Tra Công Trọng Sinh Sổ Tay
Chương 39: Phẫn nộ

Hắn nói hắn thích…phụ nữ.

Một người đã chung sống với mình gần nửa năm, trải qua vố số lần trên giường, tiếp nhận vô số nụ hôn của đàn ông, hắn nói hắn không thích đàn ông, mà là thích phụ nữ.

Trang Húc Nhiên há to miệng, hô hấp dồn dập, nếu không hít thở, có lẽ cậu sẽ nghẹt thở mà chết.

“Diệp Lăng…” Nếu như vừa mới nghe Diệp Lăng nói muốn kết hôn sinh con, Trang Húc Nhiên là thống khổ, nhưng bây giờ nghe Diệp Lăng nói căn bản là không thích đàn ông, mà thích phụ nữ, Trang Húc Nhiên phẫn nộ.

Bộ dạng đáng sợ kia, Diệp Lăng đã nhìn thấy mấy lần.

Diệp Lăng không tự chủ được mà lui về sau nửa bước, nửa bước này là chính hắn cứng rắn kéo trở về, kiên định đứng trước mặt Trang Húc Nhiên: “Cậu…” Giọng nói khô khốc, tim cũng lạnh lẽo: “Cậu đánh tôi đi, là tôi lừa cậu.”

Vừa dứt lời, Trang Húc Nhiên xông tới, đấm một cái vào mặt Diệp Lăng.

Khóe miệng nứt ra, mùi máu tươi nhanh chóng xông vào khoang miệng, Diệp Lăng mang theo rất nhiều áy náy, còn có đau lòng không thể phân biệt được: “Xin lỗi… tôi thật sự xin lỗi cậu…”

Kỳ thật tính toán cẩn thân, Diệp Lăng không sai. Nhưng chuyện tình yêu là không có đúng sai, chỉ có cam tâm tình nguyện.

Diệp Lăng cảm thấy mình phải xin lỗi, lòng tràn ngập áy náy, cảm giác mình sai rồi, chuyện này chính là sai lầm.

“Anh đang nói dối đúng không? Là lo lắng cho tôi phải không? Sợ người nhà tôi phản đối?” Những chuyện đã xảy ra, Trang Húc Nhiên chưa từng để lộ với Diệp Lăng, nhưng có lẽ Diệp Lăng biết rõ tình huống bên ấy khó khăn, cho nên vì tốt cho mình nên hắn mới đưa ra lời chia tay.

“Không phải, chia tay là lời nói thật lòng, tôi muốn chia tay với cậu. Lời tôi nói đều là thật, thích phụ nữ cũng thế… không thích đàn ông cũng thế…” Diệp Lăng lắc đầu khăng khăng nói.

“Câm miệng!” Trang Húc Nhiên gào lên, không cho phép Diệp Lăng tiếp tục nói: “Cái này thì tính là gì! Cái đó tính là gì!” Cậu giống như con sư tử giận dữ, vừa thương xót vừa hận, nhặt đồ vật trên sàn nhà ném lên người Diệp Lăng: “Con mẹ nó sớm không nói muộn không nói! Lúc này lại nói với tôi là anh không thích đàn ông, con mẹ nó anh muốn kết hôn!”

“Trang Húc Nhiên…”

“Anh câm miệng! Tôi cho anh biết Diệp Lăng, anh muốn chia tay với tôi sao! Không có cửa đâu!”

“… Không nên như vậy.” Diệp Lăng nhắm chặt mắt lại,  bất chấp nói: “Chia tay thì tốt hơn, tôi sẽ luôn nhớ đến lòng tốt của  cậu. Nếu như cậu cố gắng níu kéo tôi, chính là muốn tôi phải chết!”

Một người hai người đều lấy quyền thế áp bức người, một sinh viên nghèo không quyền không thế thì nên đi nơi nào, mình chỉ là muốn thành thành thật thật cho đến khi tốt nghiệp, nuôi sống cả gia đình mà thôi…

Diệp Lăng nói: “Cậu có biết cậu có bao nhiêu miễn cưỡng người khác? Cậu có quyền có thế, tôi không quyền không thế, cùng một chỗ với cậu tôi phải chịu rất nhiều gánh nặng…” Cho dù là gánh nặng trong lòng có thể không đếm xỉa tới, nhưng trách nhiệm trên vai sao có thể xem nhẹ?

“Gánh nặng gì? Cùng một chỗ với tôi liền ép anh vào chỗ chết? Diệp Lăng, thì ra anh là nghĩ như vậy?” Trang Húc Nhiên siết chặt nắm tay, gắt gao trừng mắt Diệp Lăng, rồi lại không có biện pháp mặc kệ chính mình mà hung hăng đánh cho hắn một trận, chính là không nỡ như vậy!

“… Tôi chính là như vậy đấy, tôi muốn chia tay với cậu!” Diệp Lăng không muốn kéo dài, hắn chém đinh chặt sắt nói (dứt khoát), không chút do dự.

Cho dù do dự thì thế nào, còn không phải cũng phải chia tay! Kết quả cuối cùng còn không phải như vậy!

Đau dài không bằng đau ngắn!

“Tôi không chia tay!” Trang Húc Nhiên so với hắn còn lớn tiếng hơn.

“Không chia tay cũng không được! Về sau cậu đừng tới tìm tôi nữa, tôi cũng sẽ không nhận điện thoại của cậu, sẽ không gặp cậu!” Diệp Lăng gào lên.

“Anh dám! Tôi đánh gãy chân anh!” Trang Húc Nhiên kích động gào thét, tiến lên muốn ra tay.

Diệp Lăng cho là cậu muốn đánh người, đưa tay đẩy cậu.

Trang Húc Nhiên đụng vào kệ gỗ, một cái bình hoa rơi xuống, vỡ thành từng mảnh!


Hai mắt đỏ ngầu, tức giận tàn bạo.

“Anh dám đánh tôi!” Trang Húc Nhiên nhào tới, tóm lấy Diệp Lăng: “Anh nói! Anh nói! Còn chia tay hay không?”

Ban đầu, Diệp Lăng không dám đánh trả, chỉ dám ngăn cản, về sau lấy cái gối dựa, hung hăng đánh lại, dù sao gối dựa đánh cũng sẽ không đau.

“Chia tay! Tôi muốn chia tay!” Hai mắt cũng đỏ ngầu.

“Đệch mẹ anh! Anh đi chết đi!” Trang Húc Nhiên nói năng lộn xộn, cùng Diệp Lăng ngã vào ghế sôpha, anh đánh tôi một cái tôi đánh anh một cái.

“Cậu dám mắng mẹ tôi! Tôi đệch mẹ cậu đấy! Cậu đi chết đi!” Cho một đá qua, Diệp Lăng từ ghế salon đứng dậy, áo bị giựt tung hết nút, cả mặt nóng rát.

Trang Húc Nhiên cầm đồ ném loạn, cầm được cái gì ném cái đó: “Tôi đánh chết anh! Muốn chia tay liền đi chết đi!”

“Tôi không chết! Tôi muốn chia tay với cậu!” Diệp Lăng ghét nhất là bị người khác ném đồ, bắt được những cái đó ném trở lại: “Cậu dừng tay! Còn như vậy tôi không để yên đâu!”

“Đến a! Không để yên a! Đồ khốn kiếp dám chia tay với tôi! Có gan như vậy tôi không để yên đâu!” Trang Húc Nhiên vẫn còn ném, gối dựa bị rách nát, điều khiển tivi cũng bị đập vỡ, hộp khăn giấy bị đập phá, ngay cả rổ hoa quả cũng ném tới.

Diệp Lăng bị một quả cam ném trúng đầu, đầu óc bối rối một chút, tiếp theo nổi giận đùng đùng mà nhào tới: “Cho cậu dám ném tôi này!”

Trang Húc Nhiên là kẻ đánh lộn chuyên nghiệp, sao mà sợ hắn được, hận không thể đánh một trận thống khoái.

Trong phòng một mảnh hỗn loạn, Có thể so sánh với hiện trường tai nạn giao thông, không ít thứ bị làm hỏng.

Người cũng đã sớm sức cùng lực kiệt, Diệp Lăng bị Trang Húc Nhiên đè xuống sàn nhà, thở hổn hển mà chất vấn: “Nói! Vẫn còn chia tay!”

“Chia tay!” Diệp Lăng ngoan cố, thở không ra hơi mà gào thét.

Trang Húc Nhiên cả đầu bốc hỏa, đấm một cái lên người Diệp Lăng.

Diệp Lăng đau đến co người lại, trong miệng vẫn kiên trì không ngừng thì thầm: “Tôi muốn chia tay với cậu! Dù cậu có đánh chết tôi… vẫn chia tay… chia tay….”

“Anh cứ muốn rời khỏi tôi như vậy?” Là chia tay, không cùng một chỗ, về sau sẽ không thấy được không sờ được! Không thể hôn, không thể ôm, cũng không thể tiếp tục được thân mật gắn bó, điên cuồng ân ái!

Trang Húc Nhiên không thể nhịn được, cậu tình nguyện đánh chết Diệp Lăng cũng không thể nào đồng ý!

“Tôi phải chia tay với cậu…” Diệp Lăng thống khổ nói, nước mắt trào ra, chạm vào tóc mai.

“…” Trang Húc Nhiên ngồi trên người hắn, ấn chặt hắn lại, cho hắn thêm một cơ hội nữa: “Diệp Lăng, xin lỗi tôi, không nói chia tay nữa, chúng ta lại vui vẻ ở cùng nhau.”

“Không.” Diệp Lăng chỉ trả lời một chữ, giọng nói vang dội.

“…”

Dưới lầu, Trang Húc Đông đợi đã lâu, không thấy Diệp Lăng báo cáo tình hình, cũng không thấy Trang Húc Nhiên xuống.

Cho rằng Diệp Lăng lừa gạt mình, Trang Húc Đông sắc mặt khó coi đi ra ngoài, lên lầu chặn người.

Vừa ra thang máy liền nhìn thấy, cửa phòng mở toang, trong phòng truyền ra tiếng động đáng ngờ… đó là…

“Húc Nhiên?” Trang Húc Đông vội vàng xông tới, thấy trước mắt là phòng khách bừa bộn, mảnh vỡ chồng chất, mà ở đầu phòng kia, là em trai Trang Húc Nhiên vẻ mặt độc ác đang đánh nhau cùng Diệp Lăng, là đánh thật đấy!

“Húc Nhiên!” Da đầu Trang Húc Đông run lên, vội vàng qua can ngăn: “Đừng đánh nữa!” Anh rống lên, thân hình cao lớn lách vào.

“Nói! Còn chia tay nữa không? Còn chia tay nữa không!” Trang Húc Nhiên càng ngày càng phát điên, nói đi nói lại câu này.

“Chia tay!” Mặt mũi Diệp Lăng tuy bầm dập, vẫn nói chia tay như trước.

“ĐỪng đánh nữa! Em đánh nữa là đánh chết cậu ta đấy!” Trang Húc Đông nhìn mà trong lòng cảm thấy run rẩy, bởi vì trên người cả hai đều bị thương, đủ loại màu sắc.

Má ơi, đây là người yêu sao, nói đánh nhau là đánh đến chết. Giống như là thù giết cha vậy.

“Anh cút đi!” Trang Húc Nhiên nhìn thấy anh trai, giống như đổ thêm dầu vào lửa mà vẻ mặt càng điên cuồng hơn, thậm chí còn ra tay với Trang Húc Đông.

“Dừng tay! Em dừng lại xem em đang mang cái bộ dạng gì!” Trang Húc Đông so với cậu cao hơn một cái đầu, dùng sức giữ cậu lại: “Em bị điên sao? Có ai ra tay đánh người như vậy không?”

“Không cần anh lo!” Trang Húc Nhiên đẩy Trang Húc Đông ra, quay đầu lại nhìn Diệp Lăng.

“…” Sau khi Diệp Lăng được kéo ra, đang dựa lưng vào tường, nhưng mà từ từ… tay chân hắn lạnh buốt dần dần trượt xuống.

Mồ hôi lạnh tuôn ra, trái tim đập liên hồi, trước mắt rất nhanh đã biến thành màu đen.


Bờ môi Diệp Lăng trắng bệch đến đáng sợ, ngay cả nói một câu để kêu sự chú ý cũng không được, cuối cùng thống khổ mà chìm vào trong bóng tối, bất tỉnh nhân sự.

“Diệp Lăng!” Cái bộ dáng một chút sinh khí cũng không có kia, kích thích từng dây thần kinh của Trang Húc Nhiên, khiến cho cậu thoát khỏi cơn thịnh nộ mà lập tức tỉnh táo lại.

Dùng sức giãy giụa thoát khỏi giam cầm của Trang Húc Đông, Trang Húc Nhiên lao tới trước mặt Diệp Lăng, nâng mặt của hắn lên hô to: “Diệp Lăng! Diệp Lăng! Anh tỉnh lại a!”

“Cậu ấy làm sao vậy? A? Em mau nâng cậu ấy dậy!” Trang Húc Đông cũng hoảng hốt, chỉ sợ Trang Húc Nhiên đánh người đến nguy hiểm cả tính mạng.

“Nói nhảm cái gì! Mau gọi xe cứu thương!” Trang Húc Nhiên cũng không quay đầu lại mà gào thét, sau đó nâng nửa người trên của Diệp Lăng ôm vào trong ngực, luống cuống muốn khóc: “Xin lỗi, xin lỗi! Không phải tôi cố ý…”

“Được, anh gọi điện…” Trang Húc Đông rút ra điện thoại, nhìn thấy em trai mình khóc như đứa bé, nào có chút điên cuồng như vừa rồi.

“Diệp Lăng! Diệp Lăng!” Trang Húc Nhiên ôm Diệp Lăng, thật giống như Diệp Lăng sắp chết đến nơi, hoảng đến không làm chủ được mình, thần kinh rối loạn.

“Để anh xem một chút, có phải chỉ là té xỉu hay không?” Trang Húc Đông nói chuyện điện thoại xong, trong lòng đã bình tĩnh lại, muốn thử nhìn xem có thể giúp Diệp Lăng được không.

“Anh tránh ra, đừng đụng vào anh ấy!” Trang Húc Nhiên hung ác mà trừng mắt với anh, giống như sư tử bảo vệ con mình.

“Húc Nhiên, đừng như vậy! Anh sẽ không làm hại cậu ấy!” Trang Húc Đông rất bất đắc dĩ, cuối cùng thì em trai sợ cái gì, mình là người xấu sao? Anh nói: “Anh chỉ là muốn xem cậu ta bị sao vậy.”

“Đều do anh làm hại!” Nước mắt Trang Húc Nhiên nhỏ xuống trên mặt Diệp Lăng, cả khuôn mặt đều là hối hận khổ sở, phẫn nộ bi thương…

Có lẽ chính cậu đã rất rõ ràng, từng câu từng lời Diệp Lăng nói, đều là sự thật.

Kể cả muốn chia tay, không thích đàn ông…. thích phụ nữ…

Hắn vậy mà lại thích phụ nữ!

“Ô ô ô…”

Trang Húc Đông cảm thấy chua xót, em trai trước mặt khóc đến đau đớn khóc đến không biêt xấu hổ. Từ nhỏ đến lớn, đây là lần đầu tiên đi. Ngay cả lúc hai ba tuổi bị đánh vào mông, cũng không có khóc thương tâm như vậy.

Sau khi lớn lên nghiễm nhiên là một con hổ nhỏ, càng sẽ không lộ ra mặt yếu ớt của mình.

Em trai mình, Trang Húc Đông xem như con trai mình mà nuôi dưỡng, từ nhỏ vẫn luôn yêu thương.

“Em cứ thích cậu ta như vậy…a?” Thích đến buông tha cho nguyên tắc của mình, trở thành người không ra người quỷ không ra quỷ!

Đúng! Trang Húc Đông cảm thấy, từ sau khi em trai yêu đương liền thay đổi.

Em nhìn lại mình một chút, hiện tại là cái bộ dạng gì? Có thể nhìn sao?

Nam tử hán đại trượng phu, muốn đối tượng nào mà không có, hết lần này đến lần khác vì một người đàn ông mà chết đi sống lại, là có ý gì?

Là một đứa nhỏ đặc biệt kiên cường, đặc biệt có lý tưởng đặc biệt hung hãn, tương lai của nó rồi sẽ là cái dạng gì, Trang Húc Đông không đoán chắc, nhưng con mẹ nó tuyệt đối không được như bây giờ!

Vì một người đàn ông, biến mình làm thành cái dạng gì rồi!

Biến trong nhà thành cái dạng gì rồi!

“Trang Húc Nhiên! Em nghe rõ đây! Muốn nhà hay là muốn đàn ông!”

“…” Trang Húc Nhiên chùi chùi nước mắt, bướng bỉnh nói: “Đều muốn!”

“Không được! Em chỉ có thể chọn một!” Trang Húc Đông nói: “Muốn nhà sẽ không có cậu ta, muốn cậu ta sẽ không có nhà!”

Trang Húc Nhiên nhắm mắt lại: “Như vậy anh giết em đi, cả hai bọn em cùng chết.”

Đây là một điểm Trang Húc Đông cảm thấy bất đắc dĩ, em trai động một cái lại nói chết, động một cái lại tự tử.

“Chết thì chết chung, sống thì sống cùng nhau, em rất nghiêm túc.” Trang Húc Nhiên không còn run rẩy nữa, tỉnh táo đến mức làm cho người khác cảm thấy sợ.

“Em!” Trang Húc Đông ôm ngực, giận đến mức mạch máu muốn nổ tung.

Trang Húc Nhiên nghe được tiếng xe cứu thương dưới lầu, cố hết sức mà ôm lấy Diệp Lăng xuống lầu, căn bản mặc kệ Trang Húc Đông.

“Cái đứa nhỏ này!” Trang Húc Đông tức thì tức, nhưng hiện tại người là quan trọng nhất.

Anh lớn lên cũng xem như cường tráng, lại mạnh khỏe, giúp Trang Húc Nhiên đỡ Diệp Lăng xuống dưới lầu.

Ba người cùng lên xe cứu thương một lượt, y tá trên xe làm sơ cứu cho Diệp Lăng. Phát hiện Diệp Lăng chỉ ngất đi thôi, lập tức kiểm tra trên người hắn có vết thương nghiêm trọng nào hay không.


“Anh ấy bị sao vậy? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” Trang Húc Nhiên chăm chú nhìn Diệp Lăng, vẫn chưa tỉnh lại, trong lòng gấp đến độ như thiêu như đốt.

“Trên người bệnh nhân tương đối nhiều vết thương, phải đến bệnh viện kiểm tra mới biết được cụ thể.” Y tá lắc đầu, không dám xác định.

Nhưng mà hô hấp đều đặn, sắc mặt trắng bệch, trán đổ mồ hôi lạnh, có điểm giống tuột huyết áp cùng tình trạng viêm cấp tính.

“Sớm biết như vậy thì sao lúc trước còn như thế.” Trang Húc Đông ở một bên lạnh mắt nhìn, nói thầm trong lòng, ai biểu em nhằm chỗ chết mà đánh, đối tượng nào mà chịu cho được.

“Anh câm miệng!” Trang Húc Nhiên rống lên, trong lòng đã đủ hối hận đủ bực bội rồi!

“Gia đình bạo ngược.” Trang Húc Đông nói thầm một câu.

Cái này sai rồi, Trang Húc Nhiên đối với mọi người đều ngang ngược. Người của mình cũng sẽ đánh thành như vậy, người ở bên ngoài càng không ngại đánh chết.

“…” Nhìn Diệp Lăng nhắm mắt bất tỉnh, Trang Húc Nhiên không biết làm gì, trong lòng thấp thỏm lo âu.

“Đợi cậu ta tỉnh lại, còn với em cũng chính là kỳ tích…” Ai chịu nổi cái này gia đình bạo lực  này a, ha ha ha. Như vậy là có thể chia tay rồi, anh Trang mừng thầm.

“…” Trang Húc Nhiên ngay cả chút khí lực để rống Trang Húc Đông cũng không có, ngồi ở bên kia, cả thể xác và tinh thần đều mệt mỏi.

Nếu như Diệp Lăng tỉnh lại gào thét muốn chia tay, cậu nên làm gì?

Xe cứu thương rất nhanh đã tới bệnh viện, Diệp Lăng được khiêng xuống, vào phòng bệnh để kiểm tra.

Trang Húc Nhiên và Trang Húc Đông bị ngăn lại bên ngoài không cho phép đi vào, bây giờ còn chưa biết được Diệp Lăng xảy ra chuyện gì, trước khi có chẩn đoán chính xác thì toàn bộ người nhà đều không được phép đi vào.

Hai anh em cùng ngồi đợi bên ngoài, đều là trầm mặc không nói, bầu không khí u ám.

“Này, trên người em cũng bị thương, cũng kiểm tra đi.” Trang Húc Đông đá đá chân em trai bên cạnh.

Trang Húc Nhiên dời chân mình ra chỗ khác, rũ mắt xuống nhìn mặt đất không nói lời nào.

“Cả ngày hôm nay em còn chưa ăn gì đâu, đi ăn chút gì đi.” Trang Húc Đông nhìn đồng hồ, hơn một giờ chiều, thời gian lăn qua lăn lại đúng là không ngắn, tất cả mọi người còn chưa ăn cơm trưa.

Trang Húc Nhiên làm ầm ĩ ở nhà, ngay cả bữa sáng cũng chưa kịp ăn.

Không ai để ý tới mình, Trang Húc Đông thở dài, đi ra.

Trước đi mua ít đồ ăn, sau đó gọi điện cho bạn của Trang Húc Nhiên. Trang Húc Đông biết rõ, mấy đứa bạn thân của Trang Húc Nhiên đều là người hiểu chuyện, trông chờ bọn họ có thể khuyên giải được, đừng gây ra sai lầm nữa.

Mang về, đúng như dự liệu, Trang Húc Nhiên không chịu ăn.

“Em đây tính là làm cái gì? Thật sự muốn tìm chết?” Trang Húc Đông không làm gì được, em trai cứng mềm cũng không ăn, so với anh mạnh bạo lại càng muốn cứng hơn, đành phải dùng mềm: “Em cứ như vậy Diệp Lăng nghĩ như thế nào, trong lòng cậu ấy nếu có em, sẽ đau lòng. Trong lòng cậu ấy nếu không có em, em giày vò mình đến chết, cậu ta sẽ càng vui mừng.”

Mí mắt Trang Húc Nhiên giật giật, ngẩng đầu hung hăng trừng mắt nhìn Trang Húc Đông: “Miệng chó, không nhả được ngà voi.”

“Ha!” Xem như có nói chuyện, Trang Húc Đông nói: “Anh là miệng chó, vậy em là cái miệng gì?” Hai anh em một nhà, có thể sinh ra giống khác sao?

Chẳng lẽ là chó xù?

Đó cũng là chó.

“Ăn thì ăn.” Nhẫn nhịn nhận thứ chó anh đưa qua.

Nghĩ đến câu nói trong lòng Diệp Lăng không có em, giày vò đến chết hắn sẽ vui mừng, hai mắt Trang Húc Nhiên tối sầm lại, sau đó dứt khoát đoạt lấy, ăn sạch sẽ như hổ đói.

Cậu không thể giày vò mình đến chết được, không thể để cho Diệp Lăng sung sướng mà đi cưới vợ sinh con!

Tuyệt đối không thể!

“Aiiii…..”

“Đụng tới miệng vết thương rồi hả?” Trang Húc Đông nhìn qua, được lắm, hai khóe miệng đều bị rách. Anh vừa đau lòng lại vừa vui vẻ: “Hai đứa đã là kẻ thù, xem xét hoàn tất.”

Nếu không phải kẻ thù, sao lại ra tay tàn ác như vậy?

Nhưng mà cũng có một khả năng, cái đó chính là yêu đến tàn nhẫn luôn rồi, mới dùng loại phương thức cực đoan này để phát tiết.

Nếu có thể ở cùng với nhau, ai lại đi đánh người mà mình yêu thương, cũng bởi vì không có cách nào có thể ở lại bên nhau, mới bất chấp tất cả.

Xa xa ở kinh thành, đám bạn thân vừa nhận được điện thoại của Trang Húc Đông, bọn họ tưởng là đang nằm mơ.


Đi đến bệnh viện vừa nhìn thấy, khá lắm, là ai dám ăn gan hùm mật gấu, đánh Trang Húc Nhiên thành như vậy?

“Húc Nhiên… ai, là ai dám đánh cậu?” Tào Chính lăng luôn lanh lợi hoạt bát, hiếm thấy có lúc phải nói ngọng, bởi vì.. quá con mẹ nó kinh ngạc nha.

“Nếu như đã đến bệnh viện, tại sao không đi bôi thuốc?” Tiếu Chí Hiên kỳ quá hỏi, ngồi ở chỗ này giống như là đang chờ ai? Chờ bọn họ? Đó là không có khả năng, người bị thương quan trọng hơn.

Thì ra lúc Trang Húc Đông gọi điện thoại cho bọn họ, không nói gì, chỉ nói Trang Húc Nhiên ở trong bệnh viện nào, cần bọn họ chạy tới khuyên mà thôi.

“… Diệp Lăng ở bên trong.” Trang Húc Nhiên thoáng trầm mặc, nhìn nhìn cửa phòng bệnh bên kia, thần sắc cô đơn lại lo lắng.

“Cái gì?” Tiếu Chí Hiên cũng kinh ngạc, đây là song song bị thương đi vào bệnh viện, đến cùng đã xảy ra chuyện gì?

“Chim cút ở bên cạnh? Làm sao vậy?” Tào Chính chăm chú nhìn vào cửa phòng bệnh, lại nhìn Trang Húc Nhiên: “Hai người không phải gặp phải tên điên nào rồi chứ?” Ngoại trừ bệnh thần kinh, ai mà dám đụng vào người kia? Muốn chết sao?

“Xì, hai người bọn nó chính là kẻ điên.” Trang Húc Đông cũng sẽ không giúp cậu che che giấu giấu, mang theo giọng cười chế giễu nói: “Hai đứa nó ẩu đả ở nhà, đem cả căn phòng trở nên bừa bãi lộn xộn, người cũng trở nên bừa bãi lộn xộn. Mây năm qua cũng đã được thêm mấy tuổi, ăn cơm đều đã cho chó ăn rồi.”

Chỉ có hai chữ, phiền lòng.

“A? Hai người đánh nhau? Cậu cùng Diệp Lăng?” Phản ứng của Tào Chính và Tiếu Chí Hiên giống nhau, kinh ngạc, hai mắt trừng to gần như lòi ra, cái này không phải là nói xạo đi! Thật không phải là nói xạo!

“Lừa các cậu làm gì? Anh đây nói mà cũng không tin?” Trang Húc Đông chỉ chỉ mặt Trang Húc Nhiên: “Cậu xem mặt nó như là đang diễn tuồng, có thể lừa dối sao?”

Tào Chính và Tiếu Chí Hiên cùng liếc qua, xác thực đủ đặc sắc, đủ loại màu sắc, ngoại trừ Diệp Lăng ai lại có thể biến cậu ta thành như vậy.

“Khụ khụ! Hai người vì cái gì đánh nhau, tớ thật không rõ…” Tào Chính gãi gãi đầu, chuyện này tuy rằng khiếp sợ, thêm nữa là nghi hoặc a.

Hai người tốt như vậy, hận không thể một ngày hai mươi bốn tiếng đồng hồ dính cùng một chỗ, lại đi đánh nhau? Còn đánh ác như vậy?

“Vì cái gì đánh nhau?” Trang Húc Nhiên cười lạnh, người đứng xem lạnh cả sống lưng, cậu nói: “Đang tốt mà, tớ dựa vào cái gì đánh nhau với anh ấy…”

Đúng vậy a, nếu mà tốt, ai lại cam tâm động vào hắn dù chỉ một cọng lông.

Nghĩ đến những lời nói kia, Trang Húc Nhiên ngậm miệng, chán nản không muốn nói.

“Đúng vậy a, vì cái gì…” Tào Chính nuốt một ngụm nước bọt, cảm thấy Trang Húc Nhiên bây giờ thật đáng sợ, làm hại cậu không dám tiếp tục hỏi.

“Đông ca, việc này anh nói cho bọn em biết.” Tiếu Chí Hiên nhìn thấy như vậy, đã biết rõ có chuyện lớn xảy ra, đơn giản là có liên quan với Trang Húc Đông.

“Tôi không biết, thời điểm tôi đến người ta đã đánh cho long trời lở đất rồi.” Trang Húc Đông lắc đầu, tỏ vẻ cái gì cũng không rõ ràng lắm.

“Ha! Anh không biết? Anh không biết làm sao lại tới kịp thời như vậy?” Trang Húc Nhiên nói: “Đừng có dối trá như vậy, anh cứ nói đi, lúc trước đã đi tìm Diệp Lăng mấy lần? Đã nói cái gì?”

Trang Húc Đông nói: “Nguyên nhân không phải là do anh, là cậu ta căn bản không thích em? Nhưng mà em cứ muốn tiếp tục dối mình dối người cũng không có cách nào.”

Một con lừa bướng bỉnh, cứ khăng khăng một mực yêu người ta như vậy. Trừ phi Diệp Lăng ở bên kia kiên trì, nếu không cũng không có cách nào chia tay.

“Còn dám nói không phải là anh? Nếu không phải anh, anh ấy sẽ muốn chia tay với em sao!” Trang Húc Nhiên thở phì phì nói: “Sau lưng vụng trộm tìm anh ấy, uy hiếp đe dọa có phải không? Đừng cho là em không biết, cái này em cũng đã dùng qua…”

Nghĩ đến mình cùng là ép Diệp Lăng như vậy, Trang Húc Nhiên lập tức không còn hứng thú cãi nhau với Trang Húc Đông.

Điều duy nhất cậu nghĩ tới chính là, Diệp Lăng không thích mình, vậy làm sao bây giờ…

Cái nhận thức này làm cho người ta không chịu nổi, lật đổ tất cả niềm vui và sự ấm áp khi cùng một chỗ trước kia, lại cảm thấy khoảng thời gian vừa qua thật sự buồn cười.

Nghĩ đến những rung động kia, những lần ôn nhu quan tâm, Trang Húc Nhiên rất muốn xông vào hỏi Diệp Lăng một câu: Con mẹ nó anh không thích tôi tại sao lại đối tốt với tôi như vậy! Vì cái gì!

Trang Húc Nhiên thống khổ mà ôm lấy đầu, nếu như không có những ôn nhu quan tâm kia, cậu như thế nào lại yêu sâu đậm như vậy.

“Húc Nhiên…” Tào Chính cùng Tiếu Chí Hiên, mơ hồ đã hiểu được chuyện gì xảy ra.

Hẳn là là chuyện này đã bị Trang Húc Đông biết rõ, khả năng Trang Húc Đông ra tay can thiệp vào, mới khiến cho Diệp Lăng nói chia tay với Trang Húc Nhiên.

Kỳ thật nói chia tay cũng coi như xong, quan trọng nhất là, bản thân Diệp Lăng không thương Trang Húc Nhiên, cái này mới thật sự là… đả kích nghiêm trọng.

Nếu không phải hôm nay xảy ra chuyện này, bọn họ suýt chút nữa đã quên, giữa Diệp Lăng và Trang Húc Nhiên không phải là lời yêu thương thuần túy, bọn họ là dùng tiền để giao dịch.

Chỉ nhìn những biểu hiện trước kia của Diệp Lăng, đối với Trang Húc Nhiên chu đáo và để tâm, ai ngờ tới hôm nay sẽ có kết quả như thế này.

Hai người bạn thân thở dài, muốn an ủi Trang Húc Nhiên một chút nhưng không biết mở miệng thế nào.

Đang muốn mở miệng, cửa phòng bệnh mở ra, Diệp Lăng được y tá cùng bác sĩ đẩy ra ngoài.


Trang Húc Nhiên lập tức xông tới, cậu cho rằng Diệp Lăng tỉnh, nhưng mà vẫn chưa, lập tức vừa sợ lại vừa hoảng hốt: “Bác sĩ, anh ấy như thế nào rồi? Tại sao vẫn còn chưa tỉnh?”

Bác sĩ nói: “Người bệnh có triệu chứng viêm cấp tính, cần phải làm phẫu thuật, trong các cậu ai là người nhà, nhanh đi ký tên hoàn tất thủ tục.”

Ở đây không có ai là người nhà của Diệp Lăng, nhưng cái đó không phải là vấn đề khó giải quyết, Trang Húc Đông có thể đối phó.

“Tôi đi ký tên, các cậu đợi ở chỗ này.” Trang Húc Đông ôm đầu Trang Húc Nhiên, em trai giống như ngớ ngẩn: “Chẳng qua là chứng viêm mà thôi, tiểu phẫu thôi mà! Em sợ cái gì?”

Không phải Trang Húc Nhiên sợ, chính là khó chịu, rất khó chịu.

Người cuối cùng có mặt là Diêm Chân Quân, thấy người bạn thân bình thường là vô địch kim cương, hiện tại lại là một bộ dáng như quỷ.

“Xảy ra chuyện gì vậy?” Cậu dùng ánh mắt hỏi những người khác.

Tiếu Chí Hiên cùng Tào Chính mắt to trừng mắt nhỏ, cuối cùng cũng lấy được câu trả lời từ Tào Chính: “Cùng Diệp Lăng náo loạn đòi chia tay, ở nhà đánh nhau bị thương.”

“Cậu có biết nói chuyện hay không?” Tiếu Chí Hiên vội vàng cho cậu ta một đá, tự nói: “Thật ra là lúc náo loạn chia tay trùng hợp Diệp Lăng phát tác chứng viêm, cho nên đưa đến bệnh viện, hiện tại đang tiến hành phẫu thuật.” Nói xong nhìn thoáng qua Trang Húc Nhiên, vẫn là âm trầm u ám.

Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Nhấn vào giữa màn hình để hiển thị Tùy chọn đọc.
Theo dõi Đọc Sách Hay trên Facebook, mỗi ngày chúng tôi cập nhật những cuốn sách, truyện hay nhất!
Tra Công Trọng Sinh Sổ Tay Chương 39: Phẫn nộ

Có thể bạn thích