Trùng Sinh Chi Phúc
Chương 19: Con mắt đáng hận

Sáng nay trời chưa sáng Niên Khai Điềm đã rời khỏi Điềm viên nhưng lại không để Thước nhi theo cùng mà đến tìm Lương Tuấn Hy. Trùng hợp lại thấy được huynh đệ hắn là giờ này xuất môn. Đi sớm như vậy về lại trễ trách không được nàng tìm mãi vẫn tìm không được hắn.

“Mấy hôm nay ngươi đi nơi nào vì sao ta tìm mãi vẫn không tìm được a?”

Lương Vân Kha rất không giải thích được, nàng mang ngọc bội Hứa Bộ Nam tặng bên thắt lưng lại đến quan tâm đại ca của hắn. Nàng đây là muốn làm gì? Cũng may đại ca không thấy thôi, nếu thấy sợ là sẽ đau lòng chết mất.

Hắn bước lên trước chấp tay nói: “Đại tiểu thư, chuyện lần trước là ta không đúng, ta hướng người bồi tội.” Dù gì đáp ứng với đại ca rồi, muốn hay không cũng phải thực hiện, đó là còn chưa nói đến bản thân hắn cũng cảm thấy mình có chút quá đáng.

“Được rồi được rồi.” Niên Khai Điềm cũng quên mất chuyện này từ lâu rồi, nàng xua xua tay hướng mắt nhìn Lương Tuấn Hy đợi câu trả lời.

Lương Tuấn Hy tiến lên hai bước vẻ mặt ôn nhu lại có chút vui mừng hỏi: “Điềm Điềm nhớ ta?” Hắn cũng nghe nói nàng đến tìm hắn mấy lần chỉ là không có thời gian đến gặp nàng a. Thời gian trôi qua nhanh mà ngoại trừ manh mối lần đó vẫn chưa tìm được manh mối khác.

Một câu của hắn khiến Niên Khai Điềm chinh lăng nửa ngày trời hồn không về được thể xác. Nàng có nhớ hắn sao, không, không có, nàng chỉ là lo lắng mình hại hắn bị oan mà thôi.

“Nói bậy, làm sao có thể.” Nàng trừng mắt Lương Vân Kha đang nhìn chằm chằm mình. Cũng may Lương Tuấn Hy không nhìn thấy nếu để hắn biết nàng ngượng ngùng thì không biết mang mặt giấu đi nơi nào mới tốt.

“Vậy nàng làm sao thức dậy sớm mà đến đây?” Lương Tuấn Hy tiếp tục truy vấn, hắn muốn nghe nàng nói nàng nhớ hắn. Tuy nhìn không thấy thái độ của nàng, âm thanh của nàng lại quyết đoán chỉ là trái tim kia đang bán đứng nàng rồi, nàng còn muốn lừa hắn sao.

“Ta...a...”Niên Khai Điềm chớp chớp mắt nhìn xung quanh, đầu óc đảo lộn một cái liền nghĩ ra được một kịch bản nói dối. Hai tay giơ lên cao vờ vươn người, xoay xoay hông: “Ta ngủ không được nên dậy sớm tản bộ thôi, là trùng hợp đi ngang qua đây gặp được ngươi.”

Mặt của Lương Vân Kha triệt để đờ đẩn, rõ ràng cố ý đến đây lại còn bảo là trùng hợp. Thước nhi cũng không có theo cùng cơ mà. Chỉ là nàng vì sao phải làm như vậy, nàng không biết như thế sẽ khiến đại ca hắn hy vọng càng nhiều sao?

Lương Tuấn Hy lắc đầu cười khổ, bất quá hắn cũng không có vạch trần nàng: “Vậy ta cùng nhị đệ xuất phủ đây, nàng tiếp tục tản bộ đi.” Hắn biết nàng nhất định theo cùng.

Quả nhiên Niên Khai Điềm bỏ tay xuống cười hì hì đầy giảo hoạt: “Dạo này ta toàn ở trong phủ cũng muốn ra ngoài. Ta theo các ngươi đi được không?”

“Nàng thích là được.” Đương nhiên hắn sẽ không từ chối, hắn còn chưa từng cùng nàng đi dạo đâu. Biết đâu hôm nay cũng sẽ không tìm được gì có nàng đi cùng cũng rất tốt.

- --Phân Cách Tuyến Luna Huang – Vọng Thư Uyển---

Cả ba xuất phủ đến một tửu lâu, Lương Tuấn Hy chọn một sương phòng lầu ba có cửa sổ đối diện một sòng bạc. Lúc đầu bọn hắn đến tiểu nhị rất khinh thường vì y phục của bọn hắn quá tầm thường để ngồi bao sương, sợ rằng bọn hắn ăn quỵt. Chỉ là đã mấy ngày cũng biết được nên hiện liền cung kính như khách quý.

Tuy thanh danh của huynh đệ Lương gia đã là tốt danh tại ngoại nhưng vẫn chưa có người nào gặp qua thế nên cũng không thể trách tiểu nhị được. Lại nói, hôm nay còn có Niên Khai Điềm đến nữa, tuy nàng cũng ít xuất hiện ở bên ngoài nhưng y phục phục sức đều là hoa lệ khiếp người.

Cả ba an vị, gọi vài món ăn rồi đó nhìn nhau. Sương phòng hai mặt cửa sổ lại khép kín chỉ có một cửa sổ đối diện sòng bạc là hơi mở. Mà người ngồi nhìn chằm chằm cửa sổ kia lại là Lương Vân Kha.

Niên Khai Điềm cũng không có ngồi nhìn nữa, nàng rất tự nhiên cầm đũa lên ăn. Lương Tuấn Hy chỉ ngồi đó hướng mặt về phía nàng mỉm cười. Lương Vân Kha khẽ thở dài một hơi, hiện hắn có cảm giác bản thân chính là làm bóng đèn. Đi điều tra lại trở thành mình là người thừa thải tham gia buổi hẹn hò của đại ca.

Niên Khai Điềm cho một miếng thức ăn vào miệng nhai lại nhìn hai huynh đệ Lương gia ở đối diện. Người thì thần sắc cẩn thận nhìn ngoài cửa sổ, người lại ngồi hướng mặt về phía nàng, liền hiếu kỳ hỏi: “Các ngươi không ăn?”

Lương Vân Kha nghe vậy liền cầm đũa lên gắp vài món vào chén nhỏ trước mặt Lương Tuấn Hy: “Ta không đói, đại ca ăn trước đi.” Hắn muốn mau chóng kết án a, thời gian bảy ngày sắp qua rồi.

“Nàng cũng dùng bữa đi.” Lương Tuấn Hy cầm chén đũa lên cũng bắt đầu ăn.

Lần đầu Niên Khai Điềm cảm thấy bản thân thực sự vô tâm. Thước nhi thường nói thế nhưng nàng vẫn không thừa nhận, hiện là ví dụ chính xác nhất a. Rõ ràng người ta nhìn không thấy không thể gắp thức ăn nàng lại vô tâm mà hỏi hắn vì sao không ăn.

Mắt nàng rũ xuống xuống cũng không còn khẩu vị ăn nữa. Rồi lại rất nhanh nhìn Lương Tuấn Hy ở đối diện. Nhìn hắn ăn còn giống nữ tử hơn nàng nữa, hai tay nàng xiết chặt đũa cùng chén.

Không nghe được âm thanh, Lương Tuấn Hy ngừng hành động hạ tay xuống, chậm rãi nuốt xong mới hỏi: “Điềm Điềm vì sao không ăn? Thức ăn không hợp khẩu vị?”

“Không phải.” Niên Khai Điềm không vui đáp lại xoay người nhìn hướng khe của sổ hỏi: “Các ngươi mấy hôm này đều là nhìn cái sòng bạc kia?”

“Ân, Điềm Điềm biết gì sao?” Lương Tuấn Hy chậm rãi hỏi.

“Ta làm sao biết chuyện gì a.” Niên Khai Điềm nhún vai đáp, chỉ là rất nhanh nàng chòm người lên hỏi: “Ngươi nhìn sòng bạc kia làm gì nha, bên trong có gì đặc biệt hay có phát hiện gì?”

Đột nhiên Lương Vân Kha lại lên tiếng: “Đại ca, lão giả kia nhìn dáng dấp lén lén lút lút rất khả nghi, ta đến đó xem thử.”

“Ân, đi đi.” Lương Tuấn Hy nhấp một ngụm trà, mặt hướng ra ngoài khe hở nhỏ của cửa sổ.

Lương Vân Kha đi ra sau bình phòng trong sương phòng lại rất nhanh bước ra trên mặt xuất hiện thêm vô số vết sẹo ghê gớm mà trên người còn khoác một y phục xa hoa của đại phú hộ. Bụng cũng không biết từ lúc nào to lên khiến Niên Khai Điềm nằm lên bàn cười vật vã.

“Ngươi đang làm gì nha, vóc người đẹp không muốn lại muốn làm một người béo a.”

Lương Vân Kha nào dám phản bác nàng, lời đại ca nói qua hắn đến giờ vẫn còn nhớ a. Hít một hơi thật sâu đè nén nộ khí lại quay người rời đi. Nếu không phải đại ca vì nàng, hắn nào cần khổ sở như vậy.

Thấy hắn không để ý đến bản thân nàng cũng lười biếng nằm dài trên mặt bàn. “Mỗi ngày đều ngồi ở đây không buồn chán sao?”

“Không có.” Lương Tuấn Hy mỉm cười đáp, mỗi ngày đương nhiên có buồn chán nhưng hiện là có nàng ở bên hắn làm sao buồn chán được.

Hắn bước đến một bên nhuyễn tháp có sẵn trong bao sương ngồi xuống. Trên bàn nhỏ, sớm chuẩn bị rất nhiều chiết tử cho hắn ‘đọc’, hắn cầm một chiếc tử lên, mở ra, đưa tay sờ lên ‘đọc’.

Niên Khai Điềm thu được một màn liền chu miệng ra. Thật không ngờ hắn là một nam nhân tẻ nhạt như vậy a. Nàng đứng lên nói: “Ta không ở đây cùng ngươi nữa, trở về tiêu cục đây.”

Lương Tuấn Hy nghe vậy vội bỏ chiết tử xuống mở miệng ngăn lại: “Điềm Điềm trở về sớm vậy sao, không ở lại thêm chút nữa?” Hắn không thấy vật nào biết cùng nàng chơi thứ gì.

“Ngươi xem sách ta ở lại làm gì nha?” Niên Khai Điềm xoay người lại có chút buồn cười hỏi. Bảo nàng ở lại nhìn hắn sao? Thật buồn cười.

“Chi bằng nàng xem cùng ta, được không?” Lương Tuấn Hy đứng lên bước đến chỗ nàng.

Đáng tiếc nơi này hắn chỉ đến có vài lần không có nhớ được địa hình, thế nên rất nhanh đầu hắn đập vào giá trưng bày, cước bộ lảo đảo lui về phía sau hai bước.

Giá trưng bày bị tác dụng lực khiến bình hòa xoay vài vòng trên giá rồi rơi xuống, Niên Khai Điềm phóng người ôm lại bình hoa. Bình hoa được bảo hộ trong lòng nàng nên an toàn, chỉ là hai khuỷu tay đập lên sàn gỗ cực đau khiến nàng nhăn mặt lại khẽ rên một tiếng.

Lương Tuấn Hy hoảng hốt treo đầy mặt, vươn hai tay ra cố mò đến chỗ của Niên Khai Điềm, “Điềm Điềm, nàng có sao không? Nàng đang ở nơi nào, mau lên tiếng cho ta biết.”

Lần đầu tiên hắn cảm thấy chán ghét con mắt này, nó khiến hắn không thể bảo vệ nàng, không thể đến chỗ nàng càng làm hại nàng ngã xuống như vậy.

Niên Khai Điềm thở phào một hơi: “Không sao, không cần khẩn trương như vậy.” Nàng đứng lên đặt lại bình hoa lên giá trưng bày rồi vươn tay nắm lấy cổ tay trái của hắn: “Ta ở nơi này.”

Tay phải của hắn đưa tới, muốn đặt lên tay nàng rồi rất nhanh liền rút lại: “Nàng bị thương nơi nào? Để ta xem một chút.” Hắn khẩn trương muốn xem nàng nhưng lại không dám chạm, đây là điều khiến hắn khó chịu nhất, hắn nhìn không thấy nàng.

“Ở khuỷu tay, chút nữa trở về xoa rượu thuốc liền không sao nữa.” Niên Khai Điềm vừa nói vừa kéo hắn trở về bên nhuyễn tháp, ấn hắn ngồi xuống. Nhìn thấy cái trán sưng đỏ kia khiến nàng phì cười: “Ngươi tự lo cho mình trước đi.”

“Ta không sao.” Lương Tuấn Hy cảm nhận được nhuyễn tháp động cũng biết nàng ngồi bên cạnh mình nên tâm trạng có chút an tĩnh hơn lúc nãy, “Vậy hồi phủ ta thay nàng thoa rượu thuốc được không?”

“Không cần.” Niên Khai Điềm xoa xoa khuỷu tay từ chối. Đó là khuỷu tay, nàng làm sao để nam nhân khác chạm vào được.

Lương Tuấn Hy cũng cảm thấy bản thân vừa nói ra lời không nên nói nhất thời nuốt một ngụm nước bọt xuống cổ họng. Hắn là lo lắng cho nàng nên ăn nói không có suy nghĩ, đổi lại là nàng của lúc trước, nhất định lại chỉnh hắn một trận nữa.

Hắn đưa tay xoa xóa cái trán của mình, sao hắn lại có thể quên nơi này không phải là Niên phủ được chứ. Bản thân bị thương đã đành còn hại cả nàng nữa, hắn thật đáng chết.

Niên Khai Điềm nhìn bộ dáng như tiểu hài tử phạm lỗi mà nhăn mặt của hắn liền tủm tỉm cười. Sao trước giờ nàng sẽ không phát hiện ra hắn cũng có mặt đáng yêu như vậy a!

—Phân Cách Tuyến Luna Huang – Vọng Thư Uyển—

Cuối cùng web cũng sắp up xong, hôm nay 20/10 tạm thời ta up thêm chương, chúc các nàng xem

Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Nhấn vào giữa màn hình để hiển thị Tùy chọn đọc.
Theo dõi Đọc Sách Hay trên Facebook, mỗi ngày chúng tôi cập nhật những cuốn sách, truyện hay nhất!
Trùng Sinh Chi Phúc Chương 19: Con mắt đáng hận

Có thể bạn thích