Một tháng tiến thành cuộc thi Tam học viện, học viện Thú Hoàng, nơi La Tố

học năm nay sẽ là nơi tổ chức, vì thế một tháng này sẽ hủy tất cả chương trình học, dựa theo các hệ khác nhau mà phân loại, các học viên đăng kí tham gia sẽ được chia ra để các lão sư bắt đầu hướng dẫn và huấn luyện.

Về phần nhóm học viên không tham gia cũng không rãnh rỗi gì, phần lớn á

thú đều bị chiêu mộ thành nhân viên công tác, La Tố cũng không ngoại lệ, chẳng qua so với nhóm á thú phụ trách dẫn đường và trông coi sân bãi

thì nhiệm vụ của cậu khá nhẹ nhàng.

Ngày thi đấu, vì công việc

khác nhau nên cậu và bọn Hải Nhân Tư phải chia nhau làm việc, sáng sớm

cậu đã tới bệnh xá của Uy Nặc, nói là bệnh xá chứ kỳ thực chỉ là một

phòng cấp cứu khẩn cấp cho khế ước thú mà thôi, bất quá vì trình độ kỹ

thuật hiện giờ khá cao nên gian phòng này cũng cỡ một phòng khám bệnh

nhỏ ở kiếp trước.

Bệnh xá được xây ở trung tâm khu vực thi đấu,

sân đấu chia làm 16 khu, căn cứ theo kết quả rút thăm 10 ngày trước, tất cả các trận đấu sẽ tiến hành cùng lúc, cá nhân thi trước, đội nhóm thi

sau, người thắng thì tiếp tục tiến vào vòng trong, thua thì bị loại. Vì

thế may mắn cũng là một thứ thực lực, nếu vòng 1 đụng ngay tuyển thủ hay đội chủ lực thì chỉ có thể rưng rưng nước mắt mà từ biệt cuộc thi sớm.

Trừ bỏ La Tố cùng Uy Nặc, cứ cách hai khu lại có một bệnh xá, lần này

trường học cung cấp tới 4 phòng, hai trường kia phụ trách thêm 4 phòng

nữa, vì thế phần lớn khế ước thú La Tố cùng Uy Nặc chữa trị là của học

viên trường mình, đương nhiên, không phải hai trường kia không tin tưởng tay nghề bọn họ, mà bọn học trò đã quen tìm người cùng trường hỗ trợ,

trừ phi quá khẩn cấp mới chọn lựa bệnh xá gần nhất.

“Tốt lắm, lúc về nhớ đừng đụng nước, cũng đừng để Liệt hùng cử động quá nhiều, thuốc

này mỗi tối phun một lần, hai ngày sau sẽ khỏi hẳn.” La Tố xử lý xong bé khế ước thú cuối cùng, sắp tới giờ nghỉ trưa, cậu có thể bớt chút thời

gian ăn cơm với bọn Hải Nhân Tư.

“Cám ơn, bất quá phải nghỉ tới

hai ngày sao? Ngày mai tôi còn trận đấu.” Thú nhân nhìn khế ước thú bị

thương của mình, gương mặt lộ ra biểu tình khó xử.

“Cậu có thể thi đấu.” La Tố vừa chỉnh lí công cụ vừa nói.

“Thật sao?” Ánh mắt thú nhân lóe lên ánh sáng hi vọng.

“Cậu có thể tự vật lộn với đối thủ.” La Tố nhàn nhạt nói ra lời đề nghị.

Thú nhân kia trợn mắt há hốc nhìn La Tố, dưỡng viên này cũng ác quá đi? Bảo cậu một mình xông tới vật lộn sao? Cậu sẽ bị đối phương trong hình thái hợp thể xé nhỏ mất!

La Tố không để ý tới thú nhân đang ngây

ngốc, vì hôm nay mới là ngày đầu tiên nên tình hình thi đấu cũng không

quá kịch liệt, khế ước thú bị thương không nhiều, cơ bản thì nếu hai đối thủ có thực lực khá cân bằng mới bị thương, ngược lại nếu thực lực cách biệt quá xa thì không phát sinh tình huống như vậy.

La Tố trước

lúc đi còn xoa xoa đầu Liệt hùng. Liệt hùng mặc dù có cái tên có vẻ rất

bưu hãn nhưng làm hàng xóm của Ngốc Ngốc thú, dáng người của nó không

cao to như gấu, nói trắng ra nó là bản thu nhỏ, thực tế thì dáng người

của nó chỉ to hơn la mật khâu một chút mà thôi.

Mặc khác điểm đặc thù của Liệt hùng là trên mặt nó có rất nhiều vết sẹo, nhưng đó không

phải sẹo thật mà chỉ là một phần diện mạo của nó mà thôi, điều đó làm

Liệt hùng vừa đáng yêu lại vừa bưu hãn.

La Tố cùng bọn Hải Nhân

Tư gặp mặt ở căn tin 3, Hải Nhân Tư và Phân Địch sẽ thi đấu chiều nay,

La Tố không thể nào tới xem vì chiều nay cậu phải tiếp tục nhiệm vụ trị

liệu cho nhóm khế ước thú.

“Bạn thân, cậu không thể lén chuồn ra ngoài xem trận đấu của mình với Phân Địch sao?” Hải Nhân Tư vừa ăn cơm vừa hỏi.

“Không được, nhân viên không đủ.” La Tố cũng không còn cách nào, tuy số lượng

khế ước thú bị thương không nhiều, nhưng người có khả năng phụ trách trị liệu chỉ có cậu với Uy Nặc, số còn lại chỉ biết hỗ trợ linh tinh, thật

sự không đi được.

“Được rồi, Milan sẽ ghi hình lại, lúc về ký túc xá sẽ mở cho cậu xem, để bạn thân thưởng thức tư thế chiến đấu oai hùng của lão tử!” Hải Nhân Tư dõng dạc nói.

Phân Địch không nói câu

nào, cậu có chút khẩn trương, hôm nay là ngày thi cá nhân, cậu đã thử

hợp thể với Tiểu Ngốc nhưng sau khi hợp thể cơ thể cũng không phát sinh

biến hóa gì, cũng không có thêm năng lực, hơn nữa không biết có phải bị

Tiểu Ngốc ảnh hưởng hay không, sau khi hợp thể cậu cảm thấy đầu mình cứ

trống rỗng, đặc biệt rất hay ngẩn người, nếu không phải cậu cố gắng lấy

lại tinh thần chắc đã bị Tiểu Ngốc đồng hóa mất rồi.

“Bạn thân,

sao cậu ăn nhanh vậy?” Tuy động tác của La Tố chưa tới mức lang thôn hổ

yết nhưng tầng suất này cũng quá cao đi, điều này làm Hải Nhân Tư không

hiểu nổi.

“Tôi phải tới đổi ca với Uy Nặc lão sư, bệnh xá không

thể để trống nên chúng ta thay phiên đi ăn cơm.” La Tố lúc này đã ăn

xong, nhìn đồng hồ thấy còn khoảng 15 phút. Cậu có thể nghỉ ngơi một

lát, dù sao quan hệ của cậu với Uy Nặc không thể nói là tốt nhưng cũng

không xấu.

Hải Nhân Tư cùng nhóm Phân Địch nghe vậy, đồng loạt

hướng ánh mắt đồng tình về phía cậu, tiếp đó Hải Nhân Tư dường như nghĩ

ra gì đó, gào lên: “Không đúng a, bạn thân, cậu nói Uy Nặc lão sư nhường cậu đi ăn trước sao?”

“Không phải nhường mà là thầy ấy không còn lựa chọn nào khác.” Lúc La Tố rời đi, Uy Nặc đang bị một đám khế thú

vây quanh, bởi vì so với học trò, nhóm khế thú đương nhiên tin tưởng Uy

Nặc lão sư hơn, vì thế số bệnh nhân bên Uy Nặc cao hơn bên cậu nhiều. La Tố cũng xem qua vết thương của nhóm khế ước thú, chỉ là những vết

thương nhỏ nên cậu mới đi trước.

“Này Nặc lão sư cũng thực đáng thương a.” Hải Nhân tư không khỏi cảm thán.

“Nhóm giống đực chúng ta cũng đáng thương này, vốn nghĩ hôm nay sẽ được nhìn

thấy Ôn Tư Đặc, kết quả ngay cả cái bóng cũng không thấy.” Mi Lan cũng

cảm thán.

“Ôn Tư Đặc chưa tới sao?” La Tố không quan tâm tới chuyện này nên cũng không rõ.

“Bạn thân, không phải chứ? Hôm nay trường mới thông báo, Ôn Tư Đặc vì lịch

diễn quá bận rộn nên trận chung kết mới tới.” Hải Nhân Tư nói.

La Tố không phát biểu ý kiến, kỳ thực với lập trường của học viện thì

tuyên truyền như vậy không có gì quá đáng, bởi vì nó có thể lên tinh

thần cho đám học trò, hơn nữa nếu Ôn Tư Đặc chỉ tới vào trận chung kết,

như vậy để có cơ hội biểu hiện trước mặt thần tượng, nhóm học trò giống

đực nhất định sẽ liều mạng kiếm một chân vào vòng chung kết, nếu không

đừng nói tới việc để lại ấn tượng tốt cho Ôn Tư Đặc, ngay cả cơ hội đứng trước mặt người ta cũng không có.

“Tôi phải đi rồi.” La Tố nhìn

thời gian, đã sắp nửa tiếng, nếu còn chưa về không biết vị lão sư lòng

dạ hẹp hòi kia có quan báo tư thù không nữa.

“Đi đi, bạn thân, đừng cố quá nhé.” Hải Nhân Tư và Phân Địch cũng hiểu La Tố quả thực rất vội nên cũng không giữ cậu lại.

Trở lại bệnh xá, La Tố lại tiếp tục lao vào công việc, Uy Nặc nghỉ trưa hết một giờ mới về, còn chưa kịp ngồi nóng đít đã bị một nhóm khế thú vây

quanh, tuy gương mặt anh luôn mỉm cười nhưng tâm tình thế nào thì không

ai biết được.

La Tố so với Uy Nặc thì đỡ hơn một chút, vì người

tìm cậu chữa trị không nhiều, giải quyết xong số bên mình, nhìn nhóm khế ước thú đang rất khó chịu nhưng chủ nhân vẫn ôm nó xếp hàng, La Tố rốt

cuộc nhịn không được ra tay.

Lúc đầu chủ nhân ủa các bé khế ước

thú cũng không tin vào tay nghề La Tố, nhưng lúc bọn họ phát hiện khế

ước thú của mình rất ngoan ngoãn, nghe lời La Tố thì bắt đầu tin cậu,

huống chi tay nghề băng bó, xử lý vết thương lại sạch sẽ lưu loát, làm

bọn họ cũng yên tâm hơn.

“Bây giờ tôi mới thấy thực sự may mắn vì dưới tay có một học trò như em.” Uy Nặc biết La Tố không phải vì giúp

mình mới làm vậy, bất quá cũng làm anh cảm khái một phen, Tạp Kì Ân vì

sợ máu quá nghiêm trọng nên bị anh phái tới nơi khác rồi.

Xế

chiều, phần lớn các trận đấu đã xong, La Tố vừa nhận được thư của bọn

Hải Nhân Tư gửi tới, cả hai người đều thông qua vòng này, theo lời Hải

Nhân Tư thì cậu ta đã oanh oanh liệt liệt đấu đá một trận, sau đó đả bại đối thủ, còn nhóc Phân Địch thì không biết vì vận may cứt chó gì mà đối thủ bị tiêu chảy bỏ quyền thi đấu, cuối cùng không chiến mà thắng.

La Tố gửi tin chúc mừng hai người, vì phần lớn các trận đấu đã chấm dứt,

chỗ bọn họ cũng không còn khế ước thú bị thương, mọi người hiếm có chút

thời gian để nghỉ ngơi.

“Nghe gì chưa? Lúc mình chạy ra xem trận

đấu nghe được một tin tức lớn a.” Nhóm học trò làm việc vặt trong bệnh

xá vì rãnh rỗi nên bắt đầu tám chuyện.

“Tin gì?” Uy Nặc cũng tham gia quân đoàn nói chuyện phiếm, tuy mỗi trận đấu đều được chiếu trên

màn hình ánh sáng, nhưng nhân viên bệnh xá như bọn họ làm gì có thời

gian rãnh là xem.

“Này Nặc lão sư, thầy không biết sao? Người dẫn đầu của Kim Cương học viện là hồn thú có năng lực thôn phệ! Năng lực

này cư nhiên giống như thủ tịch Tư Lôi Tạp của học viện chúng ta, bây

giờ tất cả mọi người đều suy đoán xem hồn thú của cậu ta rốt cuộc là

gì?”

La Tố khẽ nhíu mày, Tư Lôi Tạp sao? Đây không phải lần đầu

cậu nghe thấy cái tên này, có lẽ vì có chút quan tâm nên hiếm có dịp La

Tố cũng tham gia quân đoàn nói chuyện phiếm.

“Nga? Đúng là thú vị nha, là dạng thôn phệ nào, phạm vi lớn bao nhiêu? Đối tượng thôn phệ có bị hạn chế không?” Uy Nặc liên tục đặt vấn đề, vị học trò bị hỏi tới

choáng váng.

Mà La Tố ngồi phía sau cũng mở miệng: “Trận đó là khu mấy?”

“Khu 16!” Chuyện này thì cậu ta nhớ rõ.

“Tân sinh kia tên gì?”

“Tu Lôi Vạn Tư.”

La Tố có được đáp án thì lập tức mở màn hình ánh sáng, tìm kiếm trận đấu ở khu 16, rất nhanh cậu đã tìm được tần số, màn hình bắt đầu truyền hình

ảnh.

Tất cả mọi người trong bệnh xá đều tập trung nhìn vào màn

hình của La Tố, lúc đầu hình ảnh rất tối, làm người ta căn bản không

thấy rõ đã xảy ra chuyện gì, sau đó có một tiếng cười trầm thấp vang

lên, tiếp đó hình ảnh hoàn toàn gián đoạn.

“Hết rồi hả?” Không

biết là ai mở miệng, tần số này cũng quá ngắn đi? Còn chưa tới 30s nữa,

hơn nữa bọn họ ngay cả một bóng người cũng không thấy rõ, đây thực sự là đoạn phim quay lại trận đấu sao?

“Có thể vì năng lực thôn phệ

của thú nhân Tu Lôi kia quá mạnh nên thiết bị cũng bị ảnh hưởng.” Uy Nặc có chút đăm chiêu, trình độ năng lực thế này, học viện Kim Cương che

dấu kín thật.

La Tố ít nhiều cũng có chút để ý, có lẽ cậu nên bỏ

chút thời gian tới xem một chút, cậu muốn biết sức chiến đấu của mình ở

thế giới này đạt tới trình độ nào.

Không bao lâu sau, tất cả các

trận đấu đều kết thúc, La Tố cùng mọi người trong bệnh xá cuối cùng cũng kết thúc công việc, cậu chào mọi người sau đó trở lại ký túc xá.

Hải Nhân tư cùng bọn Phân Địch đang chờ cậu, La Tố mới về đã bị lôi đi xem

lại trận đấu, Hải Nhân Tư biểu hiện không tồi, chưa hợp thể đã đả bại

đối thủ.

“Bất quá hôm nay người may mắn nhất là Phân Địch, nhóc

này cư nhiên không chiến mà thắng, thật sự là không có thiên lý mà!” Hải Nhân Tư tuy ngoài miệng nói vậy, nhưng trong lòng vẫn rất vui vẻ cho

Phân Địch.

“Chỉ là may mắn mà thôi.” Phân Địch nhỏ giọng nói, cậu cũng hiểu hôm nay mình quả thực là nhặt được vận may.

Buổi tối, La Tố theo thường lệ uy thực cho bốn tiểu thú, đặc biệt là A Phấn, bởi vì hôm nay nó chiến đấu nên cần bổ sung nhiều dinh dưỡng.

“Bạn thân, mình phát hiện có cậu ở đây, quả thực không cần quan tâm tới chuyện chăm sóc khế ước thú.” Hải Nhân Tư vui sướng nói.

“………..” La Tố trầm mặt, đêm đó Hải Nhân Tư nhận cái giá cho việc nói sai, bởi

vì đó là lần đầu tiên cậu ta biết hóa ra tắm rửa cho khế ước thú là một

việc cực khổ tới vậy.

Còn La Tố cũng hiểu ra một điều, cho dù đảm nhiệm chức bảo mẫu thì đôi lúc cũng có quyền bãi công. Về phần Hải Nhân Tư, mãi tới tận sáng hôm sau vẫn không hiểu mình đã làm chuyện gì đắc

tội La Tố.

Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Nhấn vào giữa màn hình để hiển thị Tùy chọn đọc.
Theo dõi Đọc Sách Hay trên Facebook, mỗi ngày chúng tôi cập nhật những cuốn sách, truyện hay nhất!

Có thể bạn thích