(Tiểu chính thái: Bé trai ngây thơ.)

Hà Vũ Tường là người bạn thân nào vậy?

Nghê Thụy Tuyết không trả lời nghi vấn trong lòng cô, chỉ hung hăng lôi kéo Mạnh Tĩnh Nghiên chạy. Trong hành lang còn có mấy bạn nhỏ đứng túm năm tụm ba, Mạnh Tĩnh Nghiên tránh trái tránh phải, mấy lần suýt chút nữa đụng vào người.


Cuối cùng cũng cửa phòng học, Nghê Thụy Tuyết bỗng nhiên ngừng lại, ở trước cửa lớp thở gấp, Mạnh Tĩnh Nghiên nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn cô bé đỏ bừng bừng, không biết do chạy nhanh quá hay làm sao. Cô vò vò đầu nghĩ, tuy rằng cô suy nghĩ đã là người trưởng thành, nhưng cơ thể nhỏ bé này thực sự quá yếu, Nghê Thụy Tuyết có thể dễ dàng kéo cô chạy như vậy, xem ra cô phải tăng cường rèn luyện sức khỏe rồi. Nếu như trong nhà có điều kiện, hằng ngày đều được uống sữa tươi thì tốt quá.

Nghê Thụy Tuyết bước vào lớp học, Mạnh Tĩnh Nghiên tay đã đỏ ửng vì bị kéo cũng bước theo cô nhóc chân ngắn vào lớp.

Lớp học giống như cái chợ, tiếng cãi nhau, âm thanh gì cũng có. Hai cậu bé vì cướp một món đồ chơi tới đánh nhau, hay cô giáo ở bên cạnh can ngăn, không dám làm tổn thương đứa nhỏ, một đám bạn nhỏ ở bên cạnh xem trò vui, còn có bạn bị doạ khóc, Mạnh Tĩnh Nghiên tự chế giễu, ngày đầu tiên cô đi nhà trẻ, đủ náo nhiệt nha!

Không đúng! Còn có hai đứa nhỏ không xem trò vui, cũng không bị doạ khóc, chính là Nghê Thụy Tuyết, hai má cô nhóc đỏ ửng liếc trộm một cậu bé. Cậu bé kia cũng không để ý tới những tiếng khóc nháo của các bạn, một mình cầm đồ chơi tự chơi.

Không cần phải nói, người này chính là Hà Vũ Tường trong miệng Nghê Thụy Tuyết, cô nhóc mắt nhìn thật không sai, Hà Vũ Tường đúng là tiểu chính thái môi hồng răng trắng, dáng dấp anh tuấn khiến cô muốn đi tới coi một phen. Thế nhưng cô khống chế chính mình, không ngừng tự nhủ, đây là hành vi không lễ phép.


Thời điểm tự mình khống chế chính mình, Hà Vũ Tường bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn cô một cái, biểu hiện bên trong mang theo chút khinh bỉ, giống đang giễu cợt Mạnh Tĩnh Nghiên, cô là cái sắc nữ. Đáng giận nhất chính là, cậu ta lại còn phát ra một tiếng cười nhạo.

Mạnh Tĩnh Nghiên tức giận tại chỗ, bị một tiểu chính thái cười nhạo, tự tôn của cô để vào đâu!

Hai, ba bước đi tới trước mặt tiểu chính thái, đang muốn lên tiếng, lại bị Nghê Thụy Tuyết nhìn thấy, vội vã lại đây lén lút đem cô kéo qua một bên.

Nghê Thụy Tuyết hoàn toàn không có cảm giác áy náy khi ngắm anh chàng đẹp trai và đem bạn bè vứt qua một bên, cô còn quá nhỏ, hoàn toàn không biết cảm giác áy náy là gì, cô nhóc kéo Mạnh Tĩnh Nghiên sang một bên chỉ vì "Nghiên Nghiên không muốn đi, chúng ta liền đứng ở đây nhìn là tốt rồi mà. Ngày hôm qua Quách Tử Hiên muốn cùng cậu ta chơi, lôi kéo một hồi, bị cậu ta đánh tới nằm viện luôn, hôm qua cậu ấy mới tới lớp chúng ta, có phải là rất tuấn tú không?"


Vứa nói, cô nhóc còn vừa lén lút ngắm Hà Vũ Tường. Mạnh Tĩnh Nghiên hiểu ra, không phải vì vừa nãy chạy nhanh nên đỏ mặt, mà bởi vì nhìn thấy tiểu chính thái, kích động và hồi hộp sẽ hình thành nên một loại tình cảm khác với tình cảm bạn bè bình thường nha.

Không trách Nghê Thụy Tuyết sau khi lớn lên vẫn yêu thích anh chàng đẹp trai này như vậy, thì ra là từ nhỏ đã như thế rồi, nguyên nhân sâu xa nha.

Hai mắt cô lại đánh giá Hà Vũ Tường, nhìn cậu ta mỏng manh yếu đuối như vậy, không ngờ thật lợi hại, Nghê Thụy Tuyết cũng chỉ dám đứng từ xa len lén nhìn, thì ra vì cậu ta mới chuyển đến đây đã lập uy rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Nhấn vào giữa màn hình để hiển thị Tùy chọn đọc.
Theo dõi Đọc Sách Hay trên Facebook, mỗi ngày chúng tôi cập nhật những cuốn sách, truyện hay nhất!

Có thể bạn thích