh Khanh không?", nàng ngồi xuống lạnh nhạt mở miệng "có thể"

"Thật ra Tôn chủ không đào hoa như người ngoài nghĩ đâu, Cơ Thủy, Ngọc Mai là do người bị ép buộc lấy về còn ta, Nhan Nhi, Yết Nhi, Thi Nhi chỉ là phụng mệnh thôi. Tôn chủ chưa từng động qua chúng ta" Liễu Mộng vừa rót trà vừa nói "còn Thu Ly với Hình Ân chỉ là nha hoàn hồi môn đi theo Cơ Thủy và Ngọc Mai, Khanh Khanh cô đừng để ý"

Lam Khanh Khanh khó hiểu "tại sao cô lại nói với ta những việc này" quái lại theo lời nói của nàng í có gì đó sai sai, Lam Khanh Khanh đưa tay nhấc ly trà Liễu Mộng vừa rót đưa lên uống

"Chứ không phải Tôn chủ để ý người sao?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Nhấn vào giữa màn hình để hiển thị Tùy chọn đọc.
Theo dõi Đọc Sách Hay trên Facebook, mỗi ngày chúng tôi cập nhật những cuốn sách, truyện hay nhất!

Có thể bạn thích