Sáng sớm, Kim Cát tỉnh lại, phát hiện không có Hắc Trạch bên cạnh, hỏi thuộc hạ mới biết được y chuẩn bị sính lễ.

Lòng hắn tràn đầy vui mừng, đồng thời phát hiện Hắc Trạch hủy bỏ lệnh cấm, hắn vô cùng cao hứng quyết định đi thăm Tiểu Tinh, thuận tiện báo cho nàng chuyện thành thân của hắn.

Mới vừa ra khỏi trướng, hắn lại bị ngăn cản, bị cùng một thị vệ ngăn cản ba lần, Kim Cát mất hứng nghiêm mặt.

“Trạch đã hủy bỏ lệnh cấm, ngươi lại ngăn ta làm gì?” Hung hăng trừng mắt nhìn thị vệ.

“Thuộc hạ biết, chỉ là Lang Vương có lệnh, ngài đi đến đâu thuộc hạ nhất định phải đi theo đến đó, phụ trách an toàn của ngài.” Thị vệ sắc mặt trắng nhợt, run lẩy bẩy.

“Nếu là ý của Trạch, vậy ngươi đi theo đi.” Cong cái miệng nhỏ nhắn lên, hắn không làm khó thị vệ nữa.

Nghĩ đến đây cũng là ý tốt của Hắc Trạch, hắn cũng không nên làm mất mặt y a.

“Ngài muốn đi đâu? Thuộc hạ dẫn đường.” Thở ra một hơi, thị vệ ánh mắt khôi phục bình thường.

“Đưa ta đến chỗ giam Tiểu Tinh, ngươi có biết Tiểu Tinh không? Chính là Hồ nữ tóc bạc bị bắt cách đây không lâu đó.” Sợ hắn không biết Tiểu Tinh ở đâu, giải thích một hồi lâu.

“Thuộc hạ biết, xin mời ngài theo thuộc hạ.”


Thị vệ ở phía trước dẫn đường, rất nhanh đưa hắn tới chỗ giam giữ Tiểu Tinh, đó là một sơn động bí mật. Tiểu Tinh nằm trên giường đá, vẫn như cũ hôn mê bất tỉnh, trước giường cách đó không xa là một vòng hàng rào rất lớn, ngăn hắn tiến vào.

“Còn không mau mở cửa lao!” Căm tức liếc thị vệ, Kim Cát phát cáu hét lên.

“Xin lỗi, cửa lao bị Vương hạ cấm chế, thuộc hạ không cách nào mở ra.” Thị vệ rụt lui.

“Quên đi, ngươi đi ra ngoài.” Trừng mắt liếc, phất phất tay.

Thị vệ giật giật miệng, do dự một chút, thức thời lui ra ngoài.

“Tiểu Tinh, tỉnh tỉnh.” Cách hàng rào, Kim Cát lo lắng kêu lên.

“Tiểu... Tiểu Cát...” Nghe được thanh âm, Tiểu Tinh tỉnh lại, gian nan đứng lên, hướng hắn đi tới.

“Tiểu Tinh, ngươi có khỏe không?”

“Ta không có việc gì... Bất quá ta hình như vừa nằm mộng, mơ thấy mình giết thật nhiều thật nhiều người... Hai tay đều là máu tươi...” Tiểu Tinh vòng cánh tay tự ôm lấy cơ thể đang run rẩy, nhìn mặt đất, run rẩy không thôi.

“Đúng vậy, ngươi nằm mơ đó, ngươi không có giết người, hiểu chưa?” Không biết làm sao an ủi nàng, Kim Cát đành phải nói bừa vài câu.

“Thật như vậy sao?”

“Đương nhiên là thật mà, Tiểu Cát lúc nào lừa gạt ngươi?” Cười chảy nước mắt, Kim Cát mạnh mẽ cười vui.

Hắn biết Tiểu Tinh là người khởi xướng những chuyện này, lúc trước hắn dễ dàng tin lời của nàng đi ám sát Lang Vương, sau đó chuyện mị hương giết người, nàng cũng thoát không được quan hệ, nhưng này hết thảy cũng không thể trách nàng, muốn trách chỉ có thể trách tên yêu hồn đã chiếm lĩnh ý thức nàng!

“Đúng vậy, ngươi sẽ không gạt ta...”

“Tiểu Tinh, nói cho ngươi một tin tức, ta... Ta sắp thành hôn!” Đỏ mặt, Kim Cát ấp úng.

“Ngươi muốn thành hôn? Chúc mừng a!” Tiểu Tinh cười, cười rất vui vẻ.


“Ngươi không hỏi ta thành thân với ai sao?” Hắn thắc mắc a.

“Ta vẫn xem ngươi là tiểu đệ, mặc kệ ngươi thành thân với ai, chỉ cần ngươi hạnh phúc là tốt rồi.” Tiểu Tinh lắc đầu.

“Ân, y đối với ta tốt lắm, rất sủng ta, ta cảm thấy rất hạnh phúc.” Nguyên lai mình suy nghĩ nhiều rồi, như thế cũng tốt.

May là, may là hắn không có yêu Tiểu Tinh...

Bây giờ, trái tim hắn đều tràn ngập Lang Vương bá đạo kia, không có một khe hở nhỏ nào dành cho người khác nữa.

Tiểu Tinh đột nhiên hỏi: “Y là Lang Vương phải không?”

“Ngươi... Ngươi làm sao biết?” Trợn mắt há hốc mồm, Kim Cát choáng váng.

Hắn hình như chưa từng nói là thành thân với Hắc Trạch a? Nàng làm sao mà biết được? Chẳng lẽ nàng không thấy kỳ quái vì sao hắn lại gả cho Hắc Trạch sao?

“Lang Vương quá để ý ngươi mà, liếc mắt một cái là biết, trong mắt y đều là ngươi, không phải y còn có người nào?” Mặc dù rất nhiều sự tình nàng không nhớ, nhưng đối với Lang Vương Hắc Trạch lưu lại ấn tượng rất sâu đậm.

“Ha hả, đúng vậy, không lâu nữa ta sẽ thành thân với y rồi...” Ngượng ngùng cúi đầu.

Rõ ràng đang nói chuyện với Tiểu Tinh, trước mắt lại đột nhiên hiện lên bộ dáng Hắc Trạch, nghĩ đến mấy ngày nay làm đủ mọi loại tư thế, không khỏi vô thức nở nụ cười.


Một góc bên trong động, bạch quang chợt lóe, trong chớp mắt liền nhào tới phía sau Kim Cát, hướng hắn đâm tới.

“Người nào?” Hắn tựa hồ cảm giác được xao động, nhìn lại, nhưng cái gì cũng không có.

“Tiểu Cát, làm sao vậy?”

“Không... Không có gì...” Cảm giác quen thuộc nảy lên trong lòng, hắn quay đầu lại nhìn một chút, nhưng cái gì cũng không có.

“Tiểu Cát, ngươi trở về đi thôi, ta ở chỗ này không có việc gì.”

“Ngươi nhẫn nại vài ngày, Trạch đáp ứng ta rồi chỉ cần hôn sự xong sẽ thả ngươi đi.” Cầm lấy tay nàng, Kim Cát gật đầu.

Bóng trắng lại xuất hiện phía sau hắn, hóa thành một làn khói nhẹ, chui vào phía dưới trường bào của hắn, thắt lưng Hắc Trạch đeo cho hắn bên hông chuyển động một chút, rất nhanh liền không có phản ứng.

“Ah...” Sau hậu huyệt ngứa ngáy, nhưng hắn không dám xem xét trước mặt Tiểu Tinh, đành phải ngậm miệng, làm bộ vô sự.

“Tiểu Cát Cát, bổn vương biết cưng nhất định lại ở chỗ này!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Nhấn vào giữa màn hình để hiển thị Tùy chọn đọc.
Theo dõi Đọc Sách Hay trên Facebook, mỗi ngày chúng tôi cập nhật những cuốn sách, truyện hay nhất!

Có thể bạn thích