Hai người nói chuyện tới lui, nghe cả buổi cuối cùng Quý Thư Ny cũng nghe ra họ nói chuyện gì, tiếp theo nàng lại nghe Hướng Quân Ngạn nói chuyện với những người trong văn phòng thái độ vô cùng nghiêm khắc, nàng quyết định thu hồi những bất mãn đối với trợ lý Lint nữa, trong lòng quay ra thầm mắng chồng mình... chồng nàng rõ ràng là loại ông chủ chuyên áp bức nhân viên, nhân viên ở đây không bãi công thì đúng là sai lầm quá, trợ lý Lint đối với hắn đúng là hết lòng quan tâm giúp đỡ.

Lại thấy áp lực trong phòng tăng lên ba bậc, nàng khẽ đẩy cửa làm người trong phòng chú ý.

“Ta nói rồi... “ Hướng Quân Ngạn vừa thấy nàng, không nói hết câu, hai mắt mở trừng trừng nhìn nàng.

Tầm mắt những người khác trong văn phòng cũng tập trung hết lên nàng.

“Thực xin lỗi, quấy rầy mọi người.” Giọng của nàng không có gì thay đổi “ Mời cứ tiếp tục, ta vào đưa đồ rồi sẽ ra ngay.”

Hướng Quân Ngạn ngược lại trừng mắt lên với trợi lý.

“Không, phu nhân, không quấy rầy gì đâu.” Lâm Vĩ Đình lập tức nói tiếp “ Chúng ta cũng sáp xong rồi, ngươi cứ ở lại đi.”

Hắn nói xong tất cả các quản lí lập tức hiểu hắn muốn án chỉ điều gì, lập tức thu dọn bay nhanh ra khỏi văn phòng.


Quý Thư Ny biết phía sau nàng có một ánh mắt như muốn thiêu cháy nàng nhưng vẫn từ tốn tạm biệt mọi người, cho đến khi bên trong chỉ còn hai người, nàng mang theo hộp cơm tiến đến gần hắn.

Nhìn thấy vợ yêu lại lần nữa xuất hiện ở văn phòng hắn, lại còn làm cơm cho hắn, khiến bụng hắn bỗng đói cồn cào.... chỉ một chút như thế đã khiến Hướng Quân Ngạn dâng lên một trận cảm động không thôi.

“Vợ yêu à.” Hắn lập tức đứng lên.

Nàng không để ý tới hắn, chỉ đi đến cạnh bàn, đem hộp cơm đặt lên bàn sau đó bước đến bên sô pha ngồi xuống.

“Ăn xong rồi nói.” Nàng đơn giản ra lệnh, tùy tiện cầm lên một tờ tạp chí lật lật mấy cái.

Hướng Quân Ngạn đi đến bên cạnh nàng, đem hộp cơm để lên bàn nước, ngồi xổm trước mặt nàng, hai tay đặt nhẹ lên eo nàng, nhìn thẳng vào nàng khiến nàng không thể không buông tạp chí để xác nhận hắn muốn làm gì.

“Em không còn giận nữa sao?” Giọng hắn ôn nhu như nước, thật cẩn thận hỏi.

Thái độ của hắn khiến Quý Thư Ny thấy mình lúc này như nữ vương vậy.

Nha...... Không cho phép, không cho phép, không cho phép...... khoé miệng nàng thiếu chút nữa là không tự giác nhếch lên, nàng cố khống chế cảm giác buồn cười, cố gắng dùng tạp chí che khuất mặt mình nói “Ăn hết đi, nếu không em sẽ đứng lên đi về ngay.”

“Được, anh ăn.” Lại lần nữa bị nàng ngó lơ, Hướng Quân Ngạn trong lòng thở mạnh một hơi, chỉ có thể bất đắc dĩ ngồi xuống cạnh nàng, một miếng một miếng bắt đầu ăn cơm trưa.

Không gian lại lần nữa rơi vào trầm mặc.

Quý Thư Ny thật muốn lấy cuốn tạp chí đánh hắn một trận, nam nhân này sao đột nhiên nghe lời như vậy? Nàng không để ý đến hắn, hắn không biết tích cực nịnh nọt nàng một chút sao?

Bất mãn ném tạp chí qua một bên, nàng vừa giận vừa buồn, nàng thật muốn mở miệng nói chuyện cùng hắn, có điều giờ nàng và hắn đang có chiến tranh lạnh, hắn không hỏi, nàng thật không biết mở lời thế nào.


Chú ý tới sắc mặt của nàng hơi trầm xuống, Hướng Quân Ngạn buồn rầu. Chẳng lẽ hắn lại lỡ lời sao?

Nghĩ đến cơm trưa, hắn đã lâu mới có thể ăn lại hương vị yêu thích của mình, có điều hắn thật không hiểu, chỉ là một gia đình, tại sao lại khó khăn như thế, nếu là công việc, hắn sẽ có phương án A, B, C... cả trăm cái cũng được, nhưng với vợ hắn... Hắn chỉ muốn một mình nàng, không ai có thể thay thế.

Mấy tháng qua hắn cảm thấy thật thất bại.

Hắn im lặng ăn xong cơm trưa, nhưng vẫn cầm nguyên hộp cơm không buông xuống, bởi hắn nghĩ, chỉ cần hắn đặt xuống, nàng sẽ rời đi...

Nàng cũng phát hiện hắn động tác của hắn, thấy hắn cầm hộp cơm không buông đột nhiên hiểu được ý hắn, trong lòng thoáng một tia mềm mại.

Hoàn cảnh này khiến nàng thấy hình như mình đang ngược đãi chồng thì phải.

Nàng cầm lấy hộp cơm trên tay hắn, tự xếp cho gọn lại.

Hắn thân là chủ nhân nơi này nhưng không dám ngăn cản nàng, đành phải trơ mắt nhìn nàng thu dọn.

Nàng thu dọn, hắn cứng ngắc đứng một bên không dám động đậy, nàng đứng dậy, hắn lập tức đứng lên theo, nàng bắt đầu đi lại, hắn giống như cái đuôi đi sát theo sau nàng, đến gần cửa nàng cuối cùng cũng quay đầu nhìn hắn, hắn bày ra bộ mặt mười phần vô tội nhìn nàng.


Quý Thư Ny kỳ thật rất muốn cười, nhịn không được tưởng tượng, nếu hắn cứ thế này cùng nàng ra khỏi công ty thì còn đâu uy nghiêm đại tổng tài của hắn đây, nhưng nàng vẫn là cố gắng kiềm chế, lãnh đạm nói “Phải nhó ăn cơm.”

“Được.” Hắn gật đầu.

Thấy hắn còn muốn cùng nàng đi ra khỏi văn phòng, nàng lấy tay ngăn lại, ý bảo hắn không được đi theo.

Lực đẩy của nàng không lớn, nhưng Hướng Quân Ngạn vẫn ngoan ngoãn nghe theo nàng, lùi dần về sau. Ánh mắt có chút buồn bã.

Quý Thư Ny cố ý làm bộ không quan tâm ánh mắt hắn, nhưng trước khi đóng cửa, nàng gật gật đầu nói “Ngày mai em lại đến.”

Ngay trước khi cửa hoàn toàn đóng lại, ánh mắt hắn chuyển từ buồn bã sang kinh hỉ (hana: kinh ngạc và vui mừng).

Xoay người, nàng vội che miệng bật cười, không thể kìm nén được, thật nhanh rời đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Nhấn vào giữa màn hình để hiển thị Tùy chọn đọc.
Theo dõi Đọc Sách Hay trên Facebook, mỗi ngày chúng tôi cập nhật những cuốn sách, truyện hay nhất!

Có thể bạn thích