Triệu Nhược Thần vẫn cứ khư khư cố chấp, đem tứ đại công tử trở thành đồng phạm, nhưng các cảnh viên khác thì không ai có lá gan lớn như vậy, Lý Hải Bân bất đắc dĩ lắc đầu, nếu sự việc mà mà rơi vào thân của một người bình thường nào đó, thì cũng có thể lưu giữ vài ba ngày, nhưng đối với tứ đại công tử ăn chơi trác táng này thì lại không có quá nhiều tác dụng.

- Tiêu thiếu gia không nên tức giận, hành động tối nay thất bại nên trong lòng cục trưởng rất tức giận, nên việc làm có chút thái quá, chờ cho luật sư đến đem tiền nộp bảo lãnh thì các ngươi có thể đi.

Một bên, Tư Mã Lạc chậm rãi hút hết điếu thuốc lá, đối với những sự việc trước mắt, hắn không có chút nào khẩn trương, ngược lại vẻ mặt rất là mập mờ, liếc mắt nhìn Tiêu Thu Phong một cái, đối với Lý Hải Bân cười nói

-Hải Bân lão đệ, chúng ta đều bị tên tiểu tử Phong Thu này xỏ mũi, nhưng ngẫm lại có thể đi đến Hoàng Kim Thủy Thành thì cũng đáng giá, lão đệ có hứng thú cùng chúng ta đến đó chơi đùa không?

Tiêu Thu Phong sửng sốt, tất nhiên hắn hiểu được ý tứ trong lời nói của Tư Mã công tử. Kỳ thật vừa thấy mặt, hắn cũng đã nhanh chóng đoán được, ba công tử trước mắt này, không có một ai thuộc loại ngu xuẩn, hoặc có thể nói đối với ba vị công tử này thì Tiêu Thu phong trước kia mới chân chính là một công tử ăn chơi, còn bọn họ chỉ mượn mấy cái danh hiệu kia để che dấu thân phận chân chính của mình mà thôi.

Đối với thân phận của Tư Mã Lạc, trong đầu hắn đương nhiên còn nhớ rất kỹ, nhưng hắn lại đối với Lý Hải Bân một cảnh sát nho nhỏ mà khách khí như thế, điều này quả thật có chút bí ẩn.

-Tư Mã công tử quá khách sáo rồi,Hải Bân chỉ là một cảnh viên nho nhỏ mà thôi, Hoàng Kim Thủy Thành lại là nơi đốt tiền như nước, ta không có cách nào tiếp nhận hảo ý của ngươi.

Trên mặt nụ cười rất bình thản, không nhìn ra được một chút sơ hở nào.

Tư Mã Lạc cũng không nói gì thêm, nhưng trên mặt lại thoáng ẩn hiện nụ cười, trong đôi mắt tinh quang chợt lóe lên, nhẹ nhàng gật đầu, tỏ vẻ đã hiểu, sau đó thở dài nói:

-Đông Nam càng ngày càng là chỗ thích hợp để ăn chơi. Nguồn truyện: Truyện FULL

-Thích thú cái gì chứ? Này Lão đại, việc này ngươi nên tự lo để thoát thân đi, lão tử thật là bi thảm, không chúng sau ngày hôm nay lại bị giam lỏng một năm rưỡi trời, mọi người đừng có mà quên ta đó. Ai! Chỉ cần nghĩ đến nắm tay của lão tỷ ta, ta thật có chút sợ hãi. Có nằm mơ ta cũng mong mình có được một người tỷ phu, đem tỷ tỷ ta cấp ra khỏi nhà.

Một bên Hà Hướng Nam đang bế quan dưỡng thần, giờ phút này mở mắt ra, hình như gặp được điều gì đó rất là thú vị nói:

- Lão tứ, nên hay không giúp bạn thân của ngươi, tỷ tỷ của ngươi mặc dù không có sắc đẹp như tam hoa tiên tử, nhưng lại là cục trưởng năng lực siêu phàm hơn ai hết, cho dù có lấy thì cũng không có hại gì.

Triệu Nhược Minh không hề nghĩ ngợi, liền đáp ứng ngay:

-Được a, chính ngươi thử xem sao, bất quá nếu bị đánh cho gãy tay gẫy chân thì đến lúc đó cũng không nên nói chúng ta quen biết nhau a.

Lấy sự hiểu biết của Tiêu Thu phong đối với Triệu Nhược Thần, thì nàng đúng là rất hung hãn, bất quá cũng không phải là dạng nữ nhân không nói lý, dưới tình huống bình thường thì nàng sẽ không có hành động nào xằng bậy. Đương nhiên giờ phút này, nàng tức giận đến không có cách nào phát tiết, cho nên mới tìm bốn bọn họ để phát tiết nỗi tức giận trong lòng.

Về đến cảnh cục, mới phát hiện nơi này đã có rất nhiều người đến, Tiêu Thu Phong chậm rãi nhìn ông già, đoạn thời gian gần đây, Tiêu Gia không được yên ổn, nếu như không phải hắn có chuyện thì ông già tuyệt đối sẽ không nữa đêm canh ba mà chạy đến cảnh cục.

Người nhà của tứ đại công tử đều biết được tin tức, giờ phút này đã phái không ít người đến, làm cho trụ sở của cảnh cục vốn yên tĩnh bỗng dưng lại trở nên rất náo nhiệt.

-Phong Thu, hỗn đãn này, ngươi lại vừa gây ra chuyện gì?

Tiêu Xa Hà thật sự tức giận, tiểu tử này mới " tu hành " được mấy ngày thì hôm nay lại rước phiền toái vào bản than. Từ trong miệng của Tôn Khánh Dục, hắn đã biết đầu đuôi câu chuyện. Nhưng lần này hắn tuyệt đối tin tưởng con trai mình, nhưng lão vẫn phải diễn trọn vai diễn của mình.


Tiêu Thu Phong cũng không để ý, nhìn vẻ mặt của Tiêu Xa Hà giống như chỉ hận chưa luyện được sắt thành thép, nhưng trong lòng lại có vài phần tán dương, rất là thản nhiên trả lời:

-Ba, chỉ là lái xe tốc độ có nhanh một chút, cũng không có việc gì, nhưng bọn cảnh sát lại đối với con sử dụng vũ lực, ngươi phải đòi lại cho ta một cái công đạo.

Lời này vừa nói ra, quý phụ mẫu đều bắt đầu hói thăm tình hình của con mình, ngay cả mẫu thân của Triệu Nhược Minh, vẻ mặt nhìn rất giống một quý phu nhân, cũng không khỏi mở miệng:

-Nhược Minh, ai dám đánh ngươi, chờ tỷ ngươi đến, mẹ sẽ nói nàng đem bọn họ khai trừ ra khỏi nghành. Cảnh sát mà làm chuyện như vậy, thật là làm càn mà.

Phỏng chừng vị phu nhân này đến giờ cũng chưa biết được chuyện gì xảy ra, những lời này khiến cho Triệu Nhược Minh xấu hổ không thôi.

-Công tử ngươi không sao chư!

Người nhà của Hà Hướng Nam đến cũng không phải là gia chủ, mà chỉ là một lão bộc ước chừng khoảng sáu bảy mươi tuổi. Nhưng từ khi hắn bước vào cửa, Tiêu thu Phong liền cảm nhận được một cổ nội lực không ngừng gây áp lực cho mình, cái lão già này là cao thủ, là nội công chính tông gia truyền, nhưng nhìn lão với dáng vẻ bình thường như vậy, người bình thường chắc chắn sẽ không nhận ra.

-Dương bá không có việc gì, không có việc gì, không cần phải lo lắng.

Hà Hướng Nam trên mặt nở ra một nụ cười ảm đạm, đối với lão nhân này rất là cung kính.

Mà Tư Mã Lạc gia cũng chỉ đến một người trung niên mang mắt kính, rất trầm tĩnh. Giờ phút này ngồi ở bên cạnh Tư Mã Lạc, nói cái gì cũng không nói, nhưng ánh mắt lại không ngừng dò xét đánh giá mọi người, nhưng vẻ mặt lại không có bất cứ sơ hở nào, người như thế này tuyệt đối là một trí giả.

Triệu Nhược Thần vừa về đến cảnh cục, cũng đã nhanh chóng bị triệu vào vài phòng làm việc, ở trong đó hơn mười phút đồng hồ nhưng vẫn chưa thấy đi ra, từ bên trong lại truyền ra những thanh âm, nhưng đó là những thanh âm không mấy vui vẻ của nữ nhân, hình như là đang cùng người nào đó cãi nhau ầm ĩ.

Nàng biết bốn công tử này đều là đệ tử thế gia, không cần nói đi đâu cho xa, chỉ cần cái tên đệ đệ của mình kia, thì cả Đông Nam cũng không có người nào dám khinh ý mà xử phạt hắn. Nhưng nàng không thể nào nuốt trôi cơn tức này.

Nuốt không trôi? Thì để bọn ta nuốt. Đây chính là mệnh lệnh của thượng cấp.

Buông điện thoại xuống, nàng ngồi nhìn một cách nhơ ngác, của mở ra, Lý Hải Bân cùng phó cục Tôn Khánh Dục bước vào.

Lý Hải Bân nói:

-Cục trưởng! Vừa rồi đã lấy lời khai của bốn vị công tử, đối với hành động của chúng ta ngày hôm nay không có quá nhiều quan hệ, hiện tại nên xử lý bọn họ thế nào?

Triệu Nhược Thần trong long cũng không có tức giận, quát:

-Để cho bọn họ nộp tiền bảo lãnh, rồi cút hết cho ta!

Bốn tên vương bát đản này, thật sự làm làm nàng tức chết, giờ phút này, ngay cả tên đệ đệ của nàng, nàng cũng mắng không kiêng nể gì.

Tôn Khánh Dục lập tức nói:


- Cục trưởng! Chuyện này, ta thấy ngươi cần phải xin lỗi bọn họ một tiếng, nếu không ta sợ bọn họ sẽ không chịu rời đi.

Triệu Nhược Thần lập tức đứng lên, cười lạnh nói:

- Hảo! Ta đi, ta muốn nhìn xem, người nào muốn ta phải xin lỗi.

Mới từ phòng làm việc đi ra, lão mẹ của nàng đã lập tức đi đến, vội vàng kêu lên:

- Nhược Thần, ngươi làm cục trưởng kiểu gì thế? Như thế nào lại dung túng cho thủ hạ của ngươi, tùy tiện dùng bạo lực? Phải tìm cho ra hắn, rồi khai trừ hắn luôn đi.

Bốn phía cảnh viên xung quanh đều dở khóc dở cười, nhưng tất cả đều cuối đầu,làm như là chưa từng nghe thấy bất cứ chuyện gì, nếu như bị cọp cái cục trưởng này " quan tâm ", nói không chừng từ nay về sau sẽ không có bất cứ một ngày nào yên ổn cả.

Triệu Nhược Minh không còn kiên nhẫn được nữa, vội vàng tiến đến, kéo tay lão mẹ lại, nhỏ giọng nói:

-Mẹ! Ngươi không cần nói nữa, chính là lão tỷ đánh ta, khai trừ! Khai trừ cái rắm á!

Khuôn mặt lập tức trở nên đỏ bừng, phu nhân này thật đúng là không còn dám mở miệng nữa. Nhưng Tiêu Thu Phong đã đứng lên, liếc mắt nhìn quý phu nhân, nói:

- Yêu, cảnh viên đánh người sẽ bị khai trừ, cục trưởng đánh người lại không có chuyện gì. Không biết có còn vương pháp nữa hay không. Nhìn tình hình này, ngày mai ta phải tìm tòa soạn báo rồi đem chuyện này hảo hảo nói ra hết xem sao.

Truyền thông mặc dù không phải là quân đội, nhưng nó chính là dư luận xã hội, tiếng nói cũng rất ảnh hưởng, không phải người nào cũng có thể đối phó được.

Phu nhân đã bị ép đến đường cùng, cũng đã có chút bất đắc dĩ, ai kêu lúc trước nàng nói lung tung làm gì, có chút ngượng ngùng nói ra:

- Đó là ….Đó là ….Coi như là cục trưởng đã làm sai chuyện, ít nhất cũng phải có lời xin lỗi.

Tất cả mọi người đều thấy được sắt mặt lạnh như băng của mỹ nữ cục trưởng, giờ phút này mà muốn nàng xin lỗi, phỏng chừng là nằm mơ giữa ban ngày rồi.

Nhưng tứ đại công tử là ai? Họ đâu phải là người thường cơ chứ! Tư Mã Lạc cũng ngẩng đầu lên nói:

- Nếu như cục trưởng đại nhân không thể nào tim ra chứng cớ, lại vô cớ đánh người, bắt giữ chúng ta. Chuyện này không phải là chuyện nhỏ, nhưng nếu xin lỗi Phong Thu tam đệ, chỉ cần hắn không truy cứu thì chúng ta cũng coi như không có việc gì xảy ra.

Tiêu Thu Phong kiêu ngạo kêu lên:

- Cục trưởng đại nhân, xin lỗi a, làm cho mọi người thấy được thành ý của ngươi đi nào.

Triệu Nhược Thần mím môi, cơ hồ cắn đến sắp nát, lúc này, nàng không thể nào vứt bỏ mặt mũi của mình được.

- Tiêu gia chủ, ngươi xem việc này …Cũng chỉ là một việc hiểu lầm. Nếu không thì coi như hết, mọi người ngẩng đầu không thấy cúi đầu lại gặp, lưu lại một đường để sau này hảo hảo gặp nhau. Chỉ hy vọng về sau chuyện kiểu như thế này không nên xảy ra thêm lần nào nữa.

Tên đeo kính bên người Tư Mã Lạc đứng lên, nổi lên một tràn cười bình thản, thanh âm đạm như nước, nhưng hắn ngay cả một câu cũng không nói ra, nhưng lại có một loại mị lực làm cho người ta có cảm giác không cách nào có thể cự tuyệt được.

Tiêu Thu Phong không nhận ra hắn, nhưng Tiêu Xa Hà cũng không thể nào mà không nhận thức được, có rất nhiều chuyện của Phong Chính tập đoàn, không phải là cần vị thư ký này hỗ trợ hay sao chứ?

Hắn được gọ là Tịch Không, là thư ký của Tư Mã Vân Thiên, cũng có thể coi như là miệng lưỡi của chính phủ, mỗi một câu hắn nói ra đều đại biểu cho người đứng phía sau, ai cũng phải cấp cho hắn vài phần mặt mũi.

Tiêu Xa Hà không thể nào không cho, nhưng Triệu Nhược Thần lại đi đến trước mặt Tiêu Thu Phong, nói:

-Không cần, chuyện ta làm sai, ta tự mình sẽ xử lý. Tiêu công tử, mời ngươi vào phòng ta, Triệu Nhược Thần sẽ hướng một mình ngươi xin lỗi, cam đoan sẽ cho ngươi hài lòng.

Cảm ơn mọi người đã quan tâm và ủng hộ ộ truyện này. Cũng đã có nhiều bạn cũng đã nhắn tin hỏi về tình hình của bộ truyện cũng như động viên mình tiếp tục theo đuổi truyện này. Đây thật sự là một nguồn động viên khích lệ to lớn đối với mình. Xin cảm ơn các bạn đọc giả:notforgiven:

Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Nhấn vào giữa màn hình để hiển thị Tùy chọn đọc.
Theo dõi Đọc Sách Hay trên Facebook, mỗi ngày chúng tôi cập nhật những cuốn sách, truyện hay nhất!

Có thể bạn thích